🌽 CHƯƠNG 119🌽

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Tại sao thích anh. Cô từng nghĩ đến, nhưng giống như chưa từng nghĩ. Cô không tin tình yêu sét đánh, nhưng lại tin mưa dầm thấm đất. Cô là người đến sau, nhưng trong cuộc sống, nhiều ngày ở chung, tình yêu đã lặng lẽ nảy sinh. Tại sao thích anh, vì anh độc đoán cố chấp, hay vì anh thỉnh thoảng lại biểu hiện dịu dàng, hay là vì anh quyết đoán quyết định tất cả? Không nói được mà cũng không rõ, thích chính là thích, yêu chính là yêu, đôi khi không tìm ra vết tích. Chính cô còn như thế, có phải anh cũng như cô?
  Hiện giờ anh không muốn kể cô nghe câu chuyện đã vùi lấp của họ, vậy cô tạm thời không ép anh, cô sẽ đợi, đợi một ngày anh có thể bình thản kể ra.
Cô tìm tư thế thoải mái trong ngực anh, hai tay ôm quanh hông anh, nhắm mắt. Ngực anh thật ấm áp, lồng ngực anh rất rắn chắc, nhịp tim thật vững vàng, cô ôm anh, như có được cả thế giới. Cô hít vào hơi ấm của anh, không muốn rời đi.
  "Không biết." Đầu cô chôn trước ngực anh, giọng điệu rầu rĩ.
Jungkook sờ sờ mái tóc dài của cô, vén tóc cô ra sau tai, mỉm cười:
  "Đúng là ngốc, dù sao cũng yêu mà còn hỏi ngốc vậy."
"Anh là kẻ trộm." Cô nhẹ nhàng nói. Không ai bì nổi, đánh cắp tim cô, mà cô lại cam tâm tình nguyện.
  Thời gian từ từ trôi qua, trong phòng im ắng, không ai nói câu nào. Da thịt ôm ấp ấm áp, không khí ấm áp, Tzuyu co người trong lòng Jungkook bắt đầu buồn ngủ.
  Chợt tiếng anh bỗng vang bên tai cô, đuổi bớt sâu ngủ:
  "Em quen Oh Sehun?"
  Hì, cuối cùng anh cũng hỏi, chắc hết nhịn nổi rồi. Tzuyu oán thầm trong bụng.
"Em mệt rồi, không nhớ nữa, không quan trọng." Tzuyu nhắm mắt bắt đầu ngáy khò khò.
"Không nhớ nổi à, mất trí nhớ hả?" Jungkook cúi đầu cắn tai cô.
"Tỉnh chưa, tham gia lễ hội gia đình với người ta, tâm sự bí mật ngoài ban công với người ta, sao, đang nhớ đến sao?"
"Em ngủ." Cô ngáp, mơ màng nói.
"Về phòng ngủ." Jungkook bất đắc dĩ vỗ vỗ đầu cô, ẵm cô đi về phòng.
  Lúc Tzuyu ngã lên giường mềm mại thì cô mơ màng nhớ ra một chuyện, sao Jungkook biết cô nói chuyện với Oh Sehun ngoài ban công, khi đó anh không phải bị mỹ nữ vây quanh, không thể rời ra sao?
Chẳng lẽ có người báo?! Mà là ai kia chứ, là Son Wendy sao, nhưng cô ta làm vậy để làm gì?
Cơn buồn ngủ ụp tới, cô chưa nghĩ thông đã chìm vào giấc mộng, ngủ mê man.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro