chương 123

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trải qua một đêm nghỉ ngơi không tính là yên bình, đến sáng ngày thứ hai, Hiếu Mẫn và Trí Hiền từ trong phòng của mỗi người đi ra, bên kia Tố Nghiên đã cùng Bảo Lam ngồi ở dưới lầu uống trà, mà Trí Nghiên thì lại mang cái vẻ thần thanh khí sảng ăn thịt, duy chỉ có Ân Tĩnh là có vẻ không được nghỉ ngơi tốt, nhìn qua rất là mệt mỏi.
Trí Hiền quan sát Ân Tĩnh hồi lâu, cảm giác cánh tay phải cầm đũa của nàng đang run rẩy, không kềm được nhìn thêm mấy lần. Thính giác của yêu quái vô cùng linh mẫn, hôm qua nàng không có hạ kết giới ở chung quanh, nên cũng nghe được tiếng ồn phát ra từ hai cái gian phòng kia. Tuy rằng nàng nhiều ít cũng đoán được mối quan hệ của Tố Nghiên và Bảo Lam, nhưng lại không nghĩ rằng đêm đầu tiên hai người mới vừa gặp lại đã không kịp chờ đợi mà làm liền, trên thực tế, Trí Hiền lại càng không biết hai người bọn họ đã làm qua một lần ở ngay trước cửa hàng.
Mà so với Bảo Lam và Tố Nghiên, càng thêm ầm ĩ chính là bên phòng của Trí Nghiên. Rắn vốn là loài cực kỳ tràn đầy dục vọng, mặc dù hiện tại không phải là kỳ động dục, nhưng lúc nào cũng có thể rần rần. Trí Hiền nghĩ, nếu như Ân Tĩnh cứ ở bên cạnh Trí Nghiên, thì gần như ngày nào cũng là kỳ động dục của con rắn này. Ngày hôm qua đúng là ầm ĩ cả đêm mới từ bỏ ý đồ, trách không được tay của Ân Tĩnh đều run đến như vậy.
Hiếu Mẫn đương nhiên không biết những thứ này, nàng một mình ngồi ở bên cạnh bàn, yên lặng uống phần nước do chính nàng mang tới. Đối với nàng mà nói, bất kỳ vật gì của yêu giới nàng cũng không muốn đụng đến, chứ đừng nói chi là cho vào miệng.

"Tố Nghiên, hội chợ triển lãm mà ngươi nói không phải là vào đêm nay sao?" Trí Nghiên ăn miếng thịt mà Ân Tĩnh đút cho nàng, vui vẻ nói. Nhớ tới những ngày mình bị giam ở trong Trần Duyên tự không được ăn thịt, mà nay Ân Tĩnh lại chủ động đút cho mình, thì càng cảm thấy hài lòng.

"Ừ, chính là vào tối nay, cứ một nghìn năm chợ yêu quái sẽ tổ chức hội chợ triển lãm đặc biệt một lần, đêm nay đúng là đã đến kỳ hạn nghìn năm, không chỉ là yêu giới, mà không ít thế lực của những giới khác cũng sẽ tới đây, tuy rằng trong sáu giới yêu giới cũng không phải là cực mạnh, nhưng cũng không phải là yếu nhất." Tố Nghiên kiên nhẫn giải thích, thấy Bảo Lam nghiêng đầu tựa vào trong lòng ngực của mình ra vẻ buồn ngủ, thì trực tiếp ôm nàng vào trong ngực, để cho nàng ngủ thoải mái hơn.
"Thế nhưng ta không có mong muốn đặc biệt gì, cũng không có tiền." Trí Nghiên lẩm bẩm, nhưng mà câu sau cùng mới là trọng điểm. Nhìn dáng vẻ ủy khuất của nàng, Ân Tĩnh câm nín không nói chuyện, nàng cũng không nghĩ tới tối hôm qua mua có mấy hộp thịt mà đã dùng hết số tiền để dành của Trí Nghiên, nên nói là thịt ở đây quá đắt, hay là Trí Nghiên quá nghèo đây?

"Những thứ được trưng bày trong đêm nay đa phần là những vật quý hiếm, không có quá nhiều tác dụng với ngươi."

"Nga, vậy thì tốt." Trí Nghiên biết mình có bao nhiêu cân lượng, thứ rất lợi hại nàng không dùng được, mà quá yếu thì nàng cũng không cần. Hiện tại nàng thầm mong nhanh chóng quay về Nhạc yêu cốc, sau đó giải phong ấn của long châu, như vậy nàng sẽ mạnh lên một chút.
Giữa lúc trò chuyện, chủ quán đã đưa thức ăn lên, thứ mà chợ yêu quái có rất nhiều chính là các món thịt xào nướng của yêu thú, cho nên bọn họ gọi thịt là chủ yếu. Ở đây chỉ có Ân Tĩnh không ăn mặn, Trí Nghiên cũng tri kỷ gọi cho nàng thức ăn chay. Trí Hiền không nhúc nhích chiếc đũa, vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Hiếu Mẫn, suy nghĩ một chút, vẫn là đứng dậy đi tới, ngồi đối diện với nàng.

"Ta muốn nói chuyện với ngươi một chút." Trí Hiền biết Hiếu Mẫn không muốn gặp mình, mà tối hôm qua nàng cũng đã suy nghĩ rất lâu, mình nên làm thế nào mới có thể cải thiện quan hệ với Hiếu Mẫn. Hiện tại ngay cả quan hệ bạn bè các nàng cũng không có, Hiếu Mẫn chán ghét thân phận và tâm tư mình dành cho nàng. Có phải, chỉ cần đặt tâm tư của mình qua một bên, cải thiện mối quan hệ với nàng trước thì sẽ khá hơn một tí hay không? Nghĩ như vậy, Trí Hiền đã có tính toán. Bây giờ thấy Hiếu Mẫn không trả lời, thì liền mở miệng.

"Ta biết ngươi chán ghét ta, nhưng ta kính trọng cũng hướng về ngươi. Ta tự nhận có thể mình sẽ không bao giờ đạt được độ cao của ngươi, nhưng ta cũng không muốn tiếp tục như vậy nữa. Ta với ngươi đánh cuộc một lần được không, ra khỏi yêu giới, ngươi đánh với ta một trận, cả hai chúng ta đều xuất ra toàn lực. Nếu trong vòng một trăm chiêu không giết được ta, thì hãy trở thành bạn bè với ta đi."

Trí Hiền vừa nói xong, Trí Nghiên vội vàng đứng dậy, có chút lo lắng nhìn nàng. Hiếu Mẫn là ai? Thiên tài của phượng hoàng thần tộc, có huyết thống thần tộc thuần khiết nhất. Nàng có kiếm hỏa ly, lại còn có lửa thần hoàng. Đừng nói là phát huy toàn lực, coi như là chỉ có mấy phần công lực, thì cũng có thể dễ dàng đánh tan Trí Hiền. Mà nay, nàng lại còn nói muốn ra ngoài yêu giới quyết đấu? Còn muốn dùng toàn lực? Đây không phải là muốn chết thì là cái gì?

"Trí Hiền, ngươi cần gì làm chuyện dại dột như thế, trở thành bạn bè với nàng có cái gì tốt đâu." Trí Nghiên lo lắng cho Trí Hiền, đối với nàng mà nói, Trí Hiền là người nhà của nàng, nếu Trí Hiền có cái gì ngoài ý muốn, nàng đánh không lại Hiếu Mẫn, lại càng không cứu được nàng. Nhưng mà, giữa lúc mọi người đang lo lắng, thì Hiếu Mẫn bỗng nhiên ngẩng đầu, khinh thường nhìn về phía Trí Hiền.

"Ngươi dựa vào cái gì nghĩ rằng ta sẽ đáp ứng thỉnh cầu vô lễ của ngươi." Hiếu Mẫn quả thực không hiểu vì sao Trí Hiền lại làm như vậy, dưới cái nhìn của nàng, Trí Hiền thật sự không đơn giản, yêu quái rất khó đi lên con đường tu đạo, nhưng nàng lại cực kỳ bình ổn. Nếu vứt đi huyết thống không nói, quả thật nàng có thiên phú rất tốt. Thế nhưng, đã trực tiếp khiêu chiến mình, lại còn muốn mình xuất ra toàn lực, không khỏi quá mức tự phụ.

"Bởi vì ngươi là Hiếu Mẫn, ngươi là phượng hoàng mạnh nhất, mà ngươi cũng quyết không cho phép ta đây có loại mơ ước ngươi, không phải sao?" Trí Hiền nói, bỗng nhiên cười rộ lên, lại tiếp tục nói."Ta biết ngươi không ưa ta, nhưng ta cũng không muốn bị ngươi không ưa mãi. Đã như vậy, thì đánh với ta một trận. Nếu ta chết, ngươi có thể diệt trừ cái kẻ phiền toái như ta vĩnh viễn. Nếu ta thắng, thì chính là tên yêu quái duy nhất có thể ứng đối hơn trăm chiêu với phượng hoàng thần tộc, như thế, nói ta là bằng hữu của ngươi, cũng sẽ không khiến cho ngươi mất mặt."
Trí Hiền nói xong, trong mắt Tố Nghiên tràn đầy tán thưởng, ngay cả Bảo Lam cũng nhướng lông mi, càng nhìn Trí Hiền càng thấy thuận mắt. Hoá ra điều ngoài ý muốn mà tối hôm qua Tố Nghiên nói, chính là cái tên tiểu yêu này. Tướng mạo không tồi, tính cách cũng tốt, mấu chốt là có thể bắt được tâm lý không được tự nhiên của tiểu Diệp nhi, một chiêu này lấy lui làm tiến, quả thực là rất hay.
"Thời gian." Quả nhiên, Hiếu Mẫn nghe xong lời Trí Hiền nói, vô luận như thế nào cũng sẽ không cự tuyệt. Danh dự của phượng hoàng tộc, sự kiêu ngạo cùng thực lực của bản thân, làm cho nàng không tìm được bất kỳ một lý do nào để cự tuyệt. Hiếu Mẫn khẽ mím môi, hai tròng mắt lẳng lặng dừng ở trên người Trí Hiền, nàng thừa nhận Trí Hiền quả thực không giống với đại đa số các con yêu quái khác, nhưng mình không có khả năng thất bại.

"Nếu a Mẫn đồng ý, vậy. . ."

"Chờ một chút." Giữa lúc Trí Hiền chuẩn bị nói ra thời gian, Tố Nghiên bỗng nhiên ra lời ngăn cản. Nàng ngồi xuống đối diện, tự tiếu phi tiếu liếc nhìn Trí Hiền, lúc này mới chuyển đầu về hướng Hiếu Mẫn.

"Nếu như các ngươi công khai đối chiến, ngày giờ tự nhiên không thể qua loa. Ta nghĩ năng lực của a Trí Hiền không sai, nếu ta chỉ điểm cho nàng một hai chỗ, nàng chưa chắc sẽ thua ngươi. Không bằng chọn ngày này ba tháng sau là ngày quyết đấu, trong thời gian này, các ngươi không thể một mình xuất thủ với đối phương, cũng phải bảo đảm an toàn cho đối phương." Tố Nghiên nói xong, len lén đưa mắt với Trí Hiền, Trí Hiền hiểu ý, không nói gì.
Mà Hiếu Mẫn hiển nhiên bất mãn với câu nói cuối cùng, nàng không hề nghi ngờ không được lén lút ra tay, nhưng tại sao còn phải bảo vệ sự an toàn cho đối phương? Mình không có việc gì, cho dù có cũng không cần tên tiểu yêu này bảo vệ, vậy trái lại, tại sao mình lại phải đi bảo vệ nàng? Sự an bài này khiến cho Hiếu Mẫn cảm thấy khó chịu, nàng đang muốn phản bác, thì Bảo Lam bỗng nhiên bu lại.
"Tiểu Mẫn nhi làm sao vậy? Chẳng lẽ sợ? Chỉ có ba tháng mà thôi, ngươi không muốn nhượng bộ là vì sợ thua sao? Còn có, nếu trước khi tên tiểu yêu này quyết đấu với ngươi lại bị người khác đả thương, vậy ngươi thắng cũng không anh hùng." Bảo Lam hiểu Hiếu Mẫn nhất, quả nhiên, sau khi nàng nói xong câu đó, lời từ chối của Hiếu Mẫn cũng nghẹn ở trong cổ họng.
Nàng nhíu mày liếc nhìn Bảo Lam, rồi lại liếc nhìn Trí Hiền, yên lặng gật đầu một cái. Thấy Hiếu Mẫn đồng ý, Tố Nghiên hướng về phía Bảo Lam len lén đưa cho nàng một cái dấu tay bội phục, Bảo Lam không khách khí thu. Đối phó với tiểu Mẫn nhi, là sở trường của nàng, ai bảo tiểu Mẫn nhi kiêu ngạo lại không được tự nhiên, còn hay sỉ diện hảo cơ chứ.
Định được ngày rồi, thời gian cũng đã tới lúc bắt đầu hội triển lãm, hội triển lãm ngay trong nội thành của tầng hai, nói là hội triển lãm, thực ra là hội đấu giá thì càng chuẩn xác hơn, dù sao đa số những thứ được trưng bày ở đây đều là dành cho người trả giá cao nhất, chứ không phải là chỉ nhìn không bán. Các nàng đi chung với nhau quá mức nổi bật, nhưng mà yêu quái ở xung quanh, phàm là có chút tầm mắt, thì sẽ không tới mạo phạm.
Đến cửa chính của hội đấu giá, Trí Nghiên phát hiện đó là một căn phòng có kiến trúc kỳ lạ, cửa chính rất cao, là dùng vàng ròng chế tạo thành, có hai con sư tử to lớn màu vàng ngồi ở trước cửa, mắt đỏ xoay tròn, nhìn qua có chút kinh người. Tố Nghiên đưa vài lá bùa ở trong tay cho người giữ cửa, cửa rất nhanh được kéo ra, các nàng theo đó đi vào trong.

Sau khi vào trong, tiểu yêu dẫn đường mang các nàng lên gian phòng ở trên lầu, nơi đó đã được bày sẵn sáu vị trí, một tấm bình phong ngăn cách ở hai bên. Ân Tĩnh tận lực không khiến cho người khác chú ý, ngồi đàng hoàng với Trí Nghiên, mà Hiếu Mẫn thì càng chán ghét cái nơi có yêu khí tràn lan như vầy, thủy chung trầm mặt không nói gì. Chỉ sợ hưng phấn cũng chỉ có người từng trải Tố Nghiên cùng Bảo Lam không có gì cả chỉ có tiền.

"Lam nhi muốn cái gì? Ta thấy cái áo choàng bằng linh thạch vàng đó rất thích hợp với ngươi, ta mua cho ngươi." Tố Nghiên nói, hoàn toàn không che giấu sự khẳng định trong lời nói, nghe xong lời của nàng, Bảo Lam cười, khuôn mặt hạnh phúc đến nỗi sắp tràn ra tới nơi.

"Ngươi đã nhất quyết muốn tặng cho ta, thì ta liền miễn cưỡng mà nhận. Ngươi muốn cái gì cũng có thể nói với ta, ở đây không có thứ gì ta mua không nổi."
Các nàng nói xong, Hiếu Mẫn vẻ mặt hờ hững, hiển nhiên là đã ngăn cách ngũ giác, hoàn toàn tiến vào thế giới của chính nàng. Mà Trí Hiền thì co quắp khóe miệng, hận không thể cũng học theo Hiếu Mẫn, cách trở ngũ giác. Chỉ có Trí Nghiên là cảm thấy hàm răng đều phát đau, nàng đáng thương mà nhìn Ân Tĩnh, cảm giác mình vừa không tiền vừa không quyền, Ân Tĩnh theo mình rất là thua thiệt.
"Tĩnh Tĩnh, ngươi. . . ngươi muốn cái gì?" Trí Nghiên nói xong câu cuối cùng hiển nhiên là không có chút sức lực, nàng cảm giác mình nghèo cực, vốn đang có ý muốn nuôi Ân Tĩnh cho trắng trẻo hồng hào, bây giờ đừng nói là quần áo bằng linh thạch vàng, ngay cả đồ chay trong trạm dịch lúc nãy nàng cũng không có tiền mua. Ân Tĩnh tất nhiên là nhìn ra tâm tư của Trí Nghiên, nàng vốn là người xuất gia, không chú ý tới bất kỳ một vật chất nào cả, huống chi là thứ gì đó của yêu giới. Nghĩ tới đây, Ân Tĩnh thừa dịp không ai thấy, vội vàng hôn một cái lên gò má của Trí Nghiên.

"Nghiên nhi, trừ ngươi ra, cái gì ta cũng không muốn."

Cùng lúc đó, tiếng chuông thanh thúy ở trên đài đã reo lên, ý bảo món hàng thứ nhất của hôm nay xuất hiện. Nhưng mà, đó lại không phải là kỳ trân dị bảo gì cả, mà là một người.
----------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro