Chap 4: Ăn đêm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Cậu vẫn còn làm sao !?

- À vâng. Vì hôm qua về giữa chừng nên tôi bị lỡ mất 1 số tài liệu. Anh cứ về trước đi ạ!_cậu hướng mắt đến người đàn ông vừa rời khỏi chiếc ghế chủ tịch.

Anh nhìn chiếc đồng hồ đắt tiền trên tay mình. Bây giờ đã quá 8h tối, anh thường không quá quan tâm thời gian là mấy. Vì với cương vị là chủ tịch của 1 tập đoàn lớn, anh thường phải ở lại công ty đến muộn để xử lý các vấn đề và kinh doanh của công ty. Anh đã xem qua các tài liệu cậu làm hôm qua, tất cả đều đã được xử lý gọn gàng. Tuy chỉ mới làm ngày đầu nhưng cậu lại vượt trội hơn cả người bình thường. Khiến công việc của anh cũng đã trở nên nhẹ nhàng hơn đôi chút.

- Cậu vẫn chưa ăn gì nhỉ !?_ anh nhìn cậu.

- Vâng, vì nhiều việc quá nên tôi không có thời gian_cậu vẫn mải mê nhìn đống tài liệu trên bàn.

- Làm đi, tôi sẽ đợi cậu rồi cùng đi ăn.

- A không được đâu sếp, tôi chỉ là thư ký thôi ạ!_ cậu ấp úng trả lời.

- Đừng nói nhiều, nhanh lên đi!_anh nói với giọng thiếu kiên nhẫn.

- À....vậy tôi sẽ xong ngay thôi!_thấy anh có vẻ tức giận, cậu đành đồng ý .

Sau khi làm xong hết công việc, cậu nhìn đồng hồ thì đã 9h mất rồi. Cậu thầm nghĩ chắc là anh vì chờ quá lâu nên chắc đã về trước rồi. Ai ngờ, cậu vừa xuống tới trước cửa công ty thì đã thấy anh ngồi ở trong chiếc xe màu đen huyền mà chờ cậu. Khuôn mặt cũng có chút bực mình. Cậu thấy vậy liền nhanh chóng tiến tới mở cửa ghế sau. Thấy vậy, anh liền hỏi.

- Làm gì vậy !??_anh thắc mắc nhìn cậu.

- Thì...ngồi ạ !?_cậu cũng nhìn anh.

- Lên ghế lái phụ đi. Đừng ngồi đó!

- Không được đâu ạ.

- Tôi không muốn nói nhiều_anh gằn giọng.

Nghe anh nói với giọng như sắp tức giận tới nơi. Cậu cũng không muốn nói nhiều nên đành đổi chỗ để lên ngồi ghế lái phụ.

Trong xe lúc đó, cả bầu không khí vừa nặng nề vừa im lặng khiến cậu khó thở. Cậu mở cửa sổ ra để hóng gió và làm bay đi sự ngột ngạt này. Cậu chống tay lên cằm mình, rồi ngắm nhìn bầu trời đầy sao kia. Cậu chợt mỉm cười, nụ cười của cậu lại trùng hợp bắt gặp với ánh mắt của anh. Anh say đắm nhìn cậu với nụ cười ấy, nụ cười nhẹ nhàng lại vừa có phần mềm mại. Anh chỉ hận tại sao lại có thể nở nụ cười đó trong lúc anh đang lái xe chứ!? Làm anh chẳng thể ngắm nhìn cậu lâu hơn nữa. Bỗng cậu cất tiếng.

- Chúng ta đi đâu vậy!?

- Một quán ăn quen của tôi. Sắp tới rồi.

Chỉ sau vài phút, xe của anh đã đến bãi đổ xe chỗ ăn. Lúc đầu, nghe anh bảo là chỗ ăn quen thì cậu đã nghĩ là 1 quán ăn sang trọng nào đó. Nhưng lúc đến bãi đổ xe, cậu hơi bất ngờ vì bãi đổ xe cũng chỉ vừa đủ để đậu 3 chiếc ô tô là cùng. Bên phải là 1 ngôi nhà có vẻ đã khá là cũ kĩ rồi. Bên ngoài thì đặt cái biển hiệu đơn giản ghi " Quán Ăn" và cũng có phần hơi rách nát. Cậu cũng không nói gì, vì thật sự đến những quán như thế này thì cậu lại cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Nếu bước vào các nhà hàng sang trọng, thì điều đầu tiên cậu nhận được chính là ánh mắt dò xét của những người giàu có xung quanh. Làm cậu cảm giác khó chịu không thôi.

- Không vào à!?_anh đứng trước cửa nhìn cậu đang suy nghĩ gì đó phía sau lưng mình.

- À không, mình vào thôi !

Vừa bước vào quán, cậu đã nghe mùi rượu xuất phát từ vài bàn của các ông bố say rượu mà vẫn nốc từng ly rượu đầy. Chắc lại trốn vợ đi nhậu rồi.

- Cô ơi, cho cháu như cũ nhé !!_anh cất giọng bảo với người bên trong quầy như đã rất thân thiết.

- À Kei-chan à, đợi cô 1 tí nhé!_người phụ nữ trong quầy loay hoay trả lời.

- Anh ăn ở đây nhiều rồi sao chủ tịch!?_ cậu nhìn anh với đôi mắt hoài nghi.

- Đúng vậy, không thích sao!?

- À không, tôi không nghĩ chủ tịch lại thường xuyên đến nhưng nơi thế này!_ cậu mỉm cười nhìn anh.

- Đừng gọi tôi là chủ tịch khi ở ngoài. Cứ gọi Keisuke là được.

- Vậy...tôi gọi là Baji-san nhé!? Vì dù gì anh cũng lớn hơn tôi.

- Sao cũng được ! Mà cậu muốn uống chút rượu không!?

- Nếu anh muốn thì tôi sao cũng được ạ!! Nhưng nói trước tôi mạnh lắm đấy nhé!! _ cậu mỉm cười thách thức.

- Được thôi, đừng xin tôi tha đấy!_anh nhếch mép nguy hiểm nhìn cậu.

Vài phút sau, đồ ăn đã được dọn hoành tráng trên bàn. Người chủ tiệm kia nhìn cậu.

- Kei-chan, là bạn con sao!?

- Là thư ký riêng của con!! Cậu ta khá tài đấy_anh vừa ăn vừa nói với giọng tự hào.

- Baji-san, đừng nói tôi như vậy mà!_cậu ngại ngùng không dám ngẩn đầu nhìn mặt anh.

- Nhìn cháu dễ thương thật đấy!!_cô nở nụ cười ôn nhu nhìn cậu.

- Cháu...cảm ơn ạ!_cậu chăm chú ăn để che đi khuôn mặt đang đỏ của mình.

- Này, đừng ăn mãi. Uống rượu đi, hay là không dám!?_anh đưa ly rượu đến gần cậu.

- Ai nói tôi không dám chứ!? Đợi đấy.

Trong cả tiếng đồng hồ ngồi uống lấy uống để. Người này vừa uống xong thì người kia lại đưa thêm cốc mới. Làm anh cũng không kịp mà trở tay. Anh dù đã uống nhiều nhưng lại có vẻ tỉnh táo hơn, còn cậu thì đã xỉn quắc cần câu từ lúc nào. Anh thấy vậy thì thở dài, sau đó tính tiền rồi chở cậu về. Vì cậu đã xỉn đến mức bậc thềm còn đi trúng, mà anh thì cũng không biết nhà cậu ở đâu nên cũng đành đưa cậu về nhà mình.

Về đến nhà, anh bế cậu vào giường của mình rồi đặt ngay ngắn. Anh thấy áo cậu đã dính đầy mồ hôi lại còn nồng nặc mùi rượu nên đành phải thay cho cậu. Mà mồ hơi dính đầy áo làm lộ ra thân hình thon thả thoát ẩn thoát hiện dưới lớp áo sơ mi trắng kia. Làm anh như nhắm mắt mà cởi từng cúc áo của cậu ra. Anh cố kiềm chế để mình không vồ lấy mà ăn thịt Chifuyu ngay lúc này. Thế mà, trong lúc đang cởi áo cậu thì cậu lại bật dậy mà ôm cổ anh. Sau đó, cậu còn hôn nhẹ vào môi anh. Hành động này làm anh bất ngờ, ai mà tin lúc say cậu lại chủ động thế này!?

- Nè, làm nháy không!?_cậu mơ màng nhìn người điển trai trước mặt.

- Chắc chưa!?_anh nhếch mép nhìn cậu.

Cậu không nói gì mà đặt môi mình lên môi anh mà hôn. Lưỡi cậu tinh ranh luồn vào miệng anh, anh cũng hiểu câu trả lời nên rất nhanh đã lấy lại thế chủ động. Anh đẩy cậu xuống giường rồi hút hết mật ngọt lại kèm theo chút nồng của mùi. Khi cậu đánh mạnh vào lưng anh rồi thì anh mới thả cậu ra kéo theo sợi chỉ bạc. Anh cắn mạnh vào cổ cậu làm cậu phải phát ra tiếng rên.

- Ahh..đau..

Điều đó càng làm cho anh thấy hưng phấn hơn. Tay xoa nắn điểm hồng trước ngực cậu. Miệng ngậm lấy cái còn lại mà hôn đến khi nó sưng đỏ lên. Tay còn lại thì lại mân me đến phần dưới đã cương cứng của cậu.

__________________________
hết. Chap mới có H để bù nhoe :))))


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro