🌽 CHƯƠNG 19: GÁNH NẶNG🌽

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Mặt trời chói chang, ánh nắng gay gắt. Tzuyu cảm thấy có hơi choáng váng, mới nhận ra mình đang đứng trước cửa Royal nhớ lại chuyện cũ. Cô lau mồ hôi, đẩy cửa đi vào Royal.
  Trong đây thật im lặng, không có cảnh truỵ lạc của buổi tối, chỉ có vài người đang lau dọn. Tzuyu băng qua đại sảnh quen thuộc, đi vào phía sau. Lee Sunmi đầu tóc rối bù nằm trên ghế hút thuốc. Tzuyu lễ phép đứng cạnh cửa gọi:
     "Má Sunmi."
Lee Sunmi dụi tàn thuốc, vẫy cô vào:
"Vào đây ngồi đi, lâu không gặp con, đẹp ra nhỉ?"
"Má cứ chọc con..." Tzuyu nói.
  Lee Sunmi lấy từ trong ngăn kéo ra một phong bì, đưa đến trước mặt Tzuyu:
   "Lúc trước con chưa kịp lấy tiền lương, cũng không nhiều nhặn gì, nhưng là tiền mồ hôi nước mắt của con, cầm lấy đi." Cô gật đầu, nhận lấy.
"Còn nữa, con còn đồ đạc gì đó ở đây."  Lee Sunmi đưa cho cô chìa khoá.
  Nói chuyện một hồi, Tzuyu cảm thấy hết hào hứng, bèn cám ơn Lee Sunmi rồi đi lấy đồ, lúc ở hành lang, thấy một kẻ đang nghênh ngang đi tới phía này, cả người đầy mùi rượu. Tzuyu nép sát một bên, tránh gã. Kẻ đó đi vài bước chợt xoay người lại, chặn đường Tzuyu, oang oang nói với cô:
  "Cô em là Tzuyu gì đó trước kia từng hát ở đây đúng không?"
Tzuyu bực mình gạt tay hắn ra:
"Anh lầm người rồi." nói rồi đi tiếp. Kẻ đó mượn rượu làm càn, lảo đảo chạy tới, cậy sức mạnh ép cô vào tường:
  "Cô em nhất định là Tzuyu đó mà, anh đây chưa nếm qua mùi vị của em mà em đã bỏ đi, thật là đáng tiếc." Gã cười ngây dại, ngón tay lướt nhẹ qua môi cô.
  Tzuyu tởm lợm hết sức, để tay lên ngực gã cố gắng giữ khoảng cách giữa 2 người. Cô cả giận nói:
"Anh bỏ ra, bằng không tôi la lên đó."
"Hêhê, không ai để ý đến em đâu, mọi người đều đang ngủ. Để anh nếm thử em 1 chút rồi bỏ ra, hôn cái nào." Gã chu miệng để sát mặt cô.
  Dạ dày cô quặn lên, thật là một kẻ khiến người khác thấy tởm. Cô nhớ ra gã rồi, hóa ra gã là phục vụ rượu ở Royal, trước đây luôn dùng ánh mắt mê đắm nhìn cô, còn động tay động chân nhưng luôn bị cô tránh được.
   Mắt thấy miệng thối của gã ắp đến gần miệng cô, cô ra đòn sát thủ! Lên gối thật mạnh ngay đũng quần gã, rồi dùng sức đẩy gã ra. Thấy gã ngồi chồm hổm đau đớn rú lên, Tzuyu trong lòng thích thú. Cô không còn là cô gái dễ bị ức hiếp, có thù tất báo, ăn miếng trả miếng là phương thức xử sự của cô.
   Cô vòng qua gã đi về hướng giữ đồ, trong tủ còn vài món quần áo rẻ tiền và một quyển sổ. Cô mở quyển sổ, nhìn nhật kí trước đây cô viết, mím môi cười cười. Những ngày thấp thỏm lo sợ ở Royal sẽ không còn diễn ra nữa, cô thoát khỏi lồng sắt này, lại nhảy vào lao tù của người kia.
  Cô lấy bao gói mấy bộ đồ lại, ra khỏi Royal, đến một thùng rác ở ngã tư đường, thuận tay ném bao đồ vào đó. Đồ vật này không cần thiết phải giữ lại, chiếm chỗ, chướng mắt.
Bỏ đi gánh nặng, nhẹ nhàng bước đi là tình trạng cô cần hiện nay.
Sau đó cô bước nhanh về phía trạm xe bus.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro