chương 111

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bên trong một khu vực náo nhiệt của Lạc thành, một gã nam tử chán chường lảo đảo đi về phía trước, người qua đường muốn tiến lên giúp hắn, nhưng đều bị hắn dùng sức đẩy ra, hắn tiến vào trong một cái hẽm nhỏ không ai chú ý, lấy mảnh ngọc bội ở trong ngực ra, ném xuống mặt đất, khi mảnh ngọc khí vỡ tan, một cái hắc động thật lớn liền xuất hiện ở trên mặt tường, gã nam tử cất bước đi vào, bỗng nhiên biến mất, giống như là đã tiến vào trong thế giới đó.

Một luồng khí màu đỏ sậm nhàn nhạt trôi lơ lửng bên trong cung điện, cô gái ngồi ở trong đó, nàng nâng chén rượu ở trong tay, thưởng thức từng chút một, phía sau là một con sư tử tuyết màu trắng bạc nằm im lìm. Gã nam tử quỳ trên mặt đất, mắt phải bỗng nhiên chuyển động qua lại, ngay sau đó, một chùm sáng từ trong mắt hắn rọi ra ngoài, mà thứ hiện lên, lại là hình ảnh Ân Tĩnh đang mua đồ đạc, trong tay áo của nàng có giấu một con rắn rất nhỏ, thỉnh thoảng thò đầu ra ngoài liếc mắt nhìn cảnh vật, trong miệng luôn luôn nhai cái gì đó, bên cạnh còn có thêm Trí Hiền. Thấy cái cảnh tượng này, cô gái cười rộ lên, con ngươi màu đỏ dừng lại ở trên người của Ân Tĩnh, trong mắt lóe lên một tia xem thường cùng chán ghét.

"Tiếp tục theo sát, có tình huống gì thì lập tức hồi báo."

"Dạ." Nam tử kia nói xong, lại cử động cái thân thể cứng ngắc, từng bước từng bước chậm rãi bỏ đi.

"Trí Hiền, ngươi có cảm thấy dường như có người đang theo dõi chúng ta hay không?" Mua đồ xong ra khỏi Lạc thành, Trí Nghiên mới từ trong tay áo của Ân Tĩnh chui ra ngoài, nằm lên trên bả vai của nàng.

"Ừ. Đúng là có, nhưng có phải là người hay không thì không chắc, hơn nữa số lượng cũng không ít."

"Chắc là một vài tên tiểu yêu, tu vi ngay cả ta cũng không bằng."

Trí Nghiên phán đoán rất nhanh, nàng phóng ra vài tia linh thức, phát hiện có không ít tiểu yêu tu vi thấp đi theo các nàng, cách rất xa, nhưng lại không đến mức mất dấu các nàng, có lẽ hơn phân nửa là ngửi được mùi hương của Ân Tĩnh, cũng có thể là bởi vì những chuyện khác mà đến. Dù sao bất kể là vì lý do gì, thì cũng không phải xuất từ thiện ý.

"Bọn họ không dám tùy tiện ra tay, cho dù ra tay cũng không đánh lại ta và ngươi. Chờ ra đoạn nội thành này, đến nơi không có người, chúng ta dùng pháp lực bay lên không, mượn cơ hội bỏ rơi bọn chúng là được." Trí Hiền nhẹ giọng nói, Trí Nghiên cũng gật đầu, thấy nàng đong đưa cái đầu rắn, thỉnh thoảng phun lưỡi ra, quay đầu lại nhìn mình vài lần. Ân Tĩnh nghĩ bất luận là Trí Nghiên trong thân rắn hay là hình người cũng đều vô cùng khả ái, thật là để cho mình có loại cảm giác nhìn hoài không đủ.

"Lát nữa ta nói đi, thì chúng ta dùng pháp lực bay xa nơi này, con rắn nhỏ ngươi mang theo Ân Tĩnh."

"Ân Tĩnh, một hồi ta sẽ ôm ngươi bay lên, ngươi đừng sợ." Trí Nghiên nhẹ giọng nhắc nhở, sợ mình bỗng nhiên bay lên sẽ hù dọa Ân Tĩnh. Thấy nàng trở nên quan tâm chăm sóc như vậy, Trí Hiền bất đắc dĩ lắc đầu, hoá ra khi con rắn ngu xuẩn này thích một người, cũng sẽ thay đổi nhiều đến vậy.

"Đi." Trí Hiền nói xong, liền nhanh chóng bay khỏi mặt đất, Trí Nghiên cũng vội vã ôm lấy Ân Tĩnh, bay theo nàng. Đến lúc này, Ân Tĩnh mới hiểu, vì sao Trí Nghiên phải nói trước với mình. Lần trước nàng ôm mình bay lên cũng không có dùng tốc độ quá nhanh, gần như là không khác lúc bước đi là mấy. Mà lần này để thoát khỏi đám tiểu yêu bám đuôi kia, có lẽ là dùng tốc độ nhanh nhất.

Lúc đầu Ân Tĩnh cảm thấy cơ thể nhẹ đi một chút, nhưng mà chỉ trong một cái chớp mắt liền lên đến không trung, thậm chí còn có thể thấy mây trắng trôi qua người. Cuồng phong gào thét lướt qua tai, thổi vào bên trong làm cho nàng đau đớn, ngay cả cơ thể cũng giống là bị dao nhỏ quét qua. Chỉ có điều cơn đau đó rất nhanh liền biến mất, bởi vì Trí Nghiên đã sớm biết con người sợ là sẽ không chịu nổi cái loại tốc độ này, vội vàng hạ xuống một tấm lá chắn cho Ân Tĩnh.

"Nghiên nhi, thân thể của ngươi vẫn chưa có khỏe hẳn, bay trên không như vậy có ảnh hưởng tới thân thể của ngươi không?" Ân Tĩnh vẫn chưa yên lòng về Trí Nghiên, mặc dù nàng biết hôm nay Trí Nghiên đã lớn lên rất nhiều, không còn là con rắn hết ăn lại nằm trước đây, nhưng cứ nghĩ đến cái tràng diện máu tươi nhễ nhại ở ngự mệnh tháp, nghĩ đến những vết thương lưu lại trên người Trí Nghiên, thì Ân Tĩnh vẫn không tránh khỏi lo lắng.

"Mức độ này thì không sao, Tĩnh Tĩnh, nếu ngươi khó chịu thì phải nói với ta." Trí Nghiên cúi đầu, khẽ cọ lên gương mặt của Ân Tĩnh, Trí Hiền quay đầu lại chỉ thấy các nàng đang ôm nhau thật chặc, lại còn dán sát vào nhau chẳng biết đang nói cái gì. Rõ ràng là mình cũng rất hy vọng Trí Nghiên và Ân Tĩnh có thể ở bên nhau, nhưng bây giờ nhìn các nàng thành đôi, mà mình lại cô đơn chiếc bóng, không khỏi có chút không vui.

Nghĩ đến Hiếu Mẫn, Trí Hiền thở dài, tăng nhanh tốc độ rời xa hai người phía sau, nàng không biết đến lúc nào mình mới có thể đuổi kịp bước chân của Hiếu Mẫn, có thể là vĩnh viễn không đuổi kịp, cũng có thể, mình mãi mãi sẽ không được nàng nhớ tới, nghìn năm vạn năm, đều là như vậy. Nhưng mình chờ được, cũng chịu đựng được.

Tốc độ của Trí Nghiên và Trí Hiền rất nhanh, thoáng cái liền bỏ rơi cái đám tiểu yêu này thật xa, nhưng Nhạc yêu cốc tọa lạc tại nơi cực kỳ hẻo lánh sâu trong rừng núi, cũng cách Lạc thành cực xa, Trí Hiền lo lắng sẽ có một vài tên yêu quái lợi hại khác đột kích, nghĩ mình và Trí Nghiên cần phải đi bộ, tận lực tiết kiệm linh lực, tránh việc đến lúc thực sự động tay lại không có sức.

Các nàng đáp xuống đất, nghe nói lại phải bắt đầu đi bộ, Trí Nghiên liền miễn cưỡng hóa thành một con rắn, nằm lên trên vai Ân Tĩnh, còn lật bụng để cho Ân Tĩnh xoa cho nàng. Thấy cái dáng vẻ lười biếng của nàng, Trí Hiền nhướng mi, luôn cảm thấy Ân Tĩnh quá mức cưng chìu Trí Nghiên, rõ ràng đi vài bước thôi cũng sẽ không mệt, nhưng con rắn ngu xuẩn này hết lần này tới lần khác cứ thích lười.

"Ân Tĩnh, ngươi cưng chìu nàng hơi quá." Trí Hiền nhịn không được mở miệng nói, bất quá nhớ tới chuyện mình đã làm cho Trí Nghiên, dường như cũng không có lý do gì mà nói Ân Tĩnh.

"Trí Hiền sao ngươi lại nói ta, chẳng qua là ta mệt mỏi mới không muốn đi, ngươi cũng không biết tối hôm qua Ân Tĩnh muốn ta. . . A." Trí Nghiên vừa định nói tối hôm qua Ân Tĩnh muốn nàng thật nhiều lần, nhưng mấy chữ sau cùng còn chưa nói hết, thì toàn bộ thân rắn đều bị Ân Tĩnh dùng tay che kín. Đừng nói là mở miệng, ngay cả thở nàng cũng phải ráng lắm.

"Nghiên nhi, đừng nói bậy." Làm sao Ân Tĩnh có thể nghĩ đến Trí Nghiên sẽ trực tiếp nói ra cái chuyện mà tối hôm qua các nàng đã làm, vốn dĩ đã nói chỉ làm một lần, nhưng không nghĩ tới sự tình lại trở nên không thể vãn hồi. Ân Tĩnh cảm giác mình hơn phân nửa là đã trúng phải bùa mê thuốc lú của Trí Nghiên, nếu không thì luôn luôn có tự chủ như nàng, làm sao sẽ cùng Trí Nghiên làm suốt cả đêm cơ chứ?

"Tĩnh Tĩnh, ngộp chết người ta, ngươi sốt ruột làm gì." Trí Nghiên bị Ân Tĩnh lấy tay che lại, cái thân rắn thật nhỏ giãy giụa ở trong lòng bàn tay của nàng nửa ngày mới có thể thò đầu ra, thấy nàng gục đầu rũ xuống bên tay của mình, Ân Tĩnh cũng biết là mình hơi lố, vội vàng đặt Trí Nghiên lên trên bả vai. Nhìn động tác của các nàng, Trí Hiền cũng đã hiểu vì sao Ân Tĩnh lại hoang mang như thế.

"Cho dù có làm hơn mười ngày thì nàng cũng sẽ không có chuyện gì, dục vọng của loài rắn vốn luôn dồi dào, huống chi nàng còn là yêu xà." Trí Hiền nói rất nghiêm túc, tất nhiên là Ân Tĩnh không nghĩ tới nàng sẽ nói như vậy, thoáng cái liền trở nên càng thêm xấu hổ. Hơn mười ngày. . . Ân Tĩnh nghĩ tới đó, liếc nhìn Trí Nghiên quả thực rất có tinh thần. Nàng rất tin tưởng lời Trí Hiền nói, nếu không phải là do thể lực của mình không cho phép, thì sợ là Trí Nghiên thật sự có thể duy trì liên tục mười ngày.

"Trí Hiền, vì sao ngươi không biến thành chân thân để cho Tĩnh Tĩnh mang ngươi theo?" Đương nhiên Trí Nghiên biết Ân Tĩnh sẽ không thực sự làm đến mười ngày, nàng nằm ở đó, lắc đuôi, bỗng nhiên mở miệng. Nàng suy nghĩ một chút, dường như cho tới bây giờ mình cũng chưa từng thấy qua chân thân của Trí Hiền, cũng không có nghe nàng nhắc tới. Hai người quen biết mấy trăm năm, lại ở Nhạc yêu cốc sinh sống đã lâu. Phần lớn các yêu quái trong Nhạc yêu cốc, Trí Nghiên đều đã thấy qua chân thân, nhưng duy chỉ có Trí Hiền quen thuộc với mình nhất thì lại không biết. Tu vi của Trí Nghiên không bằng Thương Vãn Trăn, tự nhiên nhìn không ra chân thân của nàng là cái gì, mấy người ở Nhạc yêu cốc cũng không có nói với mình. Nếu đối phương không nói, sợ là nàng sẽ không có cách nào để biết.

"Nhiều chuyện, sao ta lại yếu ớt như ngươi chứ." Nghe Trí Nghiên nói đến chân thân, Trí Hiền nhíu mày, thấy nàng hình như không muốn nói tới, Trí Nghiên liền càng thêm hiếu kỳ."Lại nói tiếp, chân thân của ngươi là cái gì a? Ta vẫn chưa hề thấy qua nha." Trí Nghiên tự nhiên là không có phát hiện sắc mặt của Trí Hiền trầm xuống, lại còn tự hỏi, cũng không chờ nàng nói xong, Trí Hiền bỗng nhiên lấy ra một chút thức ăn để ở trên tay, Trí Nghiên không cần nhìn, chỉ nghe thấy mùi vị liền biết đó là thịt bò khô mà mình thích. Nàng vội vàng biến thành hình người, thoáng cái liền nhào vào trong lòng của Trí Hiền.

"Trí Hiền, ngươi là tốt nhất, luôn biết ta thích ăn cái gì." Trí Nghiên thấy thức ăn liền quên hết những chuyện khác, cứ dính lấy Trí Hiền đòi đồ ăn. Thấy nàng cả người đều vùi vào trong lòng Trí Hiền, ăn đồ mà đối phương đưa cho nàng. Tuy rằng biết rõ hình thức ở chung của các nàng chính là như vậy, nhưng Ân Tĩnh nhìn, vẫn luôn cảm thấy không vui.

Mình so với Trí Hiền, quả thực là không có gì cả. Không biết pháp thuật, không có linh lực, ngay cả thức ăn cũng rất bình thường, hoàn toàn không thể tiện tay liền lấy ra thứ Trí Nghiên thích như Trí Hiền. Nhìn Trí Nghiên chỉ lo nói chuyện với Trí Hiền, hoàn toàn quên mất mình, Ân Tĩnh liếc nhìn bờ vai trống rỗng, có chút thất lạc cúi thấp đầu đi ở đằng sau. Trí Hiền tâm tư tinh tế, tất nhiên là chú ý tới phản ứng của Ân Tĩnh, lại cố ý không nói cho Trí Nghiên nghe. Dù sao. . . nếu đoạn đường này chỉ có một mình mình cô đơn chiếc bóng, không khỏi có chút cô độc.

Tuy rằng sức ăn của Trí Nghiên rất tốt, nhưng rốt cuộc cũng không phải là cái động không đáy, nàng ăn rồi liền nhớ đến Ân Tĩnh, quay đầu lại thấy Ân Tĩnh đi một mình ở phía sau, liền vội vàng quay về bên người Ân Tĩnh. Thấy bên mép nàng còn lưu lại một ít vụn bánh ngọt, Ân Tĩnh coi như không thấy, hoàn toàn không để ý tới nàng, một mình đi về phía trước.

"Tĩnh Tĩnh, ngươi có đói bụng không? Trí Hiền có rất nhiều thức ăn, ngươi muốn ăn cái gì?" Trí Nghiên vừa cười vừa nói, nhưng lần đầu tiên Ân Tĩnh không có để ý tới nàng, vẫn tiến về phía trước."Tĩnh Tĩnh, vì sao ngươi không nói tiếng nào? Ngươi có đói bụng không a?" Trí Nghiên ngốc nghếch hỏi, lại phát hiện Ân Tĩnh vẫn giống như là không có thấy mình, thấy thế nàng lại nóng nảy, vội vàng lôi kéo Trí Hiền bảo nàng đi qua xem Ân Tĩnh.

"Trí Hiền, Tĩnh Tĩnh không nhìn thấy ta, đã xảy ra chuyện gì?" Trí Nghiên mới sẽ không nghĩ tới điều mà Ân Tĩnh nghĩ, thấy nàng sốt ruột như vậy, còn thật sự rất là lo lắng, Trí Hiền bất đắc dĩ thở dài, gõ xuống đầu Trí Nghiên."Con rắn nhỏ, nếu như người khác là người yêu của ngươi, nhất định sẽ bị ngươi làm cho tức chết. Ngươi có biết lúc nãy ngươi bỏ rơi Ân Tĩnh bao lâu hay không? Lúc đó ngươi làm cái gì với ta? Tâm tư nàng tinh tế, sẽ không nói ra suy nghĩ của mình, nếu ngươi tiếp tục ngu xuẩn như vậy, nói không chừng sớm muộn gì cũng sẽ đánh mất Ân Tĩnh."

Được Trí Hiền nhắc nhở, cuối cùng Trí Nghiên cũng biết mình đã làm sai điều gì, nàng suy nghĩ một chút, dường như thỉnh thoảng mình sẽ bỏ qua cảm giác của Ân Tĩnh. Nghĩ như vậy, Trí Nghiên cảm thấy cực kỳ áy náy, nàng lê bước, nhẹ nhàng nằm ở trên người Ân Tĩnh.

"Tĩnh Tĩnh, xin lỗi, vừa rồi ta có hơi đắc ý, nhưng mà ngươi phải tin tưởng ta, ta và Trí Hiền không có gì. Chỉ là nàng có thức ăn, nên ta mới đi đòi, nếu ngươi không thích, sau này ta nhất định sẽ không ăn đồ người khác cho có được không? Hiện tại ta liền quyết định, tuyệt đối sẽ không ăn nữa." Trí Nghiên nói như có chuyện lạ, biểu tình chăm chú, viền mắt còn đỏ lên. Thấy cái dáng vẻ như sinh ly tử biệt với đồ ăn của nàng, Ân Tĩnh không khỏi nhẹ dạ.

Nàng biết Trí Nghiên thèm ăn, cũng biết yêu quái căn bản không cần ăn cái gì cũng sẽ không chết đói, mặc dù biết rõ, nhưng một khi thấy Trí Nghiên vì mình cái gì cũng không cần ăn, Ân Tĩnh vẫn là chịu không nổi mềm lòng, nàng ôm chặt Trí Nghiên, vỗ vỗ lên lưng của nàng, bất đắc dĩ thở dài. Thực ra hành vi vừa rồi của mình cũng ngây thơ, dù sao trong lòng Trí Hiền còn có Hiếu Mẫn, mình ăn dấm cái gì.

"Được rồi, đừng bày ra cái dáng vẻ thương cảm này nữa, nếu ngươi muốn ăn thì cứ ăn đi, nhưng phải nhớ kỹ, lần sau ăn cái gì cũng đừng có thân thiết với người khác như vậy."

"Ta biết rồi, lần sau ta nhất định sẽ không thân thiết với Trí Hiền nữa."

"Chỉ có Trí Hiền?" Nghe thấy lời Trí Nghiên nói, Ân Tĩnh bắt được trọng điểm, hỏi lại.

"Không thì sao?" Trí Nghiên nghiêng đầu, nàng nghĩ chỉ có Trí Hiền mới có nhiều thức ăn như vậy, lại còn bằng lòng cho mình. Nhưng Ân Tĩnh thì lại nghĩ tới cảnh tượng Úc Trần Hoan và Trí Nghiên ở chung với nhau, không khỏi ôm chặc Trí Nghiên. Nàng cảm giác mình càng ở chung với Trí Nghiên lâu ngày, thì mong muốn càng nhiều thêm, hơn nữa, nỗi chiếm hữu ở trong lòng, cũng khiến cho nàng không có cách nào ức chế mà mở miệng.

"Không chỉ là Trí Hiền, Úc Trần Hoan cũng không được, những người khác thì lại càng không thể."

------------------------------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro