chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên đường rời khỏi gian nhà của Úc Trần Hoan, sắc mặt Ân Tĩnh hơi trầm xuống, hướng về phía gian nhà của mình mà đi. Người quen nàng đều biết, Ân Tĩnh là người có tính tình tốt nhất ở trong Trần Duyên tự. Bất kể là đối với người nào cũng đều khiêm tốn lễ độ, mặc dù thỉnh thoảng có khách hành hương gây sự, nói ra chút lời vô lễ, nàng cũng chưa bao giờ tức giận. Hôm nay, thấy vẻ mặt của nàng rõ ràng không giống với thường ngày, đệ tử trong chùa tuy thắc mắc, nhưng cũng không dám tiến lên hỏi cái gì.

Vào trong phòng, Ân Tĩnh thấy Trí Nghiên đã có thể hóa thành hình người, lại cỡi hết quần áo, trần truồng nằm ở trên giường của mình. Có lẽ là phát hiện mình trở về, nàng quay đầu lại liếc mắt nhìn mình, mắt phượng hẹp dài hơi nâng, con ngươi màu hổ phách mang theo chút lười biếng, mái tóc dài màu bạc buông xuống che mất phân nửa khuôn mặt của nàng, làm cho cái nhìn này càng thêm yêu mỵ.

Sư phụ đã sớm nói, từ nhỏ yêu quái đã có năng lực đầu độc lòng người, mà trong số đó yêu xà và hồ yêu là lợi hại nhất, Ân Tĩnh không cảm thấy vừa rồi Trí Nghiên là đang câu dẫn mình, mà cái nhìn kia, chẳng qua là do nàng vô ý mà thôi.

"Yêu xà, ngươi có biết bởi vì ngươi ăn trộm thức ăn, mà Dịch Tâm bị vị đại tiểu thư kia làm khó rất lâu hay không." Đi lên phía trước mấy bước, Ân Tĩnh đứng ở bên giường thấp giọng nói, con rắn này thật sự không có chừng mực, đã ăn vụng lại còn ăn sạch thức ăn cả mấy ngày của người ta, trách không được mới căng cứng đến mức ngay cả hình người cũng không thể duy trì.

"Ni cô ngươi đang trách ta sao? Đều là do ngôi chùa này của ngươi ngoài bánh bao ra chỉ có bánh bao, vả lại đồ chay còn khó ăn như vậy, ta đói bụng, có cách nào đây." Trí Nghiên không thích Ân Tĩnh dùng loại thái độ này gọi mình là yêu xà, liên đới thái độ nói chuyện cũng không được tốt. Thấy nàng thoải mái nằm ở trên giường, hoàn toàn không có dáng vẻ nhận sai. Chân mày Ân Tĩnh khẽ nhíu lại, động tác này rất nhỏ, rất nhanh liền biến mất.

"Ôi chao. . . Mà thôi, ngươi chẳng qua là yêu, ta cần gì phải nói với ngươi những điều này." Ân Tĩnh có chút thất vọng ngồi ở bên giường, chậm rãi vuốt ve phật châu trên cổ tay. Trước khi đi sư phụ đã nói với mình, phải đốc thúc con yêu xà kia tu luyện, linh trí của nàng vô cùng tốt, nếu có thể đi lên con đường chính đạo, ngày nào đó nhất định thành người tài. Nhưng nếu đi lên con đường tà đạo, sợ là sẽ phải tổn thương vô số người, gieo họa cho muôn dân.

Ân Tĩnh không muốn làm ra nhiều chuyện vĩ đại, chẳng qua là hy vọng tính tình của yêu xà có thể tốt hơn một chút, ai biết sau khi nàng biến thành người thì lại tùy hứng như vậy. Rất nhiều chuyện không phải là do nàng không hiểu, mà là nàng đều hiểu, nhưng vẫn tuỳ ý làm bậy, chẳng qua là bởi vì nàng là yêu, không có phép tắc của con người, cũng không muốn tuân thủ phép tắc của con người. Nàng muốn làm gì thì làm cái đó, đây chính là suy nghĩ của Trí Nghiên, tuy rằng bình thường, nhưng lại làm cho Ân Tĩnh cảm thấy có chút vô lực.

"Con lừa trọc ni cô, ngươi giận sao?" Thấy Ân Tĩnh ngồi đó quay lưng về phía mình, cũng không giáo huấn mình nữa, Trí Nghiên lại càng không thích Ân Tĩnh như vậy. Thấy đối phương nhắm mắt lại, đôi môi mỏng nhẹ nhàng khép kín, lông mi hẹp dài đắp lên trên mắt. Trí Nghiên ngồi dậy, nhìn Ân Tĩnh hồi lâu. Ước chừng khoảng nửa nén hương, Ân Tĩnh mới mở mắt ra.

"Yêu xà, ngươi nói cho ta biết, làm sao mới có thể khiến cho ngươi có nề nếp một chút?" Ân Tĩnh có chút bất đắc dĩ nói, lúc nãy nàng gần như đã muốn buông tha con rắn này, để cho nàng đi ra ngoài tự sinh tự diệt, nhưng cuối cùng vẫn là không yên lòng.

"Ta cũng không có yêu cầu gì khác, ta chỉ muốn lấp đầy bụng mà thôi, cho dù không phải là thịt, cũng được. . ."

Thấy bộ dáng của Ân Tĩnh như vậy, Trí Nghiên chỉ có thể hơi hơi thỏa hiệp, nàng nhìn Ân Tĩnh, Ân Tĩnh cũng nhìn nàng. Một người một rắn bốn mắt nhìn nhau, Ân Tĩnh phát hiện con ngươi của Trí Nghiên rất đẹp, mắt rắn bị nàng giấu đi, hóa thành mắt của loài người, con ngươi hiện lên sắc vàng kim của màu hổ phách lúc nào cũng chiếu sáng lấp lánh, nhìn chăm chú như thế, khiến cho người ta có loại cảm giác không muốn rời mắt.

"Ngày mai ta sẽ đi tìm Dịch Tâm, cùng nàng làm mấy món cho ngươi, nếu mấy món này ngươi có thể chấp nhận, thì sau này không được gây rối ở trong chùa."

"Nếu các ngươi làm đồ ngon, thì mỗi ngày phải làm cho ta."

"Ừ, sắc trời không còn sớm, nghỉ ngơi đi."

Ân Tĩnh nói, đã cởi áo khoác ra nằm lên giường, mấy ngày nay nàng đã quen với việc mỗi ngày Trí Nghiên đều nằm ké trên giường của mình không chịu đi, mặc kệ nàng dùng biện pháp gì, thì cuối cùng con yêu xà kia cũng có thể nghĩ cách quay lại, lâu ngày, Ân Tĩnh cũng buông tha chống cự.

Sáng sớm hôm sau, Trí Nghiên, người từ trước đến nay đều dậy trễ hơn Ân Tĩnh lại trước một bước tỉnh lại, động tĩnh cực lớn, cũng đánh thức luôn Ân Tĩnh - người thường ngủ không sâu. Nàng nhìn Trí Nghiên đang đè lên trên người mình, thấy con yêu xà kia nhìn mình với cái dáng vẻ ngươi nên thức dậy làm cơm, liền biết được mình quả thực nên dậy rồi, không thì con rắn kia lại muốn náo loạn.

"Ngươi theo ta đến phòng của Dịch Tâm đi." Ân Tĩnh rửa mặt xong xuôi, nhẹ giọng nói, mà Trí Nghiên đã sớm không kịp chờ đợi thay chiếc váy đỏ xinh đẹp, lắc mông đi ở phía trước. Hôm qua Dịch Tâm một đêm chưa ngủ, nói khóc suốt một đêm thì càng thích hợp hơn, thẳng đến hừng đông nàng mới gắng gượng mà ngủ, ai biết mới vừa chợp mắt đã có người tới gõ cửa, vả lại còn gõ rất lớn tiếng. Không còn cách nào khác, Dịch Tâm chỉ có thể đứng dậy đi mở cửa, trong nháy mắt, một cô gái rất xinh đẹp liền xuất hiện ở trước mặt.

Cô gái này cao hơn mình rất nhiều, tóc dài màu bạc xõa trên vai, váy lụa mỏng manh rực rỡ kết hợp với đôi chân trần trắng nõn, giẫm lên trên mặt đất đúng là không bị nhiễm bẩn, có vẻ xinh đẹp lại không thực tế. Dịch Tâm nghĩ rằng mình đang nhìn thấy một vị tiên nữ nào đó, nhưng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt này hồi lâu, mới nhớ tới đây căn bản không phải là tiên nữ, mà là con yêu xà cởi truồng lúc trước, chỉ có điều hôm nay mặc quần áo vào mà thôi.

"Tiểu ni cô, ăn." Trí Nghiên nhìn bộ dáng ngơ ngác của Dịch Tâm, bỏ xuống hai chữ liền đi vào trong sân tìm chỗ nằm, Dịch Tâm đang đứng ở trước cửa, liền thấy Ân Tĩnh cũng chậm rãi đi tới. Khác với cái tên chỉ lo ăn uống Trí nghiên, điều đầu tiên Ân Tĩnh chú ý tới chính là vẻ mặt tiều tụy của Dịch Tâm, còn có đôi mắt phiếm hồng hơi sưng của nàng.

"Dịch Tâm, vị Đại tiểu thư kia ăn hiếp ngươi sao?" Ân Tĩnh nhẹ giọng hỏi, nàng biết Dịch Tâm tuy rằng nhát gan, nhưng thường ngày lại ra vẻ kiên cường, khóc thành như vầy, nhất định là bị ức hiếp.

"Sư tỷ, Úc thí chủ không có bắt nạt ta, là do tối hôm qua ta mơ tới cha mẹ đã mất, nên mới như vậy."

Dịch Tâm sợ Ân Tĩnh truy hỏi về Úc Trần Hoan, vội vàng viện cái lý do, nghe nàng nói như vậy, Ân Tĩnh cũng không có hoài nghi, Dịch Tâm là vì cha mẹ cùng mất đi mới được sư phụ nhặt về chùa, lúc đó sư phụ vốn là để cho nàng lựa chọn rời đi hoặc ở lại, mà Dịch Tâm lúc tuổi còn nhỏ không có nơi nương tựa, liền xuống tóc, từ nay về sau ở trong Trần Duyên tự.

"A di đà phật, bọn họ nhất định đã đầu thai chuyển thế, ngươi cũng đừng quá mức tưởng niệm."

"Sư tỷ, Dịch Tâm hiểu."

"Ừ, hôm nay ta tới là muốn cùng ngươi làm chút thức ăn cho con yêu xà kia, hôm qua hộp thức ăn của Úc thí chủ là bị nàng lén ăn hết."

"Hóa ra là con yêu xà này ăn?"

Nghe Ân Tĩnh nói ra tên đầu sỏ gây ra sự kiện ngày hôm qua, Dịch Tâm lên giọng, đương nhiên, hai người nhỏ giọng nói chuyện từ đầu đến cuối cũng không có tránh được cái lỗ tai của Trí Nghiên, nàng không thèm để ý tiếp tục phơi nắng, nhưng thật ra Ân Tĩnh và Dịch Tâm, vì tránh cho nàng lại trộm ăn thứ gì, chỉ có thể làm cho nàng chút bánh ngọt đặc biệt.

"Dịch Tâm, ta đi tìm chút bột mì." Ân Tĩnh nói xong, đi ra ngoài viện, ở đây liền chỉ còn lại có Trí Nghiên và Dịch Tâm hai người. Dịch Tâm tò mò nhìn bóng lưng của yêu xà, đây là lần đầu tiên nàng đơn độc tiếp xúc yêu quái với khoảng cách gần như vậy, nàng vốn tưởng rằng yêu quái đều xấu xí dử tợn, thế nhưng con yêu xà kia. . . có hơi quá mức xinh đẹp.

"Này, yêu xà, ngươi muốn ăn bánh ngọt như thế nào?" Dịch Tâm đứng ở bên người nàng nhẹ giọng hỏi, nghe thấy xưng hô nàng dành cho mình, Trí Nghiên khẽ nhíu mày, ngẩng đầu nhìn nàng. Ánh sáng mặt trời chiếu lên khuôn mặt tinh xảo của Trí Nghiên, làm cho ngũ quan của nàng phát ra một tầng ánh sáng nhạt, hơn nữa nụ cười của nàng có chút tà mị, Dịch Tâm nhìn có chút sửng sốt.

"Đừng gọi ta là yêu xà, ta có tên, phác Trí Nghiên. Về phần bánh ngọt, mùi vị gì cũng không sao, ăn ngon là được." Trí Nghiên mới lười nói lời vô ích với Dịch Tâm, vị đạo trên người tiểu ni cô này không thơm bằng Ân Tĩnh, còn tùy tùy tiện tiện gọi mình là yêu xà, thực sự là vô lễ.

"Nga, vậy ta sẽ gọi ngươi là Trí Nghiên, còn nữa ta cũng có tên, ngươi đừng gọi ta tiểu ni cô, ta là Dịch Tâm."

Nghe yêu xà còn đặt cho chính nàng một cái tên, Dịch Tâm cũng cảm thấy kỳ quái, nhưng không nói gì, cũng lập tức báo tên của mình cho nàng biết. Tiểu ni cô cái xưng hô này, so với yêu xà còn khó nghe hơn.

"Nga." Trí Nghiên trả lời có lệ, lại tiếp tục nằm ở trên bờ đất mềm lười biếng giãn người, nhìn hai khối đầy đặn trước ngực nàng theo động tác mà nhảy ra khỏi vạt áo, Dịch Tâm ngẩn người ngắm một chút, lập tức liền nghĩ đến cơ thể của Úc Trần Hoan, trên mặt nhuộm một tầng đỏ ửng. Dịch Tâm nhanh chóng niệm A di đà phật liền đi ra ngoài, nàng thật sự không nghĩ tới, của con yêu xà kia còn lớn hơn của Úc Trần Hoan. Bất quá. . . Yêu quái tương đối lớn cũng là chuyện bình thường đi?

Đợi đến khi Ân Tĩnh trở lại, hai người bắt đầu bắt tay vào làm bánh ngọt, Dịch Tâm dự định làm chút ngọt, rồi làm tiếp chút mặn. Bánh ngọt được đưa vào lò, hương vị cũng theo đó mà từ từ tràn ra. So với các loài động vật khác, bất luận là thính giác, khứu giác, cảm giác hay xúc giác của rắn đều vô cùng nhạy bén. Nghe thấy hương vị lan tỏa, Trí Nghiên không thể không tham. Nàng đi tới phòng bếp muốn ăn vụng vài cái, nhưng nghĩ tới hình người có vẻ quá lớn, vội vàng biến thành một con rắn, len lén bò vào phòng bếp.

Lúc này nàng biến thành rất nhỏ, hầu như không ai có thể nhận thấy được nàng, nhìn trên bàn bày bánh ngọt đã ra lò, Trí Nghiên vui vẻ ăn một cái, vị ngọt nồng nặc lan tràn trong miệng, đích thực ngon hơn mấy món chay và bánh bao trong chùa gấp trăm lần. Trí Nghiên híp mắt, cuộn người thành một vòng mà thưởng thức, đuôi rắn thỉnh thoảng đong đưa vài cái, gần như muốn vênh lên tận trời.

Bên kia, Ân Tĩnh bày bánh ngọt lên trên tấm thớt, nàng vẫn quan sát động tác của Dịch Tâm, tiến hành học tập, vẫn chưa chú ý Trí Nghiên đã len lén bò tới. Ân Tĩnh đưa tay ra tính lấy bánh ngọt, ai biết lại mò phải một vật rất trơn trợt, nàng theo bản năng quay đầu lại nhìn, liền thấy ở trên bánh ngọt rõ ràng là có một cái móng vuốt màu đen, lúc này đang cầm lấy bánh ngọt không buông, mà tay của mình lại đang chộp phải cái móng vuốt màu đen đó, nghĩ cũng biết là ai. . . Ân Tĩnh thấy yêu xà biến thành con rắn nhỏ ăn hết bánh ngọt đã làm xong, có chút bất đắc dĩ bắt nàng lại, cầm đuôi của nàng mang ra khỏi phòng bếp.

"Lúc trước ta rất tò mò, vì sao ngươi là rắn, lại có thể biến ra móng vuốt?" Ân Tĩnh lấy tay đụng vào hai cái móng vuốt rất nhỏ không có vảy ở trên người Trí Nghiên một cái, tò mò hỏi. Nghe nàng không phải chất vấn mình chuyện ăn vụng bánh ngọt, Trí Nghiên lè lưỡi, lười giải thích cho nàng.

Rắn đích thật là trời sinh không có móng vuốt, nhưng nếu yêu xà tu luyện tới một cảnh giới nhất định, thì sẽ sinh ra móng vuốt, cũng có thể gọi là giao long, lợi hại hơn nữa chút, tu luyện ra sừng rồng ngọc rồng, thì có thể hóa rồng. Chỉ có điều trình độ của mình chưa tới, hai cái móng vuốt này không hề có sức uy hiếp gì đáng nói.

Ân Tĩnhvthấy Trí Nghiên không muốn trả lời, cũng không có hỏi tới, bây giờ Dịch Tâm đã bưng tất cả bánh ngọt đi ra, Trí Nghiên vừa thấy bánh ngọt, vội vàng giùng giằng nhảy ra khỏi tay của Ân Tĩnh, bụp một cái ngã xuống đất, Ân Tĩnh vừa định hỏi nàng có sao không, chỉ thấy con rắn này đã một mực hướng về phía cái mâm trong tay Dịch Tâm mà trườn, tốc độ nhanh kinh người!

Ân Tĩnh là người biết rõ nhất khi Trí Nghiên ăn sẽ ra cái dáng vẻ gì, nàng cũng không muốn yêu xà làm sư muội của mình sợ hãi, vội vàng đi tới nắm lấy Trí Nghiên. Cảm thấy cơ thể của mình lần thứ hai bị xốc lên, Trí Nghiên hướng Ân Tĩnh gào thét, há mồm cắn vào tay Ân Tĩnh, mặc dù là cắn, nhưng rốt cuộc Trí Nghiên cũng có chừng mực, căn bản là không dùng lực, chỉ dùng cái răng nhỏ bén nhọn cọ lên da của Ân Tĩnh. Nhìn bộ dáng gấp gáp của Trí Nghiên, Ân Tĩnh cũng không giận, mà chỉ vỗ vỗ đầu của nàng, bưng bánh ngọt mà Dịch Tâm đưa tới đi.

"Đừng có hồ đồ, nếu ngươi một hơi ăn hết mấy cái bánh ngọt này, chắc chắn sẽ căng đến nỗi không động được, hôm nay chỉ cho phép ăn thêm một mâm."

"Xì. . ." Nghe Ân Tĩnh chỉ để cho mình ăn một mâm, Trí Nghiên thè lưỡi bất mãn kháng nghị, nhưng Ân Tĩnh lại không nhượng bộ.

"Nếu ngươi tham ăn, sau này liền không cho Dịch Tâm làm cho ngươi." Nghe xong lời này, Trí Nghiên hoàn toàn ỉu xìu, đành phải buông cái đầu rắn xuống, bị Ân Tĩnh xách trở về phòng.

Thấy các nàng đi, lúc này Dịch Tâm mới có cơ hội thở phào, nàng thấy Ân Tĩnh còn để lại cho mình một mâm bánh ngọt, cũng cầm lên ăn một cái, vị đạo ngọt ngào của bánh tràn ngập trong miệng, nhưng nàng lại chỉ có thể nếm được chút chua xót. Đêm qua nàng một mực khóc, cũng không biết là giận mình vô dụng, hay là giận Úc Trần Hoan ép nàng làm loại chuyện đó.

Dịch Tâm cảm giác mình vi phạm điều cấm của Phật tổ, rồi lại nhịn không được nhớ lại dáng vẻ xinh đẹp của Úc Trần Hoan. Dịch Tâm cảm giác mình nhất định là có tâm ma nên mới có thể như vậy, nàng sợ mình trở nên quái gở, càng sợ Úc Trần Hoan lại tìm đến mình, nhưng mà, sợ điều gì sẽ gặp điều đó. Ý nghĩ vừa tới, trong viện liền lòi ra thêm một người. Tóc dài đen nhánh, váy dài xanh biếc, không phải Úc Trần Hoan thì là ai?

"Úc. . . Úc thí chủ, sao ngươi lại tới đây?" Dịch Tâm vội vàng đứng lên, có chút khẩn trương lui về phía sau. Thấy dáng vẻ hoảng sợ của nàng, Úc Trần Hoan cười đi tới, đặt tay lên bả vai nàng.

"Đêm qua ngươi đi vội vội vàng vàng, ta sợ ngươi còn tức giận, liền tới thăm ngươi một chút. Dịch Tâm, ngươi khóc sao?" Úc Trần Hoan sờ ánh mắt sưng đỏ của Dịch Tâm, nhẹ giọng hỏi, trong mắt tràn đầy ôn nhu.

"Úc thí chủ, ta không sao, đừng như vậy." Dịch Tâm không nhìn nổi gương mặt của Úc Trần Hoan, không nghe nổi âm thanh của Úc Trần Hoan. Nàng luôn cảm thấy người này mang theo một lực hấp dẫn không giải thích được, từ khi vào chùa Dịch Tâm chưa từng xuống núi, Úc Trần Hoan là cô gái kỳ quái nhất mà nàng đã gặp qua, như một cây kim đâm vào trong lòng nàng, quanh quẩn trong tim và trong lòng, khó mà xua tan.

"Dịch Tâm, ta biết ngươi giận ta, nhưng ta thực sự rất thích ngươi. Hôm qua ta thấy ngươi khóc bỏ đi, liền biết là ta tổn thương ngươi, đây là thứ mà ngày hôm nay ta xuống núi mua được, ta nghĩ ngươi sẽ thích." Úc Trần Hoan nói, từ trong lòng ngực móc ra một sợi dây chuyền mảnh dẻ, nó dùng bạc tinh tế mà chế thành, mặt là hình trái tim rỗng, Dịch Tâm vừa nhìn liền cảm thấy hết sức xinh đẹp, trên gương mặt non nớt lộ ra vẻ mừng rỡ, không có tránh được ánh mắt của Úc Trần Hoan.

"Ta giúp ngươi đeo ha." Úc Trần Hoan nói xong liền muốn đeo cho Dịch Tâm, lúc này người nọ mới lấy lại tinh thần, vội vàng đẩy ra.

"Úc thí chủ, ta. . . ta thân là người xuất gia, không thể tùy tiện nhận đồ của người khác, ta. . ."

"Ta không phải là người khác, ta là của ngươi." Tiếng nói vừa dứt, sắc mặt của Dịch Tâm liền đỏ bừng, thấy nàng cúi thấp đầu không dám nói lời nào, Úc Trần Hoan cười đeo dây chuyền lên cổ nàng.

"Cảm tạ Úc thí chủ." Ngoại trừ cảm tạ, Dịch Tâm chẳng biết nên nói cái gì, mà Úc Trần Hoan cũng không thèm để ý, nàng liếc nhìn bánh ngọt trên bàn, Dịch Tâm thấy tầm mắt của nàng, vội vàng lấy tới, bưng đến trước mặt Úc Trần Hoan."Đây là ta và sư tỷ của ta làm, ngươi muốn nếm thử không?" Dịch Tâm nói rất nhỏ, nhưng sự mong đợi ở trong mắt lại không cách nào che đậy.

"Tốt, ngươi đút ta." Úc Trần Hoan nói, hé miệng cười rộ lên, nhìn nàng nhắm mắt lại, cả người có vẻ có chút trẻ con, Dịch Tâm đỏ mặt đưa bánh ngọt vào trong miệng Úc Trần Hoan, cũng không biết là vô tình hay là cố ý, đầu lưỡi của Úc Trần Hoan liếm qua ngón tay của mình, dường như còn xoay một vòng ở trên đó.

"Ăn thật ngon." Úc Trần Hoan vừa cười vừa nói, đường nhìn rơi vào trên ngón tay của Dịch Tâm.

"Vậy. . . Vậy ngươi đều cầm ăn đi, ta phải đi tụng kinh." Dịch Tâm vội vàng đem một mâm bánh ngọt nhét vào trong lòng Úc Trần Hoan, vội vội vàng vàng rời đi. Bưng mâm bánh ngọt, Úc Trần Hoan biết mục đích hôm nay của mình đã đạt được, nàng cười quay về gian nhà của mình, người hầu thấy nàng trở về, vội vàng nghênh đón.

"Tiểu thư, ngươi đã trở về, bánh ngọt này là?"

"Không có gì, các ngươi cầm lấy chia ra đi."

"Dạ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro