Chương 5: Bàn công tác (p1 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạch Tĩnh Thừa lúc này đây không còn suy nghĩ được gì, lúc Đào Hàn Quang đem cậu vào trong bồn tắm tắm rửa sạch sẽ, cậu cố gắng thả lỏng thân thể, yếu đuối tựa vào trong ngực Đào Hàn Quang, có vẻ như cả người đã rã rời mệt mỏi thiếp đi, miếng vải đen che ánh mắt cậu, Đào Hàn Quang không đoán được, tạm thời cứ xem như cậu mệt nhọc vô cùng vậy.

Sau khi xong việc Đào Hàn Quang không lập tức đi, hắn đem Bạch Tĩnh Thừa nằm trên giường, gỡ miếng vải đen che mắt cậu, xoay người khóa kỹ phòng, đi dọn dẹp những chứng cứ bại lộ thân phận xóa xạch. Lúc hắn xoay người Bạch Tĩnh mới dám trộm mắt hé nhìn, chỉ mơ hồ thấy một người nam có vóc dáng cao to, cường tác, giống như người thường hay đi đến phòng tập thể thao tập luyện.

Cậu thấy thân hình người này rất quen mắt, nhưng lại không thể nhớ ra, ở gần công ty có một câu lạc bộ thể hình, rất nhiều đồng nghiệp nam đến đó tập, lúc rảnh rỗi cậu cũng hay đến đó. Nghĩ vậy cậu lại nhớ tới một việc:

Cuối tháng trước, cậu cùng vài đồng nghiệp đi tập thể hình, ở phòng thay quần áo cậu thấy trưởng phòng nhân sự công ty đang động tay động chân với một đồng nghiệp nam, vị trưởng phòng kia thì cả công ty đều biết tính hướng y, y cũng không giấu diếm, có người nói gốc gác y cũng không nhỏ, không làm lớn chuyện thì cũng không sau. Bạch Tĩnh Thừa chỉ là một viên chức nhỏ đương nhiên sẽ không đi làm chuyện rỗi hơi, vì thế sau khi xúc chủ quản rủi ro, vì thế sau khi bắt gặp y, cậu cũng giả vờ không thấy liền quay đi phòng khác thay quần áo, nhưng mà vị trưởng phòng kia lại nhìn thấy cậu, gọi cậu lại, hướng cậu người bỉ ổi: "ồ Tĩnh thừa, cậu cũng tới đây tập thể hình nữa à? Có huấn luyện viên chưa? Nơi này tôi cũng thường đến, tôi chịu vất vả một chút giúp cậu tập luyện được chúe?" Nói xong nháy mắt vài cái với cậu.

Bạch Tĩnh Thừa nổi da gà toàn thân, cười nói: "A, trưởng phòng Đặng, tôi chợt nhớ tới còn có việc không làm xong, hôm nay không tập được rồi, không cần làm phiền ngài."

Định mở cửa bước đi, trưởng phòng đặng bỗng như sói đói tấn công, nắm cổ Bạch Tĩnh Thừa đùa giỡn lưu manh: "Chạy cái gì, Bạch Tĩnh Thừa, lúc em vào công ty là nhờ anh đó, có tin anh nói một câu là em mất chén cơm liền không!"

"Buông ra đồ biến thái!" Bạch Tĩnh Thừa ra sức giãy, trở tay tán vào mặt Đặng trưởng phòng một cái tát, mắng to.

Tiếng bạt tai vang dội khắp cả phòng tập, Đặng trưởng phòng không những quê độ bỏ trốn mà còn kiêu ngạo vênh váo chỉ vào mặt Bạch Tĩnh Thừa nhục mạ cậu kỹ nữ mà giả bộ thanh cao, còn tuyên bố một ngày nào đó sẽ đem cậu làm đến kêu cha gọi mẹ!

Đồng nghiệp ở xung quanh rất nhiều, hơn nữa còn có rất nhiều người thêm mắm thêm muối tố cáo Đặng trưởng phòng quấy nhiễu tình dục cấp dưới rốt cuộc đến tai lãnh đạo cấp cao. Giám đốc Đào Hàn Quang ra mặt xử lí, trấn an Bạch Tĩnh Thừa một trận, cũng cam đoan sẽ xử lí trưởng phòng Đặng.

Mà lúc Đặng trưởng phòng bị đuổi không đến 3 ngày đã không có việc gì trở lại công ty, đảm nhiệm chức vụ mới, tuy chức vụ thấp hơn nhưng cũng đủ biết hắn ghê gớm đến độ nào.

Bạch Tĩnh Thừa hoài nghi hai ngày nay. . . Là họ Đặng tới báo thù.

Gương mặt dữ tợn của trưởng phòng Đặng hiện lên trong đầu cậu, hèn gì hắn biết chỗ ở của cậu, thông tin công ty vậy mà bị loại người như vậy lấy dùng làm việc công làm cho Bạch Tĩnh Thừa cảm thấy buồn nôn ghê tởm, dù cho có chuyển nhà cũng không yên ổn được.

Bạch Tĩnh Thừa khẳng định người cưỡng gian cậu là trưởng phòng Đặng, định báo công an nhưng lại không đem theo di động, cậu định đi ra ngoài nhưng bên ngoài còn tiếng động, bây giờ cậu mà ra ngoài kiên quyết quá chỉ sợ càng không ổn.

Bạch Tĩnh Thừa nhịn đến hôm sau, vừa đến công ty bắt đầu viết đơn xin từ chức, tại phòng giải lao gọi điện thoại cho Tề Ngạn, làm phiền y lại giúp dọn phòng một lần nữa. Tề Ngạn không rõ tình hình hỏi cậu: "Sao vừa mới dọn nhà mà lại muốn đổi nữa?"

Bạch Tĩnh Thừa không thể nói do mình bị cưỡng hiếp, chỉ có thể trả lời đại: "Dạo gần đây công tác không ổn lắm, định đổi chỗ khác, đi thành đông tìm việc làm khác nên tớ tính dọn qua thành Đông."

Tề Ngạn hỏi thẳng: "Hay là cậu bị thủ trưởng quấy rối?" Tuy chỉ gặp Đào Hàn Quang một lần, nhưng y cảm giác Đào Hàn Quang tràn đầy địch ý với y, giống như giống đực tranh giành giống cái vậy.

Bạch Tĩnh Thừa im lặng, Tề Ngạn nói thêm: "Tớ thấy giám đốc Tổng công ty cậu không phải là người tốt!"

"Tề Ngạn cậu hiểu lầm rồi, tổng giám đốc đào, anh ta, anh ta làm sao có thể quấy rầy tớ?" Bạch Tĩnh Thừa giải thích "Giám đốc Đào nhìn hung dữ như vậy chứ thật ra đối xử với cấp dưới rất tốt. . ."

Tề Ngạn ngắt lời cậu: "Hắn có làm chuyện không bằng cầm thú với cậu không đấy? Cậu mấy giờ tan tầm, tớ đón."

Bạch Tĩnh Thừa xấu hổ hai má nóng lên, không dám nhiều lời, nói giờ tan tầm cho y liền gác máy.

Đào Hàn Quang đứng trước phòng giải lao nghe lén Bạch Tĩnh Thừa nói chuyện điện thoại, nghe được Bạch Tĩnh Thừa muốn đổi chỗ làm, không thể kiềm được cơn giận, quyết định chỉ cần Bạch Tĩnh Thừa dám từ chức liền hiếp chết hắn!

Khi thư từ chức của Bạch Tĩnh Thừa được bí thư đem đến bàn làm việc, Đào Hàn Quang cầm bút máy liếc nhìn bí thư một cái, bí thư lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng hung ác của hắn, tim đập mạnh một nhịp, suýt nữa làm rớt thư từ chức.

Đào Hàn Quang kiềm chế cơn giận, nghiến răng nghiến lợi nói: "Mời Bạch Tĩnh Thừa đến phòng làm việc của tôi."

"Vâng, vâng, đào tổng." Bí thư vội vàng đi, lúc đóng cửa lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh.

Lúc Bạch Tĩnh Thừa bị bí thư tổng giám đốc gọi đi không hiểu ra sao, người bận rộn như đào tổng sao bỗng nhiên chú ý đến một viên chức nhỏ nhoi như cậu?

Rón ra rón rén đẩy cửa ra, chỉ thấy đào tổng một tay chống trán, nhìn tới nhìn lui một chồng văn kiện, hai mắt phiếm hồng, cúc áo sơmi cởi bỏ mấy hạt, cà- vạt vẹo qua một bên.

"Tổng giám đốc Đào." Bạch Tĩnh Thừa bị áp suất trong phòng làm hoảng sợ.

Đào Hàn Quang chậm chậm từ lá thư từ chức ngẩng đầu nhìn cậu, ánh mắt không chút nào che dấu tức giận: "Cậu muốn từ chức? Có thể nói cho tôi một lý do không?"

Bạch Tĩnh Thừa nhỏ giọng đáp "Ưm" một tiếng, cậu nói không nên lời, ngượng ngùng cúi thấp đầu, ngón tay khẩn trương xoắn lại một chỗ.

Đào Hàn Quang đứng dậy đem cửa khóa trái, kéo cửa chớp xuống, dựa tại phía sau cửa, lạnh lùng chất vấn: "Vì cái gì từ chức, trong công ty trong có người quấy nhiễu tình dục cậu sao?"

"Là ai?" Đào Hàn Quang tiến thêm một bước tra hỏi.

Bạch Tĩnh Thừa nghe vậy kích động ngẩng đầu, ánh mắt mơ hồ, không dám nhìn thẳng Đào Hàn Quang: "Là, là. . ." Cậu ấp úng nửa ngày, tên đến bên miệng thật sự nói không nên lời, nói thẳng ra chẳng khác nào hướng công khai lộ ra bí mật cậu đã dưới thân một nam nhân khác bày ra biểu tình dâm đãng.

"Là ta."

Đào Hàn Quang không nhanh không chậm nói ra hai chữ, Bạch Tĩnh Thừa như bị sét đánh, khó có thể tin được trừng mắt to. Đào Hàn Quang cười giễu, bắt đầu gỡ cúc áo sơmi còn lại: "Tối hôm trước trong hẻm nhỏ kia, ngày hôm qua tại nhà em, người làm em một bên khóc một bên cầu xin tha thứ là ta, Đào, Hàn, Quang."

Thoáng chốc tóc gáy Bạch Tĩnh Thừa dựng thẳng, ý định duy nhất trong đầu là trốn, lại thế nào cũng không nhấc nổi chân, bị vấp tay vịn sô pha ở phía, té ngã.

Đào Hàn Quang cởi bỏ áo sơmi, chậm rãi xả cà- vạt, từng bước tới gần.

Bạch Tĩnh Thừa mở to đôi mắt long lanh ngập nước trừng Đào Hàn Quang, trong mắt Đào Hàn Quang hành động đó như đang quyến rũ hắn, nhìn dưới quần tây của hắn chậm rãi hở ra một cái liều nhỏ. Bạch Tĩnh Thừa chống tay ngồi dậy, run rẩy lùi về sau, đến khi đụng vào bàn công tác không thể lui được, bỗng nhiên nhảy lên chạy về phía cửa.

"A --!"

Đào Hàn Quang tay mắt lanh lẹ, chặn ngang đẩy ngã cậu, thắc lưng Bạch Tĩnh Thừa đánh lên bàn trà, toàn thân đau đớn khiến cho cậu co cả cơ thể, không thể động đậy. Đào Hàn Quang từ từ đi đến bên cạnh cậu, dùng cà- vạt đem cậu cột vào chân bàn trà, Bạch Tĩnh Thừa muốn gọi người, Đào Hàn Quang vén tóc mái ướp nhẹp của cậu, nhìn mắt cậu thấp giọng nói: "Gọi đi, gọi cho cả công ty đến xem, làm cho bọn họ nhìn xem em bị dương vật ta nhét đầy như thế nào, hay giống chó mẹ lay động cầu hoan."

Bạch Tĩnh Thừa cố kìm nén âm thanh cầu cứu lại, phun nước bọt chửi: "Biến thái!"

"A." Đào Hàn Quang cười khẽ, "Em mới biết? Lần đầu tiên nhìn thấy em ta đã muốn đem em trói ở trên giường, hung hăng xuyên qua ngươi! Đâm nát em!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#danmei