chương 121

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hiếu Mẫn bất đắc dĩ phải đi theo, người cao hứng nhất không ai khác chính là Trí Hiền, nàng thận trọng đi ở sau lưng nàng, ánh mắt luôn ngưng tụ ở trên lưng của Hiếu Mẫn. Cái ánh mắt nóng rực kia cho dù là người thường cũng có thể cảm nhận được, huống chi là Hiếu Mẫn. Nàng vẻ mặt âm trầm, trên đường không nói được một lời. Nếu nàng sớm biết tới nơi này sẽ phiền phức như vậy, thì nhất định sẽ không theo Bảo Lam sang đây.
Nghĩ tới đây, nàng liếc nhìn Bảo Lam đang lôi kéo Tố Nghiên, dáng vẻ thân mật, nỗi bất mãn ở trong lòng càng sâu. Thế kia còn thể thống gì nữa, đường đường là trưởng lão của phượng hoàng tộc, lại làm bạn với một con yêu quái nho nhỏ, thậm chí còn xúm xa xúm xít thân thiết như thế. Hiếu Mẫn yên lặng hạ kết giới hộ thân ở quanh người, nàng không hy vọng lát nữa Bảo Lam sẽ dùng cái bàn tay đã chạm qua tên yêu quái kia để chạm vào mình.
Lướt qua các cửa hàng ở tầng hai, Tố Nghiên dẫn các nàng đi tới trạm dừng chân nổi tiếng nhất ở chợ yêu quái, Cô quán. Ở đây tuy rằng được gọi là Cô quán, nhưng xung quanh rất là náo nhiệt, Cô quán không lớn, tuy rằng khá nổi danh, nhưng cũng không phải là yêu quái nào cũng có thể đi vào, thế mà Tố Nghiên lại nghênh ngang mang theo các nàng tiến vào, lấy mấy tấm bảng gỗ trên chiếc bàn vắng tanh không người canh giữ, giao từng cái cho các nàng.

"Con rắn nhỏ và Ân Tĩnh một phòng, ta và Thường nhi một phòng, một phòng còn lại, hai ngươi tự xử đi." Tố Nghiên an bài như thế, Trí Hiền và Ân Tĩnh không có dị nghị, mà Bảo Lam thì càng thêm mừng rỡ, Trí Hiền cầu còn không được, sợ rằng người dị nghị duy nhất, cũng chỉ có mình Hiếu Mẫn mà thôi. Nàng nhíu chặc chân mày, nhìn Tố Nghiên, ngay cả lúc nàng đưa tấm bảng gỗ cho mình cũng không thèm đưa tay nhận lấy.
Nàng không nhìn ra thực thân của Tố Nghiên, lại rất rõ ràng nàng an bài như vậy là có ý đồ. Nghĩ tới chuyện tên yêu quái này để cho mình và Trí Hiền ở cùng một gian phòng, Hiếu Mẫn trầm mặc hồi lâu, nếu muốn nàng chủ động đưa ra yêu cầu ở chung với Bảo Lam, thì nàng tuyệt đối không làm được cái việc mất mặt như thế, nhưng ở cùng với Trí Hiền, thì nàng càng thêm không muốn. Cuối cùng nghĩ tới nghĩ lui, Hiếu Mẫn trực tiếp đi lấy thêm một tấm bảng gỗ, trầm mặc không nói lên lầu.

"Người trong tộc của ngươi luôn mang cái dáng vẻ này."
Thấy dáng vẻ cự người từ ngoài ngàn dặm của Hiếu Mẫn, Tố Nghiên chớp mắt với Bảo La., lại thập phần đồng tình liếc nhìn Trí Hiền.
"Tiểu Mẫn nhi chỉ là quá xấu hổ mà thôi, ngươi cũng không biết khi còn bé nàng khó tính đến cỡ nào. Các ngươi đi nghỉ ngơi đi, ta đi xem tiểu Mẫn nhi đã, không thì nàng sẽ không vui."
Bảo Lam nói xong, một cái nháy mắt liền biến mất ở ngay trước mặt bọn họ, đi đến phòng của Hiếu Mẫn. Chỉ là vừa tới nơi, nàng liền có chút suy yếu nằm lên trên lưng của Hiếu Mẫn, bộ dáng khó chịu.
"Tiểu Mẫn nhi, ta khó chịu." Bảo Lam thấp giọng nói, hai tròng mắt trở nên có chút tan rả.

"Là ngươi tự làm tự chịu, rõ ràng là cơ thể đang bị ảnh hưởng bởi vết thương cũ, lại còn hiện ra nguyên thân, ta quả thực không có cách nào lý giải suy nghĩ của ngươi." Hiếu Mẫn đưa tay ấn lên bụng của Bảo Lam, truyền linh lực vào trong, thẳng đến khi tay của Bảo Lam không còn lạnh nữa thì mới dừng lại.
"Ai bảo tiểu Mẫn nhi không chịu cho lông, chỉ có thể là ta cho."

"Ngươi lại còn nói tới việc này, bọn yêu quái kia chẳng qua chỉ là một đám ô hợp, thêm nữa, lông phượng hoàng há là thứ có thể tùy tiện cho người khác sao." Nói đến chuyện ở cửa hàng ngày hôm nay, Hiếu Mẫn lại mang cái vẻ mặt bất mãn, thấy nàng chưa lên làm vương mà đã bắt đầu giáo huấn mình, Bảo Lam mím môi, vỗ lên mông của nàng.

"Tiểu Mẫn nhi, ta là cô cô của ngươi."

"Ta biết rồi, nếu ngươi không phải, thì chỉ dựa vào cách ngươi gọi ta, đã là tội lớn."

"Được, ngươi lợi hại nhất được chưa, ta đi."
Bảo Lam nghe Hiếu Mẫn nói chuyện với mình như thế, cũng không vui, nàng đi ra khỏi cửa, trực tiếp quay về căn phòng của Tố Nghiên, nàng cảm thấy tiểu Mẫn nhi thực sự là càng lớn càng không đáng yêu, rõ ràng khi còn bé bị trêu chọc sẽ đỏ mặt xù lông, nhưng bây giờ lại trực tiếp bày ra vẻ mặt ôi thiu. Bảo Lam nghĩ sau khi quay về nhất định là phải nói với trưởng lão trong tộc, để bọn họ hoãn việc tổ chức nghi thức kế thừa cho Hiếu Mẫn, nếu không mình sẽ không tìm được cơ hội đùa giỡn nàng.

"Thế nào lại tức giận rồi?" Tố Nghiên ở trong phòng, phát hiện trên mặt của Bảo Lam viết hai chữ không vui, nhẹ giọng hỏi.

"Không có gì, chúng ta ra ngoài đi dạo một chút đi." Đây không phải lần đầu tiên Bảo Lam tới chợ yêu quái, mà mấy lần trước, nàng đều đi cùng với Tố Nghiên. Khi đó, các nàng sẽ tới Cô quán, sau đó nắm tay cùng đi ra ngoài ngắm nhìn bầu trời của yêu giới.
Yêu giới là một nơi rất tương tự với nhân giới, bầu trời ở nơi này rất đẹp, không vô tình lạnh lùng giống như thần giới, mà ở đây, cũng từng là nơi các nàng ẩn nấp. Chỉ có ở yêu giới, các nàng mới có thể tùy ý ở cạnh nhau, không cần sợ bị người trong tộc phát hiện. Tuy rằng hiện tại đã nghìn năm trôi qua, nhưng các nàng vẫn về lại nơi này.

"Nghiên nhi, ngươi có đói bụng không, hay là ta giúp ngươi đi mua chút thức ăn nha?"

Ân Tĩnh thấy Trí Nghiên mới vừa vào trong phòng liền rúc người lên trên giường, nàng có chút lo lắng hỏi, hình như từ lúc rời khỏi cửa hàng, biểu tình của Trí Nghiên đã rất nghiêm trọng, nhưng lúc nãy những người khác còn ở đó, nàng cũng không tiện hỏi cái gì.

"Không, ta không đói bụng, Tĩnh Tĩnh ngươi đừng đứng nữa, qua đây nghỉ ngơi chút đi, ngươi chảy nhiều máu như vậy, ta khó chịu." Trí Nghiên vùi đầu vào trong gối, âm thanh có chút rầu rĩ. Chỉ cần nhắm mắt lại, thì nàng sẽ nghĩ đến cảnh tượng lúc Ân Tĩnh bị lấy máu, mặc dù biết đó là bất đắc dĩ, nhưng trong lòng Trí Nghiên vẫn cảm thấy cực kỳ không thoải mái, nàng liếc nhìn máu tà ma và hộp long châu ở trên bàn, Tố Nghiên bảo nàng rời khỏi yêu giới rồi hãy giải phong ấn, để tránh làm cho yêu giới chú ý, thế nhưng nàng chưa bao giờ khát vọng cái lực lượng kia như lúc này.
Nếu như nàng mạnh đến mức không ai dám bắt nạt, vậy thì nàng có thể bảo vệ tốt cho Ân Tĩnh. Trước đây bị bầy sói vây đánh là do Tĩnh Tuệ cứu các nàng, trận ngự mệnh tháp nếu như không có Trí Hiền, đừng nói là cứu Ân Tĩnh trở về, sợ là ngay cả tư cách chém giết mình cũng không có. Hôm nay ở chợ yêu quái, mình vẫn như trước cái gì cũng làm không được. Trí Nghiên chưa từng thất lạc như thế này bao giờ, dù cho đã đáp ứng Tố Nghiên không vội cầu thành, nhưng trong đầu nàng vẫn còn sốt ruột.

"Nghiên nhi, không có chuyện gì, ngươi đừng khổ sở." Ân Tĩnh tâm tư thông suốt, lại hiểu rõ Trí Nghiên, đương nhiên là biết nàng đang suy nghĩ cái gì ở trong lòng. Nàng đở Trí Nghiên lên khỏi gối, nhìn con mắt trái mang màu máu đỏ cùng con mắt phải đang rơi nước mắt của nàng,

trong lòng cũng phát đau theo. Mình là người, rất mềm yếu cũng rất yếu đuối. Mà Trí Nghiên lại là yêu, các nàng không ở trong cùng một cấp bậc, nhưng chính là bởi vì như vậy, cho nên các nàng có thể ở bên nhau mới càng thêm trân quý.

"Ta ở bên cạnh ngươi, ta mãi mãi ở cạnh ngươi." Ân Tĩnh nhẹ hôn nhẹ lên hai mắt của Trí Nghiên, ôm chặt cơ thể đang phát run của nàng. Nếu lúc nãy Trí Nghiên còn có thể nhịn được không khóc thành tiếng, thì bây giờ lại như nước tràn bờ đê.

"Tĩnh Tĩnh, ta. . . Ta không muốn cứ vô dụng như vậy, ta muốn trở nên mạnh mẽ, không muốn mượn tay bất kỳ kẻ nào để bảo vệ ngươi. Ta muốn làm được, ta nhất định phải làm được."
Trí Nghiên ôm chặc Ân Tĩnh, tâm tình rốt cuộc cũng khôi phục. Thấy nàng cọ nước mắt lên trên y phục của mình, Ân Tĩnh sờ đầu của nàng, kéo nàng vào trong lòng của mình. Nghiên nhi, ngươi muốn trở nên mạnh mẽ, sao ta lại không muốn chứ. Chúng ta đều muốn vì đối phương mà trở nên mạnh mẽ, vậy thì cùng nhau nỗ lực thôi.

"Hiện tại có đói bụng không?" Thấy Trí Nghiên không còn khó chịu nữa, Ân Tĩnh lại hỏi, thấy Trí Nghiên gật đầu, Ân Tĩnh không biết làm gì với nàng, liền đứng lên."Ta đi xuống lầu lấy chút thức ăn, nơi này là chỗ dừng chân an toàn, hẳn là sẽ không có yêu quái nào động thủ ngay tại đây."
"Ừ. Trí Nghiên nói nơi này có lệnh cấm, nếu phát hiện có nguồn linh lực lớn chuyển động, sẽ có người của chợ tới xử lý. Hay là ta đi với ngươi đi, ngươi tự đi một mình ta lo lắng."

Trí Nghiên nói xong liền muốn đứng lên, Ân Tĩnh nhìn mắt nàng chưa khôi phục, thì lại ấn vai nàng xuống."Không sao đâu, ta tự đi là được rồi, ngươi ngoan ngoãn nằm nghĩ, nếu qua nửa nén hương mà ta vẫn chưa trở về, thì ngươi đi tìm ta cũng chưa muộn."

Ân Tĩnh cầm tiền Trí Nghiên đưa, liền đi xuống lầu. Nàng cũng không biết cái gọi là Cô quán này có thứ gì ngon, chỉ thấy bên trong quán có một cái sạp nhỏ bán chút thức ăn, liền đi tới.

"Xin hỏi đây chính là thịt để ăn sao?"

"Đúng." Người bán hàng ngẩng đầu nhìn một chút, phát hiện Ân Tĩnh là người, nhưng cũng không có nói thêm gì nữa.

"Nga, vậy lấy cho ta một ít." Ân Tĩnh suy nghĩ về sức ăn của Trí Nghiên, liền lấy nhiều một chút. Người bán hàng gật đầu, lấy một cái hộp gấm ra, bắt đầu trang trí những thứ hắn đang xào trong nồi.
Trong lúc chờ đợi, Ân Tĩnh phát hiện có một ánh mắt luôn luôn nhìn vào mình, nàng nghi ngờ men theo tầm mắt kia, chỉ thấy trong đại sảnh trên lầu hai, có một cô gái đang ngồi ở đó. Cô gái kia vừa nhìn liền biết không phải là nhân loại, bởi vì tóc của nàng cũng mang màu trắng bạc, chỉ có điều màu của Trí Nghiên là màu xám tro, còn màu của nàng thì thiên về trắng.
Ngũ quan của cô gái kia thập phần xinh đẹp, nhìn qua chính là thuộc về kiểu mỹ nhân lạnh lùng. Nàng mặc một bộ váy dài màu xanh biển, dưới chân mang một đôi giày thuần trắng, bên trên trạm chỗ loại hoa văn tinh xảo màu băng xanh. Nàng an tĩnh nhìn mình, mặc dù mình đã quay đầu lại đối diện với nàng, nhưng nàng cũng không hề dời mắt. Ánh mắt của nàng rất xinh đẹp, nó cũng mang màu xanh biển như y phục, rồi lại càng thêm trong sáng.
Đôi tròng mắt kia tựa như biển xanh sâu thẳm, ẩn chứa rất nhiều sự thâm thúy, tản ra loại ánh sáng nhàn nhạt. Ân Tĩnh sửng sốt nhìn nàng, mà biểu tình của nàng lại cười như không cười. Lúc này, người bán hàng gọi Ân Tĩnh, mới làm cho nàng hoàn hồn. Ai biết chỉ có mấy hộp thịt, mà mất hết mấy vạn lượng tiền yêu. Ân Tĩnh nghe xong choáng váng, bởi vì tất cả tiền tích góp của Trí Nghiên, cũng chỉ hơn ba vạn, ngay cả mua mấy hộp thịt cũng không đủ.

"Thực sự xin lỗi, lộ phí của ta hơi thiếu, có thể đợi ta lên lầu cầm thêm không." Đây là lần đầu tiên Ân Tĩnh gặp phải chuyện quẫn bách như vậy, nghĩ đến bộ dáng của mình có thể đã bị cô gái vừa rồi nhìn hết, Ân Tĩnh liền cảm giác trên mặt nóng bừng. Nàng vội vàng trở về phòng lấy tiền, mà sau khi nàng đi rồi, tại bàn của cô gái ở tầng hai, bỗng nhiên xuất hiện thêm một người.

"Cười cái gì?" Cô gái mắt đỏ tóc đen nhìn nàng, hỏi.

"Không có gì, chỉ là thấy được một người thú vị."

"Nga? Có người làm cho ngươi cảm thấy thú vị sao, ta cũng muốn nhìn một chút."

"Có thể ngày mai sẽ đụng phải, đi trước đi."
Lời vừa ra, các nàng đã biến mất, Ân Tĩnh cầm tiền quay lại, liền vội vả ôm thịt trở về. Cầm mấy hộp thịt trên tay, lần đầu tiên Ân Tĩnh có loại cảm giác xa hoa lãng phí, bất quá chỉ là thức ăn mà thôi, mà mình lại ngốn hết số tiền tiết kiệm của Trí Nghiên, còn phải tìm Trí Hiền mượn thêm một đống, nghĩ đến điểm này, Ân Tĩnh liền quyết định, không bao giờ tới chợ yêu quái mua bất cứ cái gì.
Đến buổi tối, khu chợ lại càng thêm náo nhiệt, nghe âm thanh huyên náo ở bên ngoài, Hiếu Mẫn thu công, nhớ tới dáng vẻ của Bão Lam lúc rời đi, lo lắng hồi lâu, vẫn quyết định đi ra ngoài. Nàng biết cô cô của mình là người có tính tình trẻ con, nếu mình không nói xin lỗi nàng, thời gian càng lâu, thì nàng không những không quên, mà trái lại sẽ còn nhớ kỹ hơn.
Men theo khí tức của Bảo Lam, Hiếu Mẫn đi đến hậu viện của Cô quán, nhưng mà, nàng mới vừa đi được vài bước, liền nghe thấy tiếng hít thở kỳ quái. Âm thanh kia có chút gấp, hơn nữa lại còn hơi áp lực. Hiếu Mẫn tưởng Bảo Lam xảy ra chuyện, tuy rằng cảm thấy âm thanh này không giống nàng, nhưng vẫn vội vàng đi tới. Thế nhưng, nàng làm sao có thể nghĩ tới, trước mắt sẽ là cảnh tượng như thế này.
Chỉ thấy Bảo Lam quỳ trên mặt đất, đang chui vào giữa chân của Tố Nghiên. Mặc dù không có cố ý thăm dò qua chuyện giao hợp, nhưng Hiếu Mẩn cũng hiểu các nàng đang làm cái gì. Nghĩ đến cô cô của mình, đường đường là trưởng lão của phượng hoàng tộc, thế mà lại hèn mọn quỳ trên mặt đất, vì một tên yêu quái làm chuyện như thế. Hiếu Mẫn mắc cở đến nỗi hai tai đều đỏ lên, cơn giận lại càng sâu. Nàng không tin cô cô sẽ cam tâm tình nguyện làm chuyện này, nhất định là do tên yêu quái kia ép buộc nàng. Nghĩ như vậy, Hiếu Mẫn chợt rút kiếm hỏa ly ra, chém về phía Tố Nghiên.

"Yêu nghiệt, ngươi làm nhục phượng hoàng tộc của ta, hôm nay ta nhất định phải cho ngươi chết dưới thanh kiếm này."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro