Chương 1: Trong hẻm sâu (p1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngày hôm đó cũng như bình thường, Bạch Tĩnh Thừa tăng ca đến tận 10h khuya mới về nhà. Cậu thuê phòng cách công ty không xa lắm, đi bộ chỉ cần 10 phút, nhưng mà chỗ ở không được tốt lắm, đều là phòng cũ, hẻm nhỏ lại âm u, đến một cái đèn đường cũng không có. Đêm đến đưa tay không thấy được năm ngón, kế bên cũng không có ai qua lại, vừa tối lại im lặng, không khí ghê rợn như trong phim kinh dị.

Bạch Tĩnh Thừa bật đèn pin trên điện thoại di động, theo thói quen đi trong con hẻm. Đường này cậu đi qua cả trăm lân rồi, có thể sờ tới sờ lui cũng ra ngoài đường được. Nhưng mà tối hôm nay không biết tại sao, tinh thần cậu không ổn, mắt trái từ nãy đến giờ đều giật không ngừng.

Xung quanh thật yên tĩnh, yên tĩnh đến dọa người.

Ở trong hẻm này đến một con mèo hoang chạy ngang còn không biết, trong bóng đêm chỉ có thể nghe thấy bước chân của cậu cùng với tiếng hòn sỏi nhỏ bị va vào.

Bạch Tĩnh Thừa nắm chặt di động quay đầu lại nhìn nhìn, cậu có cảm giác dường như có người đang theo dõi mình, nên quay đầu bước về, thật cẩn thận kiểm tra hẻm nhỏ một vòng, trước một cửa sắt có vài thùng giấy lớn, chiếm hơn nửa đường đi, trừ cái này ra, cũng không thấy người hay vật gì cả, cậu tự an ủi bản thân: "Có thể là trong khoảng thời gian này áp lực công việc nhiều, nên có chút suy nhược thần kinh, không có gì đâu không có gì đâu." Tự trấn an mình, ngoảnh đầu đi ra.

Rẽ qua một chỗ ngoặt, Bạch Tĩnh Thừa nhìn cửa hàng tiện lợi cách đó không xa vẫn còn buôn bán, tự nhiên nhẹ nhõm thở phào một cái, tắt đèn pin, định bụng đi lại mua một lon cà phê nóng uống. Nhân viên cửa hàng tiện lợi đội một cái mũ lưỡi trai, cúi đầu tính tiền, Bạch Tĩnh Thừa không nhìn thấy được gương mặt người này, nhìn hình dáng có lẽ còn trẻ, tuổi tác hẳn là ngang ngửa Bạch Tĩnh Thừa. Bạch Tĩnh Thừa mở ra nắp cà phê, đun nóng lon cà phê tại quầy, trong lúc chờ cà phê nóng, cậu bắt chuyện cùng với nhân viên cửa hàng.

"Anh là người mới làm hả? Tôi nhớ rõ lúc trước trực ban đêm ở đây là một nữ sinh viên". Bạch Tĩnh Thừa nói.

Mỗi ngày tan tầm cậu đều đi ngang cửa hàng tiện lợi này, cho nên thường xuyên đến đây mua đồ.

Nhân viên cửa hàng không phản ứng lại, vẫn cúi đầu như trước, cầm viết lên vở cái gì đó.

Bạch Tĩnh Thừa nhìn chăm chăm nhân viên cửa hàng trong chốc lát, cà phê bốc khói, cậu thổi thổi rồi mới bưng lon cà phê uống ực một cái.

Nhân viên cửa hàng hơi ngẩng đầu, mà từ viền mũ lưỡi trai liếc mắt nhìn Bạch Tĩnh Thừa một cái, phía sau là khuôn mặt thanh tú xuất sắc, làn da trắng nõn, đôi môi đỏ mọng hơi mở ra, để ly cà phê bên cạnh.

Bạch Tĩnh Thừa uống hết ly cà phê, vươn ra một chút đầu lưỡi liếm cà phê còn dính tại trên môi. Nam nhân viên cửa hàng phát ra tiếng nuốt nước miếng rất nhỏ, bàn tay nắm bút bi không tự chủ xiết lại, vạch lên quyển sổ.

Bạch Tĩnh Thừa hướng nhân viên cửa hàng phất phất tay, nói một tiếng ngủ ngon, bóp méo lon cà phê, ném vào thùng rác đẩy cửa bước ra ngoài.

Nam nhân viên cửa hàng nấp sau mũ lưỡi trai nhìn bóng dáng thon gầy Bạch Tĩnh Thừa cười cười, từ trong ngăn kéo quầy thu ngân lấy ra một cây dao rọc giấy, vượt qua nữ nhân viên cửa hàng bị đánh hôn mê giấu ở bên chân, đuổi theo Bạch Tĩnh Thừa.

Bạch Tĩnh Thừa không nghĩ tới sẽ gặp phải loại chuyện này.

Nam nhân giống như bóng đêm, lặng yên không một tiếng động từ sau lưng bóp chặt cổ cậu, đem cậu hướng về phía hẻm nhỏ sâu thẳm tối tăm kia, Bạch Tĩnh Thừa nhất thời luống cuống, trừng mắt to, phát ra tiếng ê a cầu cứu, hai tay đẩy cánh tay cường tráng của kẻ lạ, muốn giãy giua.

Một chiếc xe taxi từ đường bên kia lướt qua, Bạch Tĩnh Thừa đột nhiên từ đâu bộc phát ra từ vóc dáng không tương xứng thật mạnh suýt nữa thì thoát được từ tay kẻ lạ mặt. Hắn rút ra dao rọc giấy, mũi dao để lên thắt lưng Bạch Tĩnh Thừa, Bạch Tĩnh Thừa trong phút chốc đứng in, một cử động nhỏ cũng không dám.

"Anh . . anh muốn làm gì?" Trong đầu Bạch Tĩnh Thừa hiện lên hai chữ, "Ăn cướp?"

Hắn cầm đao vỗ vỗ eo cậu, ý bảo cậu đừng hành động thiếu suy nghĩ, kéo Bạch Tĩnh Thừa vào hẻm sâu.

Bạch Tĩnh Thừa bắt buộc mình tỉnh táo lại, định cùng tên cướp đàm phán. Nhưng mà kẻ nọ thô lỗ đẩy cậu lên trên tường làm Bạch Tĩnh Thừa lạnh cả sống lưng, nói chuyện muốn không nổi: "Anh, anh muốn bao nhiêu tiền? Tôi trên người. . . Không. . . Không có, bao nhiêu, a --! Tiền mặt. . ."

Bàn tay thô ráp tiến vào bên trong áo sơ mi Bạch Tĩnh Thừa, theo thắt lưng cậu mà chầm chậm sờ lên phía trước, xoa bụng cậu, ở quanh rốn đánh một vòng tròn. Bạch Tĩnh Thừa thở hổn hển, cậu cảm giác trong cơ thể bắt đầu nóng lên, cách làm của hắn có chút quái dị, không giống là đang rà soát người, mà lại có cảm giác như đang làm tiền hí.

Bạch Tĩnh Thừa vươn tay đè lại bàn tay đang sờ soạn của hắn, lại bị hắn cách quần áo bắt lại, bàn tay nắm ngón tay cậu ở đầu vú cậu nắn bóp. Hắn rất có kỹ xảo dạy cậu dùng ngón cái cùng ngón giữa kẹp lấy núm vú, ngón trỏ ngăn chặn đầu vú, vừa thở dốc vừa xoa nắn, lực nắn vừa vặn, thoải mái đến Bạch Tĩnh Thừa không thể không cắn chặt môi dưới, để tránh tiếng rên rỉ dâm đãng từ trong miệng mình phát ra.

Cảm giác tự an ủi chính mình làm cho Bạch Tĩnh Thừa dâng lên cảm giác vừa nhục nhã vừa hưng phấn.

Bạch Tĩnh Thừa chỉ bị đùa bỡn đầu vú một chút thì gương mặt ửng hồng, mồ hôi nóng đầm đìa, biểu hiện như là một thanh niên chưa biết đến tình dục là gì. Kẻ lạ áp sát thân thể cậu, ôm chặt cậu vào trong ngực, dùng cằm cọ cọ cổ của cậu, đầu lưỡi nóng ẩm từ lỗ tai liếm lên, liếm đến khóe mắt mới ngừng.

"Cưng không biết thẩm du?" Nam nhân trêu đùa nói, hô hấp phun lên lỗ tai cậu, âm thanh trầm thấp dường như có ma lực thôi tình, Bạch Tĩnh Thừa nháy mắt liền cứng lên.

Cậu cố gắng lắc đầu, muốn tránh khỏi hơi thở của kẻ lạ mặt, cậu lui một bước, hắn liền tiến lên một bước, nghiêng đầu cưỡng hôn lên đôi môi mềm mại của cậu, đầu lưỡi cạy mở hàm răng sạch sẽ, Bạch Tĩnh Thừa lần đầu tiên cùng người khác hôn môi, hơn nữa đối phương còn là một người xa lạ, trong miệng phát ra âm thanh kháng cự rất lớn, tại con hẻm nhỏ yên tĩnh như vậy lại vang lên tiếng kêu chói tai như vậy, làm cho thân thể cùng tinh thân Bạch Tĩnh Thừa đều bị kích thích, một cơn kích thích mãnh liệt như sóng mạnh, đánh thẳng lên thần kinh của cậu, đôi chân hầu như không chống đỡ được, muốn ngã vào trong ngực kẻ xa lạ kia.

Rời môi, bàn tay hắn còn đang dạy cậu chơi đùa đầu vú, Bạch Tĩnh Thừa có cơ hội thở trong chốc lát, nuốt một chút nước miếng, mà nước miếng trong lúc hôn môi vẫn nhỏ xuống không ngừng, nhỏ lên áo sơ mi trắng, thấm vào bên trong vải. Lúc này Bạch Tĩnh Thừa đã vô cùng mẫn cảm, ướt đẫm áo sơmi ma xát đầu vú cậu, lạnh lẽo dán lên, làm cho cậu rụt lui cả người, dán lên phía sau ngực kẻ lạ mặt.

Bạch Tĩnh Thừa lại run lên, âm thanh run rẩy hỏi: "Anh là ai? Anh muốn gì?"

Trong bóng đêm thấy không rõ khuôn mặt cùng biểu tình người kia, chỉ có thể nghe được tiếng vải vóc ma xát, một lúc lâu, người kia mới mở miệng nói: "Cưng không cần biết anh là ai, cưng chỉ cần biết, mỗi lần ta nhìn cưng quần áo chỉnh tề nói chuyện với người khác đều muốn đánh chết người đó, xé nát quần áo của cưng, nắm tóc cưng, ép buộc cưng hé miệng thổi kèn cho ta."

"Cưng lúc nào cũng như gái trinh tiết, vậy mà lại bày ra động tác quyến rũ ta, quyến rũ đến nỗi đầu óc ta cả ngày chỉ nghĩ đến chuyện chơi cưng đến chết! Nghĩ đến điên rồi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#danmei