chương 109

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trải qua kỳ nghỉ ngơi điều dưỡng, ngoại trừ vết thương của Trí Nghiên vẫn còn chưa có khỏi hẳn ra, thì Trí Hiền đã không có gì đáng ngại. Thấy Trí Nghiên biến thành thân rắn gục xuống bàn ăn các món mà Úc Trần Hoan đưa tới, Ân Tĩnh cầm khăn tay, thỉnh thoảng giúp nàng lau đi vết bẩn trên người. Nhìn một màn này, Trí Hiền có chút bất đắc dĩ nhìn Trí Nghiên chỉ lo ăn, liền cảm thấy mấy cái suy nghĩ Trí Nghiên đã trưởng thành đều là ảo giác, một khi trở lại bên cạnh Ân Tĩnh, thì Trí Nghiên liền quay trở lại là một con rắn ngu xuẩn chỉ biết ăn.

"Chúng ta cứ ở lại Úc gia cũng không phải là biện pháp, tuy rằng lúc này giới tu tiên và yêu giới đều đang nghỉ ngơi lấy lại sức, nhưng mà trở ngại lớn nhất của chúng ta, hẳn là ma giới." Trí Hiền sờ lên hoa văn trên chuôi cự kiếm, trầm ngâm trong chốc lát, nói.

"Ừm, Trí Hiền cô nương nói không sai, hơn nữa ta không thể để mặc cho sư phụ cùng Bạc Lăng bị đóng băng ở trong đó, chí ít ta hẳn là nghĩ biện pháp giúp cho các nàng sớm trở ra ngoài."

Ân Tĩnh sờ cái túi gấm được nàng treo ở trên cổ, trong này là cơ thể của Tĩnh Tuệ cùng Bạc Lăng, nàng đặc biệt cẩn thận, lúc nào cũng đeo ở trên người. Các nàng đều vì hao hết linh lực mà rơi vào trạng thái ngủ say, tuy rằng không đến mức sẽ chết, nhưng Ân Tĩnh không biết các nàng sẽ bị đóng băng trong bao lâu, nếu có một ngày mình mất đi, thì còn ai có thể nhớ đến sư phụ đây.

"Ngươi nói không sai, quả thật là không thể ngồi chờ chết, huống chi nếu hai người bọn họ ra ngoài, nếu có kẻ địch tìm tới, cũng sẽ dễ đối phó hơn rất nhiều. Thực ra muốn khôi phục linh lực của các nàng cũng không phải là không có biện pháp, chỉ là vật cần dùng có chút phiền toái."

"Biện pháp gì? Trí Hiền cô nương có thể nói ra nghe thử một chút hay không?" Ân Tĩnh nghe Trí Hiền nói có cách cứu Tĩnh Tuệ cùng Bạc Lăng, khẩn trương siết chặc tay. Trí Hiền thấy ngón tay của nàng bỗng nhiên căng thẳng, dò đuôi rắn qua, chiếm lấy một ngón, quấn lên vài vòng.

"Trong giới tu đạo có một linh vật chí cao vô thượng, tên là thánh linh Đàm hoa. Nó chính là yêu thể ngưng tinh cực kỳ trân quý, nghìn năm chỉ xuất hiện một gốc cây, ăn hoa này vào, tu vi sẽ tăng mạnh, cũng có thể coi là cùng loại với linh lực vật thể."

"Ý của ngươi là, tính chất của nó giống hệt ta?" Nói đến linh lực vật thể, Ân Tĩnh hơi hơi nhíu mày, trước đây nàng quả thật không nghĩ rằng mình sẽ đặc biệt như thế, nhưng thân vô tội lại mang ngọc mắc tội, cũng là một loại bất đắc dĩ.

"Thánh linh đàm hoa là linh thể thuần túy nhất, hiệu quả càng tốt hơn, nếu có được nó, không qua bao lâu, là có thể giúp cho Tĩnh Tuệ và Bạc Lăng phục hồi như cũ."

"Thế nhưng, nếu hoa quỳnh này khó tìm như vậy, thì làm sao ta tìm được." Nghe xong lời Trí Hiền nói, Ân Tĩnh cau mày, nàng chỉ là một người bình thường, đi đâu để tìm một vật khó gặp như vậy.

"Thánh linh đàm hoa, hiện tại giới tu đạo đang có một gốc, nó nằm trong tay của Lạc Lai, môn chủ của Ngự thú môn."

"Ngự thú môn là. . ." Thường ngày Ân Tĩnh đều ở trong Trần Duyên tự niệm kinh, những nơi từng nghe qua có thể đếm được trên đầu ngón tay, chứ đừng nói chi là các môn phái trong giới tu đạo.

"Ngự thú môn đã từng là một trong ba đại môn phái của giới tu đạo, là gia tộc thuần thú chính thống, cũng là môn phái có ký kết khế ước qua lại với yêu giới. Vốn dĩ nó đứng đầu ba đại môn phái, nhưng bởi vì một ít nguyên nhân mà xuống dốc, nên mới bị những môn phái khác cướp lấy. Ta có quen biết với Lạc Lai, có thể nói với hắn. Chỉ có điều hắn có bằng lòng giao thánh linh đàm hoa ra hay không, thì không dám chắc, dù sao đó cũng là vật cực kỳ trân quý." Trí Hiền không xác định nói, đổi lại là nàng, nhất định cũng sẽ không tùy tùy tiện tiện đem vật trân quý như thế đưa cho người khác.

"Ừ, việc này chúng ta không nên chậm trễ, ngày mai liền khởi hành được không?" Ân Tĩnh cảm thấy tiếp tục ở lại Úc gia cũng lãng phí thời gian, không bằng sớm cứu Tĩnh Tuệ và Bạc Lăng ra ngoài. Nhưng mà, nàng mới vừa nói xong, thì Trí Nghiên đang ăn gì đó ở bên cạnh bỗng nhiên biến thành hình người, trực tiếp chui vào trong ngực của nàng.

"Tĩnh Tĩnh không được, ta vẫn chưa lấy lại đồ của ta."

Nghe nói phải đi, lúc này Trí Nghiên mới nhớ tới một chuyện rất quan trọng, sở dĩ nàng đến Trần Duyên tự, cũng là bởi vì cảm ứng được trong chùa có thứ thuộc về nàng, kết quả trời xui đất khiến thế nào lại bị Tĩnh Tuệ nhốt ở trong chùa. Hiện tại nàng đã biết chuyện của Tĩnh Tuệ và Bạc Lăng, đại khái cũng đoán ra Tĩnh Tuệ là cố ý giữ mình lại. Bây giờ Trần Duyên tự đã bị hủy, Tĩnh Tuệ cũng đóng băng, nhưng đồ đạc của mình vẫn chưa có lấy về nha.

"Ngươi muốn vật gì?" Ân Tĩnh cũng đã quên mất mục đích ban đầu khiến cho Trí Nghiên đi tới Trần Duyên tự, bây giờ nghe đối phương nhắc tới, mới nhớ ra.

"Rất phức tạp, tạm thời không thể nói rõ, Tĩnh Tĩnh ngươi có biết Tĩnh Tuệ để đồ của ta ở chỗ nào hay không?" Trí Nghiên chưa từng hỏi qua Tĩnh Tuệ, nhưng nàng cảm thấy lấy quan hệ của Ân Tĩnh và Tĩnh Tuệ, thì hơn phân nửa là Tĩnh Tuệ sẽ nói cho Ân Tĩnh nghe.

"Sư phụ không hề nhắc tới đồ đạc của ngươi, nhưng mà Trần Duyên tự có một cái thạch động dùng để cất đồ, nếu sư phụ không có ý muốn nói, đại khái là sẽ để đồ ở trong đó."

"Vậy chúng ta đi tìm thử xem." Trí Nghiên nói, liền không kịp chờ đợi lôi kéo Ân Tĩnh, thậm chí là không tiếc dùng pháp lực, nhanh chóng trở về Trần Duyên tự.

Các nàng đến trước cửa chùa, lại phát hiện chỉ mới có một ngày trôi qua, mà dáng vẻ của Trần Duyên tự đúng là đã hoàn toàn khác trước. Lúc các nàng rời đi trong chùa chỉ mới nhếch nhác không chịu nổi, nhưng mà bây giờ, không chỉ là cửa chính, mà ngay cả cỏ cây chung quanh đều biến thành tro tàn, toàn bộ ngôi chùa quanh quẩn luồng tà khí màu đỏ, mà cảm giác như vậy, để cho Trí Nghiên cảm thấy quen thuộc không gì sánh được, thậm chí nó còn gợi lên sự hưng phấn bên trong cơ thể nàng.

Trí Nghiên cảm thấy răng nanh trong miệng mình dần dần ló ra, nàng vội vàng thu lại, đúng lúc này Ân Tĩnh đã đi tới. Khi nàng tới gần, hương thơm quá phận câu người trên người cũng di chuyển theo. Trí Nghiên có thể cảm giác được cơ thể của mình đang phát run, kêu gào muốn nàng làm cái gì đó với Ân Tĩnh. Nàng biết mình sẽ nghĩ như vậy đều là do tà khí ở nơi này tạo thành, nàng vội vàng ngừng thở, ngăn cách cơ thể với đám tà khí kia, lúc này mới đè xuống cơn tà niệm.

"Tĩnh Tĩnh, chúng ta mau vào đi thôi, ở đây thật không tốt." Trí Nghiên không biết sau khi các nàng đi rồi thì ai đã tới đây, nhưng cổ khí tức cường đại không rõ này còn mạnh hơn lúc Lam Chuy biến về thân ma gấp mấy lần. Trí Nghiên theo Ân Tĩnh đi tới cái gọi là thạch động, sau khi đẩy cửa ra đi vào mới phát hiện bên trong đều là một ít đồ vật tạp nham, căn bản không giống như là cất giấu vật gì trân quý.

"Nghiên nhi, rốt cuộc ngươi muốn tìm cái gì?" Thấy Trí Nghiên thất vọng ở trong thạch động lật tới lật lui, Ân Tĩnh lôi kéo tay nàng, nhẹ giọng hỏi.

"Ta đang tìm long châu của ta, nếu có cái đó, ta sẽ trở nên lợi hại hơn." Trí Nghiên vừa nói vừa tìm kiếm, nghe nàng nói muốn tìm long châu, trong đầu Ân Tĩnh liền hiện ra hai cái móng vuốt nho nhỏ trên thân rắn của Trí Nghiên, nghi hoặc nghiêng đầu.

Một màn này bị Trí Nghiên nhìn ở trong mắt, để cho nàng cũng ngẩn ra. Hiện tại Ân Tĩnh đã không còn giống như trước đây, mà điều khác biệt lớn nhất, chính là mái tóc dài màu đen kia. Trí Nghiên cảm thấy quả nhiên mình nghĩ không sai, sau khi Ân Tĩnh nuôi lại tóc, quả thật là xinh đẹp hơn trước rất nhiều. Nàng lớn lên ôn nhu, trước đây không có tóc, đã tôn lên ngũ quan vô cùng tinh xảo, mà nay mái tóc dài này mọc ra, hợp với gương mặt đó, lại càng làm cho Trí Nghiên không thể dời mắt.

Nàng không có mặc bộ đạo bào xấu xí đó nữa, mà là đổi lại thành một bộ váy dài màu trắng thuần khiết. Đai lưng được chạm trổ một cách tỉ mỉ quấn quanh thân người nàng, siết vào vòng eo thon gọn của nàng làm cho nó càng thêm rõ ràng hơn, nàng dùng sợi dây lụa màu đỏ buộc tóc xõa ở trên lưng, trên trán giữ lại một vài sợi. Bây giờ nghẹo đầu nhìn mình, con ngươi đen sáng sủa như sao trời phản chiếu hình ảnh của bản thân. Trí Nghiên cảm thấy nhịp tim của mình đang bang bang đập nhanh hơn, nàng chịu không nổi ôm lấy Ân Tĩnh, vùi vào trong lòng của nàng cọ cọ.

"Tĩnh Tĩnh, ngươi rõ ràng là người, tại sao ngày nào cũng có thể xinh đẹp như vậy, nếu người bên ngoài nhìn thấy muốn cướp ngươi đi thì nên làm cái gì bây giờ." Trí Nghiên vẫn luôn rất bảo vệ thức ăn, mà Ân Tĩnh còn quan trọng hơn thức ăn của nàng gấp trăm ngàn lần, thực ra nàng luôn luôn cảm thấy rất bất an, dù sao mình là một tên yêu quái. Nếu là trước đây thì nàng còn có thể an ủi mình Ân Tĩnh là ni cô, sẽ không biết tìm những người khác, nhưng hôm nay Ân Tĩnh đã trở nên xinh đẹp hơn, Trí Nghiên lại càng thêm lo lắng.

"Đứa ngốc, cho dù ta có xinh đẹp thì cũng sẽ không xinh đẹp hơn ngươi. Ngươi nhưng thật ra nói một chút, vì sao một con rắn như ngươi lại có long châu?" Ân Tĩnh nhìn quanh đều rất xác định Trí Nghiên là rắn, mặc dù có hai cái móng vuốt rất nhỏ gần như không có tác dụng gì, nhưng nếu không nhìn kỹ, thì căn bản là rắn. Thấy Ân Tĩnh tò mò về chuyện của mình, Trí Nghiên kéo nàng tìm một nơi để ngồi xuống, lúc này mới chuẩn bị mở miệng.

"Thực ra long châu này cũng không phải là của ta, mà là mấy trăm năm trước ta nhận được từ tay của một người rất lợi hại. Khi đó ta vẫn còn là một con rắn không thể hóa thành người, ta ở bên hồ tìm thức ăn, sau đó liền gặp được người kia. Người kia hẳn là một cô gái, đội một cái mũ rất lớn, ta không thấy rõ dáng vẻ của nàng, lúc đó nàng hỏi ta có muốn biến thành người không, đương nhiên là ta sẽ gật đầu, sau đó nàng bỗng nhiên nhét cái gì đó vào trong miệng của ta."

"Lúc đó ta chỉ cảm thấy cơ thể rất nóng, toàn thân đều đau đớn tựa như muốn nứt ra, kết quả là chân thân bỗng nhiên có móng vuốt, sau đó từ từ biến thành người. Về sau ta đi theo người kia một khoảng thời gian, nàng liền đặt cho ta cái tên Trí Nghiên này. Ta hỏi nàng từ đâu mà có long châu, nàng lại còn nói là tạm thời hưng phấn giết chết một con rồng, lấy long châu, lại còn dễ dàng cho ta."

Nói tới cái người đã giúp mình, Trí Nghiên cứ cau mày mãi, bởi vì chuyện tiếp theo, đối với nàng mà nói thật sự là vô cùng thê thảm. Cũng không biết là từ đâu để lộ ra tiếng gió, có rất nhiều yêu quái nghe nói nàng có long châu, liền kết thành bè phái kéo tới muốn ăn tươi nàng. Kết quả cái người rất lợi hại kia không chịu giúp nàng, không chỉ không giúp một tay, mà thậm chí toàn bộ quá trình đều đứng ở bên cạnh nàng, nhìn nàng chịu đòn, lại không ra tay cứu giúp. Trí Nghiên bị đánh đến nỗi chạy loạn khắp nơi, cuối cùng long châu bị cướp, cơ thể cũng bị thương nặng, liền tìm một nơi hôn mê, mãi cho đến nửa năm trước mới tỉnh lại, men theo khí tức của long châu tìm tới Trần Duyên tự.

"Nói như vậy, là người kia giúp ngươi, rồi lại. . . hại ngươi?"

"Ừ, ta cảm giác có lẽ nàng vốn dĩ muốn xem trò vui mà thôi."

"Cái cách làm này, thật xấu xa."

Nghe xong những chuyện mà Trí Nghiên gặp phải, Ân Tĩnh nhíu chặc chân mày, cảm thấy người kia làm như vậy nhất định là có nguyên nhân gì đó. Hai người lại ở trong phòng tìm một hồi, nhưng vẫn không có tìm được cái gọi là long châu. Trí Nghiên tức giận bứt tóc, không ngừng dùng chân đá xuống sàn nhà, nàng thật hối hận tại sao mình lại không hỏi Tĩnh Tuệ nàng để long châu ở chỗ nào, bằng không hiện tại cũng không cần giống như một con ruồi không đầu tìm kiếm lung tung.

Ngay lúc một cước của Trí Nghiên đá trúng vào bức tường, thì cái thạch động cứng rắn kia lại rung động, ngay sau đó, một cái hộp nho nhỏ từ bên trên thạch động rớt xuống, lách cách lách cách nện xuống sàn. Trí Nghiên vội vàng cúi đầu, phóng ra một luồng linh thức thăm dò cái thứ ở bên trong chiếc hộp. Nàng có thể cảm giác được trong hộp có khí tức mà mình quen thuộc, còn có một sợi cáp ở trong đó. Thế nhưng trên cái hộp này lại có một đạo phù chú, nàng vừa đụng vào sẽ bị tổn thương, nhưng nói chung có thể đoán ra trong hộp này nhất định có thứ mà mình muốn tìm.

Rơi vào đường cùng, Ân Tĩnh chỉ có thể cầm hộp, trở lại tìm Trí Hiền, kết quả là Trí Hiền cũng không có biện pháp chạm vào cái hộp này. Lá phù chú ở bên trên là do Tĩnh Tuệ dùng máu của mình để hạ phong ấn, trừ phi là bản thân Tĩnh Tuệ mở, bằng không bất luận người hay yêu, hay là thần ma, nếu cố mở ra, thì sẽ hủy đi đồ vật ở bên trong. Biết được tin tức này, Trí Nghiên uể oải nằm ở trên bàn, từ người tinh thần sáng láng biến về một con rắn nhỏ ỉu xìu. Thật vất vả nàng mới lấy được cái thứ có thể giúp mình trở nên mạnh mẽ, kết quả. . . vẫn là không có tác dụng gì.

Nghĩ đến thực lực của chính mình, Trí Nghiên trở mình, an tĩnh nhìn bầu trời. Nàng không quên nguồn năng lượng cường đại lúc vào tà, thế nhưng mỗi một lần đều phải bị buộc đến bước đường cùng mới có thể sử dụng. Nàng không thể quên được cái loại cảm giác này, mà cái loại sức mạnh tùy tâm sở dục này cũng làm cho nàng hướng tới. Nếu như nàng có thể điều khiển phương thức và thời gian vào tà của mình, có phải cũng coi là một lối đi khác hay không? Trí Nghiên nghĩ như vậy, ngực đã có cái chủ ý. Đúng lúc này, một bàn tay ấm áp bỗng nhiên sờ lên bụng của nàng, Trí Nghiên xoay cái đầu rắn qua, liền thấy Ân Tĩnh đang ở bên cạnh nàng, mặt tràn đầy lo lắng.

"Nghiên nhi, ngươi lại đói bụng sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro