chương 118

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đến buổi tối, Trí Nghiên và Tố Nghiên đợi thêm một hồi, mới thấy Trí Hiền và Ân Tĩnh thong dong đi tới. Cả ngày hôm nay hai người bọn họ đều tập trung tu luyện pháp thuật, bây giờ thấy Ân Tĩnh vẫn như bình thường không có gì thay đổi, Trí Nghiên nghĩ dù thuật biến hóa dễ học, thế nhưng lúc đầu mình cũng dùng tròn một tháng mới thành thạo. Ân Tĩnh chưa từng học qua pháp thuật, nhất định là không có học nhanh như mình.

"Tiến triển ra sao?" Tố Nghiên nhìn Trí Hiền mang nụ cười yếu ớt, nhẹ giọng hỏi, ý tứ dĩ nhiên là chỉ Ân Tĩnh học pháp thuật thế nào rồi.

"Dư dả." Tất nhiên là Trí Hiền thấy được cái dáng vẻ đắc ý của Trí Nghiên, cũng biết rõ trong lòng nàng đang suy nghĩ cái gì. Chỉ tiếc, sự thực quá khác so với suy nghĩ của nàng. Tuy rằng thiên tư của Ân Tĩnh không phải là xuất sắc, nhưng ít ra chịu chăm chỉ cũng nghe lời, nếu chỉ là mấy phép biến hóa ngoại hình đơn giản, thì hiện tại nàng đã nắm kỹ.

"Tĩnh Tĩnh, ngươi thực sự đã học xong rồi sao? Còn nhanh hơn ta nữa." Trí Nghiên xê qua ôm lấy Ân Tĩnh, thấy nàng thỉnh thoảng lại dính vào người mình, Ân Tĩnh cũng cam tâm tình nguyện.

"Tuy rằng vẫn chưa biết mấy thứ quá khó, nhưng ít ra mấy cái đơn giản vẫn đủ xài."

"Đã như vậy, chúng ta lên đường thôi."

Tố Nghiên nói xong, móc một cây quạt đen được làm bằng sắt ra, bên trên có thêu hoa văn màu vàng, chẳng qua đều là một ít chữ viết như gà bới mà Trí Nghiên nhìn không hiểu. Nhưng mà Trí Hiền, liếc mắt liền nhận ra, đây cũng không phải là một cây quạt thông thường, mà là lệnh bài truyền tống nối thẳng đến chợ yêu quái. Hình như, cũng chỉ có khách quý của chợ yêu quái mới có thứ này. Nghĩ như vậy, Trí Hiền liền ngắm Nhiễm Huân thêm vài lần, xem ra người này đi không ít lần.

"Lát nữa cửa vượt giới mở ra, các ngươi đi theo ta là tốt rồi, cái gì cũng không cần làm." Tố Nghiên nói xong, ở trước mặt các nàng đã xuất hiện một tia sáng màu tím đen, biết đây là cửa vượt giới, Trí Nghiên vội vàng nắm lấy tay của Ân Tĩnh, mang nàng nhảy qua. Mà một bước nhảy này, nối từ nhân giới tới yêu giới, từ Nhạc yêu cốc, đến thẳng chợ yêu quái.

So với linh khí mỏng manh ở nhân giới, Trí Nghiên có thể cảm giác rõ linh khí ở đây nồng nặc hơn rất nhiều. Tuy rằng đây cũng là lần đầu tiên nàng tới yêu giới, nhưng huyết thống của nàng chung quy cũng là yêu, cho nên không có cảm thấy khó chịu, mà lại có loại cảm giác quen thuộc vô hình. Chợ yêu quái là một địa phận vô cùng quan trọng của yêu giới, nói là chợ, nhưng diện tích lại lớn tựa như một tòa thành trì.

Nó được chia làm ba tầng giai cấp, tầng một là khu bình thường nhất, cũng chính là vị trí của các nàng lúc này. Hai bên đường đều là một ít tiểu yêu đang bán nhẫn tùy hành và một ít linh thảo đan dược, và cũng chỉ có yêu quái không có nhiều tài sản và thế lực mới ở lại chỗ này mua đồ. Mà tầng hai thì lại ở trong nội thành của khu chợ, nơi đó đa số là những cửa hàng trọng đại, trong đó đủ kỳ trân dị bảo, mà ở bên trong tầng hai, còn có vô số thức ăn và trạm dịch tùy hành của yêu giới, mùi vị không chỉ tuyệt mỹ, lại còn có thể tăng thêm cực nhiều tu vi.

Còn tầng thứ ba, thì lại chính là vị trí càng không có cách nào sánh bằng, trong số các nàng chưa có ai đi qua, mà đại đa số yêu quái cũng không biết trong tầng thứ ba rốt cuộc có cái gì. Tương truyền tầng thứ ba ở chợ yêu quái chỉ là truyền thuyết, trong đó chẳng qua là địa giới của yêu hoàng, về phần thật hay giả, thì chưa có ai thấy qua hoặc kiểm chứng. May mà các nàng cần máu tà ma, có thể tìm được ở tầng thứ hai.

"Chúng ta trực tiếp đi đến tầng thứ hai đi." Tố Nghiên dẫn đầu, đi về phía nội thành của chợ yêu quái. Ân Tĩnh yên lặng dùng thuật biến hóa che đi mặt mũi của mình, bất quá nàng phát hiện đa số yêu quái ở đây vẫn chưa lưu ý đến mình, mà là dời tầm mắt lên trên người Trí Hiền và Tố Nghiên, cho nên ít nhiều cũng yên tâm. Trước khi tới chợ yêu quái, Ân Tĩnh cho rằng ở đây hơn phân nửa là chút yêu quái có tướng mạo đáng sợ, nhưng chưa bao giờ nghĩ, nếu trừ đi mấy thứ họ bán, thì thực ra ở đây thoạt nhìn cũng không quá khác những khu chợ bình thường. Không phải yêu quái nào cũng giữ ngoại hình là thú, đa số đều là hóa thành hình người mà bán buôn.

"Tĩnh Tĩnh ngươi phải theo sát ta, đừng có đi lạc nha." Trí Nghiên thấy Ân Tĩnh hết nhìn đông tới nhìn tây, vội vàng nói. Nàng cảm giác mình là yêu, nhất định phải càng thêm chiếu cố Ân Tĩnh, thấy dáng vẻ giả vờ cường thế của nàng. Trí Hiền lắc đầu cười cười, lúc nhận ra có yêu quái dò xét linh thức qua đây, liền hạ một lá chắn chặn nó lại. Đây là ra oai phủ đầu, cũng là báo cho biết đối phương, chớ có gây sự.

Đi qua chợ yêu quái, một đường tiến thẳng vào nội thành. Trí Nghiên vội vã đi tìm máu tà ma, nhưng các nàng cũng không biết trong cái đống cửa hàng này, cái nào mới có thứ mà các nàng mong muốn. Không có biện pháp, cũng chỉ có thể tới từng cửa hàng mà hỏi. Nàng vốn định tách ra đi tìm, nhưng Trí Hiền đề nghị không tách ra, dù sao cũng không biết sẽ có yêu quái lai lịch thế nào ghé qua nơi này, nếu Trí Nghiên và Ân Tĩnh bị lạc đàn thì phiền toái.

"Mấy khách quan, cần gì?" Đầu tiên các nàng vào một cửa hàng nhìn qua rất lớn, mới vừa bước vào, liền có một tiểu yêu cánh dài bay tới. Cái này lúc trước Ân Tĩnh cũng đã thấy qua ở trong phòng của của Bá Hải, chắc là chủng tộc yếu ớt trong yêu giới, nên mới đi làm việc thế này.

"Máu tà ma." Trí Hiền nói thẳng, tiểu yêu kia nghe xong lắc đầu, ý bảo không có, các nàng không thể làm gì khác hơn là lại đến cửa hàng tiếp theo.

Qua liên tiếp mấy cái cửa hàng, nhưng cũng không có máu tà ma, Trí Nghiên cau mày, lại cảm thấy càng đi càng đói, nàng nghe nói tầng hai có rất nhiều thức ăn ngon, nhưng chưa tìm được máu tà ma nàng không có cách nào an tâm, làm sao có thể đi ăn gì đây chứ.

"Các vị, đang tìm máu tà ma sao?" Giữa lúc bốn người các nàng như ruồi không đầu đụng loạn khắp nơi, thì một gã nam tử bỗng nhiên xuất hiện. Hắn mặc một thân hắc bào, mang mặt nạ che khuất hơn phân nửa khuôn mặt, yêu khí cũng dày đặc hơn người, xem ra trên tay đã nhuộm qua không ít máu.

"Đúng thì như thế nào, ngươi có?" Trí Hiền đặt tay lên trên chuôi kiếm, thấp giọng hỏi, nghe xong lời của nàng, gã nam tử kia bỗng nhiên cười rộ lên, lắc mình một cái, chợt phóng về phía Ân Tĩnh.

"Ta không có máu tà ma, nhưng. . . linh lực thể này của các ngươi, ta sẽ thu." Nam tử bỗng nhiên để lộ ra diện mạo dữ tợn, hai bên mặt hắn là hai cái lỗ lớn, thậm chí có thể thấy được hàm răng bén nhọn ở bên trong. Thấy mục tiêu của hắn là Ân Tĩnh, Trí Hiền vội vàng rút cự kiếm ra, chặn thanh đoản kiếm trên tay hắn lại.

Tốc độ của gã cực nhanh, trong miệng phát ra những tiếng tạp âm khiến cho người ta phiền chán, hắn nhanh chóng chuyển động ở chung quanh, chân đạp lên tường phát sinh từng tiếng bùm bụp. Trí Hiền cau mày, cảm thấy đường nhìn của mình có chút theo không kịp hắn. Giữa lúc này, mấy miếng phi tiêu dính thứ chất lỏng màu đen từ bốn phương tám hướng bay tới, Trí Nghiên vội vàng lập ra mấy cái kết giới, ngăn trở đám phi tiêu bỗng nhiên phóng ra này.

"Không tệ không tệ, phản ứng không tệ, để coi lần này các ngươi ngăn cản thế nào." Gã nam tử nói, bỗng nhiên cười ha ha, ngay sau đó, chỗ các nàng đang đứng lại rung rắc một cách mãnh liệt, hơn mười cái phi tiêu chợt từ dưới đất bay lên. Lần này Trí Nghiên không có cách nào phản ứng, nhưng mà Tố Nghiên, vẫn bất vi sở động như trước, tiện tay đè xuống một cái, thì đám phi tiêu đang bay lên này đúng là dần dần chìm vào trong nền đất.

"Uy áp? Không nghĩ tới ngươi lại có uy áp, chẳng biết các hạ là thần thánh phương nào." Thấy chiêu thức của Tố Nghiên, nam tử áo đen rõ ràng là cứng đờ, hắn không đợi được câu trả lời, vì Tố Nghiên đã vọt tới trước mặt hắn, chỉ trong chớp mắt nắm đầu ấn hắn xuống đất. Lần này lực đạo rất lớn, nện thẳng đầu hắn xuống nền. Hắn khụ ra một búng máu, khóe miệng vẫn còn nở nụ cười.

"Ta rất ghét có chuột bọ thoắt ẩn thoắt hiện ở ngay trước mặt ta, nếu như ngươi biết máu tà ma ở đâu thì nhanh nói cho chúng ta biết, còn không biết, vậy đi chết đi." Tố Nghiên cau mày, lòng cũng đã không nhẫn nại đến cực độ. Nàng ghét tự mình ra tay, có thể không ra tay thì sẽ không ra tay. Nhưng con yêu chuột đồng này thực sự khiến cho người ta thấy phiền, chỉ có mấy nghìn năm đạo hạnh, thế mà dám múa rìu qua mắt thợ trước mặt mình.

"A, hóa ra là như vậy, trách không được, trách không được!" Nam tử bỗng nhiên lớn tiếng cười rộ lên, sau đó đúng là biến thành một con chuột đồng cực nhỏ, đào lỗ chạy mất. Nhìn một màn này, khóe miệng của Trí Nghiên giật một cái. Bỗng nhiên nghĩ đến, trước đây lúc mình đánh không lại người khác liền chạy trốn, cũng là buồn cười như vậy sao?

"Xem ra thân phận của Ân Tĩnh đã bị lộ, chúng ta phải nhanh chóng tìm được máu tà ma, sau đó đến trạm dịch an toàn." Thu linh lực, Tố Nghiên quay đầu lại nói với các nàng.

"Ừ, bên kia còn có một cửa hàng chưa đến, đi xem đi." Trí Hiền nói, chỉ xuống cái cửa hàng bé nhỏ có chút tầm thường ở trong góc. Tuy rằng nhìn qua rất lụp xụp, nhưng không có nghĩa là không có đồ tốt.

Các nàng cất bước đi vào, phong linh ở cửa lung lay, rồi lại không hề có yêu quái nào ra đón, qua hồi lâu, tiếng gậy đập xuống mặt đất vang lên, từng tiếng gõ nặng nề đến nỗi khiến cho lòng người trong run lên. Ân Tĩnh kéo lấy ống tay áo của Trí Nghiên, Trí Nghiên quay đầu lại liếc nhìn nàng một cái, ôm lấy nàng. Thấy các nàng lại dính vào nhau, Trí Hiền không có người nào, lại không thể đi ôm Tố Nghiên, chỉ có thể móc cự kiếm ra, đề phòng có chuyện.

Kết quả, người từ từ bước ra khỏi căn phòng kia, lại là một bà lão tóc tai trắng xoá, nét mặt tròn tròn. Tuy rằng bên ngoài có vẻ tuổi tác đã cao, nhưng ánh mắt của nàng lại không có vẻ uể oải một chút nào, mà là vô cùng có tinh thần. Nàng tiến tới liếc nhìn mỗi người các nàng một cái, tiện đà ngồi xuống ghế.

"Cái vị muốn vật gì?"

"Máu tà ma, ở đây có không?"

Trí Hiền cũng không có ôm nhiều kỳ vọng, mà bà lão kia nghe xong hơi dừng lại một chút, sau đó đúng là rơi vào trầm tư, hồi lâu cũng không hề có phản ứng. Trí Hiền nghĩ ở đây nhất định là không có, liền muốn xoay người bỏ đi. Ai biết các nàng mới đi ra vài bước, thì bà lão kia bỗng nhiên lại mở miệng.

"Máu tà ma, các ngươi có thể dùng vật đồng giá gì để trao đổi?"

"Ý của ngươi là, ngươi có?" Tố Nghiên quay đầu lại, có chút không quá tin tưởng mà đánh giá bà lão, nàng thực sự không nhìn ra đối phương có vẻ là có.

"Bà lão như ta đã ở chợ yêu quái nghìn năm nay, đương nhiên sẽ không nói dối. Chỉ là, các ngươi cần máu tà ma, thì có thể dùng vật đồng giá gì để trao đổi?"

"Ngươi cứ ra giá, bất luận là bao nhiêu tiền đều được." Trí Hiền nói xong, bà lão kia nở nụ cười, ban đầu còn là nhỏ giọng cười nhẹ, sau đó đúng là cười ha ha lên.

"Giá cả? Máu tà ma chính là vật vô giá, các ngươi cần phải dùng thứ gì đó để đổi."

"Ngươi muốn cái gì?" Tố Nghiên đã sớm biết sự tình sẽ không đơn giản như vậy, nếu phải trao đổi, vậy thì xem là cái gì cũng không muộn.

"Muốn có máu tà ma, thì cần phải dùng lông phượng hoàng làm vật trao đổi."

"Không thể nào."

"Không thể nào."

Nghe được lời bà lão kia nói, Trí Hiền cùng Tố Nghiên trăm miệng một lời trả lời, các nàng cũng không nghĩ tới đối phương sẽ nói giống như mình, trong lúc nhất thời có chút ngơ ngác nhìn nhau. Đúng lúc này, phong linh ở trước cửa lại có động tĩnh, quay đầu nhìn lại, là hai cô gái ăn mặc một đỏ một vàng, trang phục hoa lệ xuất hiện. Mặc dù lửa thần hoàng đã biến mất, nhưng cái khí chất và tướng mạo đặc biệt của Hiếu Mẫn vẫn cứ chói mắt như trước.

Trí Hiền không thể tin được mà nhìn về phía Hiếu Mẫn, cùng cái cô gái dính lấy nàng, khoác tay nàng, thậm chí là đụng vào nàng kia. Trí Hiền cảm thấy trong lòng có ngực có một đám lửa, nàng gắt gao nhìn chằm chằm cái cô gái đang kéo tay của Hiếu Mẫn, mà Tố Nghiên thì lại ngây người nhìn Bảo Lam. Lúc này bầu không khí trong phòng an tĩnh đến mức quỷ dị, vẫn là bà lão kia bật cười trước.

"Thực sự là cơ duyên xảo hợp, không phải là hai cô phượng hoàng đã tới rồi sao. Nếu các ngươi muốn máu tà ma, thì lấy ngay một cọng lông vũ của các nàng để đổi." Tố Nghiên nghe xong lời nói này, căn bản không kịp nói cái gì, cơ thể hơi nhẹ, chợt bị Bảo Lam xông tới đè lên vai. Cú này vừa nhanh vừa độc, làm cho mặt tường cũng bị rạn ra.

"Tố Nghiên, ta tìm ngươi thật là khổ." Vừa dứt lời, mặt tường đã hiện ra một cái lỗ to, mắt thấy Tố Nghiên bị Bảo Lam bắt đi, Trí Hiền không còn phản ứng kịp, cũng lười đi xem nàng. Hiện nay ở trong mắt nàng chỉ có mỗi Hiếu Mẫn không chút biểu tình đứng ở một bên, không nghĩ tới nhanh như vậy liền có thể thấy được nàng, Trí Hiền cảm giác nhịp tim của mình đang tăng nhanh. Mà lúc này, Hiếu Mẫn đúng là đã chậm rãi đi tới. Trí Hiền không hề nghĩ rằng nàng sẽ chú ý tới mình, giữa lúc nàng muốn nói cái gì đó, thì Hiếu Mẫn lại giống như không thấy được nàng mà đi vòng qua, đứng ở trước mặt bà lão kia.

"Ta cần bùa trừ tà."

------------------------------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro