🌽 CHƯƠNG 43: MẠNG HAY THỂ DIỆN?🌽

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Vì sai sót trong hạng mục Thanh Đảo hơn nữa còn làm dự án lụa Lee gia, toàn bộ nhân viên đều bận rộn, Tzuyu đã tăng ca liên tục ba ngày.
  Nhưng hôm nay có điều lạ lùng là, Jungkook vẫn chưa đi làm. Cô không biết anh vì sao không đến, là trợ lý cô không dám hỏi chuyện của tổng giám đốc, nhưng có một số giấy tờ cần anh kí gấp, cực chẳng đã, cô đành bấm điện thoại gọi anh.
   Một hồi lâu điện thoại mới có người bắt, Tzuyu nhanh chóng nói:
"Chào tổng giám đốc, em là Chou Tzuyu có số giấy tờ cần chữ ký của anh."
"Khụ khụ, giờ anh ở nhà, em mang tới đi." Giọng Jungkook khào khào.
"Anh không sao chứ?!" Tzuyu cảm thấy giọng anh như bị cảm, nên lên tiếng hỏi.
"Ừ, cảm... Em mang tới đi, nhớ địa chỉ không?" Giọng nói vô cùng yếu ớt.
"Ừm, nhớ." Cô đã đến đó một lần, sực nhớ cô hỏi:
"Anh uống thuốc chưa?"
"Khụ, em đến đây đi." Anh nói xong rồi cúp điện thoại.
  Tzuyu nhìn chằm chằm điện thoại, chợt nhớ anh từng nói không thích mùi thuốc bắc, chẳng lẽ anh ghét uống thuốc, sợ uống thuốc ư?!
  Tzuyu như tóm được điểm yếu của anh, bỗng bật cười. Nhưng nhớ tới chuyện quan trọng phải làm, liền vội vàng cầm giấy tờ với túi xách xuống lầu.
  Cô đón một chiếc taxi, có thể thanh toán lại tiền xe, chẳng dại gì đi xe buýt cho mệt. Lúc đi ngang tiệm thuốc, cô gọi tài xế dừng xe lại, xuống xe mua thuốc. Thuốc cảm, siro trị ho, thuốc hạ sốt đầy đủ mọi thứ, còn mua thêm túi chườm đá.
   Nơi Jungkook ở nằm trong khu sang trọng nhất thành phố, cảnh quang tuyệt đẹp, giao thông thuận tiện, có người gác cổng, tuần tra, giám sát thiết bị phương tiện rất tốt, Tzuyu đi qua vô vàn trạm kiểm soát, còn phải gọi điện xác nhận với anh mới được vào.
  Jungkook ở tầng chín, Tzuyu ôm một đống đồ lỉnh kỉnh đứng đợi thang máy. Chỗ này có bốn cái thang máy, nhưng kì lạ là chỉ có một cái hoạt động.
  Một người đàn ông mặc bộ đồ bảo hộ lao động màu xanh bước tới nói:
"Cô ơi, thang máy bị trục trặc, chúng tôi chuẩn bị bảo trì định kì toàn bộ, cô lên mau đi, lúc xuống có lẽ cô phải đi thang bộ giùm. Xin cô đừng phiền vì bất tiện này."
"À, cám ơn." Thang máy đến, Tzuyu nhanh đi vào.
  Jungkook ở lầu chín lận đó, cô mang giày cao gót đi xuống, vậy không phải chân cô hứng chịu hết sao? Cô nhất định mau chóng bắt anh kí tên sau đó ra về trước khi người ta sửa thang máy mới được.
Tzuyu đứng trước nhà Jungkook nhấn chuông, một hồi lâu sau mới nghe tiếng dép bên trong đi ra mở cửa, cửa mở ra, cô ngước lên chào, đập vào mắt là khuôn mặt tái nhợt. Jungkook mặc đồ ở nhà, dáng vẻ thoải mái, có phong cách, nếu bỏ qua vầng trán nhăn nhó với đôi môi mím chặt, thì càng tuyệt vời. Anh nghiêng người để cô vào nhà, sau đó đi đến quầy bar:
   "Muốn uống gì?"
"Không cần..." Tzuyu đáp, cô phải nhanh nhanh đi về.
  Nhà Jungkook thiết kế rất đơn giản, hết sức nam tính. Trong tủ rượu sau quầy bar để đủ kiểu chai rượu.
  Jungkook không màng lời cô nói, tự động rót cho cô một ly, vừa định xoay người, bỗng thấy choáng váng đầu óc, anh vội vịn mặt bàn, dựa người vào quầy bar, ly cầm trong tay rớt xuống, rơi lên quầy bar kêu loảng xoảng, nước chảy ra làm ướt áo sơ mi anh.
  Tzuyu quay đầu liền thấy anh khốn khổ ở quầy bar, cô chạy nhanh tới, đỡ Jungkook, lại bị cánh tay nóng hổi của anh làm hết hồn. Anh đổ đầy mồ hôi, môi mím lại, cô lo lắng hỏi han:
   "Anh sao vậy?"
Vừa nói vừa áp lên trán anh, nóng kinh khủng, cô nhanh chóng vừa dìu vừa kéo anh đến ghế salon ngồi. Cô lấy túi chườm đá vừa mua ra, đặt lên trán anh:
"Khám bác sĩ chưa, uống thuốc chưa?"
Jungkook cố cười, nói:
"Chưa..."
"Anh, anh..." Tzuyu tức đến nghẹn lời, người này sao không biết quý trọng bản thân gì cả.
"Anh nghĩ nằm một chút là đỡ, nào ngờ bệnh càng nặng hơn..." Jungkook cười khổ.
Tzuyu chạy đi lấy khăn ướt lau mặt cho anh hạ sốt:
  "Chuyển thành viêm phổi thì rắc rối, chúng ta đến bệnh viện đi, gọi 120 là được."
Jungkook giữ chặt tay cô:
  "Mất mặt lắm..."
"Anh cần mạng hay cần thể diện hả?" Tzuyu hết cách.
"Đầu có thể rơi, máu có thể chảy, nhưng thể diện không thể mất." Jungkook cười cười.
  Tzuyu trừng mắt nhìn anh một cái, lúc này rồi còn có tâm trạng đùa giỡn được. Cô chợt nhớ một chuyện, thang máy không phải được sửa sao, nếu gọi 120, nhân viên y tế với cáng cứu thương sao lên đây được?
"Anh đứng lên được không? Giờ em gọi 120, sau đó chúng ta xuống dưới đợi, nhanh một chút. Vì thang máy không dùng được, nên chúng ta phải đi thang bộ." Tzuyu nói rồi đỡ anh đứng dậy.
"Đây là lầu chín." Jungkook cười yếu ớt:
"Mà chắc anh cũng đi không nổi nữa."
"Vậy hàng xóm có ai không, đúng rồi, gọi bảo vệ cũng được. Anh chờ chút, em đi xuống nhờ họ lên giúp."
Tzuyu bật người, chuẩn bị lao ra cửa, thì bị một bàn tay nóng hổi giữ lại, Jungkook nói:
  "Không cần..."
"Anh lúc này mà còn quan tâm mặt mũi nữa sao?" Tzuyu gỡ tay anh ra, anh mặt mày vui vẻ, bảo:
  "Ý anh là không cần gọi 120, cũng không cần nhờ bảo vệ giúp đỡ, em gọi giúp anh cho bác sĩ riêng đi."
Nói sớm cho rồi, cô đỡ phải gấp gáp như vậy:
"Điện thoại ở đâu?"
"Trong phòng, bác sĩ Jung." Anh nói xong mệt mỏi nhắm mắt lại.
  Tzuyu chạy vội vào cầm điện thoại gọi, bác sĩ đến rất nhanh, là một người trung niên. Ông lau mồ hôi, nói với Jungkook đang nằm trên giường:
  "Tôi sau khi tan việc không cần tập thể dục, đến đây là được vận động à."
Jungkook mở to mắt, yếu ớt nói:
  "Vậy tốt rồi, tiết kiệm tiền."
"Tên nhóc này..."
"Bác sĩ, ông mau khám bệnh cho anh ấy đi, để lâu chắc bốc cháy quá." Tzuyu thúc giục vị bác sĩ đang tán gẫu.
"Được rồi, được rồi cô gái, đừng gấp." Vị bác sĩ mỉm cười với cô, bèn khám bệnh cho Jungkook.
  Nhờ công bác sĩ Jung, Jungkook được truyền dịch, sốt cũng hạ dần, ông bảo Jungkook:
"Có bệnh phải điều trị kịp thời, không sẽ biến thành viêm phổi thì khổ."
Nói với Jungkook xong quay sang trấn an Tzuyu:
"Cậu ta phải truyền dịch hai ngày, uống thuốc nghỉ ngơi vài ngày là khoẻ."
  Tzuyu đưa bác sĩ Jung ra cửa, lúc quay vào thấy Jungkook đã ngủ, xem ra không kí tên được rồi. Cô cũng không thể lập tức chạy lấy người, bỏ mặc người bệnh ở nhà một mình, lương tâm không cho phép. Nên cô ở lại nấu cháo, cho anh uồn thuốc, đợi anh hạ sốt mới về.
  Lúc cô từ nhà Jungkook đi ra, đã là chín giờ tối. Bụng kêu ục ục, cô mới phát hiện mình cơm trưa cơm chiều gì cũng chưa ăn. Người cô lúc này như nhũn ra, mệt không chịu nổi, thế này có tính là cống hiến vì công ty không đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro