chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ân Tĩnh sư tỷ, không xong, con rắn kia lại làm loạn trong phòng bếp, đồ đạc bên trong đều nát bét!"

Sáng sớm mặt trời vừa lên, bên trong Trần Duyên tự tràn ngập mùi nhang đèn nhàn nhạt, cùng với sự yên bình mà thế giới bên ngoài hiếm khi có được. Nhưng mấy ngày nay, nó lại phát ra những tiếng động ồn ào. Tiểu ni cô từ phòng bếp chạy vào phòng tụng kinh, hốt hoảng hướng về phía ni cô đang ngồi trên đệm cói mà nói.

Ni cô kia khoảng chừng đôi mươi, nhưng giữa trán lại lộ ra vẻ thản nhiên mà người ở cái tuổi này rất ít khi có được. Nàng đội cái mũ màu lam nhạt, không có tóc, nhưng điều đó lại làm cho ngũ quan càng thêm rõ ràng. Mày liễu dài nhỏ như trăng, ở phía dưới là một đôi mắt dậy sóng không sợ hãi, con ngươi của nàng thuần khiết như mực, ánh mắt mơ hồ lộ ra sự sắc bén tựa như có thể nhìn thấu thế gian. Chiếc mũi cao thẳng trắng nõn, cánh môi đóng đóng mở mở liên tục tụng kinh, lộ ra hàm răng chỉnh tề trắng noãn ở bên trong.

Nghe được lời nói hốt hoảng của tiểu ni cô, Ân Tĩnh không hề hoang mang, thậm chí không nhanh không chậm mà đọc xong kinh văn trong miệng, lúc này mới chậm rãi đứng dậy.

"Đi xem đi."

Một đường theo tiểu ni cô đi vào phòng bếp, đúng như lời đối phương nói, phòng bếp lại bị con rắn kia phá tan tành, nguyên liệu nấu ăn rải rác đầy đất, nồi niêu xoong chảo cũng rớt bể không ít. Nhìn cái đống hỗn độn này, lại chẳng biết tên đầu sỏ đã đi đâu. Ân Tĩnh bất đắc dĩ thở dài, chậm rãi đi về phía gian phòng của mình.

Mới vừa tới cửa, nàng liền phát hiện cánh cửa bị mở hé ra một cái khe nhỏ, thậm chí còn chưa kịp bước vào, thì đã nghe thấy âm thanh lè lưỡi xì xì của con rắn ở bên trong. Ân Tĩnh cất bước đi vào, liền thấy được con rắn kia đang cuộn tròn nằm ở trên giường của mình, đang dùng miệng ngậm chăn bông muốn đắp lên trên người.

Con rắn này dài chừng ba thước, vả lại tướng mạo cũng rất quái dị. Cả người nó đen kịt, chỉ có đầu là màu trắng, thấy con ngươi màu hổ phách của nó sau khi thấy được mình lại cố ý làm như không thấy, hộc lưỡi nghiêng đầu sang một bên. Ân Tĩnh chậm rãi tới gần, đứng ở bên giường, giống như là hoàn toàn không hề sợ hãi con rắn này sẽ cắn nàng vậy.

"Tiểu sư phụ trong chùa nói với ta hôm nay ngươi lại làm cho phòng bếp hỏng bét, lần trước ta đã đã nói với ngươi, không cho phép ngươi vào phòng bếp nữa." Ân Tĩnh nhẹ giọng nói với con rắn, giọng nói của nàng rất là êm tai, nhiều năm tụng kinh khiến cho ngữ tốc của nàng rất chậm, hô hấp rất nhẹ, nghe vào dịu dàng róc rách, mặc dù là đang chất vấn, nhưng cũng nhỏ giọng nhẹ nhàng.

"Xì. . ." Nghe xong lời Ân Tĩnh nói, con rắn trên giường không ngừng thè lưỡi, nhắm mắt lại, thấy cái dáng vẻ không phối hợp của nó, Ân Tĩnh nhíu chặc chân mày, bỗng nhiên có chút phiền não với quyết định của sư phụ.

Mấy ngày trước đây, mọi thứ ở Trần Duyên tự vốn vẫn yên bình, mỗi ngày nàng đều ở trong chùa tụng kinh, ngày nào cũng giống ngày nào. Nhưng mà một ngày kia, trong chùa lại xuất hiện một vị khách không mời mà đến, chính là cái con rắn có tướng mạo kỳ quái này. Nó xông vào chùa, dọa không ít khách tới dâng hương, vừa vặn bị chủ trì trong chùa, cũng chính là sư phụ của Ân Tĩnh, Tĩnh Tuệ sư thái bắt được.

Đệ tử trong chùa vốn tưởng rằng sư phụ sẽ thả con rắn này ra ngoài, ai ngờ nàng lại giữ nó lại. Có người nói nó không phải là con rắn thông thường, mà là một con rắn đã tu luyện thành tinh, nó có linh trí cũng có tuệ căn, vả lại chưa từng tạo ra sát nghiệt, Tĩnh Tuệ sư thái vì đề phòng nó ra ngoài đả thương người khác, cũng muốn để cho nó ở trong chùa rửa tội, nên liền nhốt nó ở trong chùa, không cho nó bỏ đi.

Mấy ngày trước, Tĩnh Tuệ sư thái ra ngoài dạo chơi, việc trông giữ chùa và rắn, liền giao lại cho đại đệ tử, Ân Tĩnh. Nàng vốn tưởng rằng con rắn này thành thật, nhưng lại không nghĩ rằng sau khi sư phụ vừa mới đi, nó liền bắt đầu làm loạn. Ví dụ như bình thường vào lúc tụng kinh sẽ chạy đến hù dọa những đệ tử khác, không thì lại phá nát phòng bếp, lần nào nói với nó nó cũng không nghe, động một chút là chạy lên giường của mình.

Nhìn con rắn vừa làm loạn xong bây giờ lại muốn trùm đầu nghỉ ngơi, Ân Tĩnh xốc chăn bông trên người nó lên, yên lặng ở bên cạnh nó đọc kinh. Nghe kinh văn, cái lưỡi đang lè ra của con rắn cứng đờ, bỗng nhiên nó quay đầu lại, há cái miệng không tính là nhỏ ra, nhìn Ân Tĩnh mà gào thét. Nếu những đệ tử khác nhìn thấy, chắc là sẽ sợ đến nỗi nhanh chóng chạy mất, mà Ân Tĩnh vẫn như cũ tự mình đọc kinh văn, hoàn toàn không hề sợ hãi sự uy hiếp của nó.

Đọc đến phân nửa, Ân Tĩnh thấy con rắn kia phiền chán muốn bỏ đi, nàng ngăn cản lối đi của nó, cúi đầu nhìn nó. "Ngươi theo ta ra đây, nếu không ra, sau này đừng mong sẽ có cơm ăn." Ân Tĩnh nói, xoay người đi ra ngoài, con rắn kia vừa nghe không có cơm, hai tròng mắt hiện lên một tia sợ hãi, đành phải uốn éo người, không cam lòng theo Ân Tĩnh đi ra sân.

"Sư phụ nói với ta, ngươi có linh trí, có thể nghe hiểu tiếng người, ta hỏi ngươi, vì sao ngươi liên tục làm loạn trong phòng bếp, còn vào phòng của ta." Ngồi trên băng đá ở ngoài sân, Ân Tĩnh nhẹ giọng hỏi, con rắn thấy nàng ngồi xuống, xít lại gần nàng không ngừng lè lưỡi, Ân Tĩnh không hiểu con rắn này muốn biểu đạt cái gì, chỉ cảm thấy con rắn kỳ lạ này đáng ghét.

"Ngươi đã là một thành viên trong chùa, thì phải có trách nhiệm duy trì sự yên tĩnh ở nơi đây, nếu muốn tiếp tục ở lại chùa, thì không nên làm ra chuyện giống như vậy nữa. Không cho phép ngươi lại đến phòng bếp, lúc có khách đến dâng hương ngươi cũng không thể xuất hiện, ngươi. . ." Ân Tĩnh nói, nhíu mày nhìn con rắn đang nằm trên mặt đất, chỉ thấy nó lật cái bụng nằm ở đó bất động, không ngừng ngẩng đầu, dùng lưỡi liếm cái bụng của chính mình, nhìn đến đây, Ân Tĩnh tựa hồ đã hiểu ra cái gì.

"Ý ngươi muốn nói là ngươi đói bụng? Nên mới đến phòng bếp gây rối?" Ân Tĩnh suy đoán hỏi, liền thấy con rắn kia vội vàng gật đầu, cái đầu màu trắng liên tục gật gù lung tung. Thấy nó thật sự có thể nghe hiểu lời của mình, Ân Tĩnh cũng tin tưởng con rắn này quả thật có linh trí cùng tuệ căn, liền mừng rỡ vô cùng.

"Vừa rồi ngươi có thể nghe hiểu ta nói gì, lần sau không được tái phạm những sai lầm này nữa. Mấy ngày trước đã cho ngươi ăn, sở dĩ ngươi lại đói, là vì dục vọng trong lòng đang quấy phá. Ta tụng thêm kinh cho ngươi nghe, ngươi sẽ không còn cảm giác tự dưng đói bụng nữa." Ân Tĩnh nói xong, mở miệng đọc kinh văn, con rắn mờ mịt nhìn nàng hồi lâu, xoay đầu muốn bỏ đi. Ân Tĩnh thấy nó muốn đi, đưa tay nâng nó lên, đặt vào trong lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro