chương 107

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ngươi nhận ra ta?" Ai cũng không nghĩ tới trong chiếc hộp mà Tĩnh Tuệ vẫn hay ngắm nhìn, lại chứa một con yêu quái, hơn nữa đôi mắt rắn kia, còn có gương mặt đó, rất khó mà làm cho người ta không nhận ra, đây là một con yêu xà, vả lại có thể nhiều ít cũng có chút liên quan tới Trí Nghiên. Ân Tĩnh nhíu chặc chân mày, nàng chợt nhớ tới Trí Nghiên đã từng nói mình nghe thấy có mùi hương quen thuộc ở trong hộp, trước đây nàng chỉ tưởng là Trí Nghiên nói bừa, mà nay xem ra, lại là sự thực.

"Quả thật là đã lâu không gặp, ngươi hoàn toàn không nhận ra ta, nhưng mà trên người ngươi vẫn còn giữ lại một luồng linh thức mà trước đây ta đã lưu lại, ta sẽ không nhận sai."

"Ngươi. . . Ngươi là. . ."

Trí Nghiên nỗ lực hồi tưởng cái tên yêu xà ở trước mắt là ai, thế nhưng ký ức lại giống như là bị ngăn chặn, hoàn toàn không được rõ ràng. Bởi vì phụ mẫu đều là yêu xà, nên từ khi sinh ra Trí Nghiên đã có linh trí. Nhưng loài rắn trời sinh lãnh huyết, sẽ không giống với đa số các loài động vật thích sống thành đàn khác. Trí Nghiên chưa từng thấy qua phụ thân của mình là ai, sau khi sinh nàng ra mẫu thân cũng chỉ chăm sóc được mấy ngày rồi liền biến mất, những huynh đệ tỷ muội khác thì ngay cả số lượng cũng không nhớ rõ.

"Không nhớ ra được thì thôi, dù sao ta cũng chưa từng liên hệ với mẫu thân ngươi, nghiêm túc mà nói, thì nàng là tỷ tỷ của ta." Yêu xà kia lại mở miệng, nghe nàng gọi mẹ là tỷ tỷ, Trí Nghiên đỡ trán, lúc này mới có một chút ký ức. Nàng nhớ kỹ khi đó mình vẫn còn là một con rắn nhỏ, mỗi ngày đều sẽ có một con rắn đen bự mò tới trêu chọc nàng, không chỉ cướp thức ăn của nàng, mà còn đè nàng khiến cho nàng không thở được, nếu như nhớ không lầm, thì chính là cái người trước mắt đi. . .

"Tại sao ngươi lại ở trong hộp của mụ. . . Tĩnh Tuệ a." Thiếu chút nữa Trí Nghiên đã gọi Tĩnh Tuệ là mụ lừa trọc, nhưng nghĩ đến đối phương đã có tóc, lại còn giúp mình và Ân Tĩnh nhiều đến như vậy, liền vội vàng đổi giọng. Nhưng mà, sau khi nghe nàng nói lời này, đối phương chợt trầm mặc, xoay người im lặng nhìn Tĩnh Tuệ.

Nàng an tĩnh nằm trên mặt đất, vết máu trên người đã khô cạn, nhưng khóe miệng vẫn giương lên. Cái nụ cười này rất nhạt, rồi lại rất ôn nhu, nhìn như vậy, yêu xà nhẹ nhàng ngồi ở bên cạnh nàng, đem nàng, ôm vào trong ngực.

"Tĩnh nhi, ngươi đã từng nói chuyện sai lầm nhất mà ngươi đã làm chính là trêu chọc ta, nhưng mà chúng ta đã dây dưa suốt trăm năm, sau cùng vẫn chưa đến được với nhau. Ta sẽ không để cho ngươi chết, huống chi, ngươi còn chưa nói ngươi thích ta, ngươi cho ta cái tên Bạc Lăng, bản thân lại cải danh gọi là Tĩnh Tuệ, còn vì tránh né ta mà làm ni cô. Ngươi có biết hành động như vậy là cực kỳ ngây thơ hay không? Thế nhưng, cũng là một ngươi như vậy, mới khiến cho ta muốn ngừng mà không được. Huống chi, ta đã có huyết mạch với ngươi, ta chính là chọn ngươi rồi. Nếu ngươi dám trêu ghẹo ai khác, thì ta sẽ đuổi theo ngươi đến chân trời góc biển."

Rõ ràng lúc nãy còn nói những câu thâm tình, đến cuối cùng lại chuyển thành ghen tuông. Thấy Bạc Lăng cầm tay của Hoàng Trục Tĩnh, đặt ở giữa bụng của nàng. Lúc này Trí Nghiên mới phát hiện, bụng của nàng thật sự có chút lồi ra. Vốn tưởng rằng nàng hóa ra hình người đã là như thế, nhưng hôm nay xem ra, sợ là trong đó đã có thêm một sinh mệnh.

Phát hiện ra chuyện này, Ân Tĩnh ngơ ngác nhìn tình cảnh ở trước mắt, hoàn toàn không nghĩ tới sư phụ của mình, đã. . . phá giới từ lâu, hoặc là nói, nàng chưa bao giờ là một ni cô chân chính. Nghĩ tới vị sư phụ hai mươi năm qua luôn nói với mình một lòng hướng phật, đoạn tuyệt thất tình lục dục. Ân Tĩnh tâm tình phức tạp nhìn Hoàng Trục Tĩnh, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói cái gì cho phải.

"Ngươi có cách cứu sư phụ sao?" Ân Tĩnh đi lên trước, suy nghĩ hồi lâu không biết nên xưng hô với Bạc Lăng như thế nào. Nếu nói về quan hệ, nàng là . . . vợ của sư phụ mình, lại là dì của Trí Nghiên. Nhưng đến bây giờ Ân Tĩnh vẫn chưa có làm rõ quan hệ, cũng chỉ có thể dùng chữ ngươi xưng hô nàng.

"Nguyên thần của nàng vẫn còn, chỉ là toàn bộ linh lực đã tiêu hao gần như không có, rơi vào trạng thái chết giả, chỉ cần truyền một lượng lớn linh lực qua cho nàng, là xong."

"Nhưng như vậy ngươi cũng sẽ tổn thương rất nhiều, nếu không có đoán sai, trên người ngươi nhất định cũng có trọng thương." Mặc dù là thân thích của Trí Nghiên, nhưng Thương Vãn Trăn liếc mắt liền nhìn ra Bạc Lăng cũng không phải như Trí Nghiên cái loại yêu quái không có suy nghĩ không có đạo hạnh này. Nàng không nhìn thấy thực thân của Bạc Lăng, thậm chí Bạc Lăng không nói, nàng cũng không có phát hiện ra Bạc Lăng đang mang thai. Nếu không sai, Bạc Lăng ít nhất là yêu xà vạn năm, nếu ở lúc khỏe hẳn, phỏng chừng cũng không e ngại hai tên ma tộc vừa rồi.

"Ngươi rất lợi hại, có thể nhìn ra tình hình của ta. Lúc đó ta vì cứu Tĩnh nhi, mà bị ma tộc đánh trọng thương, nàng vì để cho ta sống sót, mà mỗi ngày đều lấy linh máu giúp ta khôi phục vết thương, tuy rằng cứu được ta, nhưng ta không thể không rơi vào hôn mê. Nhưng những gì nàng trải qua, ta đều biết. Nếu có thể cứu nàng, ta sẽ không tiếc bất cứ giá nào. Bất luận sinh tử, ta đều nguyện theo nàng."

"Nếu sư phụ biết ngươi vì cứu nàng mà xảy ra chuyện, sư phụ nhất định sẽ không hài lòng." Ân Tĩnh nhíu mày nói, nàng không thích việc để cứu một người mà tổn hại một người khác. Nghe nàng nói xong, Bạc Lăng bỗng nhiên đứng lên, tiến tới bên người Ân Tĩnh. Thấy nàng cách mình chỉ có hai ngón tay, mùi thơm trên người Bạc Lăng còn nồng nặc hơn Trí Nghiên gấp mấy lần, ngay cả trình độ câu người Trí Nghiên cũng không thể sánh được.

Chống lại con ngươi cười như không cười của nàng, Ân Tĩnh vừa định lui ra phía sau vài bước, thì gương mặt đúng là bị Bạc Lăng hôn một cái. Lúc này đến phiên Trí Nghiên trợn tròn mắt, nàng không để ý vết thương trên người đau nhức, vội vàng kéo Ân Tĩnh vào trong lòng, nhe chiếc răng nanh nhỏ ở trong miệng, hung tợn nhìn Bạc Lăng. Dám cướp Tĩnh Tĩnh của nàng, cho dù là thân thích cũng không được.

"A. . . Thật thú vị, tiểu tử kia, ngươi không cần nhìn ta như vậy, ta không có hứng thú với người của ngươi, chỉ là mùi hương trên người đồ đệ rất thơm, nhịn không được liền hôn một cái." Bạc Lăng bất đắc dĩ nói, ý tứ trong lời nói đại khái chính là, Ân Tĩnh rất thơm nên ta mới nhịn không được muốn hôn, chẳng lẽ còn trách ta?

"Thơm cũng không được, mùi của Tĩnh Tĩnh chỉ có ta mới có thể ngửi." Trí Nghiên cọ cọ lên người Ân Tĩnh, huyên náo đến nỗi Ân Tĩnh sắc mặt đỏ bừng. Thấy các nàng tốt đẹp như vậy, dường như hoàn toàn không có bị chuyện lần này ảnh hưởng, Bạc Lăng cười cười, trở lại bên người Hoàng Trục Tĩnh. Nàng lấy tay nhẹ nhàng chạm vào bờ môi của nàng, rồi lại cúi xuống đặt lên môi nàng một nụ hôn, đồng thời dần dần đưa linh lực sang.

Linh lực đối với yêu, đối với người, thậm chí là thần ma mà nói đều là nguồn suối cực kỳ trân quý, ngang hàng với sinh mệnh. Vết thương trên người Bạc Lăng vẫn chưa khỏi hẳn, lại thêm linh thai thời khắc cũng cần cung cấp linh lực để nuôi dưỡng, hôm nay truyền linh lực cho Hoàng Trục Tĩnh, chính là họa vô đơn chí. Nhìn vầng trán của nàng tràn ra mồ hôi, Ân Tĩnh siết chặc nắm tay. Nếu như có thể, nàng không muốn để cho Bạc Lăng mạo hiểm thế này, nhưng mấy người ở đây, chỉ có nàng là còn dư linh lực.

Khi linh lực được đưa vào, sắc mặt của Hoàng Trục Tĩnh dần dần chuyển tốt, khôi phục được một ít huyết sắc, mặc dù nàng ở trong trạng thái chết giả, nhưng nguyên thần lại không có bị hủy, cũng biết mọi thứ xảy ra ở xung quanh. Khi hai tròng mắt một lần nữa có thể mở ra, nhìn cái dung nhan đã lâu không gặp kia, Hoàng Trục Tĩnh cười, dùng hai cánh tay chỉ còn sót lại một chút sức lực, ôm lấy Bạc Lăng.

"Rốt cuộc ngươi cũng. . . đồng ý ra ngoài, Bạc Lăng."

"Không có cách nào khác, ngươi yếu như vậy, ta không cứu ngươi, thì còn ai có thể cứu cái loại ngu ngốc như ngươi chứ?"

"Xin lỗi, lại làm cho ngươi lo lắng."

"Thôi, quen rồi."

Các nàng ôm nhau thật chặc, thấp giọng lặng lẽ nói, chỉ có điều khí tức đều cực kỳ yếu ớt, giống như tùy thời đều có thể gảy mất."A Lăng, hai chúng ta, hình như luôn luôn bỏ qua nhau, khó lắm ta mới tỉnh, nhưng ngươi lại muốn ngủ mất sao?" Hoàng Trục Tĩnh có thể cảm giác được Bạc Lăng suy yếu, nàng cũng biết vì để cứu mình, mà đối phương đã đem gần hơn phân nửa linh lực cho mình. Thân thể này, không chịu nổi linh lực bị xói mòn.

"Không, ta ghét ngủ một mình, ta muốn ngươi theo ta, còn có con của chúng ta." Bạc Lăng cười yếu ớt, hôn lên đôi mắt của Hoàng Trục Tĩnh, sau đó chậm rãi biến thành một con rắn nhỏ màu đen, vùi vào lòng của nàng. Phát hiện nàng không có biện pháp tiếp tục bảo trì hình người, Hoàng Trục Tĩnh đỏ mắt, lấy tay nhẹ nhàng sờ lên cái đầu rắn của nàng, dùng chỗ ấm áp mềm mại nhất trong lòng bàn tay đem nàng bọc lại.

"Tĩnh nhi, quả thực vi sư giấu diếm ngươi rất nhiều chuyện, nhưng chỉ có chuyện lần này, là ta không hối hận vì đã nhốt vào ngươi trong tháp. Lần này thực sự phải nói lời tạm biệt, nếu mai này nàng có thể tỉnh lại, thì đó chính là ngày mà chúng ta mà gặp lại." Hoàng Trục Tĩnh ngẩng đầu nhìn Ân Tĩnh, rồi lại dời đường nhìn lên trên người Trí Nghiên. Cái ánh mắt kia mang theo nghi vấn cùng không yên, nhận thấy được ánh mắt của nàng, Trí Nghiên đặc biệt không có tránh né, mà là ngẩng đầu nghênh đón.

Thấy ánh mắt kiên định của nàng, Hoàng Trục Tĩnh cười cười. Nàng giơ tay lên, từ từ ngưng tụ lại một lớp băng, tầng băng này so với trước kia còn dầy hơn mấy lần, mà nàng và Bạc Lăng, cũng dần dần bị lớp băng bao trùm ở trong đó. Mọi người im lặng nhìn một màn này, đều ăn ý không có nói thêm câu nào nữa. Nếu không phải là người quen biết các nàng, thì sẽ chỉ cảm thấy, bên trong lớp băng, có một cô gái xinh đẹp xuất trần đang ngủ say. Tuyệt đối sẽ không biết được, trong ngực nàng còn có người yêu của nàng.

"Ân Tĩnh, nếu ngươi khổ sở thì cứ khóc lên đi." Thấy Ân Tĩnh trong lúc nhất thời lại mất đi sư phụ, Trí Nghiên đỏ mắt nói. Nàng cũng không biết tại sao mình lại khó chịu như vậy, rõ ràng lúc trước nàng còn chán ghét Tĩnh Tuệ, nhưng lúc này thấy Tĩnh Tuệ và Bạc Lăng bị băng đông lại, lại khó chịu cực kỳ.

"Sư phụ không có chết, Bạc Lăng cũng chỉ là ngủ thiếp đi mà thôi, các nàng vẫn còn có thể ra ngoài, chỉ là vấn đề sớm hay muộn mà thôi."

"Thế nhưng. . ."

"Được rồi, không sao, có ta ở đây rồi."

Ân Tĩnh thấy Trí Nghiên khóc lên, đi tới ôm chặt lấy nàng. Úc Trần Hoan thì chỉ trầm mặc nhìn hết mọi thứ, nàng không hỏi Tĩnh Tuệ Dịch Tâm đi đâu, bởi vì nàng đột nhiên nhận ra, nếu mình thông qua loại phương pháp này để biết Dịch Tâm đang ở nơi nào, thì có lẽ khoảng thời gian tách ra này sẽ không còn ý nghĩa. Có chút thời điểm, chờ đợi cũng không đáng sợ.

"Kế tiếp nên làm cái gì bây giờ?" Các nàng quay đầu lại nhìn một mảnh hỗn độn, Trần Duyên tự sợ là không có cách nào ở lại nữa, thương thế của Trí Nghiên và Trí Hiền cũng cần được tĩnh dưỡng, huống chi nếu tiếp tục ở lại chỗ này, không chắc sẽ còn có phiền toái gì.

"Rời khỏi nơi này trước rồi nói, chúng ta đi Úc gia." Trí Hiền ra quyết định rất nhanh, so với Nam Thiên lâu, thì Úc gia càng thêm an toàn. Dù sao Nam Thiên lâu là nơi ở của yêu quái, mà thân phận hiện tại của Ân Tĩnh, quả thực chính là linh thể biết đi, quá mức làm cho người khác chú ý.

"Vậy sư phụ làm sao bây giờ?" Nghe thấy phải tới Úc gia, Ân Tĩnh lo lắng nói, nàng tuyệt đối không thể để Tĩnh Tuệ và Bạc Lăng ở lại chỗ này, nhưng nếu mang đến Úc gia thì cũng rất nguy hiểm.

"Không sao, ta sẽ phong ấn các nàng vào trong phù chú, ngươi tùy thân mang theo, như vậy sẽ không có việc gì." Trí Hiền nói xong, đã động thủ đem khối băng to lớn kia bỏ vào trong phù chú, sau đó đưa nó cho Ân Tĩnh. Siết lá bùa, Ân Tĩnh thận trọng gấp lại, để vào trong túi vải mà mình mang theo.

"Đi thôi."

"Ừ."

"Chờ một chút."

Trước khi đi, Ân Tĩnh bỗng nhiên mở miệng, thấy nàng quay đầu lại, bỗng nhiên quỳ gối trước cửa chính của Trần Duyên tự. Trí Nghiên không có quấy rối, mà chỉ tùy ý để Ân Tĩnh dập đầu ba cái, rồi mới rời khỏi đây. Những ngày âm u hơn ba tháng nay rốt cuộc cũng đã tươi sáng, mà vết máu còn sót lại trên mặt đất, người thường vĩnh viễn sẽ không nhìn thấy được, lại càng không biết ở đây đã trải qua chuyện gì.

Tuyết rơi bao phủ toàn bộ Trần Duyên tự, một con sư tử cả người trắng như tuyết gào thét, dùng móng vuốt khuấy động từng tầng tuyết đọng trên mặt đất, thấy động tác của nó, cô gái đứng ở bên cạnh mỉm cười. Mái tóc dài màu đen của nàng bay lượn, đôi con ngươi màu đỏ thẳm hiện lên một tia vui sướng cùng sát ý. Giống như thợ săn thấy con mồi, tràn ngập nỗi khát máu.

Nàng giơ tay lên, năm ngón buông ra rồi khép lại, trong khoảnh khắc, cả tòa Trần Duyên tự tựa như một món đồ sứ yếu ớt ầm ầm vỡ vụn trong tay nàng. Cửa chính sụp đổ, cỏ cây đều hóa thành tro tàn, thậm chí cây cối ở chung quanh cũng không thể may mắn tránh khỏi. Thấy nơi này đã tan hoang, lúc này cô gái mới thu tay, vỗ nhẹ lên đầu con sư tử trắng to lớn kia.

"Thật đúng là một tuồng náo nhiệt, nhưng mà hình như chúng ta đã tới chậm một chút. Cái bọn ma tộc phế vật, thực sự là càng ngày càng không ưng mắt. Đúng không, sư tử tuyết."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro