Chương 7: giam cầm dạy dỗ (phần 1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cả buổi chiều sau đó Bạch Tĩnh Thừa cả người trần truồng bị nhốt ở dưới bàn công tác, Đào Hàn Quang chờ mọi người sau khi nghỉ trưa thì quét dọn sạch sẽ văn phòng, hủy thi diệt tích. Sẵn tiện đem những thứ của Bạch Tĩnh Thừa để lại công ty đều dọn sạch hết, tịch thu cả điện thoại di động của cậu, làm bộ như Bạch Tĩnh Thừa đã rời khỏi công ty rồi.

Đào Hàn Quang sửa lại hết lịch công tác, buổi chiều đều là làm ở tại văn phòng, thư ký vừa rời khỏi, Bạch Tĩnh Thừa ban đầu là hoảng sợ sau đó trở nên chết lặng, ngoan ngoãn quỳ giữa hai chân Đào Hàn Quang, đầu gối lên đầu gối hắn, yên tính giống như một đữa trẻ ngoan vậy. Đào Hàn Quang chỉ là vuốt ve cậu, lòng bàn tay dày rộng đầy âu yếm dịu dàng.

Nếu rảnh rỗi Đào Hàn Quang sẽ nói chuyện với Bạch Tĩnh Thừa, hỏi cậu thích cái gì, muốn đi đâu, mặt trời ở sau cửa sổ chiếu vào bao quanh Đào Hàn Quang như một quần thái dương, khuôn mặt mờ ảo, chỉ có những lời nói nhẹ nhàng ngọt ngào.

Nếu thời gian dừng lại đây, chắc chắn đây sẽ là khoảnh khắc tình yêu đẹp nhất của hai người.

Nhưng Bạch Tĩnh Thừa không yêu Đào Hàn Quang, dẫu cho Đào Hàn Quang có thể hiện mình là người dịu dàng đến mức nào cậu cũng không hề cảm động, cậu đều dùng những lời nói châm biếm cay nghiệt nhất để nói Đào Hàn Quang.

Đào Hàn Quang nói: " Mỗi năm công ty tổ chức du lịch anh đều cố ý sắp xếp cho em ngẫu nhiên ở chung phòng với anh, nhưng tại sao em lại tránh anh, bí mật đổi phòng với người khác hửm?"

Bạch Tĩnh Thừa mỉa mai trả lời: "Bởi vì tao không hạ tiện đến vậy, đưa mình lên cho súc sinh động dục".

Đào Hàn Quang mỉm cười ngắt mông cậu một cái: "Vậy lần sau khi anh đâm em, em cứ nhịn xuống đừng bắn".

Hắn còn nói: "đổi phòng với người khác thì thôi đi, em còn dám đổi với tên họ Đặng bỉ ổi kia, em biết anh có bao nhiêu là khó chịu không?"

Thật ra vấn đề đổi phòng này không liên quan gì đến Bạch Tĩnh Thừa, cậu hoàn toàn không biết chuyện gì cả, rõ ràng là tên họ Đặng kia đổi với cậu để được nịnh nọt cấp trên. Nhưng Đào Hàn Quang lại không biết bị tên họ Đặng kia lừa gạt, làm hắn bắt đầu đối với cậu chấp niệm không buông.

"Mi không phải là thích làm với đàn ông sao? Vừa lúc cấu kết với nhau làm chuyện xấu được rồi". Bạch Tĩnh Thừa nói.

"Cấu kết làm chuyện xấu?" Đào Hàn Quang lên giọng, giọng điệu đã trở nên lạnh lùng "Anh thiếu chút đã quên rồi, cưng và tên họ Đặng đó cũng chẳng khác gì nhau, cùng làm chuyện xấu ở phòng tập thể dục đó thôi. Hay là hắn không thỏa mãn cưng nên làm cưng tức giận? Hừ, kỹ nữ mà bày đặt thanh khiết à?"

Bạch Tĩnh Thừa phun nước bọt vào hắn nói: "Tao làm sao bằng người ngay cả cầm thú cũng không bằng!"

Đào Hàn Quang quay đầu tránh nước bọt, tức đỏ mặt, nắm cằm Bạch Tĩnh Thừa nâng lên, lạnh lùng nói: "Được, để ta làm cho cưng biết thế nào là cầm thú cũng không bằng!".

Hắn mở hàm cậu, móc côn thịt không thương tiếc đâm vào, dương vật chưa cương đưa vào miệng Bạch Tĩnh Thừa từ từ sưng lớn lên. Đào Hàn Quang từ ngăn kéo lấy ra một hộp bút kí tên, hơi mở rộng hạ thân Bạch Tĩnh Thừa rồi từ từ đâm vào một cây bút, Bạch Tĩnh Thừa có thể cảm nhận rõ ràng hình dạng và độ dày của cây bút, một cây rồi lại thêm một cây bỏ vào, càng lúc càng nhiều, cậu kinh hãi cảm nhận được da thịt bên trong mình bị xé rách, mà bút lại càng gia tăng, Đào Hàn Quang ném cái hộp trống, lại mở ngăn kéo lấy thêm một cái hộp nữa.

Bạch Tĩnh Thừa đang ngậm côn thịt aa lắc đầu, hai chân run rẩy, cậu sợ Đào Hàn Quang lại nhét thêm mấy thứ nữa, chỗ đó... chỗ đó lỡ bị vỡ luôn thì làm sao giờ?

Sau khi Đào Hàn Quang cắm hết bút ký tên vào, Bạch Tĩnh Thừa nhìn hắn chằm chằm, bàn tay lòn xuống muốn lấy ra, Đào Hàn Quang cố chấp ấn trở lại, nắm cổ tay Bạch Tĩnh Thừa dùng dây lưng cột chặt. Đào Hàn Quang đá lên ngực Bạch Tĩnh Thừa một cái, Bạch Tĩnh Thừa bị đá ngồi xuống đất, bút máy càng cắm vào sâu hơn, những cây bút lởm chởm đều đâm vào những điểm nhạy cảm của cậu.

Cẳng chân Đào Hàn Quang chen vào giữa hai chân cậu, nắm hai đùi cậu kéo ra làm cho hạ thể cậu hoàn toàn bại lộ trước mặt hắn. Hắn lắc lắc hộp giấy trong tay, là một hộp ghim giấy bằng nhựa, sau đó đem côn thịt từ trong miệng Bạch Tĩnh Thừa rút ra nói: "sợ cưng đau quá sẽ cắn ta mất".

Bạch Tĩnh Thừa không đoán được hắn sẽ làm gì tiếp theo nhưng trong giọng nói hắn có vẻ không được tốt lắm, sợ hãi giống như một thỏ rơi vào miệng cọp, cậu la lên: "Không, đừng mà" cố gắng thụt vào trong góc.

Đào Hàn Quang không hề mềm lòng, dùng đầu nhọn giày da đạp lên hạ thể Bạch Tĩnh Thừa, Bạch Tĩnh Thừa đau đến nắm chặt ống quần hắn thành một nhúm, hắn đổ hộp giấy, lấy ra một ghim giấy kéo thẳng.

"Ta khuyên em đừng cố giãy dụa, bằng không ta run tay một cái, chỗ đó của em... coi chừng bị hỏng mất". Đào Hàn Quang kéo lên khóe miệng, cười thâm độc.

Bạch Tĩnh Thừa liều mạng trốn, nhưng ở dưới bàn không còn chỗ nào nữa, hơn nữa hai tay cậu lại đang bị trói, hạ thể còn đang bị giẫm lên, căn bản không còn chỗ để trốn. Đào Hàn Quang chui xuống bàn, cởi giày da ra, bàn tay dương vật Bạch Tĩnh Thừa tách mở mã mắt, cầm ghim giấy nhắm vào lỗ nhỏ, Bạch Tĩnh Thừa lắc mông không ngừng van xin: "Van anh đừng mà, đừng.... Anh thao tôi đi, muốn thế nào cũng được! cầu anh đừng đối xử với tôi như vậy.... A!"

"A-! Đừng mà-!"

Đào Hàn Quang hừ lạnh, không thương tiếc đem ghim giấy đâm vào lỗ nhỏ: "Ta muốn em thế nào thì em phải thế này!"

Bạch Tĩnh Thừa khóc đến run rầy, niệu đạo mỏng manh bị dị vật đâm vào, từ lỗ nhỏ chảy ra vài giọt máu, càng làm nỗi đau của cậu sâu hơn.

Đào Hàn Quang cũng không hề mềm lòng một chút nào, đem Bạch Tĩnh Thừa nhét xuống bàn làm việc, đi ra ngoài.

Bạch Tĩnh Thừa cuộn người khóc nức nở, nghe bên ngoài có tiếng người đi tới đi lui, mỗi một giây là một sự tra tấn. Đào Hàn Quang đi ra trong một lúc lâu tận đến khi hoàng hôn mới trở về, trong tay còn đem theo một túi đồ.

Hắn bế Bạch Tĩnh Thừa ra từ bàn làm việc đến sô pha, cả người Bạch Tĩnh Thừa đều là mồ hôi, ướt sũng như mới từ trong nước ra, Đào Hàn Quang đi ra ngoài phòng nghỉ lấy khăn mặt và chậu nước, lau chùi Bạch Tĩnh Thừa sạch sẽ, nhưng hạ thân Bạch Tĩnh Thừa vẫn là một mảnh lộn xộn, bút kí tên vẫn còn trong cơ thể cậu trạc vào điểm mẫn cảm làm cậu cao trào vài lần nhưng đã bị ghim giấy ngăn chặn, bịt kín một đoạn thời gian tinh dịch lẫn tơ máu từ kẽ hở tràn ra, cuối cùng khô cạn đóng trên ghim giấy.

Đào Hàn Quang cẩn thận chà lau hạ thể cạu, Bạch Tĩnh Thừa bị khăn mặt chạm vào phát ra một tiếng rên rỉ chói tai, tựa như một con mèo nhỏ bị nóng. Sau khi lau xong, Đào Hàn Quang xách nách cậu ngồi xuống, cầm lấy cái túi đang để dưới chân mình lấy một bộ đồ tây ra cho cậu mặc, trực tiếp thay giúp cậu đồ lót, rồi đến quần jeans, áo sơ mi trắng, sạch sẽ tươi mới trông giống như một sinh viên vừa mới tốt nghiệp.

Lúc Bạch Tĩnh Thừa đến phỏng vấn đã mặc bộ đồ như vầy, Đào Hàn Quang đã nhớ rất lâu, mỗi đêm đều suy nghĩ đến Bạch Tĩnh Thừa như vậy mà an ủi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#danmei