chương 116

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trí Nghiên rất thơm, không chỉ là mùi vị, mà ngay cả thân thể của nàng cũng thơm mát đến mê người. Ân Tĩnh vẫn còn nhớ kỹ, lúc mình vừa phá giới, các nàng ở trong nhà trọ, khi đó mình mơ mơ màng màng nghe thấy một hương vị cực kỳ dễ ngửi, lúc đó nàng vẫn chưa biết là mùi vị gì, bây giờ mới hiểu được, chính là mùi hương phát ra từ cơ thể của Trí Nghiên lúc đang động tình.

Yêu xà càng động tình, thì hương thơm trên người lại càng nồng nặc, mà Trí Nghiên giờ khắc này hiển nhiên là như vậy. Ân Tĩnh chậm rãi quỳ ở sau lưng nàng, nhìn đóa hoa tươi đẹp kia đang mở rộng trước mặt mình. Nơi đó rất nhỏ rất ướt, rồi lại tản ra vẻ mê hoặc cực kỳ mạnh mẽ. Nó giống như một cái lò lửa nho nhỏ, xung quanh nóng rực dục vọng, hận không thể đốt cháy mọi thứ xung quanh, mà mình trúng phải tâm huyết cũng dâng trào.

Ân Tĩnh không biết nên dùng miệng làm như thế nào, nhưng nghĩ đến những gì Trí Nghiên làm cho mình lúc nãy, cũng liền học theo, hé miệng nhẹ nhàng ngậm lấy cái viên trân châu nóng bỏng kia. Cái viên tròn tròn nho nhỏ kia trở nên nóng rực không gì sánh được, cái khoảnh khắc lúc mình mới vừa ngậm vào, nó liền sưng lên, thậm chí còn nhạy cảm đến mức phát run liên tục, cùng môi và lưỡi khiêu vũ với nhau.

Trí Nghiên không nghĩ tới Ân Tĩnh sẽ trực tiếp chạm vào nơi đó của mình như vậy, nàng túm chặc y phục ở bên dưới, nhưng vẫn không kiềm được mà kêu lên. Nàng không biết khắc chế, càng thích để cho Ân Tĩnh nghe thấy âm thanh mình vì nàng mà điên cuồng. Trí Nghiên cảm giác lúc mình được Ân Tĩnh ngậm lấy, toàn thân đều sảng khoái cực kỳ, tựa như mới vừa học được cách bay trên không trung vậy, hai chân lơ lửng bất định, cơ thể chìm nổi.

"Thật thoải mái. . . Tĩnh Tĩnh, nhanh thêm chút nữa, ta còn muốn...A...ƯM. . . ƯM. . ." Một khi Trí Nghiên nếm được mùi vị ngon ngọt, thì liền muốn đòi hỏi thêm nhiều. Nàng lắc eo phối hợp với Ân Tĩnh, không ngừng hướng cái viên trân châu nho nhỏ nhạy cảm của mình về phía miệng của Ân Tĩnh. Thỉnh thoảng bị hàm răng của Ân Tĩnh chạm đến, nơi đó sẽ kích thích mà phát run. Nhưng như thế này, vẫn còn thiếu nhiều lắm.

Trí Nghiên biết Ân Tĩnh sẽ không biết quá nhiều kỹ xảo, nhưng điều đó cũng không làm khó được nàng. Nàng cúi đầu nhìn hai khối thịt mềm đã căng phồng lên của mình, chịu không nổi bắt đầu lấy tay xoa bóp. Trí Nghiên cảm giác dáng vẻ của mình lúc này nhất định là dâm đãng hơn trước kia nhiều lắm, nàng dùng một tay chống đỡ cơ thể, còn tay kia thì dùng sức bóp lấy thịt mềm của mình.

Nơi đó cương cứng, căng đến mức phát đau, nàng dùng sức xoa ấn, rồi lại không ngừng lôi kéo cái hạt đậu đỏ ở phần đỉnh. Trên dưới đều được kích thích khiến cho Trí Nghiên lại càng thêm hưng phấn, nàng ngẩng đầu, nhìn hình ảnh của mình đang được phản chiếu bên trên mặt hồ. Đó là một dáng vẻ vừa quen thuộc vừa xa lạ, tóc mình rối loạn, đôi mắt có chút ướt át, mở miệng không ngừng kêu lên những thanh âm mà Ân Tĩnh thường hay ngại gọi ra.

Trí Nghiên nhìn mình như vậy, mà hết lần này tới lần khác vào lúc này Ân Tĩnh lại còn dùng răng ngậm viên ngọc trai nhỏ của nàng, kéo ra ngoài một chút. Trí Nghiên vô lực rên khẽ, dùng sức bóp vào bộ ngực của mình vài cái. Nàng cảm thấy giao phối với Ân Tĩnh thực sự là một chuyện rất tuyệt vời, cho dù Ân Tĩnh không có làm tốt như mình, thế nhưng chỉ cần được Ân Tĩnh sờ vào, thì nàng sẽ có cảm giác. Loại cảm giác này, chính bản thân nàng hay là những người khác đều không có biện pháp tạo ra.

"Tĩnh Tĩnh. . . Để cho ta nằm xuống, dừng lại một chút đã." Trí Nghiên bỗng nhiên mở miệng nói, Ân Tĩnh tưởng rằng nàng mệt mỏi, liền vội vàng dừng lại, ôm Trí Nghiên nằm ở trên y phục. Thấy nàng vươn hai tay muốn ôm mình, Ân Tĩnh lắc đầu. Nàng biết Trí Nghiên vẫn chưa tới đỉnh, bên dưới vẫn còn sưng đỏ mẫn cảm, nàng phải nhanh nhanh làm cho Nghiên nhi thoải mái mới được.

"Nghiên nhi mệt sao?" Ân Tĩnh khẽ hỏi, lấy tay vuốt ve gương mặt của Trí Nghiên. "Không. . . Ta muốn nhìn thấy cảnh Ân Tĩnh muốn ta, chỉ cần nhìn ngươi, ta sẽ đặc biệt thoải mái." Đôi mắt của Trí Nghiên lóe sáng. Thấy nàng tách chân ra, ấn bả vai của mình đè xuống phía dưới, Ân Tĩnh hiểu ý, lại chui đầu vào giữa hai chân nàng, tiếp tục ngậm cái bếp lửa nho nhỏ kia.

Đã trải qua một hồi, nhiệt độ ở nơi đó không những không có hạ xuống, mà trái lại còn bốc lên cao. Khi nụ hôn của mình hạ xuống, không chỉ là mỗi viên ngọc trai kia phát run, mà cả cơ thể của Trí Nghiên cũng run theo. Nàng thấy Ân Tĩnh hôn lên nơi ở giữa hai chân của mình, nỗi kích thích này còn mãnh liệt hơn so với lúc không nhìn thấy được.

Trí Nghiên biết Ân Tĩnh là một người đàng hoàng cũ kỹ, có thể khiến nàng đồng ý ở bên mình đã không hề dễ dàng, mà nay nàng lại thật sự theo mình tới Nhạc yêu cốc, còn ở một chỗ lộ thiên thế này, làm chuyện cá nước thân mật với mình. Trí Nghiên chăm chú nhìn Ân Tĩnh, mái tóc dài của nàng đã được buộc lại, nàng tri kỷ đỡ hông của mình, dịu dàng trong từng chi tiết nhỏ, khiến cho Trí Nghiên xúc động vô cùng.

Càng nhìn Ân Tĩnh, thì Trí Nghiên càng cảm thấy cơ thể của chính mình càng ngày càng mẫn cảm, khi đầu lưỡi của Ân Tĩnh đảo qua cái cửa động có chút trống rỗng của mình, quét qua từng tầng nếp gấp. Trí Nghiên ôm chặc đầu nàng, chịu không nổi ưỡn người. Nàng cảm giác vừa rồi hình như mình bị một dòng điện xẹt ngang qua, bắp đùi cũng tê dại mềm nhũn, loại cảm giác này, giống như là đã sắp chống đỡ đến cực hạn.

"A. . .Tĩnh Tĩnh...ƯM, đừng nhanh quá. . . A. . . Thật thoải mái. . . Đầu lưỡi của ngươi thật là nóng, như là muốn nuốt trọn ta." Trí Nghiên gần như là không có ý thức mà kêu lên, từ gì cũng nói ra, khiến cho Ân Tĩnh nghe được mặt liền đỏ tới mang tai. Nàng phát hiện Trí Nghiên cực kỳ run rẩy, mà mùi hương ở chung quanh cũng càng thêm nồng nặc, Ân Tĩnh biết nàng sắp tới, môi lưỡi liền càng thêm cố sức, ngay sau đó, nàng chưa kịp có phản ứng, thì liền có cảm giác miệng và cánh môi ướt át một mảnh. Chất lỏng nóng hổi theo cơ thể của Trí Nghiên tuôn ra, chúng nó óng ánh trong suốt, hoàn toàn không dơ bẩn giống như Ân Tĩnh đã từng tưởng tượng.

Nàng tò mò nhẹ nhàng hít một hơi, liền phát hiện mùi vị của chất lỏng kia không khác gì so với mùi hương trên người Trí Nghiên, hơn nữa cũng nồng hơn. Ân Tĩnh cảm thấy cổ họng hơi khô khốc, liền uống hết chỗ chất lỏng này. Nghe tiếng nuốt rất nhỏ của nàng, Trí Nghiên đỏ mặt, hiếm khi xấu hổ. Tĩnh Tĩnh uống nước của mình, thật là xấu hổ.

"Tĩnh Tĩnh ngươi có mệt hay không?" Trí Nghiên thấy Ân Tĩnh nằm ở trên người mình khẽ thở gấp, có chút yêu thương thể lực của nàng. Ân Tĩnh rất gầy, rõ ràng mỗi ngày mình đều lấp thật nhiều thức ăn cho nàng, nhưng cánh tay của nàng vẫn gầy nhỏ như thế. Nghĩ đến lúc trước Trí Hiền nói mình có thể làm đến mười ngày, bản thân Trí Nghiên không sao cả, nhưng nàng sợ sẽ làm mệt chết Ân Tĩnh.

"Không có gì, nghỉ ngơi một chút là ổn thôi." Ân Tĩnh nhẹ giọng nói, phát hiện khóe miệng của mình còn lưu lại một ít chất lỏng, có chút ngượng ngùng liếm đi. Thấy động tác của nàng, Trí Nghiên có chút động dung. Nàng nghĩ Ân Tĩnh là người đối xử với mình tốt nhất, cái gì cũng cho nàng, không chê nàng, lại còn uống cạn dòng nước mà nàng chảy ra.

"Tĩnh Tĩnh ngươi thật tốt, trước đây ta vẫn luôn lo sợ ngươi sẽ ghét bỏ ta." Trí Nghiên vùi vào lòng Ân Tĩnh, nhẹ giọng nói. "Ghét bỏ? Ghét bỏ ngươi cái gì?" Ân Tĩnh nghi hoặc, nàng không rõ Trí Nghiên có cái gì để bị ghét bỏ, ngoại trừ hơi ngốc ra, thì cái gì nàng cũng tốt.

"Sợ ngươi ghét bỏ ta là rắn, không giao phối với ta, thế nhưng Tĩnh Tĩnh không chỉ cùng ta giao phối mà còn uống nước của ta." Trí Nghiên ăn ngay nói thật, Ân Tĩnh không nghĩ tới nàng mạnh miệng như thế, nói toạc ra chuyện uống nước vừa rồi. Thực ra Ân Tĩnh cũng không biết lúc nãy mình nghĩ thế nào, chẳng qua là cảm thấy nước ở nơi đó của Trí Nghiên rất thơm rất ngọt, ma xui quỷ khiến mà uống vào.

"Ta. . . chẳng qua là ta cảm thấy nó rất thơm ngon, liền uống. Nhưng thật ra ngươi, vì sao nơi đó lại có mùi vị như vậy." Ân Tĩnh thực sự không tìm được từ thích hợp để hình dung, nàng nghĩ loại chất lỏng đó hẳn không phải là cái mùi này, nhưng của Trí Nghiên quả thực rất thơm rất ngọt, có lẽ đây là chỗ khác biệt giữa yêu và người. "Có thể là bởi vì bên trong trộn lẫn linh nguyên, thực ra của lần đầu tiên rất bổ, thế nhưng Ân Tĩnh không có uống được."

Trí Nghiên nhớ tới lần đầu tiên các nàng làm trong nhà trọ, biểu tình nghiêm túc, vẻ mặt thật đúng là có chút tiếc nuối. Nghĩ đến lần kia mình thực sự không có ngửi được hương khí ấy, Ân Tĩnh không muốn nói về đề tài này nữa, cho nên cũng không có tiếp tục đáp lời.

"Tĩnh Tĩnh, ngươi còn có thể động đậy được không?" Thư thả một hồi, Trí Nghiên lại có tinh thần, nàng xoa bàn tay của Ân Tĩnh, chậm rãi đưa vào trong miệng liếm láp. Lúc này hai người kề sát vào nhau, Ân Tĩnh có thể thấy rõ cái lưỡi hồng hồng ở trong miệng của Trí Nghiên đang qua lại không ngớt giữa những khe tay của mình. Cái khối vừa mềm mại lại vừa nhấp nhô những hạt li ti ấy lướt quanh lòng bàn tay của nàng, lúc thì lại vòng qua ngón tay của mình nhiều lần, Ân Tĩnh biết được đây là ám chỉ của Trí Nghiên, liền gật đầu.

"Nghiên nhi còn muốn tiếp tục sao?"

"Ừm . . . Tĩnh Tĩnh vẫn chưa có vào, nơi đó thật là đói." Trí Nghiên cầm lấy tay của Ân Tĩnh, đưa đến thân dưới của mình, sờ vào chỗ đã bắt đầu ướt trở lại, ngón tay của Ân Tĩnh vừa trượt tới, liền dễ dàng tiến vào bên trong. Lần này chạy thẳng vào nơi sâu nhất của Trí Nghiên.

"A, Tĩnh Tĩnh vào thật sâu, ta cảm thấy ngươi ngay trong thân thể của ta." Trí Nghiên ôm Ân Tĩnh, vì để cho Ân Tĩnh tiết kiệm thể lực, nàng chủ động lắc mông hùa theo nàng. Sau khi Trí Nghiên biến thành người vóc dáng lại càng thêm nóng bỏng, nhất là vòng eo, lúc lắc lư liền câu người đến cực điểm. Nhìn phần bụng dưới phập phồng của nàng, Ân Tĩnh giống như là bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, bên tai đỏ ửng.

"Nghiên nhi, ngươi đã từng nói, muốn lưu lại huyết mạch với ta, thế nhưng, ta ngươi đều là con gái, ta nên làm thế nào để cho ngươi. . ." Ân Tĩnh do dự một hồi, vẫn là hỏi ra vấn đề của nàng. Không phải là nàng gấp gáp muốn cho Trí Nghiên đẻ trứng, thế nhưng, hỏi rõ vẫn tốt hơn.

"A. . . tại sao Tĩnh Tĩnh phải hỏi ngay lúc này. . . A. . . linh thai. . . hai cô gái cũng có thể có. Chỉ cần Tĩnh Tĩnh học được cách vận dụng pháp lực, là. . . là được. . ."
Trí Nghiên nghĩ Ân Tĩnh xấu lắm, rõ ràng còn đang không ngừng tiến vào người mình, vậy mà còn muốn mình trả lời vấn đề của nàng. Trí Nghiên đã thoải mái đến nỗi đầu óc trống rỗng, chỉ đơn giản đáp lại Ân Tĩnh. Nàng thật sự cam tâm tình nguyện sinh ra một cái linh thai cho Ân Tĩnh, nhưng hình như bây giờ còn quá sớm, ít nhất phải cứu Tĩnh Tuệ và Bạc Lăng ra trước đã.

"Nghiên nhi, ngươi kẹp thật chặc, ta không có cách nào cử động." Ân Tĩnh chuyển động ngón tay, cảm thấy các bức tường bên trong thân thể của Trí Nghiên dán vào mình rất là chặc, Ân Tĩnh muốn nàng thả lỏng một chút, ai ngờ Trí Nghiên lại vươn người, ôm nàng chặc hơn.

"Tĩnh Tĩnh làm cho ta rất thoải mái, ta nhịn không được nha, AA...Ưm. . . lại. . . lại muốn đến rồi, đêm nay làm thêm vài lần có được không?" Trí Nghiên tựa đầu ở trên vai của Ân Tĩnh, rót tất cả tiếng rên rỉ vào trong tai của nàng, nghe Trí Nghiên động tình khẽ gọi, Ân Tĩnh đột nhiên vứt cái gọi là khắc chế ở sau đầu. Cái gì giới luật, cái gì bất quá tam, dường như vào thời khắc này đều hóa thành hư không.

"Được, đều tùy ngươi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro