chương 102

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sự xuất hiện của hai gã nam tử này, khiến cho không ít người ngừng chuyện ở trong tay, ngơ ngác nhìn bọn họ. Chỉ dựa vào sức của một người mà đã giết chết mấy trăm tên yêu quái ở đây, lực công kích như vậy làm cho đa số mọi người đều thán phục, đáy lòng cũng sinh ra cảm giác nguy cơ. Tà khí ở trên người bọn họ quá nặng, lệ khí cũng quanh quẩn khắp người, yêu quái thông thường không thể phát ra lực áp bách mạnh đến như vậy, hoặc là, bọn họ căn bản cũng không phải là yêu quái, mà là thứ gì đó cao hơn một bậc.

"Ôi chao? Sao các vị lại không tiếp tục? Tiếp tục đánh đi, ta còn muốn nghỉ ngơi thêm một chút." Gã nam tử áo đỏ nói, bỗng nhiên từ trên trời hạ xuống, trực tiếp ngồi ở dưới đất, vả lại còn ngồi xuống ngay bên dưới thần lực mà người người đều muốn đoạt đi, nhìn cái đốm sáng trắng lơ lửng ở trên đầu mình, ánh mắt của gã áo đỏ hơi trầm xuống, sau đó gã nam tử áo đen cũng đáp xuống theo, đứng ở bên cạnh hắn.

"Sao vậy? Đây là thần lực."

"Không rõ lắm, nhưng thứ vương mong muốn, cũng không phải là lực lượng thông thường."

"Lấy đi đi, ta chán xem mấy cái cảnh này rồi."

Gã nam tử áo đen đang nói chuyện, thì một thanh trường kiếm được tạo thành từ pháp lực đã lao thẳng tới ngực hắn, hắn thậm chí là không thèm quay đầu lại, tùy tiện phất tay một cái liền phá tan đòn tấn công này.

"Tà ma ngoại đạo, vật thần linh truyền lại chính là thánh vật mà thượng thần lưu lại cho người tu đạo chúng ta, há lại thứ mà các ngươi có thể tùy tiện giành giật." Người lên tiếng là một gã nam tử nhìn qua tuổi còn trẻ, cũng là người vừa ra chiêu, sau khi hắn nói xong, không ít người tu đạo đều lấy pháp khí ra, ngay cả đám yêu quái chiến đấu với bọn họ lúc nãy cũng di dời địch ý lên trên người hai gã mặc đồ đỏ đen.

"Thật thú vị, xem ra chúng ta bị đánh từ hai phía a." Nam tử áo đỏ cười cười, đường nhìn quét hết một vòng, nhưng ánh mắt lại lộ ra vẻ khinh thường.

"Đám kiến hôi mà thôi."

"A, ngươi thật là quá đáng, sao lại so bọn họ với kiến hôi, ta thấy, ngay cả bụi bậm cũng không bằng thì có."

Nghe bọn họ không coi ai ra gì châm biếm, đám yêu quái và người tu đạo bị chọc tức, liền cùng nhau tiến tới. Trí Nghiên lấy lại tinh thần, phát hiện bọn yêu quái đánh nhau với Trí Hiền lúc nãy đã chạy mất, mà lúc này nhóm người của Đoạn Lộc đang so chiêu với Trí Hiền. Quả nhiên, so với mình, thì Trí Hiền mạnh hơn rất nhiều, tuy rằng mình đối kháng với đám người của Đoạn Lộc cũng không phải là ở thế hạ phong, nhưng sẽ không thể khống chế được bọn họ giống như là Trí Hiền.

"Trí Hiền tiên nữ, ngươi đây là ý gì? Gia sư luôn luôn qua lại thân thiết với ngươi, ngươi cũng từng tới Cổ Lạc tiên tông làm khách, tại sao bây giờ bỗng nhiên lại xuất thủ tấn công chúng ta."

"Yêu quái mà các ngươi muốn chém giết, là người thân mà ta coi trọng nhất, đừng nói là mấy đứa con nít ranh như các ngươi, cho dù tông chủ tới, ta cũng sẽ không để cho hắn động thủ.

     
"Vậy là Trí Hiền tiên nữ muốn vì con xà yêu kia mà trở thành địch với toàn bộ Cổ Lạc tiên tông sao?"

"Cho tới bây giờ đều không phải là bạn, thì nói gì là địch."

Trí Hiền dứt lời nâng kiếm, không chút lưu tình chặt đứt một trong hai thanh trường kiếm của Đoạn Lộc, Cổ Lạc tiên tông chính là môn phái đứng đầu về kiếm trong giới tu đạo, các đệ tử bên trong môn phái đều sẽ luyện ra hai thanh kiếm để làm pháp khí, nếu hai thanh kiếm này bị hủy, thì chính là bị hao tổn hơn phân nửa pháp lực, nghiêm trọng hơn sẽ làm chính mình bị thương. Thấy Trí Hiền chặt đứt trường kiếm của mình, sắc mặt của Đoạn Lộc trầm xuống, khóe miệng tràn ra máu tươi, hắn biết mình đánh không lại Trí Hiền, cho dù tất cả mọi người ở chỗ này cùng tiến lên chỉ sợ cũng không phải là đối thủ, Đoạn Lộc suy nghĩ một chút, chỉ có thể nhặt thanh kiếm đã gãy lên, mang theo những người đó rời đi.

"Trí Hiền, từ nay về sau, Cổ Lạc tiên tông sẽ không khách khí với ngươi nữa."

"Cầu còn không được." Trí Hiền mới không quan tâm tới cái gì Cổ Lạc tiên tông, lúc đầu nàng cũng không có ý định lập mối quan hệ thân thiết với người tu đạo. Trước đây những người này nịnh hót tâng bốc mình, chẳng qua là bởi vì mình mạnh, nếu nàng không chịu nổi một kích, thì đời nào tông chủ của Cổ Lạc tiên tông sẽ mời mình trở lại làm khách, hẳn là hận không thể giết nàng chế thuốc mới đúng. Từ lâu rồi, con người còn dối trá hơn yếu quái rất nhiều.

"Con rắn nhỏ, ngươi sao rồi?" Trí Hiền giải quyết xong bọn người Đoạn Lộc, liền quay trở lại bên cạnh Trí Nghiên và Ân Tĩnh, thấy mục tiêu quan trọng nhất của ngày hôm nay đã đạt được, các nàng liếc nhìn đám người và yêu vẫn còn đang tranh đoạt thần vật kia, cảm thấy hiện tại chính là thời cơ tốt nhất để chạy trốn.

"Ta không sao, Ân Tĩnh cũng rất tốt, bây giờ chúng ta đi tìm Tĩnh Tuệ, sau đó thì đi đi." Thực ra Trí Nghiên không muốn tìm Tĩnh Tuệ một chút nào, nhưng Ân Tĩnh hết lần này tới lần khác đều nói không tìm được Tĩnh Tuệ thì sẽ không rời đi, nàng không còn cách nào khác, chỉ có thể đồng ý. Úc Trần Hoan vẫn luôn trốn ở một góc, thấy Trí Nghiên và Trí Hiền mang theo Ân Tĩnh quay về, cũng vội vã đi qua.

"Này, các ngươi có thấy Túy Vô Âm không?"

"Không rõ lắm, ta tưởng rằng nàng ở cùng với ngươi."

"Quả thật lúc nãy nàng ở gần đây, thế nhưng vừa rồi lại không thấy bóng dáng." Úc Trần Hoan nói, trên mặt lộ ra vài phần lo lắng, nàng biết Túy Vô Âm cũng là một con yêu nho nhỏ, dáng dấp lại còn xinh đẹp đến như vậy, nếu như bị một ít đại yêu quái rắp tâm làm chuyện xấu bắt đi thì thảm rồi.

"Ta nghĩ nàng sẽ không dễ dàng bị bắt đi như thế, nàng cũng không phải là kẻ không có suy nghĩ. Huống chi, nàng và chúng ta vốn cũng không phải là người cùng một đường, chúng ta không cần đi tìm nàng." Trí Hiền nói, liếc nhìn Trí Nghiên đang vùi vào lòng Ân Tĩnh nũng nịu, bất đắc dĩ lắc đầu. Tuy rằng nàng không ghét Túy Vô Âm, nhưng đối với người có thân phận không rõ ràng, hơn phân nửa là có chút cảnh giác, nếu Túy Vô Âm cứ như vậy mà tách khỏi các nàng, ngược lại cũng tốt.

Quyết định xong, các nàng liền nhích người lên đường. Ân Tĩnh nghĩ có lẽ Tĩnh Tuệ vẫn còn ở trong cái sơn động đã từng xuất hiện bên trong gương đồng, nàng có chút ấn tượng về cái sơn động đó, đại khái chính là cái ở dưới chân núi Trần Duyên tự. Mặc dù cách Trần Duyên tự không xa, nhưng ít ra nơi này có thể để cho các nàng trốn tránh một chút, coi như là nghỉ ngơi.

"Trí Hiền, hai gã nam tử áo đen áo đỏ này có lai lịch gì." Trí Nghiên liếc nhìn hai gã nam tử đang không ngừng giết chết người và yêu một cách vô cùng dễ dàng kia, nàng căn bản không nhìn ra tu vi của bọn họ, ngay cả bọn họ là người hay là yêu cũng nhìn không ra, nói vậy đạo hạnh phải là cực cao.

"Ta cũng nhìn không ra rốt cuộc bọn họ là cái gì, nhưng hơn phân nửa có thể đoán được một ít."

"Là ma sao?"

Trong lòng Trí Nghiên cũng có cái suy đoán này, dù sao tà khí trên người bọn họ quá nặng, cái loại cảm giác lệ khí âm u lại tràn ngập sát phạt này làm cho Trí Nghiên cảm thấy hết sức quen thuộc, cực kỳ giống như lúc mình giết chết Tàng Thiên ở trong sơn động. Mà Trí Hiền cũng đã nói, chỉ có ma mới có tà khí mạnh mẽ đến như vậy. Cũng chỉ có ma, mới có thể hùng mạnh đến cái loại tình trạng này.

"Ừ, hơn phân nửa là vậy, cái ngự mệnh tháp này chắc cũng là do bọn họ hủy diệt, hơn nữa nhìn bộ dáng của bọn họ, căn bản ngay cả một phần mười năng lực cũng chưa hề dùng tới, chúng ta nhanh chóng rời khỏi đây, tuyệt đối không thể giao thủ với bọn họ."

"Được." Trí Nghiên lên tiếng, nắm lấy Ân Tĩnh liền muốn đi. Đúng lúc này, một con chim ưng màu tro to lớn đã đáp xuống trước mặt bọn họ, trong chớp mắt liền hóa thành một ông lão tóc tai trắng xoá. Đôi mắt như chim ưng của hắn nhìn chằm chằm vào Ân Tĩnh, sự tham lam trong con ngươi không hề che giấu một chút nào.

"Hoá ra đây chính là linh lực vật thể, quả nhiên không giống với người thường, xem ra chuyến này thật sự không uổng công. Không chỉ giết chết trảm yêu đệ nhất kiếm, lại còn có thể vớ được cái linh lực vật thể." Nghe tên yêu ưng nói như thế, Ân Tĩnh hơi hơi nhíu mày, nàng biết trảm yêu đệ nhất kiếm mà đối phương nói tới có thể chính là Tĩnh Tuệ, thế nhưng từ sâu trong đáy lòng Ân Tĩnh không tin Tĩnh Tuệ sẽ bị yêu quái đánh bại, ở trong lòng của nàng, Tĩnh Tuệ vẫn luôn là một bí mật, nhưng cái bí mật này, tuyệt đối không yếu.

"Ngươi nói láo, mụ lừa trọc Tĩnh Tuệ lợi hại như vậy, làm sao có thể thua trong tay ngươi." Có lẽ là nhìn ra Ân Tĩnh lo lắng, Trí Nghiên liền nói tốt cho Tĩnh Tuệ, tuy rằng nàng ghét Tĩnh Tuệ ăn hiếp mình và Ân Tĩnh, nhưng hiện tại nàng cũng đã hiểu rõ cách làm của Tĩnh Tuệ, nếu trước đây Tĩnh Tuệ không nhốt Ân Tĩnh vào trong ngự mệnh tháp, chỉ sợ là Ân Tĩnh đã sớm bị đám yêu và người này ăn sạch, mình cũng không kịp tới đây để cứu Ân Tĩnh.

"Tất nhiên trảm yêu đệ nhất kiếm mạnh, nhưng chắc chắn sẽ không mạnh hơn cả đám yêu quái, đến lúc này mà các ngươi còn muốn chạy, sợ là mơ mộng hão huyền." Tên yêu ưng kia nói xong, bỗng nhiên gào to một tiếng, ngay sau đó, mây đen giăng đầy bầu trời, đột nhiên vô số con chim ưng từ đâu bay tới, màu sắc của chúng nó không giống nhau, nhưng đều lớn hơn loài chim ưng thông thường rất nhiều, vả lại mỗi một con sau khi đáp xuống đất đều hóa thành hình người.

"Con rắn nhỏ, bảo vệ Ân Tĩnh cho tốt, cái tên yêu ưng cầm đầu kia, đạo hạnh cao hơn ta. Ta nghĩ cách giữ chân hắn, ngươi có cơ hội thì nhanh chóng mang Ân Tĩnh và Úc Trần Hoan chạy đi." Trí Hiền dùng mật ngữ truyền âm cho Trí Nghiên, nghe xong lời này, Trí Nghiên lại lắc đầu.

"Ta không thể bỏ ngươi lại đây, ngươi đã giúp ta rất nhiều, Trí Hiền, ta không thể bỏ ngươi lại."

Trí Nghiên ngẩng đầu, gắt gao nhìn Trí Hiền, người nọ vốn còn muốn nói gì đó, nhưng khi nhìn đến ánh mắt của Trí Nghiên, thì một câu cũng không nói thành lời. Ở trong lòng nàng, lúc nào Trí Nghiên cũng giống như một đứa bé, dù cho các nàng đã quen biết trăm năm, nhưng Trí Hiền luôn cảm thấy Trí Nghiên chỉ xem mình như một kẻ cho nàng thức ăn, theo nàng vui đùa, nhưng bây giờ, từ trong cặp mắt kia, Trí Nghiên thấy được quang cảnh mà mấy trăm năm nay mình không hề thấy được, mà Trí Nghiên bây giờ, rốt cuộc cũng. . .

Trưởng thành.

"Thôi vậy, coi như là liều mạng một lần cuối cùng đi." Trí Hiền nói xong, móc ra mấy viên thuốc, nhét hết vào trong miệng, đây là lần đầu tiên nàng cần phải mượn ngoại lực để thăng cấp tu vi, bất quá, lúc này đây không dùng toàn lực để ứng phó thì rất có thể sẽ mất mạng, nếu ngay cả cái loại cửa ải khó khăn này mà nàng cũng không có cách nào xông qua, thì đã nói rõ nàng chỉ tới mức đó mà thôi, lấy cái gì để đi tìm kiếm cái người xa xôi mà nàng trông mong có được kia.

"Ra tay." Cũng không biết là ai hô lên trước, ngay sau đó, một đám yêu ưng liền vọt tới, đương nhiên là Trí Hiền đơn độc đối phó với cái con chim ưng có đạo hạnh cao nhất, còn lại thì đều giao cho Trí Nghiên. Nàng trực tiếp hóa thành thân rắn to lớn, vẫy đuôi một cái, liền đánh bay toàn bộ bọn yêu ưng tu vi không cao kia.

"Ân Tĩnh, ngươi và Úc Trần Hoan trốn đi, dùng cái đó." Trí Nghiên le lưỡi với Úc Trần Hoan, nhận ra ý tứ của nàng, Úc Trần Hoan hiểu ý, vội vàng nhét lá bùa hộ mệnh vào trong tay của Ân Tĩnh."Ngươi bóp nát nó, có thể tạm thời che đi khí tức của ngươi, ta chỉ là một người bình thường, sẽ không có ai muốn ăn ta." Đây cũng là lần đầu tiên Úc Trần Hoan chí công vô tư đem bùa hộ mệnh đưa cho người khác như vậy, nàng luôn cảm thấy sống cùng Trí Nghiên lâu ngày, hình như mình cũng bị lây ngu. Lại còn dám mạo hiểm tính mạng tới đây, mà nói trắng ra, cũng là vì Dịch Tâm a.

"Được, ta thử xem sao." Ân Tĩnh tiếp nhận lá bùa kia, rồi lại nắm lấy tay của Úc Trần Hoan, cùng nàng bóp nát, sau đó cả hai người đều biến mất không thấy tăm hơi. Thấy các nàng không gặp nguy hiểm, Trí Nghiên cũng buông lỏng một ít. Đúng lúc này, một tiếng vang thật lớn từ bên thần lực truyền đến, Trí Nghiên quay đầu nhìn lại, chỉ thấy gã nam tử áo đen vốn dĩ rất lợi hại đụng vào viên thần lực, nhưng lại bị hất văng ra ngoài thật xa, toàn thân đều bị thần lực gây thương tích, xương cốt gãy nát, thậm chí là đứt người.

Cái viên thần lực phát sáng kia xoay tròn rất nhanh, nó bay loạn xạ xung quanh đám người, những người bị đụng phải đều sẽ bị trọng thương, tu vi thấp một chút, thì ngay cả nguyên thần cũng không thể giữ được liền biến thành tro tàn, có thể nói là chết không toàn thây.

"Ha ha ha, đám người muốn khống chế thần vật lại không biết tự lượng sức mình." Tên yêu ưng kia thấy cục diện như vậy, chợt cười to lên, thấy hắn bỗng nhiên đứng dậy bay về phía thần lực kia, Trí Hiền tưởng là hắn muốn đoạt lấy thần lực, liền không có ngăn cản, ai biết hắn lại nhanh chóng nhảy sang một nơi khác, tiện tay vẽ một cái phù chú, lôi Ân Tĩnh đã che giấu tung tích ra ngoài.

Cổ bị bóp, Ân Tĩnh có chút thống khổ hé miệng, nàng thấy khi Trí Nghiên nhìn mình bị bắt, trong nháy mắt hai tròng mắt đều đỏ lên như máu, cũng thấy được nỗi lo lắng cùng hối hận trong mắt nàng. Ân Tĩnh rất muốn nói Trí Nghiên đừng sợ, mình không sao cả, nhưng cái dạng lời nói an ủi này, nàng không nói nên lời, cũng không có biện pháp nói ra.

"Các ngươi không có cách nào khống chế được thần lực, vậy thì lão phu liền lấy đi, đương nhiên là còn có cái tên linh lực vật thể này." Tên yêu ưng kia nói, tiện tay ném ra một cái hộp, thật sự thu thần lực vào, thấy hắn không có trực tiếp đụng vào thần lực mà là phong ấn nó lại, vả lại còn muốn bắt Ân Tĩnh đi, tất cả người và yêu ở chỗ này đều ghen tị đến mù quáng, nhưng lại không thể làm gì hắn.

Bởi vì lúc nãy so chiêu với hai gã áo đỏ áo đen đã tiêu hao quá nhiều pháp lực của bọn họ, mà tên yêu ưng này lại còn là một lão già sống mấy nghìn năm, tự nhiên là đánh không lại. Mắt thấy Ân Tĩnh sắp bị mang đi, Trí Nghiên bỗng nhiên gào thét một tiếng, chợt vọt tới. Móng vuốt dài nhỏ của nàng bay thẳng vào cái cổ tay đang siết chặt Ân Tĩnh của tên yêu ưng, người nọ không nghĩ tới tốc độ của Trí Nghiên sẽ nhanh đến như vậy, tạm thời không phản ứng kịp, đúng là sẩy tay làm rơi thần lực.

Cái hành động này cho rất nhiều người cơ hội phản ứng, cơ hồ là tất cả giới tu đạo cùng yêu quái đều lôi pháp khí mạnh nhất của mình ra, phóng toàn bộ về phía tên yêu ưng, giống như là muốn ném luôn đống oán khí tích trữ đã lâu ra ngoài. Từng cái pháp khí nổ lên, tạo thành trận chấn động lớn, phong ấn của thần lực cũng theo đó bị loại bỏ.

Trí Nghiên không kịp cứu Ân Tĩnh ra ngoài, nàng nhìn thấy Ân Tĩnh bị thương, thấy cơ thể của Ân Tĩnh bị bỏng, nàng tức giận gào thét, muốn bảo bọn họ dừng lại, thế nhưng lúc này căn bản không có một ai nghe thấy tiếng gầm rú của nàng, lại càng không có biện pháp ngăn cản những người này. Ngay sau đó, một vầng sáng chói mắt tràn ra, viên thần lực không ngừng nhảy lên, đúng là trực tiếp chui vào trong cơ thể của yêu ưng.

Thấy thế cục biến thành như vậy, mọi người trợn mắt hốc mồm nhìn một màn này, căn bản không nghĩ tới vật mà bọn họ tranh nhau đến bể đầu chảy máu sẽ tự mình chui vào trong cơ thể của một tên yêu quái khác, tên yêu ưng kia đắc ý cười như điên."Ha ha ha, quả nhiên, ta quả nhiên là người mà thần linh nhận định, thần lực này chọn ta, các ngươi có nhìn thấy không? Thần lực chọn ta!"

Yêu ưng nói, thậm chí còn nắm chặc chiếc cổ của Ân Tĩnh không buông, thấy vết thương trên người Ân Tĩnh, Trí Nghiên vẫn chưa có buông tha muốn tiến lên đoạt Ân Tĩnh lại, nhưng trong chớp mắt tình huống lại xảy ra thay đổi, mắt thấy biểu tình của tên yêu ưng kia bỗng nhiên cứng đờ, ngay sau đó, thân thể hắn bị vô số tia sáng màu trắng xuyên thủng, xuất hiện từng cái lỗ to. Hắn giống như là một cái tổ ong vò vẽ, bị từng tia sáng đâm thủng, cuối cùng đừng nói là nguyên thần, chính là thi thể cũng bị bốc hơi hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại viên thần lực trôi lơ lửng ở nơi đó.

Mọi người chưa kịp hả hê, thì liền thấy viên thần lực kia bỗng nhiên rơi xuống dưới, rồi vèo một cái tiến vào trong thân thể của Ân Tĩnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro