Chương 10: phóng túng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm sau, tia nắng đầu tiên từ cửa sổ chiếu vào, dừng ở hàng lông mi dày cong vút của Bạch Tĩnh Thừa, màu cam vòng quanh trên khuôn mặt xinh đẹp thản nhiên, khuôn mặt đỏ bừng còn chưa hết giống đánh phấn má hồng, đôi mắt hơi nước mịt mờ tựa như vừa mới khóc qua.

Cậu bị Đào Hàn Quang thao nguyên cả đêm, đã bất tỉnh mấy lần còn bị thao đến tỉnh, Đào Hàn Quang giống như sử dụng không hết năng lượng, sau khi phát tiết trong cơ thể cậu vẫn có thể sung túc đứng lên. Bạch Tĩnh Thừa ban đầu còn hứng trí nhưng dần dần cũng chết lặng, côn thịt nóng rực giống như cọc gỗ đóng vào cơ thể cậu, cuối cùng Bạch Tĩnh Thừa chỉ có thể kêu lên một tiếng, giơ chân để mặc Đào Hàn Quang đâm chọt.

Sau khi Đào Hàn Quang phóng tinh lần cuối cùng, hắn rút ra từ trong cơ thể Bạch Tĩnh Thừa một phút phản ứng cũng không có, tiểu huyệt phía sau sưng to lồi ra cả bên ngoài, chung quanh trào ra càng lúc càng nhiều tinh dịch, Đào Hàn Quang thấy cậu bị tra tấn đến như vậy cũng cảm thấy đau lòng, thấy cậu động đậy (hắn nhớ đến động thái tiếp theo), hắn liền lấy ra máy chụp hình, chụp lại cảnh Bạch Tĩnh Thừa khỏa thân.

Bạch Tĩnh Thừa nghe âm thanh chụp, mệt mỏi quay đầu lại nhìn, Đào Hàn Quang quỳ gối phía sau cậu, quay phim mỗi một chi tiết trên người cậu. Lúc Bạch Tĩnh Thừa bị lật người lại để quay phim thì cậu giãy dụa một chút, Đào Hàn Quang ngưng lại để quay lại cảnh này, biểu tình yếu ớt của Bạch Tĩnh Thừa, thân thể mong manh, tinh dịch hỗn độn cùng một đống dấu vết xanh tím, nhìn vào đều biết đợt lần này có bao nhiêu kịch liệt.

Đào Hàn Quang xem lại ảnh chụp, đùa: "Bạch Tĩnh Thừa, em thấy nếu anh đưa đống ảnh này cho Tề Ngạn hắn sẽ nghĩ em như thế nào hửm?"

Đầu Bạch Tĩnh Thừa nghiêng qua gối, mí mắt hơi sụp xuống, đôi mắt đen tròn nhìn chằm chằm Đào Hàn Quang.

Đào Hàn Quang ngờ vực, nắm cằm cậu lại hỏi: "Sao không nói gì? Câm sao?"

Gương mặt của hắn bỗng dưng khuếch đại, Bạch Tĩnh Thừa im lặng thật lâu, bỗng nhiên phun ra một chút bọt máu vào mặt Đào Hàn Quang - Vì đêm qua môi cậu bị Đào Hàn Quang hôn cắn, khóe miệng vẫn còn màu dấu vết máu khô lại.

Đào Hàn Quang lau mặt, gương mặt không nhìn ra tức giận, thản nhiên nói "Anh biết trong lòng em sẽ mắng em đê tiện hèn hạ, đê hèn thì sao? Thứ anh muốn thì dùng bất kỳ thủ đoạn nào cũng phải có được".

Bạch Tĩnh Thừa nhắm mắt lại, đơn giản không quan tâm đến hắn, Đào Hàn Quang người này không nắm bắt được, cậu không biết trong đầu hắn nghĩ gì, cậu mặc dù bị hắn nhốt ở nơi này nhưng vẫn muốn thoát khỏi dây, nhưng thật sự khó có thể trốn thoát khỏi Đào Hàn Quang con người này, lấy lòng hắn không được, phản kháng cũng không xong. Đào Hàn Quang cũng biết cậu muốn thoát khỏi hắn, nói đi cũng phải nói lại, cậu cùng Đào Hàn Quang cũng rất tân ý tương thông.

Đào Hàn Quang biết rõ Bạch Tĩnh Thừa là giả vờ nghe theo để làm hắn nơi lỏng cảnh giác, đáng tiếc Bạch Tĩnh Thừa diễn rất tệ, không biết giả vờ là gì, cứ phản kháng tỏ vẻ không phục.

Bạch Tĩnh Thừa ơi Bạch Tĩnh Thừa, em muốn chơi cùng anh thì anh sẽ chơi với em, để xem là em bị anh thuần phục hay là em thắng được anh.

Đào Hàn Quang đem xích sắt đặc biệt xích vào giường, cậu chỉ có thể đi lại xung quanh phòng, xa nhất cũng chỉ là phòng tắm. Hắn đối mặt Bạch Tĩnh Thừa ăn xong điểm tâm còn làm một bữa trưa thịnh soạn đem vào phòng, đặc biệt dặn dò Bạch Tĩnh Thừa không được lãng phí thức ăn, nếu hắn đi làm về thấy còn chút cơm thừa nào thì tối nay Bạch Tĩnh Thừa đừng hòng được ngủ.

Bạch Tĩnh Thừa gắp một miếng cà tím xào thịt băm, cằn nhằn: "Tôi không ăn hành lá"

Đào Hàn Quang nói: "anh làm cái gì em phải ăn cái nấy, thậm chí là chất độc em cũng phải ăn sạch sẽ!"

Bạch Tĩnh Thừa oán hận trừng mắt nhìn Đào Hàn Quang một cái, bá đạo quá đáng, hạn chế hoạt động của ra giờ còn muốn bắt ta ăn ai gì, lần sau có phải muốn bắt ta đi vệ sinh giờ nào lúc nào không?

"Anh bá đạo vô lý như vậy đấy." Đào Hàn Quang giống như biết được cậu nghĩ gì, "Nếu em không nghe lời thì đến cả chuyện vệ sinh (nhu cầu sinh lý) của em anh cũng kiểm soát".

Bạch Tĩnh Thừa tức đến vứt đũa chạm vào mắc xích phát ra tiếng động lớn.

Đào Hàn Quang lạnh lùng, cau mày nói: "Bạch Tĩnh Thừa cái đồ đê tiện này, rượu mời không uống muốn uống rượu phạt sao!"

Một tay kéo Bạch Tĩnh Thừa lên trên giường, kéo áo ngủ vừa mới thay của cậu xuống, lấy từ tủ đầu giường ra một gậy mát xa, không thèm bôi trơn trực tiếp cắm vào trong thân thể cậu.

Bạch Tĩnh Thừa giãy dụa không ngừng, móng tay vô ý cào trúng qhd, Đào Hàn Quang dứt khoắt trói tay chân cậu lên trên giường, lại dùng dây thừng trói thêm một lần nữa để cậu ngay cả nhúc nhích cũng không được.

Đào Hàn Quang lấy ra đồ bịt miệng Bạch Tĩnh Thừa lại, hạ thể cũng bị mảnh da đen buộc chặt kết hợp với hai miếng kẹp nhũ, một khi hạ thể của cậu cương thì sẽ kéo miếng kẹp ngũ, bên trong kẹp nhũ có những sợi lông trâu đâm vào bên trong đầu vú.

Đào Hàn Quang nhìn đồng hồ thấy đã đến giờ làm bèn mở gậy mát xa lên, máy chạy ong ong vọng xung quanh trong phòng, Bạch Tĩnh Thừa khó chịu nhíu mày, tay nắm chặt nệm.

Máy mát xa đặc chế dành cho nam kích thích đến điểm mẫn cảm Bạch Tĩnh Thừa, hạ thể dần dần ngẩng đầu lôi kéo kẹp ngủ, cậu có thể cảm nhận được lớp kim châm bên trong đâm vào da thịt mềm mại ở trong, mãnh liệt khoái cảm cùng đau đớn song song làm miệng Bạch Tĩnh Thừa chảy ra cả nước dãi.

Đào Hàn Quang ở trong phòng có bày trí máy quay phim, hình ảnh quay được sẽ kết nối đồng bộ với điện thoại di động của hắn, hắn tuy ở công ty nhưng bất cứ lúc nào cũng có thể quan sát được bộ dáng dâm đãng của Bạch Tĩnh Thừa trên giường.

Ban đầu Bạch Tĩnh Thừa còn cố gắng chống đỡ, cổ tay không ngừng xoay ý đồ muốn thoát dây thừng cùng còng tay, gậy mát xa mãnh liệt kích thích một thời gian sau, cảm giác đau đớn không còn, thay vào đó là khoái cảm tê dại ập đến như một cơn sóng. Ý thức cậu dần mơ hồ, bàn tay nắm ga giường run nhè nhẹ, nước miếng dọc theo hai má chảy xuống thấm ướt hai bên gối đầu một mảnh lớn. Hạ thể bị mảnh da đen trói buộc chặt, bên cạnh chảy ra chất lỏng tại đầu gậy mát xa màu đen.

Đào Hàn Quang không tập trung phê duyệt tài liệu, nhìn làn da trắng của Bạch Tĩnh Thừa trong di động vậy mà cao trào đến toàn thân co giật.

Cảnh tượng trên màn hình điện thoại làm cho Đào Hàn Quang miệng khô lưỡi khô, hắn nhìn đồng hồ treo tường, từ từ tính thời gian, còn vài giờ mới hết giờ làm việc, chờ đến đó không biết Bạch Tĩnh Thừa sẽ thích đến dạng nào.

Thùng thùng.

Tiếng đập cửa bỗng nhiên vang lên, Đào Hàn Quang tắt di động, ngồi nghiêm nói: "Mời vào".

Khuôn mặt khó coi của thư kí chỉ ngoài cửa nói: "Đào tổng, có người đến công ty tìm ngài bị bảo vệ chặn ở dưới..."

"Ồ?" Đào Hàn Quang nheo mắt, ý bảo thư ký tiếp tục nói

Thư ký nhếch môi, cẩn thận nói: "Người đó nói Bạch Tĩnh Thừa mất tích là do ngài giở trò quỷ nên nổi giận đùng đùng đến công ty tìm người, nhưng mà trưởng phòng Bạch Tĩnh Thừa đã từ chức, hắn không những không tin mà ở trong đại sảnh mắng chửi ngài... nói ngài mặt người dạ thú..."

Đào Hàn Quang cười lạnh nhướn một bên lông mày: "Còn có chuyện này à? Thật đáng ngạc nhiên" Nói xong cầm áo vest mặc vào, giơ tay ý bảo thư ký dẫn hắn đến đại sảnh gặp người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#danmei