Chương 13: Giả gái (phần một)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Xong xuôi, Bạch Tĩnh Thừa thõa mãn nằm trên đùi Đào Hàn Quang nghỉ ngơi.

Đào Hàn Quang đắp áo khoác cho cậu, cúi đầu hôn trán.

"Tề Ngạn còn chưa đi, em còn muốn làm gì nữa?" Đào Hàn Quang nói nhỏ, từ đầu hắn đã biết Tề Ngạn đứng ở gần đây xem phim sống, cố tình đậu xe ở chỗ này cũng là mục đích của hắn.

Lúc hắn ở công ty nhìn thấy Tề Ngạn đã nghĩ tính toán, dù sao cũng phải lật mặt Tề Ngạn phá hủy quan hệ của y với cậu, khiến Tề Ngạn triệt để hết hi vọng. Nhưng Bạch Tĩnh Thừa lại tự động phối hợp khiến hắn khá bất ngờ.

Bạch Tĩnh Thừa nhắm mắt, vẻ mặt mệt mỏi nói: "Không quan tâm, em muốn về nhà ngủ".

Đào Hàn Quang dịu dàng vuốt tóc cậu trả lời: "Được, chúng ta về nhà thôi".

Khởi động ô tô, ngheeng ngang chạy qua trước mặt Tề Ngạn.

Bàn tay cầm chìa khóa của Tề Ngạn hơi run, nhìn thẳng theo đến dại cả người.

Lý do từ chối của Bạch Tĩnh Thừa y thật không tin, nếu bọn họ thật sự là ở cùng nhau như vậy tại sao Bạch Tĩnh Thừa lại muốn chuyển nhà lại từ chức? Trong lòng y nghĩ rằng là do Đào Hàn Quang ép buộc Bạch Tĩnh Thừa, Bạch Tĩnh Thừa bất đắc dĩ mới dối lòng dối người như vậy.

Nhưng vừa rồi... vừa rồi...

Tề Ngạn hoa mắt chóng mặt, lảo đảo bước đi.

Y cùng Bạch Tĩnh Thừa hoàn toàn kết thúc, chỉ sợ kể cả làm bạn cũng còn không được.

Ra ngoài bãi đỗ xe, ngoài cửa xe là một thế giới đầy màu sắc ánh sáng rực rỡ. Lần cuối cùng nhìn đường phố ngoài cửa sổ là lúc Đào Hàn Quang bắt buộc Bạch Tĩnh Thừa thủ dâm trong xe, lúc đó Bạch Tĩnh Thừa cảm thấy rất tuyệt vọng, nhưng hiện tại Bạch Tĩnh Thừa đang lặng lẽ gối đầu lên đùi Đào Hàn Quang, giống như một cặp tình nhân ngọt ngào, tâm trạng Bạch Tĩnh Thừa bỗng nhiên thay đổi.

Thế giới bên ngoài biến đổi không ngừng, mỗi thời gian trôi đi lại thay đổi thêm, mà bên cạnh cậu từ rày về sau chỉ có một người.

Nếu như không xảy ra những chuyện kia thì cậu và Đào Hàn Quang có thể trở thành bạn đời tâm đầu ý hợp không?

Nghĩ đến đó, Bạch Tĩnh Thừa ngước mặt nhìn trộm người đàn ông đang nghiêm túc lái xe này.

Đào Hàn Quang dường như cảm nhận được, cúi đầu nhìn cậu vài giây, thừa dịp đèn đỏ bèn hôn nhẹ hai bên má cậu.

Một nửa gương mặt dịu dàng của cậu chìm trong bóng tối, một nửa được ánh đèn chiếu sáng: "Đào Hàn Quang, anh có biết em đã từng thích anh không?"

Đào Hàn Quang không biết, câu nói nhẹ nhàng bâng quơ này giống như phát đạn chí tử bắn vào lỗ tai cậu. Đào Hàn Quang mở to mắt, khó tin nghiêng đầu nhìn cậu, lẩm bẩm: "Em.. em vừa nói gì?"

Bạch Tĩnh Thừa kiên nhẫn lập lại một lần nữa, suýt tí nữa là Đào Hàn Quang đâm sầm vào vành đai ven đường.

"Em... thích anh?" Đào Hàn Quang kinh ngạc nói, "Em thật sự thích anh sao! Tĩnh thừa..."

Bạch Tĩnh Thừa nói: "Nếu anh không cường bạo em mà là tỏ tình với em, có lẽ em sẽ đồng ý, sống cùng với anh"

Đào Hàn Quang lúc nào cũng nghĩ là mình đơn phương nên mới làm liều, dùng mọi thủ đoạn có được cậu: "Còn giờ... Em hận anh sao?" Giọng hắn run run, có vẻ rất cẩn trọng.

Bạch Tĩnh Thừa im lặng thật lâu, thật lâu, đến khi ô tô dừng ở biệt thự, họ lại về nhà, cậu mới nhẹ nhàng nói: "Em không biết".

Hận sao? Đào Hàn Quang cưỡng hiếp cậu, giam cầm cậu, làm nhục cậu, làm sao cậu không hận cho được?

Nhưng mà cậu thích Đào Hàn Quang, ngày đầu tiên vào công ty nhìn thấy hắn cậu đã thích hắn, Đào Hàn Quang yêu cậu từ cái nhìn đầu tiên, cậu cũng vậy.

Cậu không biết hiện tại cậu có còn thích Đào Hàn Quang hay không, có lẽ còn, có lẽ lúc biết bộ mặt thật của hắn cậu cũng không còn nữa.

Đào Hàn Quang giống như một đứa trẻ làm sai, cúi đầu ngồi ở trong xe không dám nói chuyện, Bạch Tĩnh Thừa không nói, hắn càng không dám nói.

Hai người căng thẳng rất lâu làm không khí dường như cũng khó chịu, Bạch Tĩnh Thừa dựa vào Đào Hàn Quang, thở đều, cuối cùng cậu ngủ thiếp đi.

Đào Hàn Quang thở phào một hơi nhưng vẫn cảm thấy không ổn. Hắn nhẹ nhàng ôm Bạch Tĩnh Thừa giống như là nâng vật quý báu nhất thế gian: "Tĩnh Thừa, anh yêu em, em đồng ý bỏ qua hết những chuyện trước đây, cùng một nhà với anh sao?"

Đào Hàn Quang nhìn vào căn nhà ấm áp trước mặt, cuối cùng cũng nói ra câu nói mà hắn đã luyện tập hàng trăm lần.

Hắn khốn khổ hối hận chôn tại cổ Bạch Tĩnh Thừa, thì thầm thổn thức.

Người phía trước giật giật, Đào Hàn Quang ngừng thở, nhìn cậu chờ đợi. Bạch Tĩnh Thừa chầm chậm nhắm hai mắt lại, nhẹ nhàng nói "Vâng".

Đào Hàn Quang lập tức ôm chầm lấy cậu, sát đến độ muốn đem cậu khảm tận xương tủy.

Hôm sau Đào Hàn Quang từ trong giấc ngủ tỉnh dậy, nhìn thấy gương mặt đang gác đầu trên tay mình ngủ say sưa, hắn còn không thể tin được. Mọi chuyện đêm qua tựa như một giấc mơ.

Hắn không kiềm lòng được cúi đầu hôn Bạch Tĩnh Thừa, Bạch Tĩnh Thừa đang ngủ mơ mơ màng màng thì bị đánh thức, đẩy đầu hắn ra lẩm bẩm: "Mới sáng sớm... Để yên cho em ngủ... đừng động dục".

Đào Hàn Quang nghe lời buông cậu ra, tinh thần sảng khoái thức dậy xách giỏ đi chợ mua thức ăn, bận rộn ở phòng bếp nấu bữa sáng.

Bạch Tĩnh Thừa không uống sữa, không ăn trứng lòng đào, Đào Hàn Quang nấu cháo thịt gà nấm hương, jăm-bông, nước ép trái cây.

Mùi thơm của thức ăn làm cho bụng của Bạch Tĩnh Thừa kêu gào, Đào Hàn Quang làm xong bữa sáng, dọn dẹp nhà bếp, quay người lại thì nhìn thấy Bạch Tĩnh Thừa mặc bộ đồ ngủ ngồi ở bàn ăn chờ đợi.

Đào Hàn Quang ân cần bưng tô cháo đến trước mặt cậu, dùng thìa thổi nguội, Bạch Tĩnh Thừa dùng đũa gắp một món, nói đùa: "Này, anh không để hành lá vô nữa à?"

Đào Hàn Quang biết Bạch Tĩnh Thừa đang chế nhạo hắn việc lần trước, đành phải nịnh nọt nói: "Vợ anh nói không thích sao anh dám để vào".

Bạch Tĩnh Thừa bị hắn làm cho cười tít mắt, thưởng cho hắn một muỗng cháo gà.

Ăn xong bữa sáng ngọt ngào, Đào Hàn Quang chuẩn bị đi làm, Bạch Tĩnh Thừa đứng trước cửa đeo caravat cho hắn, nói: "Em đi công ty được không? Hồi xưa không thân với các đồng nghiệp, bây giờ không có gì để làm lại nhớ bọn họ quá".

Nếu là trước kia Đào Hàn Quang sẽ nổi giận, nắm cằm Bạch Tĩnh Thừa la hét không cho cậu nghĩ đến người khác. Bây giờ Đào Hàn Quang là một người chồng sợ vợ, mặc dù trong lòng ghen chết đi được nhưng ngoài miệng vẫn bình tĩnh hòa nhã nói: "Em muốn đi thì cứ đi, nhưng mà bây giờ em không có thẻ nhân viên, nếu bảo vệ có kiểm tra thì cứ nói là vợ tổng giám đốc Đào".

Bạch Tĩnh Thừa đỏ mặt, kéo chặt caravat Đào Hàn Quang làm hắn thở không nổi: "Anh nói bậy cái gì đó! Vợ cái gì gì! Bảo vệ gặp em rõ ràng là còn trai mà nói là vợ tổng giám đốc chắc đưa em vào bệnh viện tâm thần mất!"

Đào Hàn Quang cười gian, sờ sờ vòng eo mảnh mai Bạch Tĩnh Thừa: "Em có thể trang điểm cải trang đến gặp anh mà".

Bạch Tĩnh Thừa mím môi, im lặng, Đào Hàn Quang nghĩ đã chọc giận Bạch Tĩnh Thừa, sợ cậu nổi giận, hôn một cái làm hòa rồi nhanh chóng chuồn mất.

-----------------------------

1/6 mị post chương cuối cùng nha :3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#danmei