chương 106

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Loài người vốn nhỏ bé, lui mãi về phía sau mới có thể nhìn ra một cách rõ rệt. Người sinh ra đã yếu, yêu sinh ra đã là súc vật, mà tương phản, chính là sự tồn tại của thần và ma. Hai cái chủng tộc này vừa khác biệt nhưng lại có điều tương tự, khác biệt là bởi vì một chính một tà, mà tương tự, thì lại là vì các nàng đều là loại sinh vật mạnh mẽ đánh vỡ mọi giới hạn. Khi thần và ma gặp nhau, người và vật đều giống như là một sự tồn tại trong suốt.

Trí Hiền nằm trên mặt đất, an tĩnh nhìn cô gái đang trôi nổi ở giữa không trung, dù cho đã ngàn năm không gặp, nhưng tướng mạo của nàng vẫn không có chút thay đổi nào, nói một cách chính xác, thì giờ lại càng chói mắt hơn trước đây. Ánh hào quang quanh quẩn bên người nàng lại càng thêm rực rỡ, thậm chí nó còn làm cho mình sinh ra một loại cảm giác mặc cảm tự ti, thậm chí là tuyệt vọng. Vô luận đuổi theo như thế nào đi nữa, thì khoảng cách giữa mình và nàng, cho tới bây giờ đều không phải là cự ly mà mắt thường có thể nhìn thấy được. Lửa thần hoàng vẫn như trước trung thành đi theo nàng, ban đầu là bảo vệ, mà nay lại là thần phục.

Nàng đẹp đến mức không thể tả nổi, vẻ đẹp đó vượt qua sự hiểu biết của mình, nhưng sức mạnh mà nàng có được càng khiến cho người ta khuất phục hơn cả vẻ ngoài. Trí Hiền suy nghĩ một chút, mình thích nàng, có thể cũng là bởi vì nàng là người đầu tiên cho mình cái loại cảm giác khuất phục này. Thích nàng, theo đuổi nàng, dù cho bị nàng chán ghét vứt bỏ, đến tên của mình nàng cũng không biết.

"Hiếu Mẫn, không nghĩ tới sẽ thấy được ngươi ở chỗ này, đã lâu không gặp." Trí Hiền biết bây giờ không phải là lúc ôn lại chuyện cũ, hơn nữa đối phương nhất định cũng không có tâm tư đi ôn chuyện với một "tên yêu quái xa lạ", thế nhưng nàng không muốn bỏ qua cơ hội gặp mặt hiếm khi có được lần này, dù sao có thể nhìn thấy Hiếu Mẫn, là khó như lên trời.

Nghe thấy tên của mình bị người khác gọi như vậy, vẻ mặt của Hiếu Mẫn không hề gợn sóng, nhưng nội tâm thì lại càng thêm bất mãn. Không có người nào dám xưng hô với mình như vậy, ngay lúc cái tiếng xưng hô này vừa ra đời, thì người nói chuyện đã phạm vào điều tối kỵ. Hiếu Mẫn đảo mắt nhìn quanh, sau khi nhìn thấy khuôn mặt của Trí Hiền, thì nỗi bất mãn ở trong lòng liền giống như là một quả cầu tuyết càng lăn càng lớn.

Nàng nhớ kỹ Trí Hiền, tuy rằng đã quên mất tên của nàng, nhưng nỗi sỉ nhục mà Trí Hiền gây ra cho nàng nàng cũng không bao giờ quên được. Chỉ là một con yêu quái thấp hèn, thế mà luôn miệng nói quý mến yêu thích mình, lại còn nói ra ở ngay trước mặt mình, để cho lỗ tai của mình nghe thấy những lời vô lễ như thế. Hiếu Mẫn chưa bao giờ bị sỉ nhục lớn như vậy, mà phần sỉ nhục này, chính là do cái con yêu quái bé nhỏ này gây ra. Giờ đây nàng vẫn còn ở trước mặt mọi người gọi thẳng tên của mình, cái tên không biết trời cao đất rộng này.

"Hiếu Mẫn, một ngàn năm nay ta đã mạnh hơn rất nhiều, có muốn luận bàn một phen hay không." Nhìn Hiếu Mẫn từ xa xa, thấy nàng vẫn không có để ý tới mình, Trí Hiền có chút thất lạc, liền mở miệng. Nghe nàng lại gọi thẳng tục danh của mình, Hiếu Mẫn chậm rãi buông mắt, hàm ý cảnh cáo nhìn về phía Trí Hiền.

"Ai cho phép ngươi gọi thẳng tục danh của bổn cung, tên yêu quái thấp hèn."

"Tuy rằng huyết thống của ta không bì được với ngươi, nhưng bị ngươi nói như vậy, ta vẫn có chút buồn bã." Trí Hiền đã sớm biết Hiếu Mẫn không muốn gặp mình, cho nên cũng đã quen. Dù sao nàng vẫn chủ động nói chuyện với Hiếu Mẫn, chính là vì đối phương có thể liếc mắt nhìn mình, trả lời mình dù chỉ một câu. Hôm nay nàng làm được rồi, liền vui vẻ.

Trí Hiền trầm mê nhìn Hiếu Mẫn, hoàn toàn không để mắt đến sự tồn tại của những người khác. Úc Trần Hoan ở một bên trợn mắt há mồm nhìn Trí Hiền, rõ ràng bị mắng là thấp hèn lại còn hạnh phúc cười khúc khích, liền không biết nên nói cái gì cho phải.

"Thật không nghĩ tới phượng hoàng thần tộc cũng muốn dính vào việc này, không phải các ngươi luôn luôn tự cho là cao quý sao? Bây giờ cũng cảm thấy có hứng thú với thần vật à?" Lam Chuy nhìn Hiếu Mẫn, hơi hơi nhíu mày, lúc này đây chuyện về ngự mệnh tháp căn bản đã vượt quá mong muốn ban đầu, yêu giới tuy rằng tới đều là tôm tép, nhưng lúc trước hắn đã cảm giác được có không ít lão yêu tinh khó đối phó quét linh thức qua đây, chắc là sẽ không bỏ qua, nếu chỉ là yêu thì còn đỡ, nhưng hiện tại ngay cả nữ vương của phượng hoàng thần tộc cũng tới, lửa thần hoàng chỉ cần chốc lát là có thể tiêu diệt toàn bộ Lạc thành, nếu như thật sự động tay, cũng không phải là dễ đối phó.

"Ma tộc, nếu các ngươi muốn sống, thì để tên nhân loại kia lại đây, bằng không chính là trở thành kẻ địch với toàn bộ phượng hoàng thần tộc." Lúc này, một cô gái đứng ở phía sau Hiếu Mẫn lên tiếng, dưới cái nhìn của các nàng, Hiếu Mẫn không muốn nói chuyện với loại ma tộc thấp hèn, các nàng tới đây, chẳng qua là giúp nàng mở miệng nói chuyện.

"Ha ha, hay cho câu là địch với phượng hoàng tộc, bất quá chỉ là phượng hoàng tộc mà thôi, tưởng mình là thượng thần thật hay sao? Ngươi. . ." Lam Chuy vốn muốn nói tiếp, nhưng một giây kế tiếp, hắn lại chật vật không thể phát ra tiếng. Hắn đưa tay sờ lên cổ, nơi đó là một cái lỗ thủng lớn đầy máu, chỉ trong một khoảnh khắc, mà đã có thể gây ra thương tích cho thân ma của hắn đến cỡ này. Hắn thậm chí không có thấy rõ Hiếu Mẫn ra tay lúc nào, thì đã kết thúc.

"Đệ nhất nữ vương của phượng hoàng thần tộc quả nhiên danh bất hư truyền, vậy hôm nay, ma tộc sẽ không nhúng tay vào chuyện này nữa." Đoạn nhìn Lam Chuy, buông Ân Tĩnh đang đờ đẫn ra, trong nháy mắt liền biến mất, ngay cả một cái bóng cũng không còn. Nhìn hai tên ma tộc đã bỏ đi, rồi lại nhìn đám yêu quái đã sớm chạy thục mạng, Bạch Mi đạo trưởng liếc nhìn Trí Hiền, đoàn người cũng lắc đầu mà đi. Trong lúc nhất thời, toàn bộ Trần Duyên tự trống không. Chỉ còn lại Trí Hiền, Trí Hiền, Úc Trần Hoan và Ân Tĩnh.

"Kết thúc. . . Lần này thực sự kết thúc rồi." Thấy tất cả kẻ địch đều đã đi, Trí Hiền ngồi xuống đất, nhẹ giọng nói, nàng nhìn về phía Trí Nghiên đã chuyển tỉnh, chỉ thấy nàng đang chật vật chống đỡ cơ thể, muốn đứng lên.

"Con rắn nhỏ, bây giờ ngươi vẫn chưa thể động đậy." Nếu muốn nói về bị thương, chỉ sợ ngoại trừ Hoàng Trục Tĩnh linh lực đã hao hết ra, thì nặng nhất chính là Trí Nghiên.

Tổn thương do ma tạo thành tuyệt đối khác với tổn thương do yêu tạo ra, vết thương trên người Trí Nghiên lành lại rất chậm, hầu như không có chuyển biến tốt đẹp được bao nhiêu, thấy nàng vẫn cứ trợn tròn mắt nhìn Ân Tĩnh, Trí Hiền không có biện pháp, chỉ có thể đở nàng dậy, dẫn tới bên người Ân Tĩnh.

"Tĩnh Tĩnh." Thực ra Trí Nghiên vẫn luôn duy trì ý thức, nàng cũng biết Tĩnh Tuệ vì cứu các nàng, mà đã. . . đã chết. Đối với người mà nói, chết là việc rất đáng sợ, bởi vì các nàng chỉ có một sinh mệnh, mặc dù luân hồi, nhưng cũng không còn là một người. Trí Nghiên quỳ gối ở bên cạnh Ân Tĩnh, nhìn vẻ mặt đờ đẫn của Ân Tĩnh, tim của nàng cũng quặn đau theo.

"Tĩnh Tĩnh, nếu ngươi muốn khóc, thì khóc đi." Trí Nghiên bỗng nhiên vươn tay, đem Ân Tĩnh ôm chặt lấy. Dù cho thân thể của nàng bởi vì vậy mà phát đau, cánh tay đã gãy cũng phát ra một tiếng răng rắc, nhưng chút đau đớn này nàng chịu được, bởi vì nàng biết, lúc này Ân Tĩnh mới là người đau đớn nhất. Phát hiện người trong lòng vẫn như trước không hề động đậy, Trí Nghiên biết, lòng Ân Tĩnh đang thất lạc, nàng đang kiềm nén, kiềm nén không muốn bị người khác nhìn thấy nàng yếu đuối.

"Hàm Ân Tĩnh, ngươi không phải là người hèn yếu đúng không? Ngươi đã nói muốn là Ân Tĩnh, là Hàm Ân Tĩnh của ta. Chính là bởi vì nhỏ bé nên mới phải cố gắng, sẽ không có ai trách ngươi, ngươi như vầy, chỉ làm cho Tĩnh Tuệ càng thêm khó chịu." Trí Nghiên ôm lấy gương mặt của Ân Tĩnh, mang nàng tới trước mặt mình. Hai người bốn mắt nhìn nhau, Ân Tĩnh ngơ ngác nhìn đôi con ngươi màu vàng kia, sáng tối rõ ràng, nhưng dần dần, càng ngày nó lại càng trở nên mơ hồ.

Hơi nước theo viền mắt phủ kín con ngươi, Ân Tĩnh hiểu, nàng hiểu tất cả đạo lý. Thế nhưng, nàng vẫn không có cách nào không căm hận sự nhu nhược của mình, mọi thứ đều bởi vì nàng mà dựng lên. Trí Nghiên bị thương là như vậy, sư phụ chết là như vậy, Trần Duyên tự bị hủy cũng là như vậy. Những thứ mà nàng quý trọng hai mươi năm nay, vỏn vẹn ba tháng, liền bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.

"Khóc lên đi, có ta đây." Trí Nghiên ôm Ân Tĩnh đặt đầu của nàng lên trên bả vai của mình, nghe người trong lòng đè nén tiếng khóc, nàng chịu đựng máu trong cổ họng, nhẹ nhàng hôn lên gò má của Ân Tĩnh. Vừa lúc đó, một cổ nhiệt khí dần dần lan qua đây, vài người không hẹn mà cùng ngẩng đầu, nhìn về phía Hiếu Mẫn đang đến gần. Nàng không có giẫm lên trên mặt đất, mà là bước đi trên không trung, trầm mặc nhìn Ân Tĩnh. Thấy nàng không muốn mở miệng, cô gái đi ở sau lưng nàng tiến lên vài bước, đứng ở bên cạnh Ân Tĩnh.

"Nhân loại, ngươi có muốn đi theo chúng ta hay không, bên trong cơ thể của ngươi có thần vật, ngày sau sẽ trở thành thứ bị ước ao, chỉ có đi theo chúng ta, mới là kết quả tốt nhất dành cho ngươi." Cô gái nói hết lời, lại trở về sau lưng Hiếu Mẫn. Nghe thấy những lời nàng nói, Ân Tĩnh hơi hơi sửng sốt một chút. Nàng có thể cảm giác được mấy cái người được gọi là phượng hoàng thần tộc này không có địch ý với mình, cũng không giống như những người tới đây cướp mình.

Các nàng nói rất đúng, nếu mình lưu lại, quả thực sẽ hấp dẫn càng nhiều yêu ma đến tìm nàng hơn, để có thể bảo vệ người bên cạnh mình, thì đi theo các nàng mới là sự lựa chọn tốt nhất. Thế nhưng. . . cái ý nghĩ này vừa ra, vòng eo của Ân Tĩnh lại bị Trí Nghiên ôm thật chặc. Nàng quay đầu lại, đối diện chính là ánh mắt thâm thúy của Trí Nghiên.

"Tĩnh Tĩnh, đừng rời bỏ ta, ta biết ngươi đang suy nghĩ cái gì, ngươi có thể suy nghĩ như vậy, thế nhưng. . . đừng bỏ ta lại một mình." Lời nói này của Trí Nghiên khiến cho Ân Tĩnh hơi hơi sửng sốt, nàng không nghĩ tới đối phương lại đoán được tâm tư của mình. Thực ra cái này cũng cũng không kỳ quái, mặc dù Trí Nghiên bình thường nhìn qua có chút ngốc nghếch, nhưng Ân Tĩnh biết, đụng phải những chuyện có liên quan đến mình, thì tâm tư của đối phương lại tinh tế như ở trước mắt.

"Xin lỗi, ta không thể đi theo các vị. Dù cho sau này có thể sẽ phải đối mặt với rất nhiều ác ý, nhưng ta sẽ nghĩ cách, dùng năng lực của chính mình giải quyết." Ân Tĩnh nói xong, lần nữa dời đường nhìn về phía Trí Nghiên. Đối với câu trả lời của nàng, Hiếu Mẫn cũng không cảm thấy bất ngờ, nàng không nói gì nữa, xoay người muốn rời đi. Tri Hiền thấy nàng phải đi, vội vàng đuổi theo, nhưng lại bị hai cô gái ở phía sau ngăn lại.

"Hiếu Mẫn, ta là Trí Hiền, hy vọng lần sau ngươi có thể nhớ kỹ ta." Mặc dù mới vừa gặp mặt liền phải tách ra, nhưng Trí Hiền cũng đã sớm đoán được việc này. Nàng nhìn Hiếu Mẫn, mỗi một lần gặp mặt, mình chỉ có thể nhìn nàng từ rất xa, rồi lại ngắm nàng bỏ đi. Lúc này đây nàng thầm nghĩ làm cho đối phương nhớ kỹ tên của mình, liền thốt ra. Hiếu Mẫn vẫn không hề dừng lại, mà chỉ trực tiếp biến mất ở trong tầm mắt của các nàng, nhưng đôi chân mày luôn luôn gợn sóng không sợ hãi lại nhíu chặt, lửa thần hoàng ở quanh người cũng đang không ngừng nhảy lên.

"Nữ vương, có chuyện gì sao?" Hai cô gái ở sau lưng nàng thấy một màn này, có chút lo âu hỏi, rất sợ có cái gì làm chưa thỏa đáng.

"Không có gì, các ngươi chuẩn bị thấm huỳnh hoa lộ đi, bổn cung cần tắm rửa thay y phục, tẩy trừ lỗ tai, tẩy đi một thân khí tức thấp kém nơi nhân giới."

"Dạ."

Hiếu Mẫn bỏ đi xong, Trần Duyên tự lại càng thêm an tĩnh, bởi vì pháp lực của Tĩnh Tuệ từ từ tiêu tan, lớp băng mà nàng hạ xuống cũng dần dần tan ra, biến thành một lớp sương mù màu trắng. Ân Tĩnh quỳ trên mặt đất, nhìn dung mạo của Tĩnh Tuệ, chậm rãi vươn tay, muốn sờ lên gương mặt của nàng. Nhưng vào lúc này, một tia sáng dần lan ra từ trong ngực của Tĩnh Tuệ, chiếc hộp bằng gỗ lim xuất hiện, trên đó còn hạ một trận đồ bát quái bằng máu đỏ.

"Lui ra một tí, đây là huyết giới phong ấn, loại phong ấn cực mạnh, hơn nữa, thứ trong cái hộp kia, không quá đơn giản." Trí Hiền vội vàng kéo Ân Tĩnh và Trí Hiền ra, vài người ngơ ngác nhìn nhau rồi lại nhìn cái hộp khẽ mở. Trí Nghiên nhíu chặc mày, trước đây nàng đã cảm thấy cái hộp này khả nghi, bây giờ lại thấy nó tự mình mở ra, cho nên rất hiếu kỳ.

Khi dải phù chú màu vàng phía trên cái hộp kia hoàn toàn tan biến, một luồng ánh sáng nhạt theo chiếc hộp tràn ra, một lát sau, trong ánh sáng, dần dần đi ra một bóng người. Mái tóc dài màu đen như mực của nàng giống như thác nước rũ xuống cổ chân, trên người là một bộ váy dài màu đen, nàng chân trần giẫm lên trên mặt đất, vòng chuông tinh xảo màu đỏ đeo trên cổ chân lắc lư dao động.

Khi ánh sáng tản đi, vài người cũng thấy rõ tướng mạo của nàng, đó là một gương mặt không quá xa lạ, nói đến thì thật ra có vài phần tương tự với Trí Nghiên. Gò má tinh xảo, ngũ quan quá phận xinh đẹp, nàng nở một nụ cười như có như không, đôi mắt rắn màu vàng rơi vào trên người Trí Nghiên, lập tức mở miệng.

"Tiểu tử kia, ngươi trưởng thành."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro