chương 120

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuy rằng bại lộ cơ thể không phải là bản ý của Trí Hiền, hơn nữa xưa nay nàng cũng không có cái thói quen không thích mặc quần áo như Tố Nghiên và Trí Nghiên, nhưng là một yêu quái, Trí Hiền cũng rất tự tin về vóc dáng của mình. Nàng đã quên mất mình sống được bao lâu, đại khái cũng có mấy nghìn năm, cái tuổi này mặc dù không thể nào so sánh với các lão yêu vạn năm, nhưng nếu như so với Trí Nghiên và Hiếu Mẫn nghìn năm, thì cũng coi là người già.
Trí Hiền nhiều ít cũng có tự tin về vóc người của mình, tuy rằng bộ ngực không lớn như Trí Nghiên, nhưng cũng ghi điểm ở chỗ trắng nõn mềm mại, thêm vòng eo thon cùng hiệu ứng nửa che nửa hở, thì thực ra một màn này hết sức đẹp đẽ, thế mà lại bị Hiếu Mẫn nói là dơ mắt. Trí Hiền nhìn vành tai đỏ bừng của nàng, dĩ nhiên cảm thấy dáng vẻ của Hiếu Mẫn lúc này vô cùng khả ái.
"Mẫn Nhi như vậy là đổ oan cho ta, rõ ràng là ngươi vội vàng đốt sạch quần áo của ta, tại sao lại nói ta chẳng biết xấu hổ? Nếu nói chẳng biết xấu hổ, thì đó hẳn là ngươi kẻ động thủ trước mới đúng." Trí Hiền cười nói, vứt bỏ mớ vải rách ở trên người, tiếp tục lấy một bộ quần áo khác mà mặc vào. Thấy nàng cứ ngang nhiên thay y phục như vậy, Hiếu Mẫn còn chưa nghĩ ra nên phản bác những lời khi nãy thế nào, thì bây giờ lại càng không nói nên lời.
Giáo dưỡng tốt đẹp, xuất thân cao quý, thành ra Hiếu Mẫn chẳng bao giờ gặp phải việc hoang đường như vầy, mà việc này cũng hoàn toàn vượt ra khỏi phạm vi chấp nhận của nàng. Cơn tức giận mọc lên trong lòng Hiếu Mẫn, nàng không muốn nhiều lời với Trí Hiền, trực tiếp biến ra một cây kiếm lửa, cầm ở trên tay. Thanh kiếm này vừa xuất hiện, thì nhiệt độ trong cửa hàng cũng cao hơn mấy lần. Kiếm lửa kia dài nhỏ cực nóng, phần lửa xung quanh lay động như phượng múa. Nếu như không lầm, thì đây chính là một trong những thần khí của phượng hoàng tộc, kiếm hỏa ly.
Có người nói thanh kiếm này vẫn luôn được phượng hoàng nữ vương dùng làm binh khí, mà nay nó lại đến tay Hiếu Mẫn. Chắc là phượng hoàng nữ vương đã quyết định truyền vương vị lại cho nàng, nên mới đưa nàng cái vũ khí vượt trội này. Chỉ là. . . Trí Hiền không nghĩ tới Hiếu Mẫn lại bị mình chọc giận đến mức ngay cả kiếm hỏa ly cũng phải lấy ra, nếu như Hiếu Mẫn dùng toàn bộ linh lực chém ra một kiếm, sợ là ngay cả cái khu chợ yêu quái này cũng có thể bị đứt đôi.
"Mẫn Nhi, ngươi thật sự muốn giết ta sao?" Tuy rằng Trí Hiền tự nhận mình và Hiếu Mẫn không có giao tình gì cả, hơn nữa đối phương cũng chán ghét mình, nhưng bị người tâm tâm niệm niệm quên, chán ghét, thậm chí mối quan hệ giữa các nàng còn chưa có thân thiết hơn một chút thì đã bị giết chết, kết cục như vậy, Trí Hiền tóm lại là không cam lòng.
"Chỉ là một tên tiểu yêu, bổn cung giết ngươi thì như thế nào." Hiếu Mẫn thấy Trí Hiền u sầu, không rõ nguyên do, chỉ cho là mặc niệm lúc sắp chết. Thực ra Hiếu Mẫn rất ít khi chém giết yêu quái, một là nàng không có cái sở thích ỷ mạnh hiếp yếu, thứ hai chính là nàng chẳng thèm. Nàng biết Trí Hiền muốn đến gần mình, vì cái gọi là yêu mến. Nhưng càng biết rõ, thì Hiếu Mẫn càng cảm thấy ghê tởm.
Chỉ là một con yêu quái nho nhỏ, lại ba lần bốn lượt nói yêu mến mình, thậm chí còn vô lễ mà kêu tên mình như vậy. Quá mức cuồng vọng, quá mức tự đại, Hiếu Mẫn vốn định không quan tâm, nhưng Trí Hiền lại còn liên tiếp khiêu khích nàng, nếu cứ buông tha nàng hoài, bản thân Hiếu Mẫn cũng sẽ không thoải mái, rồi tôn nghiêm của phượng hoàng tộc sẽ đặt ở chỗ nào?

"Nếu ngươi thực sự chán ghét ta như thế, vậy tới đi." Trí Hiền bỗng nhiên ném đi thanh kiếm ở trong tay, buông tha chống cự, thấy nàng bỗng nhiên mất hết ý chí chiến đấu, Hiếu Mẫn nhíu mày, đúng là do dự một chút. Nàng chưa bao giờ giết người buông vũ khí đầu hàng, yêu quái cũng là như vậy. Nhưng nếu cứ như vậy mà buông tha nàng, thì không khỏi quá mức có lợi cho nàng. Giữa lúc Hiếu Mẫn lo nghĩ, thì biến mất thật lâu Bảo Lam và Tố Nghiên dĩ nhiên tay trong tay đi đến.
Hai người bọn họ mới đi ra ngoài một hồi, mà lúc trở về đã cảnh xuân đầy mặt, nhất là Bảo Lam, cái dáng vẻ xuân tình đầy mặt nào phải là phượng hoàng, căn bản là một con hồ ly tinh. Mặc dù khứu giác của phượng hoàng không quá mức mẫn cảm, nhưng rốt cuộc cũng là thần tộc, các phương diện cũng sẽ không quá kém, nghe thấy được mùi vị quái dị trên người Bảo Lam, Hiếu Mẫn nhíu chặc mày, lại quét mắt qua người Tố Nghiên một phen.
Lúc nãy nàng đã phát hiện cái tên yêu quái này có chút kỳ lạ, nàng thật sự không nhìn ra chân thân của nàng. Đây là lần đầu tiên Hiếu Mẫn gặp phải một tên yêu quái không thể nhìn thấy chân thân, nhưng nàng tuyệt đối sẽ không nghĩ rằng đạo hạnh của đối phương cao hơn bản thân mình, chắc là dùng thủ thuật hoặc đạo cụ gì đó để che giấu, mới không nhìn được chân thân. Nhưng mà, Bảo Lam và nàng, có mối quan hệ như thế nào?
"Tiểu Mẫn Nhi, ta mới vừa đi ra ngoài này một lát, mà ngươi liền gây rối rồi? Nóng muốn chết nóng muốn chết, ngươi nhanh nhanh thu kiếm hỏa ly lại đi." Bảo Lam không rõ cho nên nhìn Hiếu Mẫn, rồi lại nhìn Trí Hiền cùng với món vũ khí đang nằm ở dưới đất. Trải qua một phen trò chuyện thâm tình với Tố Nghiên, đại khái Bảo Lam cũng biết đây là vài tên tiểu yêu mà Tố Nghiên che chở. Nàng cũng không muốn nhìn Hiếu Mẫn và Trí Hiền đánh nhau, dù sao nàng mới gặp mặt Tố Nghiên, sao lại có thể bởi vì việc nhỏ như vầy mà nổi lên mâu thuẫn cơ chứ.
"Nàng sỉ nhục phượng hoàng tộc của chúng ta, ngươi muốn ta ngồi yên không để ý hay sao? Huống chi, bùa trừ tà, cần dùng cái tên linh lực thể kia để trao đổi." Hiếu Mẫn không có dự định thu kiếm, mà là chỉa thẳng nó vào người Ân Tĩnh, thấy nàng lại chú ý tới mình, Ân Tĩnh không quá hoang mang, dù sao Hiếu Mẫn cũng không phải là yêu ma cực kỳ hung ác, mà Trí Nghiên thì lại chắn ở ngay trước người của nàng, nhe mấy chiếc răng nanh nhỏ, hung hăng quay về Hiếu Mẫn, nhưng người nọ đã sớm dời mắt.
"Chuyện phượng hoàng tộc lát nữa lại nói, ngươi nói dùng linh lực thể để trao đổi là sao?" Bảo Lam không nghĩ tới mới đi một hồi liền phát sinh nhiều chuyện như vậy, nàng dời đường nhìn lên người bà lão ở trong quầy hàng, thấy nàng vẫn còn cười, Bảo Lam nhíu mày. Nàng cảm thấy bà lão này sâu không lường được, nhưng nếu như thực sự động thủ, các nàng nhiều người như vậy, không sợ đánh không lại nàng, chỉ bất quá sẽ vi phạm đạo nghĩa của chợ yêu quái, không chừng sẽ gây ra chút mâu thuẫn với yêu giới.
"Bà lão ta chỉ nói cần dùng linh lực thể để đổi lấy bùa trừ tà, không nghĩ tới các nàng liền đánh nhau."
"Ngươi muốn linh lực thể làm gì? Ngươi biết rõ chúng ta quen biết lại muốn chúng ta đấu đá lẫn nhau, bà lão, tâm cơ của ngươi không cạn a." Tố Nghiên bỗng nhiên đi tới trước quầy, nhẹ giọng nói. Thấy trong mắt nàng lộ ra sát ý, bà lão kia cười cười, giống như là biết sự ám chỉ của nàng, cúi người xuống lấy ra hai cái hộp.
"Thôi vậy thôi vậy, ta đây đã lớn tuổi, cũng sợ gây sự. Nếu đã vậy, thì ta liền lui một bước. Hộp bên tay trái là máu tà ma, bên tay phải chính là bùa trừ tà. Chỉ cần các ngươi cho ta một chén máu của linh lực thể, rồi cho thêm một cọng lông phượng hoàng, thì hai thứ đồ này, đều là của các ngươi." Bà lão kia nói xong, Trí Nghiên vẫn không vui, dựa vào cái gì muốn tới một chén máu của Ân Tĩnh a, bản thân mình còn chưa được uống nhiều đến như vậy, bà lão này dựa vào cái gì a.
Nhưng mà, không đợi Trí Nghiên mở miệng, Ân Tĩnh đã vội vàng che miệng nàng lại, đồng thời dùng ánh mắt ý bảo Tố Nghiên, mình đồng ý. Đây đã là biện pháp tốt nhất, Ân Tĩnh nghĩ bỏ ra chút máu cũng không có gì, dù sao cũng không chết được. Mà ở bên kia, nghe xong nàng muốn lông phượng hoàng, sắc mặt của Hiếu Mẫn còn kém hơn lúc nãy, hiển nhiên là không vui.
Phượng hoàng toàn thân đều là thánh vật cực kỳ trân quý, tuy rằng lông chim nhiều không kể xiết, nhưng muốn lông chim liền tượng trưng cho việc phải hóa ra nguyên thân, phượng hoàng tộc là hậu duệ của thần linh, nguyên thân lại càng là thứ tôn quý tượng trưng cho phá giới, bình thường cực ít khi hiện ra, chỉ khi nào linh lực không đủ hoặc dưới một vài tình huống hiếm hoi mới có thể biến trở về nguyên thân. Mà nay, nếu như hiện thân ở chốn yêu giới này, không chỉ sẽ bị bộ tộc trách phạt, mà đối với mình cũng là một loại khinh nhờn. Hiếu Mẫn mặt lạnh muốn cự tuyệt, ai biết Bảo Lam lại giống như là không có sao mà gật đầu.

"Không phải là cọng lông thôi sao? Ta có rất nhiều, ta cho." Lời vừa ra, không chỉ là Hiếu Mẫn, mà ngay cả bà lão kia cũng có chút kinh ngạc, trong cửa hàng cực kỳ an tĩnh, nhưng nhiệt độ lại cực cao. Nhận thấy được Hiếu Mẫn ở bên cạnh gần như sắp bạo phát, Bảo Lam vội vàng tiến tới vỗ vỗ lên lưng của nàng, nhưng lại bị Hiếu Mẫn né tránh.

"Cô, ngươi nói thật sao? Ta không cho phép ngươi làm nhục tôn nghiêm của bộ tộc, nếu. . ."

"Tiểu Mẫn nhi, ngươi làm gì gay gắt dữ vậy, không phải là vì ta muốn lấy được bùa trừ tà hay sao, chỉ là cọng lông thôi mà, ngươi dự định làm gì? Mấy năm nay a, ngươi chỉ lớn về tâm tư, nhưng khí độ thực sự là một chút cũng không có lớn, trách không được ngực lại nhỏ như vậy."

Bảo Lam nói, rồi còn quét qua vùng ngực của Hiếu Mẫn, bị nàng nói á khẩu không trả lời được, Hiếu Mẫn sửng sốt hồi lâu, sau đó một câu cũng không nói, thu kiếm hỏa ly liền ra khỏi cửa hàng, thấy nàng tức đến bỏ đi, Bảo Lam cười rộ lên. Tiểu Mẫn nhi thật là quá đáng yêu, mỗi lần nhìn nàng tức giận đều thật buồn cười. Mà bên kia, Trí Hiền nhìn bầu không khí lúc Hiếu Mẫn và Bảo Lam ở chung, ao ước, cũng nghĩ đến một cái biện pháp. Hoá ra nhược điểm của a Diệp là cái này, bất quá. . . ngực của a Mẫn, thực ra nho nhỏ rất đáng yêu.
Để không kéo dài thời gian, Bảo Lam liền chuẩn bị hiện ra nguyên thân, bao gồm cả Trí Hiền, Trí Nghiên và Ân Tịnh đều mười phần mong đợi ngắm nhìn. Phượng hoàng là một trong tứ đại thần thú trong truyền thuyết, mọi người nói chân thân của bọn họ rất lớn, vả lại nhiệt độ cơ thể cũng cực cao. Trí Nghiên vội vàng bảo vệ Ân Tĩnh, rất sợ một hồi nàng sẽ bị chân thân của Bảo Lam ảnh hưởng, nhưng mà, khi một tia sáng hạ xuống, một con vật thật nhỏ. . .vàng rực, tựa như là một con gà con, rồi lại có chút khác biệt xuất hiện ở trước mặt các nàng.
Không có nhiệt độ cao gì đó, lại càng không có cái gọi là chân thân rất lớn, Trí Nghiên trợn mắt há mồm nhìn con chim chỉ lớn hơn loại chim bình thường đôi chút ở trên mặt đất kia, nghi ngờ nhìn về phía Trí Hiền, người nọ lắc đầu, ý bảo nàng cũng không biết chuyện gì xảy ra. Trí Hiền chưa thấy qua thân phượng hoàng của Hiếu Mẫn, nên cũng không biết phượng hoàng thật sự là như thế nào.
"Lúc chưa ra đời Lam nhi bị ma độc xâm hại, nên chân thân mới ra như vậy, trải qua nghìn năm điều dưỡng, đã tốt hơn nhiều." Tố Nghiên đi tới, nhẹ nhàng ôm lấy Bảo Lam, sờ cái đầu hơi nóng của nàng. Thấy nàng cọ đầu lên trên bả vai của mình làm nũng, Tố Nghiên liền lấy một cong lông ở phía sau đuôi của nàng, giao cho bà lão kia. Sau đó, Bảo Lam liền trở về hình người, chẳng qua là vẫn dính vào người Tố Nghiên mà thôi.
Trí Hiền liếc nhìn cách mà bọn họ ở chung, luôn cảm thấy. . . Tố Nghiên chính là tấm gương mà mình nên học tập. Nàng cũng muốn ôm ấp Hiếu Mẫn, sau đó. . .

"Ân Tĩnh, chuẩn bị xong chưa?" Bên này cho lông chim, thì Ân Tĩnh cũng phải cho ra một chén máu. Nhìn cái chén sứ ở trước mặt, Ân Tĩnh gật đầu, còn Trí Nghiên thì lại mang cái dáng vẻ sắp khóc lên. Mắt thấy cổ tay của Ân Tĩnh bị cắt, Trí Nghiên đỏ mắt, nhưng những người trong điếm, lại nghe thấy được mùi thơm đủ để khiến cho các nàng động dung. Bảo Lam hơi híp mắt, quan sát Ân Tĩnh hồi lâu, lúc nãy nàng không có chú ý đến người này, hiện tại xem ra, máu linh lực thể này, thật không phải là thuần túy, trách không được nhiều yêu ma lại muốn tranh giành nàng.
"Được rồi, đây là đồ của hai vị." Trao đổi xong xuôi, Ân Tĩnh bởi vì ra máu, sắc mặt có chút tiều tụy, tuy rằng vết thương đã xức thuốc rất nhanh liền lành lặn, nhưng Trí Nghiên vẫn không buông tha muốn ôm lấy nàng, không cho nàng tự đi, Ân Tĩnh không có biện pháp, chỉ có thể đỏ mặt bị nàng ôm ở trên đường rêu rao khắp nơi. Đoàn người cầm đồ đạc đi ra ngoài, đến một con phố khác, lúc này mới thấy được Hiếu Mẫn đang đứng chắp tay ở một bên.

"Ngày mai mới là hội triển lãm, đêm nay chúng ta hẳn là nên tìm một nhà trọ qua đêm. Nghe nói tầng hai có một nhà trọ cực tốt, chúng ta đi vào trong đó đi." Tố Nghiên đã tới chợ yêu quái không ít lần, tất nhiên là rất quen thuộc nơi này, nàng nói như vậy rõ ràng là mời mọc Bảo Lam, Hiếu Mẫn cau mày, hiện tại liền muốn rời đi, ai biết nàng còn chưa mở miệng, thì Bảo Lam đã tự chủ trương.

"Ừ, vậy cùng nhau đi, tiểu Mẫn nhi cũng tới."

"Không, ta phải về phượng hoàng tộc."
"Tiểu Mẫn nhi, ngươi muốn bỏ lại cô cô sao? Ngươi đã quên trước lúc ra ngoài, phượng hoàng nữ vương đã nói ngươi phải bảo vệ ta hay sao?"

Bảo Lam biết lý do mình tìm tuyệt đối vô dụng, chỉ có thể dùng vai vế và mệnh lệnh để trấn áp, nghe được lời đó, Hiếu Mẫn liếc nhìn nàng, lại liếc nhìn đám yêu quái ở phía sau, chỉ có thể cùng đi theo.
--------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro