chương 113

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tĩnh Tĩnh, ta dẫn ngươi đến chỗ ta ở." Thấy tất cả yêu quái đã giải tán, mà Trí Hiền cũng bị một ít bạn già đã lâu không gặp mang đi mất tiêu, Trí Nghiên ôm Ân Tĩnh, vui vẻ mang nàng đi về phía cái "ổ" của mình. Nhạc yêu cốc rất tự do, ngay cả từng phòng ở của mỗi một tên yêu quái cũng đều là do chính bọn họ dùng pháp lực xây dựng, lúc đó Trí Nghiên quá yếu, liền đu đeo theo Trí Hiền đòi nàng làm cho một cái, khi ấy Trí Hiền còn cười nàng là một con rắn còn học theo người ta đòi ở trong phòng, nhưng, hiện tại nàng đã có người thân, vào ở là chuyện quá bình thường.

"Được rồi được rồi, ngươi nói cái gì cũng đều theo ngươi, đừng vội." Nhìn dáng vẻ hưng phấn vui vẻ của Trí Nghiên, tuy rằng tính tình thường ngày của nàng rất trẻ con, nhưng đây là lần đầu tiên Ân Tĩnh thấy nàng vui sướng như vậy. Nghĩ đến Trí Nghiên luôn luôn kể với mình Nhạc yêu cốc tốt đẹp ra sao, hôm nay thực sự nhìn thấy, Ân Tĩnh mới hiểu được vì sao Trí Nghiên lại thích ở nơi này đến thế.

Đúng như lời nàng nói, yêu quái ở đây quả thực rất tốt. Mặc dù biết nàng là linh lực vật thể, biết nàng là một người thường, nhưng không có sinh ra nửa điểm tham lam cùng ghét bỏ. Nghĩ tới đây, Ân Tĩnh nhẹ nhàng nắm lấy cái túi gấm ở trên cổ. Dường như nàng đã hiểu được có người nhà là loại cảm giác như thế nào, buồng tim rất ấm, mà Trí Nghiên chính là đôi tay che ấm cho nàng.

"Tĩnh Tĩnh, ta ôm ngươi bay lên." Mang theo Ân Tĩnh đi tới bên dưới tàng cây to lớn kia, nhìn ở khoảng cách gần, Ân Tĩnh phát hiện cái cây này lớn hơn trong tưởng tượng của nàng rất nhiều, phải cần năm người tráng kiện mới có thể ôm hết cả thân cây, cành lá chi chít vươn ra bên ngoài, mà ở trên cái cành cao nhất, lại treo rất nhiều căn phòng đẹp đẽ. Lúc nãy nhìn từ xa Ân Tĩnh còn tưởng rằng cái cây này đang đến mùa ra hoa kết quả, bây giờ xem ra, vẫn là mắt mình kém cõi.

"Con rắn nhỏ, ngươi chờ một chút." Ngay lúc Trí Nghiên muốn bay lên trên, thì Trí Hiền chẳng biết từ đâu xuất hiện, đè bả vai của nàng lại.

"Trí Hiền, ngươi làm gì vậy."

"Cũng không phải là ta tìm ngươi, mà là lão Bá và Tố Nghiên có chuyện muốn nói với ngươi, Ân Tĩnh ngươi cũng cùng đi thôi."

Trí Hiềnn nói, xoay người dẫn đường, Trí Nghiên không có cách nào, chỉ có thể mang Ân Tĩnh qua bên kia cốc. Các nàng đi vào một căn phòng trúc, thấy Tố Nghiên biến thành một đứa trẻ chỉ mặc mỗi một cái yếm ngồi ở trên bàn, mà ngồi bên cạnh lại là một gã nam tử mặc trường bào màu đen. Tóc tai ngay ngắn, trước mặt là bàn cờ vây, giống như là đang phá thế cuộc. Thấy các nàng tới, nam tử ngẩng đầu nở nụ cười, dùng tay ra dấu mời.

Ân Tĩnh thấy một sinh vật có cánh dài bay tới, người nó rất nhỏ, nhưng lại nâng một cái mâm rất to, trong cái mâm mặt là những chén trà nóng nghi ngút khói, mùi hương thuần túy thơm ngát hơn hương trà mà nàng thường hay nghe thấy rất nhiều. Ân Tĩnh nâng chung trà lên khẽ nhấp một cái, phát hiện mùi vị của loại trà này cũng rất là tốt, trong đắng chát mang theo chút ngọt nhẹ, hương trà nồng nặc quanh quẩn ở bên miệng, giữ mãi không tiêu tan.

"Lão Bá, trà này mấy khi ngươi chơi cờ với ta cũng không hề lấy ra, hôm nay quả là hào phóng nha." Trí Hiền nhấp một ngụm trà, nhẹ giọng nói, Ân Tĩnh cũng biết, đại khái vị nam tử trước mặt này chính là người được gọi là lão Bá, tuy rằng tướng mạo nhìn qua không lão một chút nào.

"A Trí Hiền, trà của ngươi cũng không thua ta, chẳng qua là người nhà của con rắn nhỏ tới, đương nhiên ta phải tiếp đãi cho thật tốt."

Lão Bá nói, ngẩng đầu nở nụ cười với Ân Tĩnh, rõ ràng là lời nói thật, nhưng Ân Tĩnh lại cảm thấy đặc biệt xấu hổ, cũng chỉ có Trí Nghiên là len lén vứt cho lão Bá một cái ánh mắt tán thưởng, lại còn bị mọi người bắt gặp.

"Bá Hải, mau nói chính sự đi, ta mệt rồi." Thấy bọn họ vẫn còn đang trò chuyện giết thời gian, Tố Nghiên lười biếng nằm nghiêng ở trên bàn, nếu đổi lại là một cô gái xinh đẹp, thì nhất định đây sẽ là một tư thế cực kỳ xinh đẹp câu người, nhưng cái mông em bé trần truồng của nàng quá buồn cười. Ân Tĩnh liếc nhìn, vội vàng dời mắt, khóe miệng lại nhịn không được co quắp.

"Được rồi, ngươi đang vội thì ta sẽ không nhiều lời. Ân Tĩnh cô nương, ngươi cũng biết chuyện mình là linh lực vật thể đúng không." Bá Hải nhẹ giọng hỏi, vẻ mặt vẫn như trước không lay động.

"Đúng vậy, ta biết."

"Ừ, nghe nói ngươi là linh lực vật thể, lại ăn được thần vật, hẳn ngươi cũng biết, sự tồn tại của ngươi bây giờ là một mầm tai họa, ngươi mang theo cái mầm tai họa này tới Nhạc yêu cốc, rất có thể sẽ tạo thành phiền phức cực lớn cho chúng ta."

Bá Hải nói xong, gian nhà bỗng nhiên yên tĩnh lại, nụ cười trên mặt Trí Nghiên không có biến mất, mà chỉ trở nên có chút nhạt, nhưng vẻ mặt của Trí Hiền thì lại không hề biến hóa. Thấy Ân Tĩnh chỉ im lặng nhìn mình, không dự định trả lời, Bá Hải lại tiếp tục mở miệng.

"Ngươi là con người, có thứ khiến cho nhiều người mơ ước, đã nguy hiểm, mà ngay cả năng lực tự vệ ngươi cũng không có, thì làm sao bảo vệ con rắn nhỏ."

"Điểm này, quả thực ta không có làm được." Ân Tĩnh nghe Bá Hải nói xong, cúi đầu nói, thấy nàng có chút ẩn nhẫn siết tay, Trí Nghiên cầm lấy tay nàng, gật đầu với nàng. Sau một khắc, Ân Tĩnh chợt đứng lên, nhìn thẳng vào ánh mắt của Bá Hải.

"Hiện tại ta chưa làm được, nhưng không có nghĩa là ta vẫn sẽ không làm được. Ta sẽ cố gắng, để cho sự tồn tại của ta không còn là uy hiếp, mà người của ta, cũng do ta tự mình bảo vệ." Dường như ngoại trừ Trí Nghiên ra, thì không có ai nghĩ tới bỗng nhiên Ân Tĩnh lại nói những lời này. Đối diện với đôi mắt sáng của nàng, Bá Hải bỗng nhiên cũng cười rộ lên. Hắn không nghĩ tới chỉ mới thử dò xét một chút mà đã chọc giận một con báo ngủ say, hơn nữa. . .

Bá Hải liếc nhìn nụ cười nhàn nhạt của Trí Nghiên, hắn không nghĩ tới sự ràng buộc của hai người lại sâu sắc đến như vậy, Trí Nghiên có thể đoán được suy nghĩ của Ân Tĩnh, đây cũng là việc mà hắn không nghĩ tới. Xem ra chuyến này, con rắn nhỏ thật sự nhặt được một người tốt. Mà Nhạc yêu cốc, rốt cuộc cũng có thêm một thành viên mới.

"Ta vẫn chưa có nói xong, ngươi cần gì phải khẩn trương như vậy. Ân Tĩnh, ngươi và con rắn nhỏ đã ở bên nhau, thì cũng trở thành người của Nhạc yêu cốc. Bây giờ ngươi chưa làm được cũng không sao, sau này nếu vẫn không làm được, thì cứ để cho con rắn nhỏ phạt ngươi. Nhưng mà bất kể ngươi làm gì, Nhạc yêu cốc sẽ bảo vệ ngươi. Về điểm này, Bá Hải ta vẫn có lòng tin."

Bá Hải nói xong, Ân Tĩnh liền cảm giác bầu không khí ở xung quanh cũng nặng thêm vài phần, một cổ áp lực lại mạnh mẽ đè ép đến nỗi khiến cho nàng có chút khó thở. Nàng cười ngồi xuống, đột nhiên cảm giác được Trí Nghiên chỉ nói sai một câu, nàng nói đám yêu quái trong Nhạc yêu cốc đều giống như nàng hết ăn lại nằm. . . Nhưng hiện tại xem ra, rõ ràng chỉ có một mình nàng là hết ăn lại nằm mà thôi.

"Ừ, ta còn có một chuyện khác muốn nói với các ngươi. Vừa rồi Trí Hiền nói các ngươi cần thánh linh đàm hoa để cứu người, nhưng các ngươi chọn thời cơ, quả thực không khéo."

"Vì sao lại nói như vậy? Đóa hoa quỳnh kia đã bị dùng rồi sao?" Nghe Bá Hải nói như vậy, Trí Nghiên cau mày, nàng hiểu Tĩnh Tuệ quan trọng với Ân Tĩnh đến cỡ nào, huống chi Bạc Lăng cũng ở bên trong, tuy rằng trước đây nàng luôn luôn ăn hiếp mình, nhưng vẫn là dì của mình.

"Cũng không phải là như vậy, mà là Ngự thú môn đã không có năng lực bảo vệ cho thánh linh đàm hoa, bị ép cử hành Thánh linh hội."

"Ta nghĩ hẳn là vì Lạc Lai chống đỡ không được." Lời Bá Hải nói làm cho Trí Hiền nghĩ tới một nguyên nhân, nàng trầm mặt, cảm thấy chuyện này càng ngày càng khó xử lý.

"Ngươi nói không sai, mấy trăm năm gần đây, các môn phái giới tu đạo càng ngày càng không có giới hạn, bọn họ là đã từng vì bảo vệ con người mà chém giết yêu ma tà ác, nhưng hôm nay lại vì chế thuốc mà bắt hết yêu quái rải rác ở khắp nơi. Ngự thú môn đã ký kết khế ước với yêu, đồng thời cũng là môn phái luyện hóa linh thú linh vật, bọn họ đã sớm bị không ít môn phái trong giới tu đạo chèn ép."

"Thánh linh đàm hoa được bọn họ gìn giữ trăm năm, người của giới tu đạo cũng mơ ước trăm năm, lúc này đây đám người Cổ Lạc tiên tông dẫn đầu tạo áp lực cho bọn họ, bọn họ phải tổ chức Thánh linh hội lần này. Đến lúc đó có thể các môn phái trong giới tu đạo đều sẽ đi, người chiến thắng, sẽ có được thánh linh đàm hoa."

"Vậy thì lại càng không dễ." Nghe Bá Hải nói những lời này, Trí Hiền đỡ trán. Sao mà nhiều thế lực muốn có thánh linh đàm hoa đến như thế, không nói tới đám người tu đạo, chỉ cần nói tới đám yêu quái mơ ước nó đã thấy không ít, nếu như dẫn thêm thần tiên hay thậm chí là bọn ma quỷ tới, thì có thể nói tình huống còn tệ hơn cả ngự mệnh tháp.

"Ta nghe nói ngươi và Lạc Lai có chút giao tình, chẳng biết hắn có thể giúp ngươi hay không?" Bá Hải biết Trí Hiền quen biết rất rộng, nếu lúc này đây đòi một cái nhân tình, ngày sau trả là được.

"Mặc dù có, nhưng không xác định hắn có thể giúp được hay không, hết thảy đều phải tới Ngự thú môn mới có thể biết được. Bá Hải, phong ấn lúc trước giao cho ngươi ngươi có thể mở hay không?" Nghĩ đến chuyện tới Ngự thú môn lại không tránh khỏi một hồi đại chiến, Trí Hiền nghĩ nếu như Trí Nghiên có thể lấy được long châu, chí ít có thể tăng thêm một phần chiến lực.

"Xin lỗi, phong ấn này ta cũng không thể mở ra, tuy rằng nó không đả thương được ta, nhưng ta cũng không mở được nó." Bá Hải thấp giọng nói, lộ vẻ áy náy, thấy hắn cũng mở không ra, Trí Nghiên ủ rũ, cảm thấy xem được nhưng không lấy ra được, quả thực so với không tìm được còn khó chịu hơn. Bá Hải nhìn dáng vẻ của Trí Nghiên, đặt chiếc hộp lên trên bàn, suy nghĩ một chút, lúc này mới lên tiếng.

"Tuy rằng ta không mở được, nhưng ta biết có thứ có thể mở. Nếu nói máu của gia tộc trảm yêu là huyết thống chính phái thuần túy nhất, thì chỉ cần tìm một thứ đối nghịch nhỏ lên là có thể phá vỡ phù chú này. Cũng chính là, máu tà ma."

"Điểm ấy ta biết rõ, nhưng mà đi đâu để kiếm máu tà ma là một vấn đề." Trí Hiền đương nhiên biết điểm ấy, nhưng có điều gặp được tà ma đã rất khó, huống chi là lấy máu.

"Trí Hiền, ngươi quên rồi sao, ở chợ yêu quái, không có gì là không mua được, chỉ sợ ra giá không nổi mà thôi. Nếu các ngươi thực sự muốn đến tham gia Thánh linh hội, tốt nhất là nên lấy lại lực lượng cho con rắn nhỏ trước tiên."

"Ngươi đã nói như vậy, chúng ta không có lý do gì không đi. Huống chi, ta thật sự rất cần phần lực lượng này." Trí Nghiên nói một cách chắc chắn, nàng sống lâu như vậy, nếu nói về tiền, chí ít vẫn có đôi chút. Nếu như không đủ, đến lúc đó mượn Trí Hiền là được rồi.

"Ừ, các ngươi ở chỗ này nghỉ ngơi mấy ngày lại lên đường đi."

"Ta cũng nghĩ như vậy, vết thương trên người nàng vẫn còn chưa khỏi hẳn, nếu vội vã lên đường chỉ biết càng phiền toái hơn." Liếc mắt qua lại với Bá Hải, Trí Hiền dời đường nhìn lên người Trí Nghiên. Nàng còn có việc chưa có hỏi rõ, mà cái loại lực lượng lúc lên lúc xuống này của Trí Nghiên, cũng làm cho nàng không yên lòng.

"Vậy các ngươi đi nghỉ ngơi đi." Bá Hải liếc nhìn ván cờ của mình, rồi lại nhìn về phía Tố Nghiên đã sớm ngủ như chết, nhẹ giọng nói. Ra khỏi phòng của hắn, thấy Trí Nghiên vội vã muốn dẫn Ân Tĩnh quay về gian nhà của nàng, Trí Hiền kiềm Trí Nghiên lại, làm một cái ánh mắt xin lỗi với Ân Tĩnh, liền kéo Trí Nghiên sang một bên.

"Con rắn nhỏ, ta sợ không có cơ hội nói riêng với ngươi, cho nên hiện tại liền nói luôn. Ngươi nói cho ta biết, từ sau cái lần ngươi tiến vào cái loại trạng thái này ở Trần Duyên tự, gần đây có khó chịu gì không? Không được nói xạo, bất luận cái gì không thoải mái cũng phải nói cho ta biết." Trí Hiền chỉ biết, nếu như có Ân Tĩnh ở bên cạnh, sợ là cái gì Trí Nghiên cũng sẽ không chịu nói, nàng chỉ có thể nói riêng với con rắn ngu xuẩn này.

"Trí Hiền, ngươi lo lắng như thế làm gì, bất quá chỉ là sợ lạnh hơn trước đây một chút thôi, đầu và mắt cũng thường hay đau, không có gì đáng ngại."

"Ngươi xác định chỉ đau thôi? Không có dấu hiệu khác?" Trí Hiền không yên lòng tiếp tục truy hỏi.

"Ừ, thực sự chỉ có mấy thứ đó. Trí Hiền, thực ra ta có một cái ý nghĩ, không bằng mấy ngày này ngươi giúp ta tu luyện được không? Chỉ khi nào rơi vào tình cảnh nguy hiểm ta mới có thể bộc phát ra cái loại lực lượng này, cho nên ta muốn. . ."

"Ta biết ngươi đang suy nghĩ cái gì, biện pháp như thế ngươi không được nghĩ tới, nó sẽ gây ra tổn thương rất lớn đối với bản thân ngươi."

"Cũng không phải là lần nào ta cũng sẽ dùng đến, chỉ khi khẩn cấp mà thôi."

"Không thể, ta không cho phép ngươi mạo hiểm làm loại chuyện đó." Trí Hiền không nói hai lời lần thứ hai cự tuyệt, nhưng lúc này đây, Trí Nghiên lại không dùng giọng điệu lấy lòng, mà là nhẹ nhàng đỡ bả vai của nàng, nhìn thẳng vào nàng. Nhìn đôi mắt màu vàng của Trí Nghiên tỏa ra ánh sáng vô cùng sáng sủa, Trí Hiền sửng sốt một chút, ngực hơn phân nửa là đành cam chịu.

"Trí Hiền, ta nhất định phải thử cái cách này, ta không muốn nhìn thấy người ta muốn bảo vệ bị thương nữa. Mặc kệ ngươi có giúp ta hay không, ta đều phải dùng." Trí Nghiên nói xong, trên mặt lại lập tức treo lên nụ cười ngốc nghếch, thấy nàng nhảy cà tưng chạy đến bên cạnh Ân Tĩnh nói mình nói bậy, rồi dẫn Ân Tĩnh đi xa. Trí Hiền nhíu chặc chân mày, có chút tức giận cắm cự kiếm xuống đất, tiếng động này rơi vào tai Tố Nghiên đang muốn trở về phòng, nàng nhảy lên trên vai của Trí Hiền, vỗ vỗ cổ của nàng.

"Nếu đây là quyết định của con rắn nhỏ, nói vậy nàng đã có giác ngộ."

"Tuy là nói như vậy, nhưng ta. . ."

"Trí Hiền, khi nàng muốn trưởng thành, ngươi không nên ngăn cản nàng."

"Ta hiểu, thế nhưng. . ."

"Không có nhưng nhị gì cả, nếu năm đó ta có thể tiến lên một bước, thì cũng sẽ không biến thành như hôm nay. Có rất nhiều chuyện, nếu không thử một lần, thì làm sao biết mình sẽ trở thành cái gì."

Tố Nghiên nói xong, trong nháy mắt liền biến mất dạng, cảm nhận nỗi áp lực còn lưu lại sau lưng mình, Trí Hiền xoay vai, có chút bất đắc dĩ cười khổ. Nàng có tư cách gì mà nói Trí Nghiên ngốc, rõ ràng. . . mình mới chính là kẻ ngu ngốc nhất.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro