chương 100

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Giết ngươi. . . Ta muốn giết ngươi. . . Ân Tĩnh. . . Ân Tĩnh. . . Ta tới cứu ngươi. . ."

"Này, Trí Nghiên, ngươi tỉnh lại tỉnh lại, ở đây không còn địch nhân nữa rồi."

Úc Trần Hoan ôm Trí Nghiên đang không ngừng nói mớ, đối phương không những bất tỉnh, mà còn cầm lấy tay nàng, ngay cả móng tay cũng cắm vào trong da thịt của nàng. Úc Trần Hoan đau đến nỗi trợn mắt nhe răng, vội vàng đưa tay nắm lấy gương mặt của Trí Nghiên, muốn gỡ tay của nàng ra.

"A. . . Úc Trần Hoan? Tại sao là ngươi, Tĩnh Tĩnh đâu?" Trí Nghiên bị Úc Trần Hoan bóp đau, cho nên cũng tỉnh lại. Nàng nhìn Túy Vô Âm, rồi lại dời tầm nhìn lên người Úc Trần Hoan, lúc nãy rõ ràng là nàng cảm giác được Ân Tĩnh đang xoa mặt của mình, tại sao sau khi tỉnh lại thì người đã không thấy đâu? Trí Nghiên dùng một vài giây để khôi phục tinh thần, nghĩ đến những chuyện vừa rồi chỉ là một giấc mộng của mình, Ân Tĩnh căn bản không có đến đây, không khỏi có chút thất lạc.

"Nè nè, cái biểu tình này là sao, nhìn thấy ta làm cho ngươi thất vọng đến như vậy sao?" Thấy Trí Nghiên giống như là bị tủi thân gì lớn lắm yên lặng cúi đầu không lên tiếng, Úc Trần Hoan luôn có cảm giác mình bị ghét bỏ.

"Không có, ta chỉ là có chút mất mác mà thôi, vào thời điểm thế này mà còn ngủ lâu như vậy, bây giờ là tầng thứ mấy?" Trí Nghiên quay đầu, nhìn về phía Trí Hiền đang chiến đấu với một cô gái.

Nét mặt của nàng vẫn không hề có chút chấn động, chỉ có điều mồ hôi ở hai bên thái dương lại bị Trí Nghiên thu vào trong mắt. Nàng và Trí Hiền đã quen biết nhau mấy trăm năm, cũng là người hiểu rõ nhau nhất. Trí Nghiên chưa bao giờ thấy Trí Hiền ra vẻ thất thố, mặc dù vừa rồi ở trong rừng nghiệp chướng bị ảo giác mê hoặc, nàng cũng thu hồi trạng thái rất nhanh. Nhưng bây giờ, đối mặt với cô gái áo hồng cầm sợi roi dài kia, nàng lại chảy mồ hôi, điều này nói rõ đối thủ tuyệt đối không có yếu.

"Trí Hiền tiên nữ đã đánh tới tầng ba mươi mốt, cô gái mặc đồ hồng kia chính là người giữ cửa của tầng này, các nàng đã đánh gần nửa canh giờ rồi."

"Chỉ mới tới tầng ba mươi mốt mà đã trắc trở như vậy sao? Vậy về sau nên làm gì bây giờ." Trí Nghiên cau mày, không nghĩ tới mình lại ngủ thẳng từ tầng thứ nhất cho tới tầng ba mươi mốt, vả lại rõ ràng mình mới là người phải cứu Ân Tĩnh, nhưng hiện tại đều là Trí Hiền giúp cho mình. Mà bản thân mình, ngoại trừ giết tên Tàng Thiên ra, dường như cái gì cũng không có làm được.

"Bây giờ chúng ta không biết rõ ngọn tháp này có bao nhiêu tầng, chỉ có thể kéo dài thêm chút nữa, có điều tiếng động ở bên ngoài hình như càng lúc càng lớn." Túy Vô Âm dứt lời, ngự mệnh tháp quả nhiên lại lắc lư một cái. Thời gian các nàng ở trong tháp chí ít đã qua một ngày, mặc dù bên trong tháp không có phân chia ngày và đêm, nhưng từ lúc bước vào cho tới khi đến tầng ba mươi mốt, hẳn là đã vượt qua một ngày.

Với tình hình như thế này, một ngày có thể sẽ phát sinh những biến hóa kinh thiên động địa, từ mấy canh giờ trước, ngự mệnh tháp đã không ngừng rung động, giống như là có ai đó đang công kích tòa tháp này từ bên ngoài, muốn phá hỏng nó. Nghĩ tới nghĩ lui, yêu quái sẽ không có thực lực ấy, mà người tu tiên thì cũng không dám làm cái việc này. Cũng chỉ có ma mới nóng lòng muốn hủy diệt cái thứ gọi là thần vật này.   

"Nếu ngươi ở trạng thái toàn thắng, nói vậy có thể ngang hàng với ta, nhưng ngươi hao tổn quá nhiều linh lực, hiện tại nhất định không phải là đối thủ của ta." Qua hồi lâu, Trí Hiền và cô gái áo hồng mới ngừng tay, bất quá chỉ trong chốc lát, mồ hôi trên mặt của nàng đúng là còn nhiều hơn trước. Nhìn cự kiếm trong tay mình, rồi lại ngẩng đầu nhìn cái người hoàn toàn không có việc gì ở đối diện, Trí Hiền siết chặc chuôi kiếm, nỗi không cam lòng gần như bao phủ lấy nàng.

Bởi vì quá yếu, nên mới bị bỏ lại, đơn giản là quá yếu, cho nên khoảng cách giữa nàng và nàng mới càng ngày càng xa. Mình chỉ là một tên yêu quái mà thôi, cho dù có tu luyện giống như con người, thì nàng cũng chỉ là một tên yêu quái. Những người đó luôn miệng gọi Trí Hiền tiên nữ, bất quá đó chỉ là thân phận xa vời mà mình hy vọng. Nghe vào xa xa không với tới, rồi lại buồn cười mà sợ hãi.

"Chắc ngươi không đơn giản chỉ là một người giữ cửa." Trí Hiền giơ cự kiếm lên, chỉ về phía cô gái áo hồng, nghe xong lời của nàng, đối phương cười rộ lên, gật đầu một cái.

"Quả thực ta cũng không phải là người giữ cửa, mà là kẻ bị giam ở trong ngọn tháp này không có cách nào đi ra ngoài. Thường xuyên qua lại, để không bị nhốt ở trong lồng, cũng chỉ có thể chạy ra đây làm người giữ cửa, đã mấy trăm năm rồi ta chưa từng gặp qua đối thủ nào thú vị như ngươi, ngươi có thể gọi ta Đại Dực."

"Ngươi đã không phải là người giữ cửa, vậy thì thả chúng ta đi qua được không? Ta đánh không lại ngươi, cũng không có ý định đánh lại." Trí Hiền dứt khoát thu kiếm, mệt mỏi ngồi xuống đất. Lần đầu tiên nhìn thấy nàng chịu thua, Trí Nghiên vội vàng chạy tới ôm lấy Trí Hiền. Nàng cảm giác mình rất vô dụng, những chuyện như đánh bại người giữ cửa hẳn là do chính nàng làm lấy, nhưng bây giờ lại để cho Trí Hiền gánh chịu.

"Trí Hiền, xin lỗi, đều là do ta quá vô dụng, ngươi có bị thương không?" Trí Nghiên ngồi ở bên cạnh Trí Hiền nhìn trái nhìn phải, bàn tay còn sờ loạn lên người nàng, nhìn thấy ánh mắt ý vị thâm trường của Đại Dực, Trí Hiền không tính giải thích, mà là bỏ một viên thuốc vào trong miệng. Nàng biết kế tiếp vẫn còn có chỗ cần dùng sức, bây giờ có thể nghỉ ngơi đã không dễ dàng, tranh thủ thời gian điều khí mới là quan trọng.

Để không làm cho Trí Nghiên lo lắng, Trí Hiền giơ tay lên sờ đầu của Trí Nghiên, cười cười với nàng."Con rắn nhỏ, ngươi chớ có lộ ra loại ánh mắt này, ta cũng không có yếu như ngươi, đánh một trận còn muốn ngủ hơn nửa ngày, chỉ có điều, đối thủ này thực sự khó chơi, sợ là chúng ta đánh không lại, để xem có thể giở trò vô lại, để nàng thả chúng ta đi qua hay không."

Trí Hiền không dùng truyền âm, mà là nói thẳng ra, rõ ràng không chỉ nói cho Trí Nghiên nghe, mà là muốn cho Đại Dực nghe thấy, nghe nàng nói như vậy, Đại Dực nở nụ cười, nàng thu roi, tùy tiện ngồi xuống theo. Nàng mặc một chiếc váy rất ngắn màu hồng nhạt, nửa người trên cũng chỉ dùng một mảnh vải mỏng màu hồng nhạt quấn quanh bộ ngực, quần áo như thế cũng xêm xêm với cái người tên Trí Nghiên thường hay để mông trần chạy loạn khắp nơi kia. Bây giờ còn ngồi như vậy, ngay cả quần lót ở bên trong cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.

"Nói đi, lai lịch của các ngươi là gì, nếu các ngươi muốn đánh từng tầng một mà lên, cũng không phải đơn giản như trong tưởng tượng." Đại Dực tò mò nhìn Trí Nghiên và Trí Hiền, ngự mệnh tháp ẩn thân đã lâu, ngày hôm nay nàng cũng mới bị động tĩnh ở bên ngoài đánh thức, nên vừa ra ngoài làm một người giữ cửa. Nhắc tới cũng lạ, trước đây ngự mệnh tháp đều được che giấu rất tốt, thế nào bỗng nhiên lại có một đám người kéo tới muốn xông vào trong tháp.

"Chúng ta không có lai lịch gì, chẳng qua là bởi vì bạn bè bị giam ở trên đỉnh tháp, nên mới tới đây cứu nàng."

"Đỉnh tháp? Đây cũng không phải là chuyện đùa đâu, có thể bị giam ở trên đỉnh tháp, ngươi xác định còn cần ngươi tới cứu sao?" Nghe thấy lời Trí Hiền nói, Đại Dực nhíu mày hỏi, thấy nàng tựa hồ biết rất nhiều về ngọn tháp này, không chỉ là Trí Hiền, mà ngay cả Trí Nghiên và Túy Vô Âm cũng đều ngẩng đầu, vẻ mặt kỳ vọng nhìn nàng.

"A. . . Các ngươi nhìn ta như vậy làm gì, vốn dĩ ta cũng không tính không nói, dù sao ta và ngọn tháp này không có giao tình gì cả. Nói vậy các ngươi đến đây, không chỉ đơn giản là cứu người đi." Đại Dực nhìn các nàng, quét một vòng qua gương mặt của các nàng, sau cùng dời đường nhìn vào người Trí Hiền. Nàng có thể nhìn ra Trí Hiền mạnh nhất trong bốn người, cũng là người có quyền lên tiếng nhất.

"Lần này ngươi đoán sai rồi, chúng ta tới đây đích thật là để cứu người, về phần ngự mệnh tháp này thuộc về ai, còn có thần lực trong truyền thuyết, chúng ta đều không hề có hứng thú."

"Ừ. . . nếu các ngươi đã nói như vậy, thì chỉ có các ngươi tự mình biết. Ta đã bị nhốt ở chỗ này nghìn năm, lúc đó cũng không biết là cái tên khốn kiếp kia thừa dịp ta ngủ say liền thu ta vào đây, ngọn tháp này rất nguy hiểm, bên trong giam giữ không ít nhân vật hung ác, hơn nữa rốt cuộc là nó có bao nhiêu tầng, thực ra ta cũng không rõ lắm."

"Vậy trong này thật sự có thần lực sao?" Trí Hiền nghi hoặc hỏi, nếu không có thì khá tốt, nếu là có, chỉ sợ ma tộc thực sự sẽ đến đây.

"Có hay không ta cũng không rõ lắm, dù sao ta cũng chưa có đi lên đỉnh tháp, nhưng ngươi đã nói bằng hữu của ngươi bị giam ở trên tầng đỉnh, hẳn là lai lịch không nhỏ, hoặc là nàng cũng có liên quan tới người điều khiển ngọn tháp này. Cái tháp này là thần vật, bất quá các ngươi cũng nhận ra, hiện tại người ở bên ngoài, muốn hủy đi nó."

"Ngươi nói. . . sự rung chuyển này là thật?" Trí Hiền dùng linh thức dò xét xung quanh, nhưng ở trong tòa tháp này linh lực của nàng căn bản cũng chẳng giúp ích được bao nhiêu.

"Nếu thật sự có kẻ rất giỏi có thể hủy diệt nó từ bên ngoài, đích thật là chuyện tốt. Các ngươi không cần đi lên nữa, bằng hữu của các ngươi tự nhiên sẽ ra ngoài. Chỉ có điều. . . nếu tòa tháp này bị hủy, các ngươi không chỉ phải đối mặt với đám người giữ cửa, mà còn có. . ."

Đại Dực nói đến đây thì không nói thêm gì nữa, nhưng các nàng đều biết, nếu ngọn tháp này bị hủy, thì ắt phải đối mặt với bọn người ngoài tháp. Đến lúc đó không chỉ là kẻ địch trong tháp, ngay cả người, yêu, thậm chí có thể là ma ở ngoài tháp, sợ là đều sẽ trở thành địch nhân. Khi đó cũng không đơn giản như là loạn đấu, sợ là ở bên trong không muốn bị ngộ thương cũng là việc khó.
  
"Nhưng mà, thật ra ta hy vọng cái tháp này bị hủy diệt, như vậy ta cũng không cần ngây ngô ở đây." Đại Dực buông lỏng nói, nàng mới vừa nói xong, thì một tiếng động to lớn từ bốn phương tám hướng lập tức truyền đến. Âm thanh kia lớn kinh người, không giống như là từ bên ngoài truyền vào trong lỗ tai, mà giống như là tạp âm từ trong lỗ tai vọng lại. Các nàng che tai, nhưng vẫn không có cách nào ngăn cản âm thanh này, Úc Trần Hoan thậm chí đều bị chấn động đến hôn mê bất tỉnh.

Túy Vô Âm thấy nàng té xỉu, vội vàng lấy ra một viên thuốc bỏ vào trong miệng nàng, rồi lại hạ mấy cái kết giới cho nàng. Kèm theo tiếng nổ càng lúc càng lớn, Trí Nghiên nhíu chặc chân mày, nghe xong lời Đại Dực nói, nàng càng cảm thấy không biết mình nên làm thế nào mới tốt, làm sao mới có thể cứu Ân Tĩnh ra ngoài, làm sao mới có thể không bị những thế lực ở bên ngoài đánh bại.

Sau khi tạp âm qua đi, căn phòng nơi bọn họ đứng đúng là bắt đầu sụp đổ từng chút một. Bắt đầu từ nóc nhà, từng mảng tường đang bị bong ra từng lớp một, mà sau khi bong ra hết, bên trong dĩ nhiên không phải là xi măng, mà là. . . từng miếng vàng ròng chế thành các bức tường thật lớn. Kèm theo sự rung chuyển, nhiệt độ ở trong tháp đang bay lên một cách nhanh chóng, tường vàng dần dần xuất hiện xu hướng bị hòa tan.

"Nghìn vạn lần đừng đụng đến chất lỏng bị nóng chảy, sẽ chết."

"Bây giờ mới nói hình như là hơi muộn."

Nghe Đại Dực thông báo, Trí Hiền nhịn không được mở miệng. Bởi vì không chỉ là bốn phía, mà ngay cả nóc nhà cũng đã bắt đầu hòa tan. Vài người không hẹn mà cùng đưa tay lập ra một tầng kết giới ở quanh người. Dùng để phòng bị chất lỏng bị nấu chảy, nếu đã có thể hòa tan những bức tường này, thì đương nhiên cũng không phải là nhiệt độ cao bình thường, có thể tạo thành loại nhiệt độ như vậy, thì tuyệt đối cũng không phải là loại pháp thuật thông thường.

"Là có người ở bên ngoài chuẩn bị hủy tháp sao?" Trí Nghiên nhìn bốn phía, bỗng nhiên lo lắng cho Ân Tĩnh, nàng không biết Ân Tĩnh chỗ ở tầng trên cùng có cũng gặp phải loại tình huống này hay không, nếu như gặp phải, Ân Tĩnh không có một chút pháp lực nào, vậy ai sẽ bảo vệ cho nàng đây.

"Không phải là chuẩn bị, mà là đã sắp thành công." Đại Dực thấp giọng nói, mà lúc này nóc nhà đã hoàn toàn chảy ra. Vài người ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy từng giọt chất lỏng màu vàng chảy xuôi theo phần chóp đĩnh rơi xuống đây.

Cảnh tượng như vậy quá mức tráng lệ, giống như là từng trận mưa vàng dưới bầu trời đêm, khắp nơi đều là dung nham màu vàng từ trên trời rơi xuống, rơi vào tường, rồi lại cùng tường hòa vào nhau. Tiếng nổ ầm ầm làm cho các nàng cảm thấy ngay cả hô hấp cũng có chút khó khăn, bên trong tháp không ngừng lay động, đường nhìn cũng biến thành một mảnh đen kịt. Chuyện gì xảy ra tiếp theo, các nàng đã không nhìn thấy được, bởi vì kết giới xung quanh sớm đã sớm bị màu vàng phủ kín, các nàng chỉ có thể cảm giác được cơ thể không ngừng lắc lư, giống như là bị ném tới ném lui. Đợi cho đến khi đường nhìn khôi phục rõ ràng, ngẩng đầu là một mảnh mây đen to lớn. Mà nơi các nàng đang đứng, đúng là một mảnh phế tích.

"Vậy là ra rồi sao?" Đại Dực nhìn vũng chất lỏng bị nóng chảy và mấy viên gạch màu vàng kim ở chung quanh, còn có đám người và yêu đứng quanh đó, lúc này mới dám xác định, ngự mệnh tháp sợ là thật sự bị hủy. Nhưng mà, không đợi bọn họ biết rõ chuyện gì đã xảy ra, thì bầu không khí quá phận an tĩnh ở quanh đây lại càng quỷ dị hơn. Trí Nghiên nhìn theo tầm mắt, cũng chính là cái nhìn này, lại khiến cho nàng quên cả hô hấp.

Giữa đám người đông nghịt, một cô gái mặc đạo bào màu lam có chút luống cuống ngồi ở dưới đất. Nàng vẫn còn duy trì tư thế xếp bằng, mà trong lòng nàng là một mặt gương. Hơn ba tháng, tóc của nàng đã dài ra một ít, nó không còn là cái đầu trọc lóc nữa, rốt cuộc cũng có thêm chút tóc, khoảng chừng tới cổ, càng làm cho ngũ quan thêm thanh tú dễ nhìn. Nàng đạm mạc nhìn mọi thứ ở xung quanh, nhưng khi hai tròng mắt đối diện với mình, lại tản ra loại ánh sáng đặc biệt mà trước đây chưa bao giờ có.

Mặc dù khoảng cách giữa các nàng rất xa, cách nhiều người và yêu đến như vậy, nhưng các nàng liếc mắt liền nhìn thấy nhau. Trí Nghiên biết, nếu mình muốn đi tới bên cạnh Ân Tĩnh, thì tất cả yêu quái ở đây, hoặc là người, đều là thứ nàng nhất định phải đánh bại.

"Hàm Ân Tĩnh, ta tới."

"Ta biết, ta biết ngươi nhất định sẽ tới."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro