chương 124

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi người kia vừa ra tới, toàn trường xôn xao một mảnh, thậm chí không ít yêu quái còn nói hội triển lãm lấy vật này ra lừa gạt bọn họ. Lúc này, gã nam tử mặc một thân hắc bào đi ra, hắn nhìn qua tuổi tác đã cao, trên làn da tay ngăm đen hiện rõ những nếp nhăn lồi lõm. Hắn chống gậy, từng bước từng bước đi lên trên đài. Rồi bỗng nhiên lại ngẩng đầu, liếc về phía đám người của Trí Nghiên.
Ân Tĩnh không tránh được, cho nên dễ dàng đối mặt với đường nhìn của ông lão kia, nhận thấy hắn đang quan sát mình, Ân Tĩnh có chút đứng ngồi không yên, liền né về phía sau, mặc dù là một động tác rất nhỏ, nhưng cũng không thoát khỏi ánh mắt của yêu quái. Ông lão gõ mấy gậy xuống dưới mặt đất, xung quanh liền an tĩnh lại. Hắn chính là quản lý cấp hai của chợ yêu quái, cũng là chủ quản của hội đấu giá.

"Lam nhi, ngươi có thể xem thấu chân thân của hắn hay không?" Tố Nghiên ngưng mắt, nét mặt mang theo tiếu ý, nghe nàng hỏi như vậy, Bảo Lam lắc đầu, ai biết Tố Nghiên lại cười nhạo nhìn nàng, lúc này Bảo Lam mới hiểu ra cái gì, tức giận nhéo Tố Nghiên một cái.

"Cái tên chết tiệt này, chẳng lẽ lại lợi hại hơn rồi, ngươi có thể xem thấu chân thân của lão già kia?"
Bảo Lam dùng mật ngữ truyền âm cho Tố Nghiên, nghe được lời của nàng, Tố Nghiên gật đầu. Chợ yêu quái không hổ danh là khu vực quan trọng của yêu giới, mặc dù chỉ là một tên quản lý cấp hai, nhưng tu vi cũng đã thâm hậu như thế. Lão già kia là một yêu thụ một vạn năm, mà cây gậy trong tay hắn, chính là dùng rễ linh thụ của hắn mà làm ra. Nó là căn cơ cũng là vũ khí của hắn, hơn nữa, ngoại trừ ông lão này, dường như năm nay cũng có không ít đại nhân vật. Chẳng hạn như, ngồi bên phía tay trái của bọn họ chính là một nhân vật lợi hại.
Tố Nghiên đưa mắt nhìn qua tấm bình phong, nàng có thể cảm giác được người bên cạnh đang cố ý ẩn nấp khí tức, nhưng cái cổ lệ khí mạnh mẽ kia muốn giấu thế nào cũng không giấu được. Tuy rằng chẳng biết nàng tới đây làm gì, nhưng ít ra đừng chọc tới mới tốt, bằng không cho dù là mình, sợ rằng cũng không phải là đối thủ.

"Chư vị, không cần chú ý như vậy, người này cũng không phải là người bình thường, mà là, một nửa linh lực thể. Tuy rằng không bổ dưỡng bằng linh thể thuần khiết, nhưng nếu ăn máu thịt của hắn, chí ít có thể tăng trưởng mấy năm tu vi." Yêu thụ mở miệng nói. Lời nói này làm cho đám yêu quái đang ngồi trong gian nhà bỗng chốc nhảy nhót hoan hô. Nhưng Ân Tĩnh và Trí Nghiên bên này thì lại xanh mặt.
Một nửa linh lực thể. . . ăn máu thịt. . . Hai cái này từ không ngừng quanh quẩn ở trong đầu Ân Tĩnh, khiến cho nàng cảm thấy khó chịu không thôi. Trách không được vừa rồi nàng liền cảm giác được người này nhìn qua có chút kỳ quái, trách không được vừa rồi tên yêu thụ kia phải nhìn mình lâu như vậy. Nếu như trước đây mình bị những tên yêu quái này chộp được, có phải cũng sẽ bị buộc ở chỗ này trở thành vật phẩm để tiến hành bán đấu giá, sau đó liền bị lấy về ăn tươi hay không.

Nghĩ tới đây, Ân Tĩnh khẽ lắc lắc đầu, không. . . nàng không muốn bị ăn tươi. . . Nàng cũng không thể kết thúc như thế. Ân Tĩnh không ngừng nhắc đi nhắc lại ở trong lòng, mà cũng chỉ có Trí Nghiên là phát hiện ra sự khác lạ của nàng. Cảm thấy tay của Ân Tĩnh đang không ngừng phát run, Trí Nghiên ôm chặt lấy nàng, che lỗ tai không cho nàng nghe được âm thanh đấu giá.
"Tĩnh Tĩnh, đừng sợ, có ta ở đây rồi, ngươi sẽ không biến thành như vậy, ta có liều mạng cũng sẽ bảo vệ cho ngươi."
Trí Nghiên yêu thương Ân Tĩnh, lại tự trách vô cùng. Nàng đang suy nghĩ, nếu không phải là do trước đây mình quá yếu, khiến cho chuyện Ân Tĩnh là linh lực thể bị lộ ra ngoài, thì chuyện ngự mệnh tháp sẽ không xảy ra. Đáng tiếc, việc này đã qua, nàng không có cách nào thay đổi quá khứ, cũng chỉ có thể dùng hết sức mình giúp cho Ân Tĩnh không khó chịu.
"Nghiên nhi, ta không sao, chẳng qua là. . . chẳng qua là ta cảm thấy người kia, rất đáng thương."
Ân Tĩnh xoay tròn nhìn về phía gã nam tử đang bị trói ở giữa đài, trước khi được đưa tới hắn đã được tẩy sạch cơ thể, nhìn qua thập phần gầy yếu, nhưng ánh mắt lại rất có tinh thần, mặc dù lúc này có thật nhiều yêu quái đang không ngừng kêu giá, xem hắn như là thức ăn, nhưng hắn vẫn như trước bất vi sở động, chỉ dựa vào điểm này, thì Ân Tĩnh lại càng thêm khó chịu.

"Ân Tĩnh, nếu ngươi muốn cứu hắn, ta có thể nói Trí Hiền bỏ tiền mua hắn về rồi thả hắn ra, ta biết ngươi. . ."

"Không cần làm như vậy." Nghe được lời Trí Nghiên nói, Ân Tĩnh hoảng hốt nói, nàng cũng không biết mình đang nói cái gì, chỉ là cánh môi cứ như là tự có ý thức mà chuyển động.

"Không cần làm như vậy, hắn là linh lực thể, cho dù thả ra, sớm muộn gì cũng sẽ có yêu ma bắt lại. Huống chi, ở chỗ này cứu hắn, cũng sẽ liên lụy đến chúng ta. Người yếu thì không có cách nào lựa chọn phương thức tử vong của chính mình, chúng ta không phải là thánh nhân, cũng không cần vì cứu hắn mà mạo hiểm." Ân Tĩnh nói xong những lời này, không chỉ là Trí Nghiên, mà ngay cả Trí Hiền cùng Tố Nghiên đều cau mày nhìn về phía nàng. Giờ phút này Ân Tĩnh có chút kỳ quái, dù sao từ nhỏ nàng đã vào cửa phật, từ bi vi hoài gần như đã thành thói quen của nàng. Bây giờ nàng nói ra lời này, đích thật là lựa chọn tốt nhất đối với các nàng, bởi vì thân phận của Ân Tĩnh nguy hiểm hơn, nhưng từ bản thân nàng nói ra, vẫn có chút không ngờ.

"Làm sao vậy? Vì sao lại nhìn ta như vậy?" Ân Tĩnh bỗng nhiên ngẩng đầu, nở nụ cười, mà lúc này, nam tử kia đã bị một con yêu quái mua được. Tên yêu quái kia kéo người xuống đài, thậm chí còn không kịp chờ đợi mà cắn đứt đầu của nam tử ở ngay trong hội trường, điên cuồng mà gặm nhấm. Âm thanh tàn nhẫn cùng tiếng hoan hô bên trong hội trường đặc biệt chói tai, ngay cả Trí Nghiên nghe qua cũng thấy khó chịu, mà Ân Tĩnh lại phảng phất như là không nghe được, an tĩnh cúi đầu, chẳng biết đang suy nghĩ cái gì.
Bởi vì màn linh lực thể mở đầu này, mà tâm trạng của rất nhiều yêu quái được đẩy lên cao ngất, kế tiếp có rất nhiều kỳ trân dị bảo, nhưng Trí Nghiên không có thích, hiện tại nàng chỉ muốn Ân Tĩnh, hơn nữa cũng lười quản cái gì gọi là trân bảo. Hiếu Mẫn vẫn luôn ngồi thiền, Trí Hiền thì cúi đầu trầm tư. Chỉ có hai kẻ giàu nứt vách Tố Nghiên và Hiếu Mẫn là không ngừng mua đồ cho đối phương, khiến cho đại đa số những tên yêu quái không biết lai lịch của các nàng đều ghen tị đến tê răng.
Qua hồi lâu, món hàng cuối cùng của đêm nay, mới gần xuất hiện. Bên trong hội trường thoáng cái yên tĩnh lại, ngay cả tiếng hít thở cũng mất đi. Trí Nghiên ôm Ân Tĩnh, tò mò nhìn cái bàn trống rỗng, ngay sau đó, một cái lồng sắt chậm rãi trồi lên từ dưới đài, tất cả các yêu quái trong hội trường đều hít ngược một hơi, bởi vì trên đài không phải là đan dược hoặc pháp bảo quý trọng gì cả, mà là một con sư tử nhỏ chưa trưởng thành cả người trắng như tuyết.
Giang hồ đồn đại, ngoại trừ tứ đại thần thú ra, thì sư tử tuyết chính là linh thú mạnh nhất. Sư tử tuyết trưởng thành cao bằng một người,

không chỉ có linh lực mạnh mẽ, mà tốc độ cũng rất nhanh, không ít yêu ma tha thiết mơ ước mong muốn có được sư tử tuyết, nhưng lại không thể tìm ra và cũng khó mà khống chế. Mà nay, sư tử tuyết con lại xuất hiện ở trong buổi triển lãm, nếu như mua được, mặc dù mình không thể dùng, thì sang tay bán lại cũng được.
"Trí Hiền, con sư tử tuyết kia rất lợi hại sao? Sao ta lại cảm thấy nó không có vẻ giống như là rất lợi hại." Trí Nghiên nhíu mày nhìn tên tiểu tử đang bị giam trong cái lồng sắt kia, nói là con con, nhưng thực ra cũng không tính là quá nhỏ. Mặc dù nhỏ hơn sư tử tuyết trưởng thành một chút, nhưng cũng lớn bằng một con mèo. Bộ lông màu trắng của sư tử tuyết sạch sẽ xinh đẹp, thậm chí còn mơ hồ phát ra ánh sáng. Đôi con ngươi đỏ như rubi máu, linh trí của nó cực cao, lúc quan sát đám yêu quái chung quanh, tiện đà cũng dời đường nhìn qua bên bàn của Trí Nghiên.

"Đây là vật phẩm cuối cùng của hội triển lãm lần này, các vị, ra giá đi." Yêu thụ nói, chợt dùng gậy gõ xuống mặt đất, bởi vì nhìn chằm chằm vào sư tử tuyết, cũng không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng Trí Nghiên luôn cảm thấy khi con sư tử tuyết kia nghe yêu thụ nói xong liền có chút bất mãn nghiêng đầu, dường như còn liếc tên yêu thụ kia một cái. Đám yêu quái này cũng không để ý tới mình có thể khống chế nó hay không, lập tức ra giá.
"Mẫn nhi, trong tộc của chúng ta có cần tên tiểu tử này hay không?" Bản thân Bảo Lam là phượng hoàng, tự nhiên không có hứng thú với sư tử tuyết, thế nhưng sư tử tuyết này nhìn qua đáng yêu như thế, cũng làm cho nàng có chút động tâm.

"Không có." Hiếu Mẫn thấp giọng trả lời, hiển nhiên đã thu công khôi phục ngũ giác. Nàng liếc nhìn sư tử tuyết, ngồi im bất động.
"Nga, vậy không kêu, dù sao cũng không có hứng thú." Bảo Lam vừa dứt lời, thì Nhiễm Huân lại ra giá. Giá khởi điểm của con sư tử tuyết này chính là một trăm vạn tiền yêu, số tiền trước khi Trí Nghiên phá sản cũng không bằng con số lẻ của cái giá này. Khi Tố Nghiên trực tiếp nâng giá lên gấp năm lần, trong lúc nhất thời đúng là không có một ai dám ra giá. Đến lúc này, người ở bên cạnh các nàng, mới chậm rãi mở miệng.
Vừa ra khỏi miệng, chính là nghìn vạn lần tiền yêu, đây tuyệt đối không phải là số lượng nhỏ, dù là đối với yêu quái có vô tận sinh mạng mà nói cũng là con số khó mà lấy ra. Tố Nghiên cười cười, cũng không tính nhượng bộ, tiến lên một chút, mà đối phương cũng không chịu thua. Chợt, tấm bình phong ở giữa cũng không biết là bị cuốn lên hay là do bị người ảnh hưởng, đúng là chậm rãi ngã xuống.
Tố Nghiên dời đường nhìn, phát hiện ngồi bên cạnh, đúng là hai cô gái. Các nàng một mặc áo bào màu đen, tóc đen con ngươi hồng, mà một người khác thì mặc váy dài màu thủy lam, mái tóc dài màu bạc tùy ý xõa tung trên bờ vai. Từ lúc nãy Nhiễm Huân đã cảm thấy khí tức của các nàng không bình thường, bây giờ tận mắt nhìn thấy, thì càng khẳng định tu vi của các nàng tuyệt đối ở trên mình, thậm chí còn cao hơn rất nhiều rất nhiều.
Không chỉ là Tố Nghiên, mà ngay cả Bảo Lam cùng Hiếu Mẫn lúc nhìn thấy các nàng cũng nhíu mày. Hiếu Mẫn quét mắt qua người cô gái mặc hắc bào, cuối cùng dời đường nhìn lên người cô gái tóc trắng. Cô gái mặc hắc bào mang theo lệ khí, chắc là người trong ma đạo. Mà cô gái kia, thì lại càng thêm kỳ quái. Trên người nàng không có lệ khí, cũng không có yêu khí, mà ngay cả nhân khí cũng cực kỳ thưa thớt. Rõ ràng cho người ta một loại cảm giác bình tĩnh yên ổn, nhưng uy áp cực mạnh quanh người lại làm cho Hiếu Mẫn cũng có thể cảm thụ được rõ ràng.
Uy áp, là áp lực mà người có tu vi đạt tới một cảnh giới nhất định sẽ có, uy áp quá mức cường đại thậm chí còn có thể trực tiếp tiêu diệt những thứ yếu kém hơn. Hiếu Mẫn tự nhận mình đã là người tương đối lợi hại bên trong phượng hoàng tộc, nhưng không nghĩ rằng tới yêu giới một chuyến, lại gặp được nhiều người cường đại thế kia. Quả nhiên là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên.

"Ta vô cùng yêu thích con sư tử tuyết này, chẳng biết cô nương có bằng lòng nhượng bộ hay không?" Cô gái áo đen nhẹ giọng nói, quét qua mặt Tố Nghiên, rồi nhìn Bảo Lam cùng Hiếu Mẫn, còn Trí Nghiên và Ân Tĩnh bao quát cả Trí Hiền, ngay cả một tia sáng nàng cũng không hề cho.

"Thứ cho ta không có cách nào nhường lại, dù sao ta cũng rất thích sư tử tuyết."

"Nga, vậy thì rất tiếc."

Cô gái áo đen nói, trực tiếp nâng giá lên gấp mười lần, thấy nàng mang cái thái độ không chịu thua, cô gái tóc trắng bất đắc dĩ lắc đầu, vỗ lên bả vai của nàng."Tiểu Nặc, thích hợp là được rồi." Nghe xong lời của nàng, trong nháy mắt cô gái áo đen liền thu lại cái dáng vẻ bệ vệ phách lối, nhưng rõ ràng là không muốn buông tay."Ta biết, chỉ là ta không muốn tuỳ tiện đưa sư tử tuyết con cho người khác."
Tố Nghiên liếc nhìn giá cả, nghĩ không cần phải tiếp tục tranh cãi nữa, chỉ có thể buông tha. Cuối cùng, trận triển lãm này kết thúc, rất nhiều yêu quái đã sớm tản đi, cũng chỉ có Trí Nghiên các nàng, muốn chờ tới khi yêu quái đi hết thì mới rời khỏi, vì bảo vệ an toàn cho Ân Tĩnh, mà hai cô gái ở gian bên cạnh, cũng không nhúc nhích.
Sau một lát, vài tên tiểu yêu mang đồ đạc sang đây, giao cho Tố Nghiên và Bảo Lam, mà tên yêu thụ kia đúng là tự mình mang sư tử tuyết đến, giao cho cô gái áo đen. Sư tử tuyết vốn bị giam ở trong lồng sắt, cô gái áo đen tiếp nhận, không cần tốn nhiều sức lực liền bóp gãy cái lồng sắt kia. Giữa lúc nàng muốn mang theo sư tử tuyết rời đi, thì nó lại liên tục giùng giằng nhảy ra khỏi lồng ngực nàng, chạy thẳng đến bàn của Trí Nghiên.
Các nàng chỉ thấy một cái bóng trắng nhảy lên rất nhanh, ngay sau đó, trên đầu Ân Tĩnh đã có thêm một viên thịt tròn lông lá.
--------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro