Chương 12: xe chấn (phần 2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bữa cơm tối này đối với Bạch Tĩnh Thừa không khác gì ngồi lên bàn châm, biểu hiện của Tề Ngạn quá mức nhiệt tình, đầu tiên là lải nhải hỏi cậu tại sao từ chức lại không thấy bóng dáng đâu, Bạch Tĩnh Thừa cắn răng nói dối y rằng có hẹn xem nhà ở thành Đông cho nên trước giờ tan tầm đã bỏ đi quên nói cho y biết.

Tề Ngạn tiếp tục quan tâm hỏi: "Nhà mới thế nào? Cho tôi địa chỉ đi, hôm nào rảnh tôi đến thăm cậu".

Bạch Tĩnh Thừa cười cho có lệ, nhấp vài ngụm rượu vang để bớt căng thẳng, thấy Tề Ngạn mặt đầy quan tâm nhìn chằm chằm mình, đành tiếp tục nói dối: "Địa chỉ mới... a... Tớ cũng không nhớ rõ lắm, đường này đường nọ cũng khó nói, để tớ về xem lại nói cho cậu sau".

"Hửm..." Tề Ngạn nghi hoặc nói, "Thông tin quảng cáo cho thuê nhà cũng có viết rõ địa chỉ mà? Vậy sao cậu tìm được chỗ?"

Nói dối bị phát hiện, mặt Bạch Tĩnh Thừa nóng lên, xấu hổ cười gượng hai tiếng nói: "Chủ cho thuê nhà là bạn tớ, cậu ấy lái xe chở tớ đi nên tớ cũng không để ý đường cho lắm".

"Ồ-" Tề Ngạn kéo dài ngữ điệu, lặp lại đầy ái muội: "Bạn".

"Tớ nhớ cậu chưa từng có bạn bè nào ở đây cả".

Bạch Tĩnh Thừa nghe những lời nói đó của Tề Ngạn thì sợ đến mức mắc nghẹn, cố gắng nuốt xuống một con ốc sên, Bạch Tĩnh Thừa lau bơ dính trên khóe miệng: "Tề Ngạn, tại sao cậu lại quan tâm đến tớ nhiều vậy?"

Tề Ngạn cũng lau miệng, buông nĩa, nghiêm túc nói: "Tĩnh Thừa, tớ lo cậu bị người khác lừa, bị người..."

Quê của Bạch Tĩnh Thừa không phải ở nơi này, đại học cũng không học ở thành phố này, cậu một thân một mình lăn lộn ở đây nhiều năm, chỉ có một người bạn duy nhất là Tề Ngạn chỉ là một người bạn học chung đại học ngày xưa chỉ nói chuyện được vài câu. Đột nhiên lại lòi ra một người bạn ở chung, làm sao lại không nghi ngờ cho được?

Hai người nhìn nhau tự hiểu, Bạch Tĩnh Thừa bị y nhìn đến đau tim, đơn giản hỏi: "Tề Ngạn, hay là cậu thích tớ?"

"Tớ tất nhiên là thích cậu rồi, chúng ta là bạn to.."

"Là thích kiểu nam nữ yêu nhau"

Tề Ngạn chưa nói xong cậu bạn bè tốt đã bị Bạch Tĩnh Thừa cắt ngang, y không còn lời nào để nói, Tề Ngạn nghẹn ngào một chút, quyết định bày tỏ: "Ừm, tớ từ hồi đại học đã thích cậu rồi".

Bạch Tĩnh Thừa ngẩn ra, cậu đối với tình cảm của Tề Ngạn cũng có chút nghi ngờ, nhưng Tề Ngạn chưa bao giờ làm ra bất kỳ hành động nào vượt quá giới hạn nên Bạch Tĩnh Thừa chỉ nghĩ có thể cậu đã hiểu nhầm. Không nghĩ đến chuyện Tề Ngạn thừa nhận...

"Cậu cũng biết được tình cảm của tớ đúng không?" Tề Ngạn nói, "Mỗi lần tớ muốn bước thêm một bước với cậu thì cậu sẽ cố gắng tránh đi, giống như cậu tự viết thư tình cho mình để tránh những người khác có ý với cậu. Cậu tại sao lại không cho tớ một cơ hội một lần thôi, tớ có chỗ nào không tốt chứ?"

Bạch Tĩnh Thừa nói không nên lời, không dám nhìn thẳng Tề Ngạn, ánh mắt ngưng ở ly rượu thủy tinh ở bên cạnh.

Tề Ngạn bị hành động từ chối này của Bạch Tĩnh Thừa chọc giận, hỏi: "Là vì cậu thích lãnh đạo mình, tên họ Đào kia? Hai người đang ở chung đúng không? Người bạn mà cậu nói chính là hắn, bạn trai cậu!" Nghiến răng nghiến lợi nói thêm câu bạn trai.

Hồi chuyển nhà gặp được Đào Hàn Quang y thấy Bạch Tĩnh Thừa ngạc nhiên và chủ động khiến cho y nghi ngờ tình cảm của Bạch Tĩnh Thừa dành cho Đào Hàn Quang. Y biết Bạch Tĩnh Thừa nhiều năm, chưa bao giờ thấy Bạch Tĩnh Thừa tan tầm lại qua lại với bất kỳ đồng nghiệp nào, nếu có vô tình gặp nhau ngoài đường cũng chỉ là gật đầu chào, sau khi đi xa Bạch Tĩnh Thừa mới nói với y người đó làm ở công ty XXX của tớ. Chỉ có mình Đào Hàn Quang là khác biệt, Bạch Tĩnh Thừa nói chuyện với hắn, chủ động ngồi xe của hắn.

"Hừ, làm tớ lo lắng cậu bị chuyện gì, chạy đi kiếm tên đó gây chuyện". Tề Ngạn nói đùa "Chắc bạn trai cậu đang cười tớ, cười tớ thật ngốc".

"Đủ rồi Tề Ngạn". Bạch Tĩnh Thừa cắt ngang "Không phải là cậu không tốt mà là tớ không xứng. Tớ hi vọng cậu có thể giống như người bình thường, cưới một cô vợ xinh đẹp dịu hiền, gia đình hạnh phúc mỹ mãn mà không bị người ta nói là đồng tính luyến ái, bị kỳ thị, bị người nhà chối bỏ".

Bạch Tĩnh Thừa thở dài, chậm rãi nói: "Ừ, tớ và Đào Hàn Quang đang ở chung, cậu hãy quên chuyện này đi".

Tề Ngạn tức giận nắm tay Bạch Tĩnh Thừa, không thể tin nói: "Tại sao hắn có thể còn tớ thì không? Tớ không quan tâm người khác nói gì".

"Vì tớ thích anh ấy, không thích cậu". Bạch Tĩnh Thừa dứt khoát.

Cậu hận Đào Hàn Quang là thủ đoạn bỉ ổi của Đào Hàn Quang, thích thì nói thích đi, chết sao? Nói yêu sẽ chết sao? Nhưng dù cậu hận Đào Hàn Quang cũng là chuyện của hai người cậu, cũng không có nghĩa như vậy thì cậu sẽ quay qua thích Tề Ngạn.

"Tề Ngạn, thích một người là không miễn cưỡng người đó, con trai khác con gái ở chỗ, dù có cảm động cũng không thể chuyển thành tình yêu được".

Bạch Tĩnh Thừa nói xong bỏ Tề Ngạn đang níu lấy tay áo, đi thẳng ra khỏi nhà hàng.

Tề Ngạn giống như tỉnh mộng, không cam lòng, vội vàng thanh toán tiền đuổi theo.

Tại bãi đỗ xe tầng hầm.

Bạch Tĩnh Thừa vừa mở cửa xe đã bị Đào Hàn Quang kéo áo hôn lên.

Miệng lưỡi nóng ướt giao triền, Bạch Tĩnh Thừa ngửi mùi thuốc lá dày đặc trong miệng Đào Hàn Quang, mùi này cũng giống như thuốc phiện, làm cho cậu hơi choáng váng.

Hôn đến hít thở không thông Đào Hàn Quang mới chịu buông ra, hai mắt đỏ lên ôm cậu đè xuống dưới, khàn giọng nói: "Em nói gì với hắn?"

Bạch Tĩnh Thừa nhìn kỹ gương mặt đẹp trai đỏ ửng của Đào Hàn Quang, cơ thể vô ý nhớ đến khoái cảm hắn cấp cho cậu. Hai người đều bốc lên ham muốn, hô hấp dần dần dồn dập, thùng xe vốn chật hẹp nay càng hẹp hòi hơn, dường như muốn vây hai người sát lại gần nhau.

Cậu không trả lời, chỉ là nhìn Đào Hàn Quang cười cười không tỏ ý gì, hai tay chợt kéo gáy Đào Hàn Quang say sưa hôn sâu.

Dây lưng bị mở, Đào Hàn Quang theo thắt lưng thùng thình thò tay vào, xoa bóp cặp mông tròn rất vểnh của cậu, Bạch Tĩnh Thừa nằm úp sấp bên tai hắn, mềm nhũng kêu rên, âm thanh động tình kéo dài, còn cố ý biến lớn, chỉ nghe âm thanh Đào Hàn Quang đã cứng đến phát đau.

Bạch Tĩnh Thừa bỏ từng hạt cúc áo sơ mi Đào Hàn Quang, cởi được phân nửa, bỗng dưng rút tay, Đào Hàn Quang định tự cởi áo sơ mi nhưng bị cậu dùng tay ngưng lại, Đào Hàn Quang đầy hứng thú đối mặt cậu nhướn mày, khẩu hình miệng ý nói: Thiếu thao sao.

Bạch Tĩnh Thừa vươn đầu lưỡi liếm một vòng môi, thổi vạt áo, cúi đầu ngậm từng cúc áo nhỏ, mở hết cúc áo còn dư lại. Rốn Đào Hàn Quang bị đôi môi mềm mại của cậu cạ trúng phát ngứa, Bạch Tĩnh Thừa vẫn còn cúi xuống, cúi xuống, xuống nữa.

Quy đầu chảy ra bạch trọc bị Bạch Tĩnh Thừa ngậm trong miệng mút, Đào Hàn Quang rên lên một tiếng, đưa ngón tay vào trong miệng cậu: "Ưm... Suýt tí nữa là bị em hút ra rồi, ngoan, liếm ngón tay anh thôi".

Trên ngón tay dính đầy nước miếng của cậu, Đào Hàn Quang vừa cởi quần jean của cậu, cách quần lót đâm đâm động khẩu của cậu, Bạch Tĩnh Thừa co rút lại tiểu huyệt, cắn mạnh lên đầu vú Đào Hàn Quang một cái, ý muốn thúc giụt hắn nhanh hơn.

Đào Hàn Quang đứng dậy, vỗ vỗ mông Bạch Tĩnh Thừa, để cậu quỳ xuống nằm trên ghế, lột cậu trần truồng, Đào Hàn Quang tựa vai cậu, đột nhiên đâm vào.

Bạch Tĩnh Thừa dựa lưng vào ghế, cắn môi chịu đựng không rên rỉ, bãi đỗ xe đang rất yên tĩnh nên cậu không dám phát lớn tiếng, hòn bi va chạm vào mông phát ra tiếng bộp bộp vang vọng toàn bộ thùng xe. Bạch Tĩnh Thừa đưa tay ra sau nắm thắt lưng Đào Hàn Quang phối hợp đong đưa.

Đây là lần đầu tiên họ chủ động cùng nhau làm tình, Đào Hàn Quang nhìn biểu tình Bạch Tĩnh Thừa sung sướng hưởng thụ thì không chịu nổi nữa, nắm chặt thắt lưng cậu, nhanh chóng đưa đẩy hơn chục cái sau đó thẳng bắn.

Bạch Tĩnh Thừa quay người, mặt đối mặt ôm Đào Hàn Quang, Đào Hàn Quang chôn ở giữa ngực cậu gặm cắn, còn côn thịt ở trong cơ thể cậu cọ xát vài cái, xay qua xoay lại, cứng rắn lần hai.

Tư thế đối mặt như vậy làm, Đào Hàn Quang chín cạn một sâu đâm vào, Bạch Tĩnh Thừa cong cả người, cằm đặt đầu vai hắn giống như một con mèo, híp mắt lười biếng hưởng thụ.

Đứng đối diện, Tề Ngạn một tay giơ chìa khóa ngơ ngác đứng, nhìn hai người kịch liệt lay động thân xe, ngẩn ngơ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#danmei