chương 110 ( H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối cùng, bất luận là Ân Tĩnh hay là Trí Nghiên, ngay cả Trí Hiền cũng nghĩ thêm một vài biện pháp, nhưng vẫn không thể mở cái hộp kia ra, Trí Nghiên nằm ở trên bàn, nhìn cái hộp được đặt ngay ngắn ở giữa bàn, nàng có thể cảm giác được luồng long tức quen thuộc từ bên trong chiếc hộp tiết ra ngoài, đó là nguồn năng lượng mà mình khát vọng không gì sánh được. Nàng đã từng cảm thấy may mắn, ai ngờ mới vừa ăn xong chưa kịp đi luyện thì đã bị đánh té tát, nhưng lúc này đây, Trí Nghiên không muốn lại tiếp tục bỏ qua cơ hội trở nên mạnh mẽ.

"Trí Hiền, thực sự không có cách nào mở nó ra sao?" Trí Nghiên phiền muộn cau mày, đưa tay muốn chạm vào lá phù chú ở phía trên, lại bị Trí Hiền vỗ một cái.

"Đừng có làm bậy, phù chú có máu của Hoàng Trục Tĩnh, nếu ngươi đụng vào chắc chắn sẽ bị trọng thương. Không chỉ có ngươi, ngay cả ta cũng không có cách nào mở ra. Xem ra muốn mở cái hộp này, vẫn là phải rã đông cho các nàng trước."

Trí Hiền cũng không nghĩ tới đối phương vì để bảo vệ viên long châu này mà hao tổn nhiều tâm tư đến như vậy, giờ đây các nàng là người nhà với nhau cũng không lấy ra được. Nàng quay đầu lại liếc nhìn cái dáng vẻ không cam lòng của Trí Hiền, liền đem cái hộp này giao cho Ân Tĩnh trông giữ. Dù sao trong số ba người bọn họ cũng chỉ có Ân Tĩnh là người không phải là yêu, cho nên cũng sẽ không e ngại dòng máu của gia tộc trảm yêu.

"Đừng buồn, đợi đến khi sư phụ ra ngoài là có thể lấy được đồ trả lại cho ngươi." Ân Tĩnh thấy Trí Nghiên rầu rĩ không vui, vội vàng ôm nàng an ủi nàng. Tuy rằng ngực có nhiều khó chịu, nhưng Trí Nghiên cũng biết rõ, mình có vội vàng đến cỡ nào đi chăng nữa thì cũng không có cách gì, vẫn phải chờ Hoàng Trục Tĩnh tỉnh lại mới có thể giải quyết.

"Ừ, nhanh đi nghỉ ngơi đi, ngày mai chúng ta liền khởi hành. Nhưng mà, trước khi đến Ngự thú môn, chúng ta phải quay về Nhạc yêu cốc một chuyến, ta đi ra ngoài đã lâu, ngươi cũng có hơn nửa năm không có quay lại, mọi người khó tránh khỏi sẽ lo lắng." Trí Hiền nói, liếc nhìn Trí Nghiên, nghe nói phải quay về Nhạc yêu cốc, Trí Nghiên vội vàng gật đầu, nàng cực kỳ nhớ nơi đó, dưới cái nhìn của nàng, chỉ có Nhạc yêu cốc mới là ngôi nhà thật sự của nàng, nơi đó mới là nơi mà nàng an thân.

"Được rồi, ngày hôm nay đến đây thôi, các ngươi cũng đã mệt, đi ngủ sớm một chút." Trí Hiền nói xong, trở về phòng trước, Trí Nghiên cũng dắt Ân Tĩnh trở về gian phòng của mình. Là yêu, nên Trí Nghiên vốn không cần tắm rửa, nhưng Ân Tĩnh thì không thể không đi. May mà cái gì Úc gia cũng có, ngay cả nơi tắm rửa cũng có một bãi riêng, vả lại còn ở ngay trong khu nhà, mà cũng chỉ có Ân Tĩnh là sẽ dùng đến.

Nàng cầm quần áo mới đi về phía bãi tắm, Trí Nghiên thấy nàng muốn đi tắm, chết sống cũng muốn đeo theo. Ân Tĩnh không có cách nào khác, tuy rằng cảm thấy tắm chung với nhau vô cùng ngượng ngùng, nhưng cũng không thể không đồng ý.

"Tĩnh Tĩnh, ta giúp ngươi cởi quần áo có được không?" Trí Nghiên vừa mới bước vào trong bãi tắm thì hai mắt liền sáng lên, đây là lần đầu tiên nàng đi vào bãi tắm của loài người, bên trong quả nhiên rất ấm áp. Toàn bộ bãi tắm đều được bao phủ bởi hơi nước và lớp sương trắng, bể nước trong suốt đến mức có thể nhìn thấy đáy, nhìn qua thật là khiến cho người ta muốn nhảy vào bên trong. Trí Nghiên quay đầu lại nhìn Ân Tĩnh, thực ra nàng cũng không muốn làm cái gì, dù sao hiện tại các nàng đều uể oải, ngày mai lại phải di chuyển, hiển nhiên là không có biện pháp giao phối, nhưng Trí Nghiên chính là muốn gần gũi với Ân Tĩnh, sợ là cái gì cũng không cần làm, chỉ cần ôm lấy nhau cũng đã đủ khiến cho nàng thoải mái.

"Ôi chao, thật là bó tay với ngươi, đêm nay nghỉ ngơi cho tốt, không được lóe ra bất kỳ một ý nghĩ lệch lạc nào."

"Ừ, ta hiểu rồi." Ở trước mặt Ân Tĩnh, Trí Nghiên luôn luôn cực kỳ ngoan ngoãn, nàng động thủ cởi đai lưng của Ân Tĩnh ra, chậm rãi bỏ đi quần áo của nàng. Tuy rằng đã sớm có dự liệu, nhưng lần thứ hai nhìn thấy cơ thể của Ân Tĩnh, Trí Nghiên vẫn là hơi ngẩn người.

Thần vật quả nhiên không bình thường, mặc dù cơ thể con người của Ân Tĩnh không thể phát huy pháp lực của nó, nhưng nó lại xem cơ thể của Ân Tĩnh như là một tấm lá chắn, dần dần thay đổi một vài thứ trên cơ thể của Ân Tĩnh. Làn da kia càng thêm trắng nõn trơn bóng, không chỉ là mặt, mà ngay cả phần được quần áo che khuất cũng là như vậy. Tuy rằng thịt mềm không có quá nhiều biến hóa, nhưng Trí Nghiên vẫn cảm thấy nơi đó của Ân Tĩnh vô cùng khả ái.

Nàng nhớ đến lần trước mình dùng miệng cắn vào nơi này của Ân Tĩnh, Ân Tĩnh liền phát run ở ngay trong lòng ngực của mình, Trí Nghiên có chút khát vọng nhìn hai khối thịt mềm đang vươn cao của Ân Tĩnh, cố gắng kiềm chế cái ý nghĩ ở trong lòng, lúc này mới động thủ cởi sạch phần còn sót lại bên dưới. Trải qua chuyện ngự mệnh tháp lần này, Ân Tĩnh đã gầy đi một ít, nhìn qua càng thêm nhu nhược, nhất là vòng eo, cảm giác nó còn mảnh dẻ hơn trước đây.

Mái tóc dài màu đen của nàng xõa tung, gương mặt bị sương mù chiếu ra một tia sáng, trong mắt hàm chứa sự cưng chìu mà nhìn mình. Trí Nghiên bị nàng nhìn đến mức mềm cả người, hận không thể ngay lập tức cùng Ân Tĩnh leo lên trên giường để mà giao phối. Nhưng khi nghĩ đến thân thể của chính mình và thân thể của Ân Tĩnh, nàng mím môi, chỉ có thể không cam lòng sờ sờ lên bờ vai của Ân Tĩnh.

"Tĩnh Tĩnh, sau này không cho phép ngươi không ăn thịt, không cho phép chỉ ăn bánh bao, ngươi xem ngươi gầy đến cỡ nào, ta thấy khó chịu." Trí Nghiên ôm chặt Ân Tĩnh, nàng nghĩ là do Ân Tĩnh ăn cái gì cũng quá ít, cho nên thịt mềm mới nhỏ thế này, về sau nàng tuyệt đối sẽ không giành giật bất kỳ một món ăn nào với Ân Tĩnh, thức ăn của mình cũng sẽ chia bớt cho nàng, phải đem Ân Tĩnh nuôi cho mập lên mới được.

"A di đà phật, thịt là đồ mặn, ta. . . a." Ân Tĩnh theo thói quen lại muốn của lấy phật lễ ra mà nói, nhưng nàng vừa mới mở miệng, thì đã bị Trí Nghiên chận thật chặc, nàng hơi híp mắt, nhìn về phía Trí Nghiên đang nhắm mắt lại hôn mình. Trải qua chuyện lần này, Ân Tĩnh luôn cảm thấy nàng nhìn ra được rất nhiều Trí Nghiên.

Trước đây nàng luôn cảm thấy Trí Nghiên tựa như một đứa trẻ chưa lớn, bình thường hết ăn lại nằm, trên mặt luôn luôn nở nụ cười, cũng chỉ có khi làm loại chuyện đó, mới xinh đẹp như một con hồ ly tinh. Nhưng lần này gặp lại, Ân Tĩnh biết Trí Nghiên đã vì mình mà trưởng thành hơn rất nhiều, nhưng còn có một điểm, chính là cái phần câu người từ trong xương cốt cũng đã lớn hơn rất nhiều. Sau khi nhìn thấy một Bạc Lăng trưởng thành, thì Ân Tĩnh mới hiểu được Trí Nghiên đích thật là một con yêu xà tuổi còn quá nhỏ, thế nhưng sự mê hoặc mà nàng mang đến cho mình, lại là thứ mạnh nhất trên đời.

"Ân Tĩnh, đáp lại ta." Trí Nghiên híp mắt, hàng lông mi dài chớp chớp, khàn giọng khẽ gọi nàng, đồng thời cũng cởi quần áo ở trên người của mình ra. Nàng vốn đã không mặc nhiều lắm, quần áo cũng là biếng nhác khoác lên trên lưng, mắt thấy cánh tay dài nhỏ của Trí Nghiên khẽ nâng lên một cái, y phục liền bị rút hết rơi xuống đất, thân thể của nàng hoàn toàn xuất hiện ở trước mắt mình.

"Ôi chao, thật là bó tay với ngươi, đêm nay nghỉ ngơi cho tốt, không được lóe ra bất kỳ một ý nghĩ lệch lạc nào."

"Ừ, ta hiểu rồi." Ở trước mặt Ân Tĩnh, Trí Nghiên luôn luôn cực kỳ ngoan ngoãn, nàng động thủ cởi đai lưng của Ân Tĩnh ra, chậm rãi bỏ đi quần áo của nàng. Tuy rằng đã sớm có dự liệu, nhưng lần thứ hai nhìn thấy cơ thể của Ân Tĩnh, Trí Nghiên vẫn là hơi ngẩn người.

Thần vật quả nhiên không bình thường, mặc dù cơ thể con người của Ân Tĩnh không thể phát huy pháp lực của nó, nhưng nó lại xem cơ thể của Ân Tĩnh như là một tấm lá chắn, dần dần thay đổi một vài thứ trên cơ thể của Ân Tĩnh. Làn da kia càng thêm trắng nõn trơn bóng, không chỉ là mặt, mà ngay cả phần được quần áo che khuất cũng là như vậy. Tuy rằng thịt mềm không có quá nhiều biến hóa, nhưng Trí Nghiên vẫn cảm thấy nơi đó của Ân Tĩnh vô cùng khả ái.

Nàng nhớ đến lần trước mình dùng miệng cắn vào nơi này của Ân Tĩnh, Ân Tĩnh liền phát run ở ngay trong lòng ngực của mình, Trí Nghiên có chút khát vọng nhìn hai khối thịt mềm đang vươn cao của Ân Tĩnh, cố gắng kiềm chế cái ý nghĩ ở trong lòng, lúc này mới động thủ cởi sạch phần còn sót lại bên dưới. Trải qua chuyện ngự mệnh tháp lần này, Ân Tĩnh đã gầy đi một ít, nhìn qua càng thêm nhu nhược, nhất là vòng eo, cảm giác nó còn mảnh dẻ hơn trước đây.

Mái tóc dài màu đen của nàng xõa tung, gương mặt bị sương mù chiếu ra một tia sáng, trong mắt hàm chứa sự cưng chìu mà nhìn mình. Trí Nghiên bị nàng nhìn đến mức mềm cả người, hận không thể ngay lập tức cùng Ân Tĩnh leo lên trên giường để mà giao phối. Nhưng khi nghĩ đến thân thể của chính mình và thân thể của Ân Tĩnh, nàng mím môi, chỉ có thể không cam lòng sờ sờ lên bờ vai của Ân Tĩnh.

"Tĩnh Tĩnh, sau này không cho phép ngươi không ăn thịt, không cho phép chỉ ăn bánh bao, ngươi xem ngươi gầy đến cỡ nào, ta thấy khó chịu." Trí Nghiên ôm chặt Ân Tĩnh, nàng nghĩ là do Ân Tĩnh ăn cái gì cũng quá ít, cho nên thịt mềm mới nhỏ thế này, về sau nàng tuyệt đối sẽ không giành giật bất kỳ một món ăn nào với Ân Tĩnh, thức ăn của mình cũng sẽ chia bớt cho nàng, phải đem Ân Tĩnh nuôi cho mập lên mới được.

"A di đà phật, thịt là đồ mặn, ta. . . a." Ân Tĩnh theo thói quen lại muốn của lấy phật lễ ra mà nói, nhưng nàng vừa mới mở miệng, thì đã bị Trí Nghiên chận thật chặc, nàng hơi híp mắt, nhìn về phía Trí Nghiên đang nhắm mắt lại hôn mình. Trải qua chuyện lần này, Ân Tĩnh luôn cảm thấy nàng nhìn ra được rất nhiều Trí Nghiên.

Trước đây nàng luôn cảm thấy Trí Nghiên tựa như một đứa trẻ chưa lớn, bình thường hết ăn lại nằm, trên mặt luôn luôn nở nụ cười, cũng chỉ có khi làm loại chuyện đó, mới xinh đẹp như một con hồ ly tinh. Nhưng lần này gặp lại, Ân Tĩnh biết Trí Nghiên đã vì mình mà trưởng thành hơn rất nhiều, nhưng còn có một điểm, chính là cái phần câu người từ trong xương cốt cũng đã lớn hơn rất nhiều. Sau khi nhìn thấy một Bạc Lăng trưởng thành, thì Ân Tĩnh mới hiểu được Trí Nghiên đích thật là một con yêu xà tuổi còn quá nhỏ, thế nhưng sự mê hoặc mà nàng mang đến cho mình, lại là thứ mạnh nhất trên đời.

"Ân Tĩnh, đáp lại ta." Trí Nghiên híp mắt, hàng lông mi dài chớp chớp, khàn giọng khẽ gọi nàng, đồng thời cũng cởi quần áo ở trên người của mình ra. Nàng vốn đã không mặc nhiều lắm, quần áo cũng là biếng nhác khoác lên trên lưng, mắt thấy cánh tay dài nhỏ của Trí Nghiên khẽ nâng lên một cái, y phục liền bị rút hết rơi xuống đất, thân thể của nàng hoàn toàn xuất hiện ở trước mắt mình.

Mái tóc của nàng đã dài ra rất nhiều, màu sắc cũng có chút xám trắng, mái tóc không giống như người thường kia rũ xuống ngang thắt lưng, đôi mắt vàng đầy mê ly, Ân Tĩnh cảm thấy cánh môi của mình đang phát run, hai tay cũng không thể khống chế mà sờ lên bờ vai trần và xương quai xanh của Trí Nghiên, ở trên đó, chẳng biết lúc nào đã có thêm hai cái hoa văn màu đỏ sậm, Ân Tĩnh không biết cái này làm sao mà có, tuy nói không xấu, nhưng lại luôn cảm thấy cái họa tiết này tản ra một loại khí tức chẳng lành.

"Sẽ cảm thấy xấu xí sao?" Trí Nghiên nhận thấy được đường nhìn của Ân Tĩnh, nhẹ giọng nói.

"Sẽ không, mọi thứ của Nghiên nhi, ta đều rất thích." Ân Tĩnh lôi kéo cơ thể có chút lạnh của Trí Nghiên, mang nàng vào trong làn nước. Nàng vốn định ngồi đối diện. Nhưng Trí Nghiên lại trực tiếp ngồi ở trên đùi của nàng, toàn thân đều dán chặc lấy nàng.

Bên dưới làn nước da thịt dán vào cùng một chỗ, khắng khít không có một kẻ hở, ngăn trở dòng nước, hai người tùy tiện làm ra một động tác, đều có thể tạo ra từng cơn sóng nhộn nhạo, tản ra thành từng vòng ở quanh người các nàng, rồi lại chầm chậm tiêu tan.

"Ngươi là của ta, đáp ứng ta, sau này chỉ làm  Hàm Ân Tĩnh của một mình ta." Trí Nghiên ôm Ân Tĩnh, nhẹ nhàng lắc eo, dùng nơi ở giữa hai chân cọ lên bụng của nàng. Nhận thấy được động tác của Trí Nghiên, Ân Tĩnh gật đầu. Nàng đã từ bỏ thân phận nhà phật, có lẽ cũng đã sớm không còn xứng đáng là đệ tử của Phật môn. Từ nay về sau, nàng chỉ là Hàm Ân Tĩnh của một mình Trí Nghiên.

"Nghiên nhi, ta. . . có mấy lời không biết nên làm thế nào để biểu đạt, dường như ta chỉ thừa nhận ta thích ngươi, thế nhưng, ta luôn cảm thấy cảm giác như vậy đã không đủ. Một chữ tình, nếu hiểu rõ được yêu, thì chính là đầu cùng, nhưng ta nghĩ cảm giác mà ta dành cho ngươi, dường như đã đến mức vô bờ vô bến." Ân Tĩnh ngẩng đầu nhìn Trí Nghiên, nhẹ giọng nói. Nàng sẽ không nói ra những lời ngon ngọt, những câu này đều xuất phát từ chân tâm, tuy rằng có vẻ ngốc, nhưng Trí Nghiên nghe xong lại đỏ mắt, rồi lại bật cười.

"Tĩnh Tĩnh, lời ngươi nói ra thật ngốc, thế nhưng ta cũng giống như ngươi, ta cũng sẽ không nói. Trước khi gặp được ngươi, ngay cả thích là cảm giác gì ta cũng đều không biết. Thế nhưng, hiện tại ta thầm mong ở cạnh bên ngươi. Phần chấp niệm này, vượt qua tất cả vọng tưởng suốt trăm nghìn năm qua của ta. Ta muốn trở nên mạnh mẽ, để cho phần kỳ vọng này có thể trở thành hiện thực."

"Sẽ." Ân Tĩnh đáp lại, đường nhìn trở nên thâm thúy, nàng cảm thấy vùng bụng của mình hơi hơi trơn trợt bết dính, liền có thể đoán được mấu chốt, nghĩ đến ngày mai còn phải lên đường, nhưng nếu chỉ làm một lần, hẳn là sẽ không có vấn đề gì. Nghĩ như vậy, Ân Tĩnh nhẹ nhàng đưa tay qua, Trí Nghiên nâng người lên phối hợp với nàng, rồi lại chậm rãi ngồi xuống.

"Tĩnh Tĩnh, ta rất thích ngươi làm như vậy với ta, đã lâu. . . đã lâu không có làm."

"Ừ, nhưng mà không được sa đà, hôm nay chỉ được một lần này thôi."

"A. . . ƯM....AA....Nhanh hơn nữa chút...AA."

Trí Nghiên lắc lư cơ thể phối hợp với động tác của Ân Tĩnh, nàng ôm bả vai của nàng, hai người vẫn không hề dời đường nhìn ra khỏi gương mặt của đối phương. Khi cơ thể nỡ rộ, Trí Nghiên không thể khống chế được mà lên tiếng nức nở. Ân Tĩnh ngắm nhìn bộ dáng của nàng, Nghiên nhi của nàng thực sự rất đẹp, thậm chí để cho một người tâm như chỉ thủy như mình cũng có khát vọng thậm chí là tham niệm, rõ ràng đã nói chỉ làm một lần, rồi lại muốn tiếp tục làm thêm.

"ƯM...AA....ƯM....AA..."

Mái tóc dài ướt đẫm của nàng mất trật tự, trên cổ chảy ra mồ hôi, mùi hương trên người bốc hơi, quanh quẩn bên trong toàn bộ bãi tắm, càng ngày càng đậm, càng ngày càng thơm. Nét mặt của nàng vui thích mị hoặc, mắt phượng hẹp dài hơi híp, lười biếng mà lại thâm tình nhìn mình. Đôi môi kia bị chính nàng cắn trắng bệch, hàm răng nhỏ mà chỉnh tề lưu lại dấu vết trên cánh môi, làm cho Ân Tĩnh giống như là bị quỷ thần xui khiến, tiến tới hôn nàng. Hai người cùng nhau chìm vào trong nước, lại ôm lấy nhau, hận không thể cứ ôm mãi ôm mãi.

Sáng sớm hôm sau, Trí Hiền nhíu mày nhìn Trí Nghiên tinh thần sáng láng, lại nhìn hai cái vành mắt của Ân Tĩnh, không rõ cho nên quan sát trên người các nàng. Nàng nhớ kỹ tối hôm qua đã có dặn dò là nên nghỉ ngơi thật tốt, nhưng tại sao sau khi nghỉ ngơi một đêm, Ân Tĩnh lại càng thêm mệt mỏi?

"Đêm qua thế nhưng nghỉ ngơi không được tốt sao?" Trí Hiền suy nghĩ một chút, tưởng là Ân Tĩnh quá lo lắng về tình hình hiện tại mà không cách nào yên giấc, suy tính mình có nên đưa cho Ân Tĩnh thứ gì đó an thần hay không. Ai biết nghe xong câu hỏi của nàng, Ân Tĩnh lại đỏ mặt, còn mạnh mẽ lắc đầu một cái."Không, cũng không phải là nghỉ ngơi không được tốt, hôm qua ta ngủ rất trầm, còn mơ thấy một giấc mộng thật đẹp." Vào thời khắc này những lời thanh minh của Ân Tĩnh có vẻ càng thêm vô lực, Trí Hiền liếc mắt nhìn nàng, cũng không có hỏi lại.

Các nàng thu thập một ít thứ đơn giản, liền lên đường rời đi. Úc Trần Hoan sang đây tiễn các nàng, lại có vẻ trầm mặc lạ thường."Ngươi phải ở lại chỗ này?" Ân Tĩnh hỏi Úc Trần Hoan, tuy rằng nàng còn chú ý chuyện trước đây của Dịch Tâm, nhưng trải qua chuyện ngự mệnh tháp lần này, nàng nghĩ Úc Trần Hoan đã thay đổi rất nhiều. Có lẽ, cái người ở trước mắt này đã không còn là cái vị tiểu thư kiêu căng ngang ngược trước đây.

"Ừ, các ngươi đi tìm biện pháp, ta một người bình thường đi theo cũng không có tác dụng gì, huống chi ta còn phải chờ Dịch Tâm quay về tìm ta. Về phần Trần Duyên tự, ta sẽ bỏ tiền sửa chữa, các ngươi yên tâm."

"Đa tạ." Ân Tĩnh theo thói quen làm một cái phật lễ với Úc Trần Hoan, xoay người theo Trí Nghiên và Trí Hiền rời đi.

Đây là lần đầu tiên nàng đi xa nhà, lại còn phải đến một nơi đối với nàng mà nói là xa lạ không gì sánh được. Thế nhưng, sư phụ của nàng, người yêu của nàng, đều đang ở bên cạnh nàng. Nghĩ như vậy, Ân Tĩnh liếc nhìn Trí Nghiên bởi vì không muốn tự mình bước đi mà đã biến thành thân rắn nằm ở trên bả vai của mình, nâng khóe miệng.

 -----------------------------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro