chương 115 (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong suốt hai mươi năm qua của Ân Tĩnh, nàng chưa bao giờ nghĩ tới, có ngày mình sẽ yêu thích một ai đó, lại càng không ngờ tới, có một ngày nàng sẽ cùng một cô yêu xà nói lời yêu thương, vì nàng mà phá giới, cùng nàng rời khỏi Trần Duyên tự, lại ở một nơi không hề có che chắn, làm cái chuyện thân mật mà ngay cả nằm mơ nàng cũng không hề mơ tới.

Trời đêm ở Nhạc yêu cốc không phải là một màu đen nhánh giống như ở nhân gian, mà là mang một màu lam đậm, được sao trời soi rọi càng thêm long lanh. Ân Tĩnh ngẩng đầu lên, có chút khó nhịn chuyển động thắt lưng, mà điều này đã khiến cho Trí Nghiên đang chui ở giữa hai chân nàng ngẩng đầu lên, nhìn mình. Bờ môi của nàng còn lưu lại một ít chất lỏng, Ân Tĩnh biết rõ chất lỏng này từ đâu mà đến, lại càng thêm xấu hổ.

"Nghiêb nhi, không cần làm cho ta, ta. . . ta giúp ngươi là được rồi." Ân Tĩnh cúi đầu, sự ngượng ngùng quá độ để cho nàng không dám nhìn thẳng vào Trí Nghiên, mà cái dáng vẻ thẹn thùng này, cũng làm cho người kia sửng sốt. Ở trong lòng của Trí Nghiên, mặc dù Ân Tĩnh mới chừng hai mươi, nhưng nói năng lại già dặn như một cụ già. Nàng niệm nhiều kinh, đạo lý lại càng nhiều, thường ngày vẻ mặt không có chút biến hóa, cũng chỉ có khi đối mặt với mình mới có thể ôn nhu hơn nhiều.

Trí Nghiên biết tính tình của Ân Tĩnh đạm bạc, da mặt lại mỏng như giấy, thế nhưng nàng luôn nghĩ, mỗi một lần nhìn thấy dáng dấp ngượng ngùng của Ân Tĩnh, thì ngực đều rất vui vẻ, vả lại lúc Ân Tĩnh đỏ mặt cũng khả ái vô cùng. Tựa như lúc này, mái tóc dài màu đen của nàng buông xuống thắt lưng, gương mặt ửng hồng, giống như là được bôi một tầng son nhạt. Cánh môi của nàng bị nàng cắn đến mức đỏ lên, hai tròng mắt mang theo chút hơi nước, càng thêm lóe sáng.

Nhìn từ góc độ của Trí Nghiên, sau lưng Ân Tĩnh chính là nửa vầng trăng khuyết cùng với khoảng không bao la bát ngát. Nàng câu nệ ngồi ở bên cạnh hồ, đôi chân thon dài trắng muốt hơi hơi khép lại, giống như là đang cực lực che lấp bảo vật ở trong đó, nhưng Trí Nghiên biết, nơi đó vẫn còn đói, rõ là mình chưa cho nó ăn no, thì làm sao có thể dừng lại chứ?

"Tĩnh Tĩnh nói dối, ngươi vẫn chưa tới đỉnh, nửa vời như vậy sẽ rất khó chịu." Trí Nghiên nói toạc ra, mà tình hình thân thể ở phương diện này bị nói ra như thế lại càng làm cho Ân Tĩnh cảm thấy thẹn thùng. Vành mắt của nàng vì mắc cở mà đỏ hơn, luống cuống lắc đầu, chẳng biết nên nói cái gì cho phải. Thấy nàng thật sự rất xấu hổ, Trí Nghiên ôm lấy Ân Tĩnh, chỉ có vào những lúc thế này, nàng mới cảm nhận được Ân Tĩnh nhỏ hơn mình rất nhiều.

"Tĩnh Tĩnh đừng sợ, chúng ta sẽ luôn ở bên nhau, ngươi cứ mãi xấu hổ như vậy làm gì. Nơi đó của ngươi rất xinh đẹp, không hề dơ bẩn một chút nào. Hơn nữa nó còn rất đáng yêu, mỗi lần ngươi khẩn trương, thì nó đều giống như là vỏ sò co rúc lại." Trí Nghiên nhẹ giọng thì thầm ở bên tai Ân Tĩnh, phát hiện nàng đang miêu tả nơi đó của mình, Ân Tĩnh hoảng đến nỗi bưng kín lỗ tai không dám nghe tiếp. Nhìn dáng vẻ của nàng, Trí Nghiên để y phục của Ân Tĩnh ở bên bờ, chậm rãi đè Ân Tĩnh nằm lên trên.

"Tĩnh Tĩnh, chắc chắn lần này sẽ làm cho ngươi thoải mái." Trí Nghiên nói, cúi đầu hôn lên Ân Tĩnh đang ngẩn người, theo nụ hôn của nàng, Ân Tĩnh cũng nếm được mùi vị thân thể của chính mình. Nàng vốn tưởng rằng mùi vị ở nơi đó sẽ cực kỳ khó uống, nhưng lại không nghĩ rằng nó không giống như những gì mà mình tưởng tượng. Cảm thấy hai tay của Trí Nghiên không thành thật xoa bóp ở trước ngực của mình, Ân Tĩnh không biết mình nên làm thế nào mới tốt, nếu lúc này nàng niệm lên kinh văn, thì hình như Nghiên nhi sẽ lại mất hứng, hơn nữa bản thân cũng đã rời khỏi Trần Duyên tự, cũng không tính là ni cô, nếu lúc này còn niệm kinh, cũng không tránh khỏi rất kỳ quái.

"Tĩnh Tĩnh, đừng chịu đựng, ta muốn nghe thấy âm thanh của ngươi." Trí Nghiên lại tiếp tục nằm sấp lên người của Ân Tĩnh, nàng nhẹ nhàng để lại mấy cái dấu vết liên tiếp lên trên bụng của nàng, tiện đà ngậm lấy con sò nhỏ ngượng ngùng ở giữa hai chân của người nọ. Nơi đó rất mềm rất ướt, từng tầng nếp gấp ma sát với đầu lưỡi của mình, mà viên ngọc trai ở giữa cũng đã cứng hơn trước đến mấy lần.

Trí Nghiên biết Ân Tĩnh chẳng qua là đang ngượng ngùng mà thôi, nàng cũng có cảm giác, nếu không thì chỗ này sẽ không ướt át đến như vậy, viên ngọc trai nho nhỏ kia cũng sẽ không nhô đầu ra ngoài. Trí Nghiên muốn cho Ân Tĩnh càng thêm thoải mái, dù sao đã lâu rồi các nàng chưa từng mãnh liệt như vậy, mà thường ngày cũng chỉ có mình là bên hưởng thụ.

Nghĩ như vậy, Trí Nghiên đưa tay phải qua, thấm chút chất lỏng trơn trợt, dần dần tiến vào trong cơ thể của Ân Tĩnh. Có lẽ là bởi vì ở bên ngoài, Ân Tĩnh quá mức câu nệ, cho nên ở đây còn chặt hơn lần đầu tiên mình tiến vào rất nhiều, Trí Nghiên mới vừa vào trong, đã cảm thấy cái nơi ướt át chật hẹp này không ngừng co rúc lại, bốn vách nếp gấp ở xung quanh gắt gao kẹp lấy ngón tay của mình.

"Nghiên nhi. . . Đừng. . . Thật kỳ quái. . . Ta sợ. . ." Ân Tĩnh bất lực dùng tay níu lấy y phục ở dưới thân, cảm nhận được sự bối rối của nàng, Trí Nghiên tri kỷ hạ xuống, nhẹ nhàng đè lên trên người của nàng, dùng bàn tay rảnh rỗi ra dấu với nàng. "Tĩnh Tĩnh, đừng sợ, ta sẽ không làm ngươi bị thương, ở đây cũng sẽ không có người nào tới, ta đã hạ kết giới, cho dù ngươi kêu lên, cũng sẽ không có ai nghe được."

"Thế nhưng. . . rất xấu hổ, thế này quá mức xấu hổ." Mặc dù biết mình gọi ra cũng sẽ không có ai nghe được, nhưng Ân Tĩnh vẫn không thả lỏng. Vừa rồi lúc Trí Nghiên tiến vào cơ thể mình, nàng cảm thấy các lỗ chân lông trên toàn thân tựa hồ cũng giãn ra theo, cái loại cảm giác thoải mái này Ân Tĩnh chưa từng trải nghiệm qua, thiếu chút nữa nàng đã không thể khống chế mà phát ra âm thanh, nhưng cố nén lại, nín như vậy, quả thực khiến cho nàng rất khó chịu.

"Không có chuyện gì, Tĩnh Tĩnh nghe thấy âm thanh của ta cảm thấy thế nào, thì ta nghe được âm thanh của ngươi cũng sẽ cảm thấy như thế đấy. Thực ra, muốn ngươi như vậy, ta cũng rất có cảm giác." Trí Nghiên nói, hơi khụy xuống, dùng nơi ở giữa hai chân cọ lên đầu gối của Ân Tĩnh. Nơi đó của nàng nóng kinh người, chỉ hơi tiếp xúc với đầu gối của Ân Tĩnh mà đã ướt thành một mảnh, có thể thấy được Trí Nghiên nhẫn nại bao lâu.

"Nghiên nhi, ngươi khó chịu như vậy, ta hẳn là nên giúp ngươi mới đúng, ngươi. . ."

"Xuỵt, Ân Tĩnh không cho nói nữa." Trí Nghiên nói, lại nằm xuống, thấy nàng tiếp tục vùi đầu vào giữa hai chân của mình, Ân Tĩnh nhắm mắt lại không nhìn tới một màn này, nhưng cảm giác lại càng trở nên rõ ràng hơn. Nàng có thể cảm nhận được ngón tay của Trí Nghiên đang giữ lấy mình, đầu lưỡi của nàng không ngừng trêu chọc viên ngọc trai cứng rắn ở giữa hai chân. Ân Tĩnh dùng hai tay ôm lấy đầu của nàng, rõ ràng là muốn đẩy nàng ra, rồi lại không có cách nào ức chế đè đầu của Trí Nghiên vào giữa hai chân mình.

"A. . . Nghiên nhi. . . Nghiên nhi. . . AA...ƯMM . . Đừng tiếp tục. . . Cứ như vậy. . . Ta, ta " Ân Tĩnh chẳng bao giờ được sảng khoái dữ dội đến như vậy, dù sao trong lần đầu tiên mây mưa với Trí Nghiên, đối phương vì chú ý đến cơ thể của nàng, mà không có kéo dài lâu lắm, nhưng cảm giác mà lần này mang tới rõ ràng là khác một trời một vực với lần đầu tiên, Ân Tĩnh thở hổn hển, cảm giác lúc mình hô hấp cũng trở nên dâm đãng hơn.

Nàng không thể khống chế lắc eo theo nhịp điệu ra vào của Trí Nghiên, nàng không biết dáng vẻ hiện tại của mình ra sao, nhưng Trí Nghiên lại thấy rất rõ. Nàng không nghĩ tới một Ân Tĩnh chìm đắm trong tình dục sẽ đẹp đẽ đến như vậy, toàn thân của nàng đều tản ra ánh nước lấp lánh, chân mày hơi nhíu, trên gương mặt tinh xảo mang theo sự vui thích, rồi lại vì ngượng ngùng mà ửng hồng. Vừa mới nhìn, Trí Nghiên đã cảm thấy bụng mình mềm nhũn, thân thể cũng nhịn không được mà co quắp, một luồng nhiệt dịch nóng hổi ào ạt chảy dọc theo chân tâm.

Trí Nghiên không nghĩ tới mình chỉ cần nhìn dáng vẻ của Ân Tĩnh liền cao triều một lần, nàng nhắm mắt lại, dùng bàn tay rảnh rỗi vuốt ve cái nơi giữa chân mình, nhẹ nhàng xoa lên trên nhụy hoa đang sưng tấy đến phát đau kia. Trí Nghiên tưởng tượng Ân Tĩnh đang sờ mình, ngoài miệng lại chuyên tâm nhấm nháp cơ thể của Ân Tĩnh. Phát hiện Ân Tĩnh kẹp ngón tay của mình chặc hơn, mà cơ thể cũng bắt đầu không ngừng phát run, Trí Nghiên liền biết, Ân Tĩnh cũng sắp đến.

Trước khi lên đỉnh, Ân Tĩnh cảm thấy cơ thể giống như là đang lơ lửng ở trên mây, tựa như lúc Trí Nghiên ôm mình bay lên trời. Nàng có chút chịu không nổi ưỡn người, nửa ngồi ôm chặc lấy Trí Nghiên. Mà tư thế như vậy, càng làm cho ngón tay của Trí Nghiên tiến vào sâu hơn. Ân Tĩnh thở gấp, trong miệng phát ra vài âm thanh bừa bộn, nàng vẫn còn đang khắc chế, nhưng vẫn là nhịn không được mà toát ra âm thanh.

"Nghiên nhi. . . Ta không được..AA.....ƯM.. ôm chặt ta.....ƯMm"
Lúc này Ân Tĩnh trở nên luống cuống, thấy nàng muốn mình ôm, Trí Nghiên rút tay ra khỏi người mình, cứ ướt át như vậy mà ôm lấy Ân Tĩnh. Cảm thấy lòng bàn tay của nàng trơn trượt, Ân Tĩnh cũng biết nàng vừa vuốt ve thân thể của chính mình. Nghĩ đến Trí Nghiên bởi vì mình như vậy mà động tình, tâm lý của Ân Tĩnh  càng thêm thỏa mãn, cơ thể hoàn toàn nỡ rộ ra.

Hai chân không ngừng phát run, bụng dưới thì mềm nhũn như được ai đó vuốt ve suốt một ngày một đêm. Ân Tĩnh vô lực nằm xuống, đồng thời cũng kéo theo Trí Nghiên. Cơ thể hai người dán chặc vào nhau, vị trí ẩm ướt bên dưới cũng được kề sát. Trí Nghiên cảm giác hình như vừa rồi mình cũng đến, không thì tại sao nàng lại chảy ra nhiều nước hơn Ân Tĩnh kia chứ?

"Vừa rồi nhất định là Tĩnh Tĩnh cực kỳ thoải mái, lần này ta làm rất khá." Trí Nghiên đòi khen thưởng nói, thấy nàng vùi vào trong lòng ngực mình khẽ cọ xát. Ân Tĩnh phát hiện bộ ngực của nàng căng phồng cứng ngắc, toàn thân cũng nóng kinh người, mặc dù không có chạm vào, nhưng nàng cũng biết nơi đó của Trí Nghiên đã tràn lan đến cỡ nào.

"Nghiên nhi nhẫn nại đã lâu rồi, có khó chịu không?" Ân Tĩnh hít thở một hồi, lấy tay sờ lên khuôn mặt đầy mồ hôi của Trí Nghiên, nâng đầu gối đè lên nơi giữa hai chân của nàng. Quả nhiên đúng như dự đoán ở trong lòng, nơi đó nóng bức như một cái lò lửa, ướt át đến mức gần như có thể trượt dễ dàng, mới vừa đụng tới, liền có không ít nhiệt dịch chảy xuôi theo đầu gối của mình.

"Tĩnh Tĩnh, ta thật ướt, chính ta cũng cảm nhận được, ta không có biện pháp, mỗi một lần làm với ngươi, đều rất có cảm giác." Trí Nghiên cũng biết cơ thể của mình rất khoa trương, thế nhưng không có biện pháp, nàng là rắn, bản tính của rắn khiến cho nhu cầu tình dục của nàng quá cao. Hết lần này tới lần khác còn bị đè nén suốt ba tháng, mặc dù tối hôm qua có dập lửa, thế nhưng bây giờ chung đụng với Ân Tĩnh, nàng lại lập tức đói khát khó nhịn.

"Ta đây liền giúp ngươi." Ân Tĩnh nói, tay phải dò về phía chân tâm của Trí Nghiên, nhưng Trí Nghiên bỗng nhiên kéo tay nàng lại, không cho nàng chạm vào. Ân Tĩnh có chút nghi ngờ nhìn Trí Nghiên, không rõ tại sao đối phương lại ngăn cản mình. "Tĩnh Tĩnh, có thể không dùng tay hay không, tựa như vừa rồi ta mới làm với ngươi ấy, ngươi. . . ngươi vẫn chưa từng làm qua."

Trí Nghiên nói xong, cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng, thực ra nàng vẫn luôn mong muốn Ân Tĩnh dùng miệng ăn nơi đó của mình. Lúc trước nàng xem Dịch Tâm và Úc Trần Hoan cùng làm, liền khát vọng được ngay. Nàng cũng muốn Ân Tĩnh làm như thế với nàng, muốn biết được Ân Tĩnh ngậm là cái loại cảm giác gì. Ám chỉ rõ ràng như vậy, Ân Tĩnh tự nhiên hiểu được, nàng đỏ mặt gật đầu, Trí Nghiên nghe xong liền hưng phấn.

Trí Nghiên quỳ gối, xoay người đưa lưng về phía Ân Tĩnh, lấy tay nhẹ nhàng tách chân của mình ra. Mắt thấy Trí Nghiên chủ động làm ra cái tư thế xấu hổ như vậy, Ân Tĩnh đúng là quên đi ngượng ngùng, xuất thần mà nhìn một màn này.

Nàng thấy Trí Nghiên quay đầu lại, tóc tai của nàng mất trật tự, hai tròng mắt cũng trộn lẫn sương mù, khát vọng nhìn mình, đóa hoa nóng hổi mà ẩm ướt ở giữa hai chân đã vì mình mà mở rộng.

"Tĩnh Tĩnh, liếm ta."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro