chương 117

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nghiên nhi, nên dậy rồi."

"Không muốn, Tĩnh Tĩnh cũng đừng ngồi dậy, nằm với ta thêm chút nữa đi."

"Ôi chao, ngươi đúng là một con rắn lười."

Ân Tĩnh bất đắc dĩ nhìn Trí Nghiên vùi vào trong lòng ngực của mình, tuy rằng bất đắc dĩ, nhưng lại cưng chìu không gì sánh được nói. Nàng mở mắt, đánh giá căn phòng mà đêm qua nàng không kịp nhìn kỹ. Nàng và Trí Nghiên ở bên hồ làm hồi lâu, Ân Tĩnh tính tính một chút, đại khái là khoảng hai canh giờ. Mãi cho đến khi cánh tay của mình không còn sức động đậy, thì Trí Nghiên mới thỏa mãn mang nàng trở về cái mà nàng gọi là ổ.

Bởi vì ở trên cây, nên lúc đầu Ân Tĩnh còn sợ căn phòng sẽ bị lung lay, nhưng hiện tại xem ra, căn phòng này rất rắn chắc, nếu không tác động quá lớn, thì sẽ không có chuyện gì xảy ra. Ở bên ngoài nhìn qua rất nhỏ, nhưng vào bên trong lại thấy không nhỏ một chút nào, chắc là dùng pháp thuật mới có thể làm đến trình độ như vậy. Giường của Trí Nghiên rất mềm, có lẽ là do sợ lạnh, cho nên thứ xuất hiện nhiều nhất trong căn phòng của nàng không phải là thức ăn, mà là một dãy lò sưởi. Cửa sổ nho nhỏ được đặt ở hai bên, mở ra là có thể thấy được bầu trời trong xanh của Nhạc yêu cốc.

"Ân Tĩnh, con rắn nhỏ, các ngươi đã tỉnh chưa?" Vừa lúc đó, giọng nói của Trí Hiền cách không khí mà truyền tới, làm cho Ân Tĩnh càng thêm hoảng sợ, vội vàng che đi cơ thể của mình và Trí Nghiên. Nhưng mà nàng nhìn quanh một vòng, căn bản không thấy được Trí Hiền đang ở đâu, liền thở phào nhẹ nhõm.

"Tĩnh Tỉnh thật ngốc, đây là cách không khí mà truyền âm, Trí Hiền không có nhìn thấy chúng ta." Nhìn phản ứng của Ân Tĩnh, lần đầu tiên Trí Nghiên thấy nàng đáng yêu đến như vậy, không khỏi cười rộ lên.

"Ngươi không nói với ta, làm sao ta biết được, nói chung, ngươi hỏi Trí Hiền cô nương xem nàng có chuyện gì." Ân Tĩnh đứng dậy ăn mặc chỉnh tề, thực ra nàng cũng muốn tìm Trí Hiền hỏi chút chuyện.

"Trí Hiền, mới sáng sớm ngươi gọi làm gì vậy."

"Lúc này đã là buổi trưa, chứ không phải là sáng sớm. Lão Bá tìm ngươi ta có việc, nói chung ngươi và Ân Tĩnh cứ tới đây đi."

Trí Hiền nói xong liền chặt đứt truyền âm, tuy rằng ngực có mấy trăm cái lý do không muốn tới, nhưng Trí Nghiên vẫn lề mề mặc quần áo vào, theo Ân Tĩnh đến căn phòng trúc của Bá Hải. Trong phòng, Trí Hiền đang ngồi ở một bên uống trà, còn Tố Nghiên thì đang bảo trì dáng vẻ của một đứa trẻ, để mông trần ngồi ở trên bàn chơi cờ cùng Bá Hải. Thấy nàng dùng hai cái tay nho nhỏ cầm lấy quân cờ rồi lại buông, Ân Tĩnh cảm thấy đứa bé mà Tố Nghiên hóa thành quả thật là đáng yêu, không khỏi nhìn thêm vài lần.

"Lão Bá, ngươi tìm ta và Tĩnh Tĩnh có chuyện gì?"

"Ừ, các ngươi đã tới rồi, là như thế này, Tố Nghiên nói muốn cùng các ngươi đi đến chợ yêu quái, nghe đồn rằng, tối mai ở đó sẽ tổ chức một hội triển lãm đặc biệt, có thể mua được một vài thứ tốt, đêm nay các ngươi liền khởi hành là hay nhất."

"Đêm nay lên đường có kịp không?"

Nghe lão Bá nói hội triển lãm sẽ diễn ra vào tối mai, Trí Nghiên nghi ngờ nói, nàng chưa từng đến chợ yêu quái, cũng không rõ nơi đó có cách Nhạc yêu cốc xa lắm hay không. Ai biết nàng mới vừa nói xong, Tố Nghiên liền nhịn không được liếc nàng một cái, dáng vẻ châm biếm nàng không có kiến thức.

"Con rắn nhỏ, ngươi đi theo ta lâu như vậy, thế nào ngay cả một phần mười trí thông minh của ta cũng không có học được. Chợ yêu quái ở yêu giới, mà Nhạc yêu cốc lại ở nhân giới, đương nhiên là cách xa vạn dặm. Nhưng mà nếu chúng ta muốn tham gia cái hội triển lãm kia, thì ta tự nhiên sẽ có biện pháp đến đó, các ngươi chỉ cần chuẩn bị tiền là được."

"Nga, vậy mua máu tà ma cần bao nhiêu tiền?" Trí Nghiên là yêu, không quá lưu ý về tiền bạc, nàng cũng đã tính rồi, bất kể là tốn bao nhiêu tiền thì cũng phải mua được nó, để giải phong ấn của long châu, ai biết nàng mới vừa nói xong, Tố Nghiên lại châm biếm nàng.

"Con rắn nhỏ, tuy rằng chợ yêu quái có thứ cần tiền, nhưng những vật trân quý, thì phải trao đổi bằng thứ đồng giá, hết thảy đều phải xem yêu cầu của tiểu thương. Ta cũng không biết máu của tà ma giá cả ra sao, nhưng bây giờ ngươi nên cầu khẩn, tốt nhất là thứ kia có thể dùng tiền để mua về, không thì sẽ phiền toái."

"Nghe qua có vẻ rất khó." Trí Nghiên lẩm bẩm, đưa tay cầm lấy ống tay áo của Ân Tĩnh, ý nói nàng cho mình thức ăn, thấy ngay lúc nói chuyện mà Trí Nghiên lại muốn ăn. Ân Tĩnh sờ sờ đầu của nàng, ý bảo nàng nhẫn nại thêm chút nữa.

"Được rồi, ta chỉ báo cho các ngươi biết vậy thôi, đêm nay xuất phát, các ngươi chuẩn bị những thứ muốn mang theo đi." Tố Nghiên nói xong, phất tay một cái ý bảo các nàng rời khỏi, Trí Hiền liền dẫn Trí Nghiên và Ân Tĩnh ra khỏi căn phòng trúc.

"Trí Hiền, ngươi có bao nhiêu tiền? Nếu như ta thiếu, ngươi cần phải cho ta mượn một ít."

"Ừ, tiền không phải là vấn đề, nếu tiền có thể mua được thì rất tốt. Chỉ là lần này đến yêu giới nhất định là sẽ có rất nhiều yêu quái ở đó, Ân Tĩnh thân phận của ngươi quá mức nguy hiểm, vẫn muốn cùng đi sao?" Trí Hiền nhìn về phía Ân Tĩnh, thấp giọng hỏi. Nghe nàng nói như vậy, Ân Tĩnh cũng biết nếu mình ở lại chỗ này không đi theo mới là tốt nhất, nhưng cái ý nghĩ này vừa ra, đã bị Trí Nghiên ôm chặc.

"Trí Hiền, sao ngươi lại xua đuổi Tĩnh Tĩnh, ta sẽ bảo vệ nàng, hơn nữa không phải tất cả bọn họ đều biết đến Tĩnh Tĩnh."

"Con rắn nhỏ, ngươi gấp cái gì, ta cũng đâu có nói không cho nàng đi theo, ta chỉ nói, nếu nàng đi, thì ta sẽ dạy nàng mấy chiêu thủ thuật che mắt trước, đến lúc đó chí ít có thể tránh được một ít ánh mắt của tiểu yêu."

"Vậy ngươi mau dạy nàng."

Thấy Trí Hiền muốn dạy pháp thuật cho Ân Tĩnh, Trí Nghiên vội vàng đồng ý, thấy nàng không có nề nếp đứng ở bên cạnh, Trí Hiền xoay tròn nhìn về phía nàng."Con rắn nhỏ, ngươi tránh đi một lát, tới chỗ khác chơi đỡ nha. Ngươi ở chỗ này, quả thực là rất phiền." Trí Hiền quăng cho Trí Nghiên một cái liếc mắt, sao nàng lại không biết nếu người này ở lại đây, thì Ân Tĩnh căn bản không có cách nào chuyên tâm.

"Nga, ta đi đây, Tĩnh Tĩnh, ngươi học cho tốt nha." Trí Nghiên nói, liền dùng pháp thuật chậm rãi bay đi. Thấy nàng đi rồi, Trí Hiền nhìn về phía Ân Tĩnh, đợi nàng mở miệng."Trí Hiền cô nương đã sớm nhìn ra ta có việc muốn nói với ngươi?" Ở trong lòng Ân Tĩnh, ngoại trừ tình hữu nghị ra, thì nàng còn có một phần tôn trọng Trí Hiền. Nàng nghĩ tâm tư của Trí Hiền tinh tế vô cùng, tựa như hiện tại, nàng vì tạo một cơ hội cho mình nói chuyện với nàng, liền không dấu vết tách Trí Nghiên ra.

"Ân Tĩnh, rất nhiều suy nghĩ của ngươi đều viết lên trên mặt, thực ra cũng không phải là ta có thể nhìn ra, mà nàng cũng có thể." Nàng trong miệng Trí Hiền, dĩ nhiên là chỉ Trí Nghiên. Kể từ sau khi ở bên cạnh Ân Tĩnh, Trí Nghiên đã thay đổi rất nhiều. Nó cho Trí Hiền cái cảm giác, giống như là một đứa trẻ chưa trưởng thành, sau khi gặp được người quan trọng, liền cấp tốc biến thành một cô gái chín chắn.

"Trí Hiền cô nương, thực ra là ta muốn nhờ ngươi dạy ta làm thế nào để vận dụng linh lực. Ngươi cũng biết, thân phận của ta đặc biệt, mà cái phần thần lực này, nếu ta có thể lợi dụng được nó, thì sẽ có thể bảo vệ người ta coi trọng."

"Nếu ngươi thực sự muốn học, ta có thể chỉ cho ngươi một ... hai .... chiêu. Nhưng ngươi phải biết rõ, việc tu đạo không phải một sớm một chiều, rất nhiều người phải tu luyện từ khi còn bé, người thông minh cũng phải mất mấy năm mới thấy được thành quả, nếu ngươi nóng lòng cầu thành, chỉ gây hại cho chính mình mà thôi."

"Ta hiểu." Nghe Trí Hiền khuyên nhũ, Ân Tĩnh biết nàng đang lo lắng cái gì. Thực ra nàng cũng không muốn biến thành nhân vật gì lợi hại, chẳng qua là nàng muốn kéo dài thời gian sống của mình, có thể ở cùng Trí Nghiên lâu thêm một tí, không hơn.

"Ừ, ngươi đã quyết định rồi, thì ta sẽ dạy ngươi thuật dịch dung và thuật che giấu khí tức trước, đây là kỹ thuật nhập môn mà yêu quái tu đạo cần học, sẽ có ích khi ngươi đến chợ yêu quái."

Trí Hiền mang Ân Tĩnh đến một góc tương đối an tĩnh, mà Trí Nghiên thì lại một mình đi ra phía sau núi. Nàng ngồi ở bên vách núi, nhìn vực sâu vạn trượng hơi hơi xuất thần. Chợt, nàng dùng pháp lực biến ra một cây đao nắm ở trong tay. Mũi đao bén nhọn cắt vào lòng bàn tay nàng, vết thương sâu tới mức thấy xương lại nhanh chóng lành lặn như lúc ban đầu. Trước đây sức khôi phục của Trí Nghiên không có mạnh như vậy, nàng biết đó là do ảnh hưởng của việc mình vào tà, mà hiện tại, nàng chính là muốn học cách vận dụng phần lực lượng này.

Nghĩ như vậy, Trí Nghiên nhắm thanh đao vào ngay trong ngực mình. Đối với yêu quái mà nói, trái tim sẽ gây hại, nhưng cũng không đủ để trở thành chỗ trí mạng. Tuy rằng trái tim bị thương sẽ khó mà lành, nhưng nếu như đã vào tà, thì vết thương này không coi là cái gì. Lúc trước chỉ có khi nào gặp phải nguy hiểm mình mới có thể vào tà, nhớ đến chuyện trước đây Lam Chuy tự hủy thân thể để tiến vào thân ma, nếu như mình có thể đưa mình vào thế nguy hiểm, có phải cũng có thể vào tà thành công hay không.

Nghĩ như vậy, Trí Nghiên đâm đao vào trong thân thể, cơn đau đớn kịch liệt khiến cho mặt nàng trắng bệch, nhưng nàng lại không có ý định dừng lại. Ngay lúc đó, chợt có một tiếng vang bẻ gãy thanh đao của nàng, nàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Tố Nghiên đã hóa thành một cô gái lạnh mặt đứng ở sau lưng, nhanh chân đi về phía nàng. Cái cổ bỗng nhiên bị Tố Nghiên túm lấy, cơ thể cũng bị nàng ép vào vách núi, Trí Nghiên nhíu mày nhìn Tố Nghiên đang tức giận không thể kiềm chế, có ngờ đâu lại xui xẻo đến nỗi bị nàng bắt gặp.

"Con rắn nhỏ, ta biết ngươi ngu xuẩn, nhưng không nghĩ tới ngươi lại ngu xuẩn đến mức muốn dùng cách này để có được lực lượng. Ngươi có biết vào tà đối với yêu quái mà nói là có ý nghĩa như thế nào hay không? Hiện tại cơ thể ngươi đã nguy hiểm đến cực độ, chẳng lẽ ngươi thực sự muốn mất đi lý trí? Biến thành một cái xác không hồn?" Thông qua Trí Hiền, Tố Nghiên đã biết tình trạng hiện tại của cơ thể Trí Nghiên, chỉ là nàng không nghĩ tới mình mới vừa ra sau núi, liền thấy Trí Nghiên đang làm cái chuyện ngu xuẩn này.

"Tố Nghiên. . . Ta không có cách nào khác, chỉ có như vậy ta mới có thể trở nên lợi hại, không thì, ta nên làm gì để bảo vệ Tĩnh Tĩnh, ta. . ."

"Cho nên đây là lý do ngươi muốn vào tà? Buồn cười! Nếu ngươi thực sự muốn trở nên mạnh mẽ, không bằng chăm chỉ tu luyện, tư chất của ngươi vốn cực tốt, lại đi lãng phí hết trăm năm. Bây giờ còn muốn dùng loại biện pháp cấp tốc này, cha mẹ ngươi đã mất, chẳng lẽ muốn ta thay các nàng dạy dỗ ngươi?"

"Chăm chỉ tu luyện cái gì, cho dù ta có chăm chỉ tu luyện, thì cũng sẽ không lợi hại hơn đám yêu ma kia, Tố Nghiên, ngươi đừng cản ta, ta có cách bảo trì lý trí, ngươi. . . A!" Trí Nghiên còn chưa nói dứt lời, đã bị Tố Nghiên cố sức ấn xuống mặt đất, cảm thấy xung quanh bỗng nhiên tăng thêm áp lực. Trí Nghiên ngơ ngác nhìn con ngươi màu nâu thâm thúy của Tố Nghiên, trong lúc nhất thời đúng là bị chấn động đến nỗi quên mất muốn nói cái gì.

Rắn tu luyện hóa thành giao, rồi từ giao biến thành rồng. Ở trong huyết thống của rắn, đã tồn tại tiềm thức phục tùng loài rồng, Trí Nghiên ngơ ngác nhìn long khí trên người Tố Nghiên, mặc dù chỉ là một chút, cũng không có cố ý tạo ra áp lực cho mình, nhưng nàng vẫn không thể khống chế được tâm tình mà chậm rãi an tĩnh lại.

"Suy nghĩ kỹ chưa?" Tố Nghiên nhìn con ngươi màu đỏ của Trí Nghiên từ từ khôi phục thành màu vàng, lúc này mới thu linh lực lại. Nàng cau mày, cảm thấy Trí Nghiên quả thực chính là một tên khốn. Đã bao nhiêu năm rồi mình chưa từng dùng tới linh lực, bây giờ lại bị nàng chọc tức mà phát ra.

"Xin lỗi." Trí Nghiên thấp giọng nói, nhưng vẻ thất vọng ở trên mặt lại bộc lộ tình cảm trong lời nói. Thấy nàng ỉu xìu, Tố Nghiên xuất ra linh lực chữa vết thương trên ngực cho nàng, rồi đỡ nàng đứng lên.

"Ngươi không cần nói xin lỗi với ta, mà là nên nói với Ân Tĩnh. Nếu ngươi vì bảo vệ nàng mà tự tổn thương chính mình, nếu như nàng biết được, sẽ khổ sở đến cỡ nào. Con rắn nhỏ, ta biết ngươi vội, nhưng tuyệt đối không nên dùng biện pháp như thế. Đợi phong ấn của long châu được giải, ta có thể tìm một ít biện pháp cho ngươi. Nhưng ngươi tuyệt đối không được dùng lực lượng lúc vào tà, bằng không không chỉ là tâm trí của ngươi, mà thân thể cũng sẽ không chịu nổi."

"Tố Nghiên, ta biết rồi." Trí Nghiên liếc nhìn vết máu trên y phục, vội vàng thay đổi một bộ khác, nàng cũng không muốn bị Ân Tĩnh biết vừa rồi mình đã làm những chuyện như vậy.

"Ừ, ngươi hiểu là tốt, hiện tại ngươi quay về nhà ăn gì đó đi, sau khi ăn no, buổi tối ta sẽ dẫn các ngươi đến chợ yêu quái." Tố Nghiên nói xong, trong chớp mắt liền biến mất ở trước mặt Trí Nghiên.

Mà cùng lúc đó, trong con hẻm nhỏ ở chợ yêu quái, một nhóm lửa đỏ dần dần hiện lên, ngay sau đó, hai cô gái xinh đẹp liền bước ra từ trong đốm sáng ấy. Các nàng một mặc váy đỏ như lửa, một mặc váy lụa màu vàng. Cô gái váy đỏ vừa bước vào chợ yêu quái liền nhíu chặc mày, thấy nàng che ngũ giác của mình, cô gái kia vội vàng ngăn lại.

"Tiểu Mẫn nhi, sao ngươi lại muốn che ngũ giác, lát nữa ăn cái gì cũng sẽ không nếm được mùi vị."

"Nói bậy, mấy thứ thấp hèn của yêu giới này, có thể cho vào miệng hay sao. Cô cô, ngươi quá mức tùy tiện." Hiếu Mẫn cau mày, không rõ vì sao Bảo Lam muốn mang mình tới cái gọi là chợ yêu quái này. Cảm giác xung quanh tràn ngập yêu khí, nàng nhíu mày, chỉ cảm thấy nếu đứng ở chỗ này thêm một khắc, thì trên người nàng có thể sẽ bị nhiễm bẩn.

"Tiểu Mẫn nhi thực sự là không thú vị, a, nghe nói chợ yêu quái có thức ăn cực kỳ ăn ngon, ngươi thật sự không ăn sao?"

"Không ăn, ngươi cũng không được ăn."

"Tiểu Mẫn nhi, ta thế nhưng là cô cô của ngươi nha, ngươi dựa vào cái gì quản ta."

"Ta là người thừa kế vương vị tiếp theo, điểm này, cô cô hẳn là không quên chứ."

---------------------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro