chương 105

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ai cũng không hề nghĩ đến thế cục đang nghiêng về một phía vào lúc này lại có sự thay đổi, lúc này đại đa số các môn phái của giới tu đạo đã sớm chết chết, thương thương, có thể chạy thì cũng đã chạy mất. Nhìn chung toàn bộ Trần Duyên tự, cũng chỉ còn lại có một vài tên yêu quái, và toàn bộ người của Cổ Lạc tiên tông, cùng với Trí Nghiên các nàng.

Thấy Hoàng Trục Tĩnh bỗng nhiên xuất hiện, không chỉ là Lam Chuy giật mình, mà ngay cả Đoạn cũng hơi hơi nhíu mày. Bọn họ vẫn luôn cho rằng, con người là loại sinh vật nhỏ bé, bất kể khả năng hồi sinh mạnh đến đâu, thì cũng sẽ không vượt qua giới hạn của cơ thể con người. Thế nhưng, cái cô gái ở phía trước lại vượt qua. Người cuối cùng của dòng họ trảm yêu, có huyết thống thuần túy nhất cùng thiên phú không gì sánh kịp, nàng phá vỡ giới hạn của con người, không chỉ là yêu, mà ngay cả ma cũng sẽ kiêng kỵ.

"Nghiên nhi, ngươi cố gắng thêm một chút, sắp kết thúc rồi." Ân Tĩnh ôm Trí Nghiên cả người đầy máu, dù cho sau khi vào tà khả năng tự lành của nàng đã mạnh hơn, nhưng bị Lam Chuy đả thương nặng như vậy, cũng không thể có thể lành ngay. Xương cốt của Trí Nghiên gần như đều bị hắn đánh nát, toàn bộ cơ thể cũng mềm thành một mảnh. Nhìn nàng cố gắng muốn mở mắt ra nhìn mình, rồi lại không có sức nhắm lại, chỉ có thể dùng gương mặt cọ vào mình, môi dưới của Ân Tĩnh không ngừng phát run, đau lòng giống như là bị bỏng.

"Bạch Võ, tên yêu quái kia ngươi giết không được, cũng không được giết, cho nên đừng làm chuyện vô vị." Hoàng Trục Tĩnh liếc nhìn Cổ Lạc tiên tông còn đang dây dưa với Trí Hiền, thấp giọng nói, nghe cái tên Bạch Võ từ trong miệng của nàng, đệ tử của Cổ Lạc tiên tông ngơ ngác, bọn họ không biết trong môn phái có người gọi là Bạch Võ, liền thấy Bạch Mi đạo trưởng chậm rãi thu tay, lại còn hướng Hoàng Trục Tĩnh thi lễ một cái.

Bạch Mi đạo trưởng là tiền bối trong giới tu đạo, bất luận tu vi hay là kinh nghiệm đều cực cao, lại là tông chủ của Cổ Lạc tiên tông. Nhưng hôm nay, hắn lại hướng về phía một cô gái bề ngoài chỉ có chừng hai mươi thi lễ, những người khác tròn mắt nhìn nhau, căn bản không biết cái cô gái dùng kiếm băng kia có lai lịch gì.

"Nếu trảm yêu đệ nhất kiếm đã mở miệng, lão phu tự nhiên sẽ không động thủ nữa, các đệ tử, thu tay lại đi." Bạch Mi đạo trưởng nói xong, dẫn theo đệ tử đứng sang một bên, hiển nhiên không có ý định xuất thủ, tự nhiên cũng là không cần phải xuất thủ. Nhìn cái tư thế chuẩn bị ngồi thu lợi của hắn, Hoàng Trục Tĩnh quay đầu lại nhìn phía Lam Chuy và Đoạn, ngực lại mơ hồ không yên.

Đây không phải là lần đầu tiên nàng giao thủ với ma, nhưng không nghĩ tới lúc này lại có hai tên. Ngự mệnh tháp đã bị hủy, mình cũng có chút tổn thương theo, cộng thêm những vết thương cùng tiêu hao gần đây, đừng nói là hai, sợ là có thể giải quyết một tên hay không cũng là việc khó. Huống chi. . . Hoàng Trục Tĩnh liếc nhìn đám yêu quái từ từ bu lại đây, hiển nhiên bọn họ cũng muốn lấy mạng của mình, có thể nói là hai mặt thụ địch.

"Ngươi rất lợi hại, đã vượt qua giới hạn của con người, thế nhưng, ngươi vẫn không thắng nổi ta." Đoạn chậm rãi mở miệng, mà trong khoảng thời gian này Lam Chuy cũng đã nối xong cánh tay, còn đang nhìn chằm chằm vào Hoàng Trục Tĩnh.

"Ta không muốn đối địch, ta chỉ muốn làm chút trách nhiệm sau cùng của một người sư phụ." Hoàng Trục Tĩnh liếc nhìn Trí Nghiên đang từ từ khôi phục, rồi dời đường nhìn lên trên người Ân Tĩnh, ánh mắt cũng dần dần trở nên vui mừng.

Rất lâu trước đây nàng đã biết, tương lai của Ân Tĩnh sẽ không bình thường, nàng có mệnh cách mình nhìn không thấu, cho nên mình không thể tùy ý dạy pháp thuật cho nàng. Mà những chuyện xảy ra ngày hôm nay, quả thực cũng nằm trong suy đoán của mình. Mặc dù là cơ duyên xảo hợp, nhưng cuối cùng thần lực này vẫn tiến vào trong cơ thể của Ân Tĩnh. Có thể bây giờ Ân Tĩnh vẫn chưa thể khống chế nó, nhưng chuyện sau này, sợ là nói không chính xác.

"Tĩnh nhi, ngươi mang theo người của ngươi đứng vào cùng một chỗ, ta sẽ làm một cái truyền tống trận đưa các ngươi đi, pháp trận này có thể bảo vệ các ngươi một lúc, nhưng điều kiện trước tiên là không bị phát hiện."

"Sư phụ, ta không thể để ngươi ở lại đây một mình, nhiều kẻ địch như vậy, làm sao ngươi có thể địch nổi." Ân Tĩnh nghe được Tĩnh Tuệ truyền âm, nàng không biết làm sao để trả lời, không thể mở miệng nói ra quyết định, nàng liền nghĩ thầm những lời này, nhưng không nghĩ tới Tĩnh Tuệ lại giống như là nghe được, lắc đầu.

Nàng giơ tay lên lôi Úc Trần Hoan đến bên người Ân Tĩnh, rồi cũng mang Thương Vãn Trăn hầu như không có cách nào nhúc nhích qua đó. Thực ra nàng căn bản không có nghĩ tới lúc này đây mình còn có thể sống sót, tất cả sự tình đều đã xử lý xong, những việc nàng làm hiện tại, bất quá chỉ là làm cho chuyện này được viên mãn mà thôi. Năm đó, sư phụ cũng đưa nàng đi, rồi một mình ở lại.

"Tĩnh nhi, với ta mà nói chết đã không còn là một chuyện khó tiếp nhận. Ngươi cũng không thể ở lại nơi này." Tĩnh Tuệ hạ xuống một đạo kết giới ở xung quanh các nàng, tiện đà bắt đầu dựng truyền tống trận. Nếu là bình thường, trận pháp này nàng chỉ cần hoàn thành trong nháy mắt, nhưng hôm nay nàng đã tiêu hao quá nhiều, lại còn phải đề phòng những tên yêu ma khác tập kích, tốc độ cũng giảm đi nhiều.

"Sư phụ, đồ nhi không thể để cho ngươi vì ta mà hi sinh đến như vậy, người các nàng muốn là ta, chỉ cần ta đi theo bọn họ, thì bọn họ sẽ không đả thương ngươi."

"Tĩnh nhi, ngươi đang coi thường vi sư sao? Nếu ta vì mạng sống của mình mà để cho bọn họ mang ngươi đi, ta còn là sư phụ gì nữa chứ."

Hoàng Trục Tĩnh cười cười, giơ tay lên rút thanh kiếm băng ở bên hông ra, chỉ trong chốc lát, xung quanh nàng đã đầy rẫy yêu ma, đông nghịt một mảnh căn bản thấy không rõ con số. Cảnh tượng như vậy, thực sự rất giống với năm đó, nhưng mình đã không còn là cái người chỉ biết chạy trốn kia.

"Kết thúc cuộc nháo kịch này đi." Hoàng Trục Tĩnh nhẹ giọng nói, nắm kiếm băng, chậm rãi cắt bàn tay, máu của nàng vừa chảy lên trên thân kiếm, thì mũi kiếm băng màu xanh nhạt liền kịch liệt run rẩy, thậm chí còn phát ra tiếng ông ông, âm thanh này vừa lớn lại chói tai, một ít tiểu yêu nghe xong liền mềm chân ngồi xuống mặt đất. Dòng máu thuần túy nhất của gia tộc trảm yêu, hàm chứa nỗi oán hận của yêu ma, rồi lại có sức áp chế tuyệt đối với chúng.

Đoạn và Lam Chuy lui về phía sau, không có tham dự vào trận đấu hỗn loạn này, chỉ thấy bọn yêu quái đều tiến về phía của Hoàng Trục Tĩnh, bất quá vừa lên thì đã bị kiếm băng chém vỡ, nguyên thần cũng tan tành. Càng nhìn thủ pháp của Hoàng Trục Tĩnh, thì nét mặt của Đoạn lại càng thích thú.

"Đoạn, ngươi thấy thế nào?"

"Nàng rất lợi hại, nhưng cuối cùng thân thể vẫn là cơ thể của con người, lúc nãy nàng đã tiêu hao quá nhiều, cho nên lúc ra chiêu rõ ràng có chút thu lại. Tiếp tục hao tổn nữa, nàng sẽ hao hết linh lực mà chết. Hơn nữa ta không nghĩ rằng nàng là một người hữu dũng vô mưu, hiện tại hơn phân nửa là nàng đang trì hoãn thời gian, mục đích là để đưa mấy tên ở phía sau đi chỗ khác."

"Trực tiếp giết không phải tốt sao?" Lam Chuy không rõ vì sao vẫn chưa ra tay, tuy rằng Hoàng Trục Tĩnh lợi hại, nhưng hai người bọn họ là ma, còn đối phương là người, phần chênh lệch này căn bản sẽ không thay đổi.

"Chẳng qua là ta muốn biết, giới hạn của người này đến đâu. Hôm nay ngươi không nên xuất thủ, còn dư lại giao cho ta. Nếu nhiệm vụ lần này thất bại, ta sẽ giải thích với vương."

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, mà số lượng yêu quái hình như là không có giảm bớt, cánh tay đã bị thương, sơ sẩy một cái lại có thêm mấy vết. Hoàng Trục Tĩnh ho khan vài tiếng, rơi vào đường cùng ném ra vài đạo phù chú, phù chú bay tới đâu, nơi đó sẽ có từng mảng băng lớn nhô ra, đem mười mấy con yêu quái giam vào trong. Nàng biết dùng đến cái này, cũng là bởi vì thể lực dần dần không đủ, nếu mình còn phát ra mấy lớp băng khổng lồ như vậy, chỉ sợ là ngay cả việc làm truyện tống trận cũng không có sức.

"Sư phụ." Ân Tĩnh nhìn nhất cử nhất động của Hoàng Trục Tĩnh, nàng chưa bao giờ thấy tận mắt dáng vẻ thật sự của sư phụ, cũng là lần đầu tiên thấy nàng chiến đấu với yêu. Hoá ra hai mươi năm qua ở chung, sư phụ vẫn luôn che giấu thân phận thật sự của mình. Nhưng dù vậy, Ân Tĩnh vẫn không có biện pháp tách Hoàng Trục Tĩnh ra khỏi Tĩnh Tuệ.

Nếu như năm đó không phải là nàng nhặt mình về, chỉ sợ mình đã sớm bị đông chết ở trên đường, mà nay, nàng lại một lần nữa vì bảo vệ mình mà lấy thân phạm hiểm. Viền mắt của Ân Tĩnh ửng hồng, hai tay nắm thật chặc thành quả đấm. Nàng luôn cho rằng, nếu người không đi trêu chọc người hiểm ác đáng sợ, thì sẽ không xảy ra rắc rối, không cần quá mạnh, chỉ cần an ổn liền tốt. Nhưng hôm nay nàng đã hiểu, sự tồn tại của loài người là một loại nguy hiểm.

Mà yếu, là lỗi lầm lớn nhất của loài người.

"Ân Tĩnh, tâm tình của ngươi chấn động quá lớn, tĩnh táo lại một chút." Trí Hiền nhìn hai mắt của Ân Tĩnh toé ra hận ý, nỗi căm hận mạnh mẽ như vậy là lần đầu tiên nàng cảm nhận được, nhưng cũng không nghĩ tới sẽ là do Ân Tĩnh phát ra. Trí Hiền cau mày liếc nhìn Trí Nghiên hôn mê bất tỉnh, rồi lại nhìn Ân Tĩnh. Các nàng nhìn như đã trưởng thành, có lẽ là do quá mức thống khổ chồng lên mà ra.

"Sư phụ!" Chợt, Ân Tĩnh hô to, Trí Hiền nhíu mày nhìn lại, chỉ thấy vai của Hoàng Trục Tĩnh bị một cái móc sắt đâm thủng, đồng thời lại có thật nhiều tên yêu quái đi tới, pháp lực liên tiếp nện lên trên người nàng. Dù cho trên người có pháp khí phòng thân bảo vệ, nhưng cũng đã sớm tới cực hạn. Tĩnh Tuệ lui về phía sau vài bước, tựa ở trên lớp băng. Máu tươi theo bả vai của nàng chảy xuôi xuống, theo cánh tay nhiễm đỏ cả mặt ngoài của lớp băng.

Nàng cảm thấy hai mắt có chút mơ hồ, hiển nhiên là do tiêu hao quá nhiều linh lực mà thành, thế nhưng. . . không cần thêm bao nhiêu thời gian, là có thể đưa đi. Hoàng Trục Tĩnh nhíu mày nhìn Đoạn và Lam Chuy, lúc nào nàng cũng phải đề phòng bọn họ. Hai tên ma quỷ kia không có khả năng không nhìn ra ý đồ của mình, vì sao chưa ra tay, sợ là do có mưu đồ khác.

"Nàng không còn bao nhiêu pháp lực, cùng tiến lên." Đến lúc này, những tên yêu quái rải rác đặc biệt đoàn kết, cũng không biết là ai đã nói lời này, bọn họ liền cùng nhau vọt tới, ngay cả đám tiểu yêu lúc trước kiêng kỵ Hoàng Trục Tĩnh cũng muốn nhào vào giúp vui. Nhìn đám đông trước mắt, Hoàng Trục Tĩnh vẫn tựa lên trên lớp băng, kì thực là nếu nàng ly khai, sợ là ngay cả khí lực cũng không còn.

"Sắp được rồi. . . chỉ còn chút xíu nữa. . . một lần nữa." Hoàng Trục Tĩnh nhẹ giọng nhắc đi nhắc lại, nàng giơ kiếm băng lên, một lớp băng lớn theo hướng mũi kiếm rất nhanh ngưng tụ lại, lúc này đây lớp băng đó vừa lớn vừa hung mãnh, tốc độ hình thành gần như là chỉ trong chớp mắt. Mắt thấy mấy trăm tên yêu quái bị đóng băng, Tĩnh Tuệ nhíu chặc chân mày, vẫn chưa đủ. . . số lượng như vậy, hoàn toàn không đủ. Nàng cắn răng, lại xuất ra pháp lực, một vài tên yêu quái lợi hại may mắn tránh thoát, mà phản ứng không kịp, thì liền bị đóng băng.

"Không nghĩ tới, nàng vẫn còn có loại năng lực này. Nếu không phải là huyết thống của nhân loại, sợ là sẽ càng thêm đáng sợ." Đoạn yên lặng nhìn lớp băng cường đại gần như bao trùm toàn bộ Trần Duyên tự, thấp giọng nói. Hắn liếc nhìn cánh tay đang phát run của Hoàng Trục Tĩnh, chậm rãi tiến lên phía trước.

"Nếu ngươi không phải là người, chắc chắn sẽ thống nhất được một giới. Đáng tiếc, bây giờ ngươi cũng sẽ chấm dứt ở đây."

"A. . . Dừng ở đây? Lời này còn chưa tới phiên ngươi nói." Hoàng Trục Tĩnh nắm chặt chuôi kiếm, ngẩng đầu nhìn về phía Đoạn.

"Quả thực không tới phiên ta nói, bởi vì cho dù ta không ra tay, thì pháp lực của ngươi hao hết, cũng sẽ chết. Chỉ là. . . ta không thể nhìn ngươi đưa bọn họ đi."

"Quả nhiên. . . Bị phát hiện rồi sao? Bất quá ta nghĩ, chỉ phân nửa thời gian uống cạn chén trà, ngươi không giết được ta." Hoàng Trục Tĩnh bỗng nhiên lui về phía sau vài bước, kéo ra khoảng cách với Đoạn, thấy động tác của nàng, Đoạn rất nhanh theo sau, mặt đất bỗng nhiên sinh ra một lớp băng, đông lạnh hai chân của hắn lại. Hắn nhíu mày, trực tiếp bẻ gẫy hai chân, rồi lại lập tức mọc ra cái mới. Hắn lấy đoản đao ở bên hông ra, bước một bước lên không trung, lại giống như là đạp được lá chắn rất nhanh bay về hướng của Hoàng Trục Tĩnh. Thấy tốc độ của hắn nhanh như vậy, Hoàng Trục Tĩnh hơi sững sờ, rồi lại bật cười.

"Cho dù là người, thì ta cũng có đạo pháp của ta. . . A. . ." Hoàng Trục Tĩnh hơi ngừng, nàng cúi đầu nhìn về phía thanh kiếm đỏ xuất hiện ở trước ngực, nôn ra một ngụm máu lớn. Mà so với nàng, càng thêm tức giận lại là Đoạn. Hắn gầm nhẹ một tiếng, một chưởng đánh bay Lam Chuy, lần này dùng lực đạo cực lớn, thực sự làm hắn bay ra xa mấy chục thước, thoáng cái đập vào trên vách tường của Trần Duyên tự, làm cho bức tường đó vỡ ra một lỗ lớn.

Nhìn truyền tống trận bị ngừng một nửa, Hoàng Trục Tĩnh nhíu chặc chân mày, nàng đưa tay hướng về phía Ân Tĩnh đang không ngừng vương tay với mình, nhưng thủy chung không thể bắt được đầu ngón tay của đối phương, chậm rãi nằm xuống đất.

"Sư phụ! Sư phụ!" Ân Tĩnh hô to, nhưng đối phương lại không hề đáp trả nàng. Nhìn Tĩnh Tuệ nhắm hai mắt lại, Đoạn siết chặc nắm tay, bởi vì pháp lực tiêu tan, truyền tống trận tách ra, kết giới cũng tổn hại, Ân Tĩnh nhanh chóng chạy về phía Hoàng Trục Tĩnh, rồi lại bị Đoạn bắt. Mà Trí Nghiên như trước vẫn hôn mê, bản thân Trí Hiền cũng bị trọng thương.

Ân Tĩnh ngơ ngác nhìn Trí Nghiên và Hoàng Trục Tĩnh, nước mắt rơi xuống, rồi bật cười. Yếu, là do mình quá yếu, cái gì nàng cũng không làm được, cái gì cũng đánh không lại. Sự tồn tại của nàng đã là lỗi lầm lớn nhất, mình là người yếu, cho nên ngay cả quyền lợi lựa chọn làm sao tử vong cũng không có. Sự tồn tại của nàng là một tội ác, nhìn người nàng quý trọng, vì nàng mà hi sinh đến tận đây.

"Buồn cười, thực sự quá buồn cười. . ." Ân Tĩnh thấp giọng nhắc đi nhắc lại, ánh mắt dần dần tan rả, rõ ràng nàng đang khóc, nhưng trên mặt lại đang cười.

"Bị điên thật rồi sao?" Thấy phản ứng của Ân Tĩnh, Đoạn cau mày, mà Lam Chuy cũng từ trong đống phế tích đi ra, hai người nhìn Trần Duyên tự hỗn độn một mảnh, mà trận chiến kéo dài hơn ba tháng này, rốt cuộc cũng hạ màn.

Giữa lúc tất cả mọi người cho là như thế, bầu trời âm u bỗng nhiên được chiếu sáng, nguồn sáng gai mắt phóng đến, quả thật đã khôi phục bầu trời của Trần Duyên tự trở về nguyên trạng. Trên bầu trời, một cô gái mặc váy dài màu vàng rực rỡ, hình dạng ước chừng hai mươi lăm hai mươi sáu dần dần đi tới. Chạy dọc theo thân váy vàng là hoa văn phượng hoàng, ánh sáng màu bạc rạng rỡ của linh thạch chiếu lên trên làn váy.

Mái tóc dài màu đỏ của nàng bay lượn theo cơn gió, mày liễu như trăng, trong con ngươi màu đỏ hàm chứa sự khinh miệt, giống như chỗ đứng của nàng, quan sát tất cả người, yêu, thậm chí là ma. Ánh sáng và hỏa cầu quanh quẩn quanh người nàng, nàng không có mang giày, mà là để chân trần, giẫm chân lên không trung từng bước đi tới trước. Mà phía sau nàng còn có hai cô gái mặc váy dài màu cam. Cô gái đó nhìn Đoạn và Lam Chuy, còn có Ân Tĩnh ở trong tay bọn họ, chậm rãi mở miệng.

"Đi hay là chết, chọn một đi." Giọng nói lạnh lùng thanh cạn, rõ ràng là rất nhỏ, nhưng ở đây không ai dám quên. Trí Hiền ngơ ngác nhìn nàng, cơ thể không tự chủ được mà run rẩy, ngay cả đường nhìn cũng trở nên ngây dại mê ly, giống như là một kẻ ngu si. Thấy nàng thất thố như vậy, Úc Trần Hoan vội vàng kéo lấy nàng, rất sợ nàng càng thêm nghiêm trọng.

"Trí Hiền, ngươi làm sao vậy? Đây là ai, đừng nói lại là địch nhân nha?"

"Không, nàng là hậu duệ của thần tộc, nữ vương của phượng hoàng thần tộc."

"Phác Hiếu Mẫn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro