Chương 11: xe chấn (Phần 1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Như Đào Hàn Quang nghĩ, người gây rối ở đại sảnh quả nhiên là bạn cùng đại học với Bạch Tĩnh Thừa - Tề Ngạn.

Tề Ngạn bị bảo vệ và nhân viên đại sảnh vây quanh, còn có những nhân viên xung quanh và công nhân cùng một số người đi đường, bao bọc từng lớp, toàn bộ đại sảnh đều là người.

Tiếng cãi nhau cùng tiếng thì thầm ồn ào không dứt, xen lẫn vào nhau giống như tiếng chợ búa ồn ào náo nhiệt. Đào Hàn Quang vừa xuống thang máy, từ xa nhìn thấy cảnh này, không khỏi cau mày.

Tề Ngạn cao nên từ xa đã nhìn thấy Đào Hàn Quang, y đẩy bảo vệ đứng trước ra, nổi giận đùng đùng bước nhanh về phía Đào Hàn Quang, nắm tay cho hắn một cú đấm.

Đào Hàn Quang bất ngờ không kịp đề phòng bị đánh ngã xuống đất ngã xuống cạnh thùng rác, kim loại va vào đá cẩm thạch phát ra tiếng loảng xoảng vang vọng khắp đại sảnh, đám đông đang ồn ào trong nháy mắt yên tĩnh ngay lập tức.

thư ký bị dọa hết hồn, trợn mắt há hốc miệng vài giây mới vội vàng nâng Đào Hàn Quang dậy.

Khóe miệng Đào Hàn Quang có vết máu, cười lạnh: "Không biết Đào Hàn Quang tôi làm gì đến quý ngài đây mà quý ngài lại tức giận đến độ trước mặt mọi người đánh tôi?"

"Hừ". Tề Ngạn hừ lạnh nói: "Không biết Bạch Tĩnh Thừa đã làm chuyện gì chọc giận tổng giám đốc Đào mà ban ngày ban mặt ngày lại bắt cóc cấp dưới của mình?"

Đào Hàn Quang giận tái mặt, quát: "Không có bằng chứng, ngài đừng vu oan bậy bạ! Tội bắt cóc lớn như vậy, Đào Hàn Quang tôi đây gánh không nổi".

Sau đó lại nói: "Bạn tốt mất tích lại không báo công an mà chạy đến đây ồn ào, ngạc nhiên thật. Hay là ngươi có mục đích khác?"

Tề Ngạn xiết chặt nắm tay, mất tích quá hai mươi bốn giờ mới có thể báo án, Bạch Tĩnh Thừa tan tầm từ ngày hôm qua đến giờ còn chưa đến hai mươi bốn giờ, Tề Ngạn nổi giận đùng đùng chạy đến kiếm Đào Hàn Quang gây rối là do hôm qua y đợi cả đêm cũng không thấy Bạch Tĩnh Thừa đâu, y nghi ngờ là do Đào Hàn Quang làm, nhưng lại không có chứng cớ, trong lúc nóng giận đến tới nơi này nổi điên một trận.

Chờ y bình tĩnh lại mới giật mình cảm thấy mình hơi làm quá.

Tề Ngạn phản đối: "Mục đích của tôi muốn đến quý công ty chỉ là muốn tìm hiểu nhân viên từ chức đi đến đâu, cũng mong tổng giám đốc Đào đừng gây khó dễ".

Đào Hàn Quang nghi ngờ "Ồ" một tiếng, khó hiểu: "cậu nói là nhân viên mới từ chức sao? Từ lúc từ chức thì không còn cùng công ty còn mối quan hệ gì, tôi cũng không thể ép buộc cậu ta giải thích lý do. Tôi hiểu tâm trạng của cậu nhưng mọi thứ phải đúng luật mới được, cậu nên trình báo công an đi đã. Được rồi, việc này coi như xong, mọi người làm việc tiếp đi".

Đào Hàn Quang giải tán đám đông vây quanh, không khí căng thẳng dần dịu đi, Tề Ngạn cảm thấy là Đào Hàn Quang muốn cho y một bậc thang, y buồn rầu buông nắm tay, giống như một vòi nước tịt ngòi.

"Bạch Tĩnh Thừa có nói vì sao cậu ấy từ chức không?" Tề Ngạn bình tĩnh hỏi.

Đào Hàn Quang suy nghĩ, nói: "Tôi cũng không gặp cậu ta, nghe nói là do gặp nhiều áp lực nên muốn nghỉ ngơi một chút. Có lẽ là muốn đi đến đâu đó xả stress chăng".

Tề Ngạn chợt nhớ đến Bạch Tĩnh Thừa từng nói muốn đi thành Đông, y xin lỗi Đào Hàn Quang, cũng không quay đầu lại mà chạy đi ra ngoài.

Đào Hàn Quang cười nhạo, chậc lưỡi, im lặng bỏ đi.

Sau khi về nhà, Đào Hàn Quang đột nhiên không làm khó dễ Bạch Tĩnh Thừa nữa, thu dọn hết đồng đồ chơi tình thú, ôm Bạch Tĩnh Thừa đang nửa mê nửa tỉnh vào phòng tắm.

Bạch Tĩnh Thừa còn chưa phục hồi lại tinh thần, ánh mắt trống rỗng vô hồn, mềm nhũn dựa vào cánh tay Đào Hàn Quang, dưới ánh sáng lờ mờ màu Champagne của phòng tắm đầy hơi nước chiếu thành một vầng sáng da thịt trần trụi xinh đẹp của Bạch Tĩnh Thừa, hấp dẫn mê người.

Bàn tay dính đầy bọt xà phòng của Đào Hàn Quang xẹt qua sống lưng duyên dáng của Bạch Tĩnh Thừa, làm cho cậu có chút ngứa bèn chui vào lồng ngực Bạch Tĩnh Thừa.

"Đừng cử động". Đào Hàn Quang nhẹ giọng nói, cánh tay vòng qua ôm Bạch Tĩnh Thừa, bắt đầu chà xát trước ngực cậu.

Đầu vú hồng nhạt bị chơi đùa quá lâu đã sưng đến tích máu, giống như quả anh đào chín mọng, Đào Hàn Quang nhẹ nhàng lau rửa, Bạch Tĩnh Thừa vô ý vặn vẹo, kêu rên một tiếng.

Đũng quần Đào Hàn Quang đã phồng lên cao chót vót, hắn lại đang ngồi xổm rất khó chịu, Đào Hàn Quang cởi quần áo, trần như nhộng ngồi vào trong bồn tắm lớn, tiếp tục tắm cho Bạch Tĩnh Thừa.

Một cây gậy nóng bỏng cọ xát sau lưng Bạch Tĩnh Thừa, Bạch Tĩnh Thừa theo bản năng quay lại nhìn, thấy đó là dương vật thô to của hắn, nghĩ là Đào Hàn Quang muốn, dường như muốn lấy lòng ôm lấy cổ của hắn"

"Nhẹ, nhẹ thôi".

Đào Hàn Quang cảm thấy cổ họng bị nghẹn, miệng khô lưỡi khô, nắm bàn tay Bạch Tĩnh Thừa xoa hạ thân của mình: "Em sợ sao?"

Bạch Tĩnh Thừa hiếm khi tự nhận thua, nhẹ nhàng "Ưm" một tiếng, run rẩy giống như một vật nhỏ.

Đào Hàn Quang hôn trán cậu, nhẹ nhàng nói: "Vậy thì dùng tay làm cho anh ra đi".

Bạch Tĩnh Thừa nắm chặt gốc đang trướng lớn hơn một vòng, cúi đầu thủ dâm cho hắn.

Đào Hàn Quang trước giờ luôn thích ăn mềm không ăn cứng, vừa nghe Bạch Tĩnh Thừa nói bỗng thấy tim cũng mềm mại hẳn lên, nâng má Bạch Tĩnh Thừa cho cậu một cái hôn ngọt ngào ôn nhu.

Rời môi, chóp mũi Đào Hàn Quang và Bạch Tĩnh Thừa chạm nhau, hắn chậm rãi nói: "Hôm nay Tề Ngạn đến công ty tìm em". Nghe giọng điệu không đoán được gì.

Bạch Tĩnh Thừa cụp mắt, đôi mắt nhấp nháy dưới lông mi nói: "ừm, rồi sao?" Giọng nói nhỏ nhẹ, cũng không biết vui hay buồn, nhưng động tác trên tay càng lúc càng nhanh ý muốn lấy lòng Đào Hàn Quang.

Đào Hàn Quang cau mày, hô hấp dần dần dồn dập, sắc mặt ửng hồng, Bạch Tĩnh Thừa biết hắn sắp cao trào, nghiêng mặt vào lòng bàn tay Đào Hàn Quang, âu ếm vuốt ve. Hai tay Đào Hàn Quang xoa mái tóc mềm mại Bạch Tĩnh Thừa, ấn cậu chặt vào trong ngực, hạ thân nảy lên, tất cả bạch trọc đều bắn vào trong tay Bạch Tĩnh Thừa.

Hắn thở hổn hển một hơi, dư vị cao trào vẫn còn, Bạch Tĩnh Thừa ghé đầu trên lồng ngực hắn lắng nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của hắn.

"Tề Ngạn tìm khắp nơi không thấy em, đã báo công an rồi". Đào Hàn Quang thuận miệng nói đại, "Tĩnh Thừa, em muốn làm gì? Nếu công an phát hiện anh và em như vậy thì sao hửm?

Hô hấp Bạch Tĩnh Thừa cứng lại, cậu sợ hãi nhất là bị mọi người biết nên mới có thể khuất phục Đào Hàn Quang, chịu mọi đau khổ để giấu diếm bí mật. Nhưng không thể ngờ Tề Ngạn lại muốn đẩy cậu vào vực sâu.

"Làm sao? Em bây giờ còn có thể làm sao nữa? "Bạch Tĩnh Thừa ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt hẹp dài hung ác nham nhiểm của hắn: "Đào Hàn Quang, em không tin anh không có khả năng một tay che trời, đem chuyện của chúng ta giấu nhẹm đi".

Đào Hàn Quang không mặn không nhạt nói: "Từ xưa đến nay dân không cùng quan đấu, anh cũng không thể một tay che trời được..."

Dừng một chút, thấy sắc mặt Bạch Tĩnh Thừa càng ngày càng khó coi mới nói tiếp: "Bất quá chuyện này cũng có biện pháp..."

Bạch Tĩnh Thừa cảnh giác nói: "Biện pháp gì?"

Đào Hàn Quang ghé vào lỗ tai cậu cợt nhả: "Cưng đói bụng chưa? Anh đã hẹn Tề Ngạn ăn tối tại thành Đông, dùng điện thoại cưng nhắn cho hắn".

Khoảng bảy giờ tối, tại trung tâm mua sắm phía Đông.

Bạch Tĩnh Thừa vẫn bình tĩnh từ trên xe Đào Hàn Quang đi xuống, đi theo cậu thái độ của Đào Hàn Quang rất khác lạ, không uy hiếp cậu phải làm thế này thế nọ, thậm chí cũng không nói với cậu câu nào. Thật ra trong lòng của Bạch Tĩnh Thừa rất không ổn, cậu sợ Đào Hàn Quang trước mặt Tề Ngạn ghen ghét điên cuồng, lại sợ trước mặt Tề Ngạn vô ý lộ ra làm y phát hiện ra sự thật.

Lúc đóng cửa xe, Bạch Tĩnh Thừa quay đầu nhìn Đào Hàn Quang trong xe, Đào Hàn Quang nhìn cậu đầy ẩn ý, mỉm cười nhẹ nhàng nói: "Anh ở trong xe chờ em, ăn cơm xong nhanh trở về".

Lại là Tề Ngạn gọi tới, Đào Hàn Quang quơ quơ di động, giục Bạch Tĩnh Thừa đi nhanh lên, lần đầu tiên Bạch Tĩnh Thừa nghe tên Tề Ngạn giống như nghe gặp phải tai họa đầy sợ hãi và oán giận.

Miễn cưỡng ra khỏi ga ra, đến nhà hàng Pháp đối diện.

Đào Hàn Quang tắt điện thoại Tề Ngạn, mở hết tất cả cửa sổ trong xe ra, một bên nhìn di động Bạch Tĩnh Thừa một bên nhìn chiếc xe xanh ngọc - xe của Tề Ngạn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#danmei