chương 103

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tĩnh Tĩnh, ngươi thế nào rồi, có sao không." Khi nãy rất nhiều người và yêu đều bị cái thứ gọi là thần lực này giết chết, bây giờ thấy nó chui vào trong cơ thể của Ân Tĩnh, Trí Nghiên sợ đến mức cái gì cũng không thèm để ý tới, vội vàng chạy đến bên người nàng. Nàng không ngừng lục lọi khắp người mình, từ trong ngực lấy ra một lọ đan dược nhét hết vào trong miệng nàng.

Lúc này Trí Nghiên vừa tự trách lại vừa hối hận, nếu như nàng có thể bảo vệ cho Ân Tĩnh thật tốt, mạnh hơn tất cả những người ở nơi này, thì Ân Tĩnh đã không có việc gì. Hiện tại, người này bị trọng thương, bất tỉnh nhân sự ngã vào lòng mình, mà hết lần này tới lần khác cái thứ thần lực chết tiệt kia còn mang thêm phiền phức tới. Trí Nghiên sợ Ân Tĩnh sẽ giống như cái tên yêu ưng lúc nãy, mà những người đang có mặt ở đây đều đang ôm cái thái độ có chút hả hê nhìn Ân Tĩnh.

Thần lực mạnh đến cỡ nào, thông qua một màn vừa rồi mọi người đã sớm hiểu rõ, ngay cả hai gã nam tử đeo mặt nạ chạm vào cũng đều bị trọng thương, yêu ưng tu luyện mấy nghìn năm chỉ trong nháy mắt đã tan thành mây khói, huống chi là một con người bình thường không hề có tu vi. Tuy rằng tiếc cho một cái linh lực vật thể, bất quá chết thì chết, không ăn cũng được.

Giữa lúc tất cả mọi người đều suy nghĩ như vậy, thì các vết bỏng dầm dề máu tươi ở trên người Ân Tĩnh lại nhanh chóng lành lại, ngay cả một chút dấu vết cũng không hề lưu lại. Trí Nghiên thấy trường hợp như vậy, cố nén nước mắt, nàng nhẹ nhàng sờ lên gương mặt của Ân Tĩnh, tựa như là đang che chở cho một đứa trẻ mới vừa chào đời, hoàn toàn không dám cố sức.

"Sư phụ, vậy là sao, lẽ nào cái con người kia có thể khống chế được thần vật?" Đoạn Lộc đứng ở phía xa nhìn hết một màn này, hỏi ông lão mày trắng đang đứng ở trước người hắn, mặc dù tóc của lão là màu đen, nhưng lông mày lại mang màu trắng, hắn bình tĩnh nhìn Ân Tĩnh, trong mắt thoáng hiện quá một tia sát ý.

"Tạm thời vi sư cũng không biết, nhưng nếu như cái tên linh lực vật thể đó thật sự có thể khống chế được thần vật, vậy thì nhất định phải cướp được nàng, Lục nhi, con yêu xà kia ngươi còn giải quyết không xong, xem ra ngươi vẫn chưa rèn luyện đủ." Ông lão này, chính là tông chủ của Cổ Lạc tiên tông, Bạch Mi đạo trưởng, rất ít người biết được tên thật của hắn, nhưng bởi vì lông mày là màu trắng, nên liền được mọi người gọi như vậy.

"Sư phụ, không phải là đồ nhi không có cách nào đánh bại con yêu xà kia, mà là do Trí Hiền ở bên cạnh giúp đỡ nàng, đồ nhi chính là thua dưới tay Trí Hiền." Nghe Bạch Mi đạo trưởng hoài nghi năng lực của mình, Đoạn Lộc vội vàng giải thích, nghe xong lời hắn nói, Bạch Mi đạo trưởng dời đường nhìn lên trên người Trí Hiền, rồi lại dùng linh thức quét một vòng ở chung quanh. Trải qua trận ác chiến vừa rồi, yêu giới hao tổn không ít, bất quá đều là chút lính tôm tướng cua, kẻ lợi hại thực sự, vẫn chưa có bước ra, mà chỉ che giấu hơi thở, chờ đợi một khắc cuối cùng mới ra tay.

Chỉ có điều, so với đám yêu quái này, thì Trí Hiền lại càng thêm khó đối phó, cái cô gái mặc áo hồng ở bên cạnh nàng, nhìn qua tu vi cũng không thấp. Nhưng phiền toái nhất, chính là. . . Bạch Mi đạo trưởng liếc nhìn hai gã nam tử đang đứng ở trong góc, rõ ràng là bọn họ mới vừa bị thần lực gây thương tích, nhưng chỉ trong chốc lát liền khôi phục như lúc ban đầu.

Bạch Mi đạo trưởng không nhìn ra lai lịch của bọn họ, mà bọn họ hơn phân nửa cũng đã thêm chút thủ thuật che mắt cho bản thân mình. Nhưng mà cho dù có che giấu tốt đến mấy, thì cổ tà khí cùng lệ khí trên người vẫn không che giấu được, yêu quái sẽ không cách nào đạt tới cái loại cảnh giới này, mà cái loại năng lực và sức bình phục quá mức vượt trội này, lại càng thêm kinh khủng. Bạch Mi đạo trưởng suy nghĩ một chút, càng nhận ra lần này tới đây là một sai lầm, hắn không nghĩ tới ma giới thực sự sẽ xen vào, vả lại còn tới những hai tên.

"Tĩnh Tĩnh, ngươi thế nào rồi? Có sao không?" Qua không bao lâu Ân Tĩnh liền bắt đầu chậm rãi hồi tỉnh, nàng mở mắt ra, liền thấy được dáng vẻ ướt át của Trí Nghiên, quả thực khiến cho người ta đau lòng.

"Sao Nghiên nhi lại khóc thành như vậy? Là do ta bị thương sao?" Ân Tĩnh giơ tay lên sờ sờ gương mặt của nàng, lại sờ sờ lên người mình, nàng không thấy có chỗ nào khó chịu, tại sao lại khiến cho Trí Nghiên khóc chứ.

"Không có, ngươi không có bị thương, thế nhưng cái thần vật kia đã chạy vào trong cơ thể của ngươi." Trí Nghiên ôm chặc Ân Tĩnh, lo lắng nói, nàng rất sợ Ân Tĩnh sẽ biến mất, sợ nàng sẽ bỏ lại một mình mình biến mất khỏi thế gian.

"Vào trong cơ thể của ta? Thế nhưng. . . Thế nhưng ta không có cảm giác gì cả." Ân Tĩnh nhíu mày liếc nhìn mình, nàng thật sự không cảm giác mình có gì thay đổi, vẫn là gương mặt đó, cơ thể cũng hoàn toàn không có việc gì.

"Vậy chuyện gì đã xảy ra?" Trí Nghiên nhíu mày hỏi, ngay sau đó, một tia sáng cực mạnh chiếu thẳng vào mặt nàng, lần này nó tới rất nhanh cũng rất bất chợt, Trí Nghiên lại càng hoảng sợ, nàng thấy cái tia sáng ấy bắn thẳng về phía hai mắt của mình, cùng lúc đó, một tiếng leng keng vang lên, nàng ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Trí Hiền đang dùng cự kiếm che chắn ngay trước mặt mình, giúp mình loại bỏ một kích này.

"Con rắn nhỏ, rắc rối lớn tới rồi." Trí Hiền dùng mật ngữ truyền âm với Trí Nghiên, nghe xong lời của nàng, Trí Nghiên nhìn về phía đám người và yêu đang tới gần kia. Giờ phút này ánh mắt của bọn họ càng thêm tham lam, vẻ mặt lúc nhìn Ân Tĩnh cũng càng thêm không tốt. Đến lúc này Trí Nghiên mới nhớ tới, bọn họ tranh giành thần lực đến sứt đầu mẻ trán, mà nó lại chui vào trong thân thể của Ân Tĩnh, cho nên. . . bọn họ càng có thêm lý do để đoạt lấy Ân Tĩnh.

"Các ngươi đi mau, ta không biết có thể kiên trì được bao lâu." Trí Hiền nói với Trí Nghiên.

"Không được, Trí Hiền, ta không thể. . ."

"Con rắn nhỏ, ngươi vẫn không hiểu sao? Đám người ở đây ta và ngươi đều không thể chống nổi, ngươi ở nơi này sẽ càng thêm vướng bận, đi mau, đi a!"

Đây là lần đầu tiên Trí Hiền dùng thanh âm lớn như vậy để nói chuyện với Trí Nghiên, thấy nàng gần như là rống ra những lời đó, Trí Nghiên hơi hơi sửng sờ, nàng cúi đầu liếc nhìn Ân Tĩnh, rồi lại nhìn Úc Trần Hoan ở bên cạnh. Nàng hiểu Trí Hiền làm như vậy là muốn để cho mình mang hai người bọn họ chạy đi, mà mình ở lại chỗ này, quả thực cũng không giúp được gì, lại còn có thể tăng thêm phiền phức cho Trí Hiền. Trí Nghiên liếc nhìn bóng lưng của Trí Hiền lần cuối, lúc này mới cắn chặc răng, mang theo Ân Tĩnh và Úc Trần Hoan vội vã chạy đi.

Nhưng mà, đã sớm có người phát hiện ý đồ của Trí Nghiên và Trí Hiền, nhìn hai gã nam tử bỗng nhiên chặn ngay trước người mình, vết thương trên người bọn họ đã sớm khỏi hẳn, hai chiếc mặt nạ vẫn ánh lên khung màu tăm tối. Trí Nghiên có thể cảm thụ rõ ràng cái luồng áp lực này, nàng lôi Ân Tĩnh và Úc Trần Hoan ra phía sau, dù cho cơ thể đã vì cái nỗi sợ hãi từ trong xương cốt làm cho phát run, nhưng nàng vẫn đứng ở phía trước.

"Có thể xin ngươi giao tên nhân loại kia cho ta được hay không, ta không có hứng thú gì với ngươi." Gã nam tử áo đỏ bỗng nhiên mở miệng, hắn chỉ về phía Ân Tĩnh, trong mắt mang theo vẻ mập mờ.

"Lúc nãy ngươi còn nói ngươi không có hứng thú với cái tên nhân loại này." Nghe xong lời tên áo đỏ nói, tên áo đen nhịn không được mở miệng.

"Đó là bởi vì lúc nãy nàng chỉ là một con người bình thường, nhưng mà bây giờ thì không còn giống như vậy nữa, không đem đồ về cho vương, ngươi biết hắn sẽ tức giận."

"Ta sẽ không giao Tĩnh Tĩnh cho các ngươi." Nghe bọn hắn thong dong trò chuyện, giống như đã sớm xác định sẽ mang Ân Tĩnh về, Trí Nghiên thấp giọng trả lời. Nàng có mất mạng cũng phải bảo vệ tốt cho Ân Tĩnh, mặc dù nàng không chịu nổi một kích của hai tên này."Nga? Vậy thì thật là tiếc, vốn dĩ chúng ta cũng không muốn động thủ giết cái loại yêu quái cấp thấp, thế nhưng. . . lần này là ngoại lệ."

Gã áo đỏ kia mới vừa nói xong, Trí Nghiên chăm chú nhìn hắn, muốn xem hắn ra tay thế nào, chỉ là, nàng căn bản không thấy được đối phương xuất ra bất kỳ động tác gì, thân người chỉ dao động một chút, cơ thể của chính mình lại cảm thấy đau đớn tê tâm liệt phế. Trí Nghiên cúi đầu, nhìn phần ngực đang tràn ra máu tươi của mình, hoàn toàn không nghĩ tới thực lực cách xa lại rõ ràng đến như thế. Lồng ngực có một cái lỗ thủng thật to, mà trái tim ở bên trong, lúc này đã bị gã áo đỏ kia ném xuống đất, thậm chí nó vẫn còn đang yếu ớt nhảy lên.

"Nghiên nhi!" Ngay cả là một yêu quái mà Trí Nghiên cũng không có phát hiện, huống chi là một con người như Ân Tĩnh, nàng chỉ thấy Trí Nghiên ngã vào người mình, còn có cái trái tim đầy máu ở trên mặt đất, Ân Tĩnh vội vàng dùng tay che lại phần ngực cho Trí Nghiên, nhưng máu vẫn còn đang tuôn trào. Úc Trần Hoan vội vàng lấy phù chú chữa thương dán lên trên người Trí Nghiên, nhưng căn bản không có chút xíu tác dụng.

"Con rắn nhỏ. . ." Trí Hiền cũng không phản ứng kịp, nàng bị đám yêu quái và giới tu đạo quấn lấy, căn bản là không phân thân được, bây giờ thấy Trí Hiền bị thương, nàng tạm thời thất thần, phần lưng chợt bị hai thanh trường kiếm đâm trúng, từ phía sau mà vào, xỏ xuyên qua trước ngực, ló mũi kiếm ra bên ngoài. Trí Hiền khụ ra một bụm máu, nàng vội vàng thoát khỏi sự kiềm chế của hai thanh kiếm này, quay đầu lại liền thấy Bạch Mi đạo trưởng đang cười nhìn nàng.

Hai thanh kiếm này tuyệt đối không giống với những thanh kiếm mà đệ tử của Cổ Lạc tiên tông luyện ra, đây là pháp khí mà Bạch Mi đạo trưởng tự mình luyện được, chuyên dùng để chém giết yêu ma, Trí Hiền thấy vết thương của mình không có dấu hiệu muốn lành, mặc dù uống thuốc cũng không có tác dụng, liền biết kiếm này lợi hại.

"Trí Hiền tiên nữ, cho dù ngươi có giả vờ giống như con người đến cỡ nào đi nữa, thì hai thanh kiếm này của ta, vẫn sẽ làm ngươi bị thương." Bạch Mi đạo trưởng khinh thường nói, ánh mắt nhìn về phía Trí Hiền càng thêm châm biếm không thôi. Nghe được những lời này của hắn, Trí Hiền cũng cười rộ lên, nàng đã sớm biết sẽ có chuyện này, huống chi, cái xưng hô tiên nữ gì đó, cho tới bây giờ nàng chưa từng coi là thật, lại càng không quan tâm.

"Tĩnh Tĩnh . . Đau quá. . . Ở đây, đau quá. . ." Trí Nghiên ngã vào lòng Ân Tĩnh, suy yếu nói, đối với yêu mà nói, ngực cũng không phải là vết thương trí mệnh, chỉ cần nguyên thần không bị phá hủy thì sẽ không chết, chỉ có điều trái tim lại là thứ yếu đuối nhất. Bây giờ Trí Nghiên căn bản không có biện pháp nói thêm cái gì, há mồm liền sẽ nôn ra rất nhiều máu tươi.

Nhưng gã nam tử áo đỏ hiển nhiên không muốn cho các nàng cơ hội thở dốc, hắn đi tới, ở ngay trước mặt Trí Nghiên, nâng Ân Tĩnh lên, xoay người liền muốn bỏ đi. Thấy động tác của hắn, Trí Nghiên mở to hai mắt. Cái hình ảnh thực sự rất quen thuộc, trước đây nàng cũng nhìn theo bóng lưng của Ân Tĩnh biến mất từng chút một ở ngay trước mắt mình, mà thời điểm đó, mình cũng giống như bây giờ, không thể động đậy, lại càng không có cách gì cứu vãn.

Vì sao. . . Vì sao mình đã trở nên lợi hại, thế nhưng lịch sử vẫn còn lập lại. Không cam lòng, thực sự rất không cam lòng. . . Ba tháng, ba tháng dằn vặt đó, giống như là địa ngục, nhưng vì cái gì nàng vẫn không cứu được Ân Tĩnh. Không, nàng sẽ không để cho cái chuyện này xảy ra, nàng không thể cho phép Ân Tĩnh lại một lần nữa từ trước mắt mình bỏ đi.

Giết. . . Thật muốn giết sạch cái đám người vướng bận này, thật là muốn trở nên mạnh mẽ, chỉ có như vậy mới có thể giữ Ân Tĩnh lại.

Trí Nghiên mở to hai mắt, hướng về phía Ân Tĩnh vươn tay, hơn nửa người của nàng đã bị máu nhuộm đỏ, hai tròng mắt cũng từ màu vàng dần dần biến thành màu đen, chỉ chừa lại một chút màu máu đỏ. Bên trong lớp quần áo rách rưới, dấu vết trên xương quai xanh dần dần sâu hơn, càng ngày càng đỏ. Chợt, hoa văn ấy dần dần lan ra, tràn khắp người Trí Nghiên, thậm chí là cái cổ và phía sau tai, nàng thở hổn hển, nằm trên mặt đất, nắm lấy trái tim kia, đặt lại vào trong ngực mình.

"Trả lại cho ta. . . Trả. . . Trà nàng lại cho ta. . ." Trí Nghiên thấp giọng nói, một giọt máu hồng theo cằm của nàng rơi xuống, nghe được lời của nàng, gã áo đỏ kia khinh thường cười cười.

"Ta vốn định buông tha cho ngươi, thế nhưng những lời không biết tự lượng sức mình như vậy, ta nghe xong thật khó chịu vô cùng, không thì, ta sẽ đưa ngươi. . ." Hắn quay người lại, nói với Trí Nghiên, nhưng mà mới nói được một nửa, hắn chợt thấy thân ảnh của Trí Nghiên lóe lên ở ngay trước mắt mình, ngay sau đó, lồng ngực của mình cũng truyền đến một cơn đau kịch liệt.

Gã nam tử áo đỏ mở to hai mắt, kinh ngạc không gì sánh được nhìn Trí Nghiên đang nằm dưới mặt đất, lúc này nàng đang cắn cái thứ đầy máu ở trong tay, nó chính là. . . trái tim của mình. Gậy ông đập lưng ông, thậm chí còn trả thêm gấp mấy lần.

Không hề nghi ngờ, đây mới là phong cách mà ma quỷ thường có.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro