chương 125

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Con sư tử tuyết ấy chưa lớn, thân hình tựa như một con mèo nhỏ, bộ lông màu bạc trắng nhìn từ khoảng cách gần càng thêm rực rỡ, đôi mắt đỏ sáng sủa cứ đảo quanh. Trí Nghiên thấy nó nhảy lên trên đầu của Ân Tĩnh, vội vàng đưa tay muốn gỡ nó xuống. Chưa nói tới chuyện con sư tử tuyết này là đực hay là cái, tại sao nó có thể không rên một tiếng liền dính lấy Tĩnh Tĩnh cơ chứ, đầu của Tĩnh Tĩnh đến cả mình cũng chưa từng nằm lên, dựa vào cái con sư tử tuyết nhỏ bé này có thể a.
Mọi người chỉ tưởng rằng Trí Nghiên lo lắng cho Ân Tĩnh, hoàn toàn không nghĩ tới việc nàng đang ghen. Ai biết nàng mới vừa vươn tay, thì cả bộ lông của con sư tử tuyết đều dựng lên, hướng về phía nàng nhe răng trợn mắt rống một trận. Trí Nghiên tuy rằng yếu, nhưng còn không đến nổi ngay cả một con sư tử tuyết con cũng đánh không lại, thấy nàng thật đúng là muốn động thủ, Ân Tĩnh không phải là sợ sư tử tuyết bị gì, mà là lo lắng Trí Nghiên bị thương, vội vàng lắc đầu, đưa tay ôm sư tử tuyết xuống dưới.
Cũng không biết tại sao, con sư tử tuyết này đến bên người Ân Tĩnh thì giống như là bị nàng truyền nhiễm, trở nên cực kỳ an tĩnh. Thấy nó co lại thành một vòng tròn trắng nằm ở trong lòng mình, Ân Tĩnh thận trọng sờ sờ đầu của nó, nó lại còn dùng đầu cọ vào mình. Cái này lại làm cho Trí Nghiên càng thêm không vui, nàng cảm thấy con sư tử tuyết này rất đáng ghét, trong lòng Ân Tĩnh chỉ có thể ôm mình, dựa vào cái gì con vật nhỏ này muốn tới quấy rối chứ.

"Xem ra con sư tử tuyết con này đã nhận định vị cô nương đây là chủ, dường như sự việc có chút khó khăn." Yêu thụ thấy hết mọi việc, hướng về phía cô gái áo đen nói, vừa tốn tiền lại còn mất đồ, tự nhiên sắc mặt sẽ không tốt, nàng lạnh mặt đi về phía Ân Tĩnh, trong mắt mang theo vẻ khinh thường cùng khiêu khích. Trí Nghiên thấy nàng nhìn Ân Tĩnh như vậy, cũng không vui. Nàng che ở trước mặt Ân Tĩnh, mà Trí Hiền cảm giác được sát ý trên người cô gái áo đen, liền đặt tay lên trên cự kiếm.

"Tiểu Nặc, quay lại đây." Giữa lúc mọi người cho rằng chuyện này sẽ phải ồn ào một trận, thì cô gái tóc trắng bỗng nhiên mở miệng, giọng nói của nàng thanh thúy dễ nghe, tuy rằng mang theo vẻ lạnh lùng kiêu ngạo cùng xa cách, nhưng lại xen lẫn một chút ôn nhu ở bên trong, hiển nhiên là bởi vì nàng đang nói chuyện với cô gái áo đen, nên mới dịu dàng. Quả nhiên, sau khi cô gái tóc trắng mở miệng, cô gái áo đen được gọi là tiểu Nặc liền thu hồi sát ý, phất tay một cái.
"Một con súc sinh mà thôi, coi như là ngươi được lợi." Trọng Nhan Nặc phất tay một cái, quay trở về bên cạnh cô gái tóc trắng, yêu thụ thấy các nàng buông tha, đang nghĩ số tiền này nên tính như thế nào, thì lúc này, cô gái tóc trắng kia đã mở miệng trước.

"Sư tử tuyết đưa cho ngươi, coi như kết giao bằng hữu." Không biết lời này là nói với ai, nhưng bất luận là người nào, thì cũng khiến cho Trọng Nhan Nặc bất mãn.

"Ánh Hàn, ngươi chỉ cần có ta là được rồi."

Cô gái tóc trắng mới vừa nói xong, người bên ngoài còn chưa kịp đáp lại, thì Trọng Nhan Nặc đã mở miệng trước, thấy chân mày nàng hơi hơi nhíu đứng ở bên cạnh mình, Thu Ánh Hàn nhịn không được tiến tới hôn lên mặt nàng một cái. Nàng biết tiểu Nặc rất ít khi nhíu mày, bởi vì từ trước đến nay nàng đều thuộc phái hành động, gặp phải chuyện khiến cho mình không thoải mái, thì nàng hoàn toàn không nhẫn nại, mà sẽ trực tiếp động thủ diệt trừ. Bây giờ lại vì mình mà nhíu mày, quả nhiên là mình làm khó nàng. Bất quá. . . Nếu con sư tử tuyết này đã lựa chọn người khác, thì các nàng cũng không tiện đi giành nữa.

"Lần này thôi vậy." Trọng Nhan Nặc được thu Ánh Hàn hôn một cái, chút xíu cơn giận cũng tiêu tan không còn, nàng ôm eo của Thu Ánh Hàn, chậm rãi đi ra ngoài. Vừa ra đến trước cửa, liền quay đầu lại liếc nhìn Ân Tĩnh. Cái nhìn này còn muốn dọa người hơn lần trước, mang theo quá phận sát ý, tuy rằng đã cực lực che giấu, nhưng vẫn nhiều đến mức tràn ra, tuyệt đối không tính là ánh mắt thân thiện. Tố Nghiên nhìn thấy, Trí Hiền tự nhiên cũng nhìn thấy, nhất thời nghĩ. . . con sư tử tuyết này làm cho các nàng chọc tới một cái phiền phức lớn. Hai cô gái kia, người nào cũng không dễ chọc.

"Tĩnh Tĩnh, chúng ta thực sự phải giữ con sư tử này lại sao?" Trí Nghiên thấy sư tử tuyết đàng hoàng, động một chút là đâm lưng của nó, nàng cảm thấy tên tiểu tử này không thể giữ, ngộ nhỡ cứ dính lấy Tĩnh Tĩnh thì làm sao bây giờ? Ngộ nhỡ lúc mình và Tĩnh Tĩnh đang ân ái nó tới quấy rầy thì làm sao bây giờ, nghĩ tới những thứ này, Trí Nghiên ghét cay ghét đắng sư tử tuyết, hận không thể cầm lấy cái đuôi của nó quăng ra bên ngoài.
"Ôi chao. . . Ta cũng không biết nên làm thế nào cho phải, có thể nó là yêu, vậy mang nó về Nhạc yêu cốc để cho nó tự tìm nơi đi đi." Ân Tĩnh xoa đầu của sư tử tuyết, ngay cả nàng cũng cảm thấy mình không thích hợp nuôi nó. Đừng nói mình là một người thường, chỉ cần nói về lực hấp dẫn của sư tử tuyết đối với yêu quái, nếu để cho yêu ma thấy được, thì lại thêm một chuyện cự kỳ phiền phức.

"Nói chung, nếu bây giờ nó muốn theo ngươi, cũng chỉ có thể để cho nó ở cùng ngươi. Chỉ có điều mang theo nó, thì chúng ta không có biện pháp trực tiếp từ yêu giới đi ra ngoài. Thụ công, mở truyền tống trận đi." Thật ra Tố Nghiên và vạn năm yêu thụ có vài phần giao tình, dù sao buôn bán lâu, tự nhiên cũng sẽ quen thuộc. Nàng biết các nàng không có phương tiện đi ra ngoài rêu rao khắp nơi, trước không nói Ân Tĩnh, chỉ cần sư tử tuyết là đã đủ dụ người đỏ mắt. Tỉ lệ cướp bóc ở chợ yêu quái không phải là số ít, Tố Nghiên lập tức quyết định, trực tiếp mở truyền tống trận rời đi.

"Nếu ngài có gì phân phó, ta đương nhiên sẽ giúp ngài làm, xin các vị chờ trong chốc lát." Thụ công thu tiền của Tố Nghiên, liền gọi người đi làm truyền tống trận. Mà rời khỏi chợ yêu quái, cũng nói rõ các nàng phải tách ra. Bảo Lam dắt Tố Nghiên đến một bên, vừa mới vào phòng, liền đè Tố Nghiên lên trên tường, có vài phần lo lắng hôn nàng. Vừa hôn xong, các nàng liền thở hổn hển, nhưng cũng không nguyện buông nhau ra, mà là ôm lấy đối phương thật chặc, hận không thể đem hết máu xương cho vào trong thân thể của đối phương.

"Lam nhi, ngươi. . ."

"Đừng nói chuyện, để ta ôm ngươi thêm một lát." Lời của Tố Nghiên bị Bảo Lam ngăn lại, cảm thấy nàng dán lỗ tai vào trong lòng ngực mình, Tố Nghiên biết là nàng đang sợ. Dù sao các nàng vừa mới gặp mặt, nhưng lại phải chia ly, thậm chí. . . hiểu lầm những năm qua cũng chưa có nói rõ. Thực ra Tợ Nghiên biết rõ, sâu tận trong đáy lòng Bảo Lam vẫn còn đang trách mình, cho nên mới không có nói ra, các nàng dây dưa lâu lắm, dù cho ngực có oán hận, nhưng tuyệt đối không có biện pháp tách khỏi đối phương.

"Tố Nghiên, ngươi có biết hay không, ta thực sự rất ghét ngươi. Ngươi luôn luôn tự cho là đúng, đem suy nghĩ mà mình cho là đúng áp đặt lên người của ta. Thực ra ta chưa từng chú ý tới xuất thân của ngươi, ngươi là long tộc cũng tốt, là yêu tộc cũng được. Ở trong mắt ta, ngươi chính là Tố Nghiên. Ta không biết năm đó phượng hoàng tộc làm gì với ngươi, thế nhưng lần này trở lại, ta sẽ tra rõ.

"Ta không cho phép ngươi rời khỏi ta nữa, bằng không ta sẽ không tiếp tục tha thứ cho ngươi, sẽ không sẽ cho ngươi cơ hội nhìn thấy ta."

Bảo Lam nói một cách chắc chắn, nhìn hai tròng mắt của nàng, Tố Nghiên biết nàng không phải là đang nói đùa. Mà mình. . . Trải qua nhiều năm như vậy, góc cạnh cũng được mài mòn, tâm cũng mềm nhũn. Nàng không nhìn nổi Bảo Lam lại vì mình mà khổ sở, lại càng không nỡ để cho nàng vì mình mà bị thương.
"Ta sẽ không chạy loạn, ta ở ngay Nhạc yêu cốc chờ ngươi."

"Ừ, ngươi phải chờ ta trở lại tìm ngươi."

Tố Nghiên và Bảo Lam ôm nhau, hưởng thụ chút thời gian còn lại trước rời đi, mà Trí Hiền thì lại có chút cục xúc nhìn Hiếu Mẫn, tuy rằng trải qua chuyến hành trình tới chợ yêu quái lần này, mối quan hệ giữa nàng và Hiếu Mẫn rốt cuộc cũng có một chút tiến triển. Thế nhưng nàng biết rõ, lần thứ hai gặp mặt có thể chính là ngày chết của mình. Nếu không đỡ được trăm chiêu của Hiếu Mẫn, mình cũng sẽ bị nàng chém giết, nhưng nếu như mình thắng, chí ít có thể trở thành bạn của nàng.
Nghĩ tới đây, Trí Hiền nhịn không được cười rộ lên, mình thực sự là gian xảo, hai cái kết cục này, bất kể là cái nào, đối với mình mà nói đều là chuyện tốt. Nếu nàng không chiếm được Hiếu Mẩn, không bằng chết dưới tay nàng. Nếu mình may mắn không chết, thì sẽ thành bạn của nàng, vậy. . . chí ít có nhiều cơ hội hơn, có thể nói với nàng mấy câu.
Trí Hiền cười đến đau khổ rồi lại thoải mái, Hiếu Mẫn thấy được nụ cười trên mặt nàng, ngực không rõ nguyên do. Đối với trận quyết đấu ba tháng sau, nàng hoàn toàn nắm chắc. Tuy rằng nàng không muốn hủy đi tu hành cùng đạo hạnh, mà chuyện Trí Hiền làm cũng không nhất thiết phải chém giết. Thế nhưng, Hiếu Mẫn không cho phép mình thua trận, trong từ điển của nàng, không có chữ thua cuộc.

"Truyền tống trận đã chuẩn bị xong." Đúng lúc này, âm thanh của thụ công truyền đến, mà ở trong hành lang, đã xuất hiện một cái pháp trận màu xanh nhạt. Tố Nghiên liếc nhìn Bảo Lam, chậm rãi đi tới cửa trận, bước qua đầu tiên, Trí Nghiên cũng dắt Ân Tĩnh, xuyên qua pháp trận. Duy chỉ có Trí Hiền, nàng đứng ở trước cửa trận, đưa linh phượng mình điêu khắc cho Hiếu Mẫn.
"Mân Nhi, dùng cái này làm tín vật giao chiến đi, ba tháng sau, ta sẽ đánh bại ngươi, lấy nó về." Trí Hiền suy nghĩ một chút, so với tặng, không bằng nói như vậy. Nếu Bảo Lam nói Mẫn Nhi không được tự nhiên, thì nói như vậy chính là tốt nhất. Quả nhiên, nghe thấy Trí Hiền nói sẽ đánh bại mình để lấy lại nó, Bảo Lam vốn đang không muốn nhưng đúng là đưa tay ra nhận lấy.
Nhìn con phượng hoàng vung hai cánh, nhìn qua như đang bay lượn trên chín tầng mây ở trong tay, Hiếu Mẫn tùy ý liếc nhìn liền bỏ vào trong nhẫn trữ vật. Nhìn động tác của nàng, nét mặt của Trí Hiền không chút biểu tình, nhưng ngực lại vui đến nở hoa. Nàng liếc nhìn Bảo Lam ở phía sau len lén giơ lên ngón cái với mình, ngắm Hiếu Mẫn lần cuối, liền bước vào trong trận.

"Tiểu Mẫn nhi, chúng ta trở về thôi." Bảo Lam dắt Hiếu Mẫn, các nàng không trở về Nhạc yêu cốc, tự nhiên không thể vào truyền tống trận, mà là mở một trận pháp khác ly khai. Thấy nụ cười trên mặt Bảo Lam vừa đi liền thu lại, Hiếu Mẫn không nói gì, mà là động thủ mở truyền tống trận, nhưng ở một bước cuối cùng, lại bị Bảo Lam níu lại.

"Cần phải trở về, cô cô." Hiếu Mẫn không rõ tại sao Bảo Lam bỗng nhiên lại kéo lấy mình, nhưng nàng nghĩ, đối phương dường như không muốn trở về.

"Tiểu Mẫn nhi, lẽ nào ngươi không có một chút không thích phượng hoàng tộc sao? Ở nơi đó ta không cảm thấy vui vẻ, mười năm, trăm năm, nghìn năm, nơi đó vẫn mang một cái dáng vẻ, mỗi ngày đều tái diễn những chuyện giống nhau, ta không thích nơi đó, cũng không muốn trở lại."
Bảo Lam thấp giọng nói, con ngươi tối lại. Nghe được lời nói này của nàng, Hiếu Mẫn hơi hơi ngây người. Nàng không hề nghĩ phượng hoàng tộc rốt cuộc có tốt hay không, bởi vì chuyện như vậy, nàng căn bản không có ý muốn suy nghĩ. Ở trong lòng Hiếu Mẫn, từ nhỏ nàng chính là người tôn quý nhất phượng hoàng thần tộc, lửa thần hoàng đi theo nàng, mà nay kiếm hỏa ly cũng ở trong tay nàng. Hiếu Mẫn chỉ muốn làm sao để cho phượng hoàng tộc trở nên cường đại, nhưng bên trong phượng hoàng tộc. . . rốt cuộc ra sao, nàng chưa từng nghĩ tới. Hơn nữa, vui vẻ là cảm giác gì, mình cũng không hề biết.

"Cô, ngươi lỡ lời." Hiếu Mẫn chỉ có thể nói như thế với Bảo Lam, nàng có thể cho phép Bảo Lam nói những lời này, nhưng mình lại không thể nghĩ như vậy.

"Tiểu Mẫn nhi thực sự là không thú vị, ngươi a, chỉ biết tu luyện, còn không thì đem cái vinh quang chó má này đặt ở bên mép. Lẽ nào ngươi cũng không muốn thể hội một chút chua ngọt cay mặn, hỉ nộ ái ố, còn có tiêu hồn thực cốt là cái tư vị gì hay sao?"
Bảo Lam liếc nhìn Hiếu Mẫn, cảm thấy phượng hoàng nhỏ nhà mình thực sự rất khô khan, rõ ràng cũng đã hơn hai ngàn tuổi, nhưng phỏng chừng cũng chưa từng cầm tay, chứ đừng nhắc tới hôn. Nghĩ đến Trí Hiền, Bảo Lam không phúc hậu nghĩ tới nếu như Hiếu Mẫn có thể bị tên tiểu yêu kia bắt lấy, rồi tới cái dáng vẻ khi được Trí Hiền phục vụ, thập phần tà ác cười rộ lên. Nếu như tiểu Mẫn nhi cũng ở cùng một tên yêu quái, phỏng chừng trong tộc cũng lười quản mình.

"Sao ngươi lại cười như vậy." Hiếu Mẫn thấy Bảo Lam cười hèn mọn đến cực điểm, không khỏi hơi cau mày. Nàng chưa từng thấy qua một người nào bên trong phượng hoàng tộc cười kiểu như vậy, quả thực cười đến mức giống như là yêu vật, còn ra thể thống gì nữa.

"Không có gì không có gì, chính là muốn nhìn dáng vẻ lúc tiểu Mẫn nhi bị khi dễ mà thôi."

"Hồ đồ." Hiếu Mẫn không muốn để ý đến Bảo Lam, nắm tay kéo nàng vào truyền tống trận.
Đối với phượng hoàng tộc mà nói, truyền tống trận từ yêu giới đến phượng hoàng tộc gần như giống như là cửa phá giới, mỗi lần đi qua sẽ tiêu hao cực nhiều. Bảo Lam linh lực dồi dào tất nhiên là không ngại, nhưng lại khổ cho người có bệnh cũ như Bảo Lam. Cảm thấy dưới chân mềm nhũn vô lực, Bảo Lam cố sức bước một bước về phía trước, lúc này, nàng đột nhiên có cảm giác bàn tay bị bóp chặc, quả là do Hiếu Mẫn nắm lấy, mà còn có dòng linh lực cuồn cuộn không ngừng truyền qua.
Bảo Lam cảm thấy ấm lòng, nghĩ phượng hoàng nhỏ nhà mình rốt cuộc cũng biết săn sóc người khác. Ai ngờ Hiếu Mẫn lạnh lùng quay đầu lại liếc nhìn nàng một cái, rồi xoay đầu đi."Rõ ràng là trưởng lão của phượng hoàng tộc, thế mà đi đứng còn loạng choạng, còn ra bộ dáng gì nữa. Ta phải trông giữ ngươi nhiều hơn, để tránh cho ngươi ném đi mặt mũi, khiến cho mấy hệ nhánh trong tộc coi thường hệ chính." Bảo Lam một bộ giáo huấn, lưng thẳng tắp, bước chân lại đi rất chậm. Thấy dáng vẻ không được tự nhiên của nàng, Bảo Lam cũng lười đâm thủng. Tiểu Mẫn nhi thật sự là không được tự nhiên, đáng yêu đã chết.
Khi Hiếu Mẫn và Bảo Lam rời khỏi, đám yêu quái vốn đang nấp kín ở trong chợ yêu quái lại một lần nữa xông ra. Bà lão lưng còng chống gậy trốn vào trong ngõ hẻm, lúc trở ra, lại biến thành một cô gái trẻ tuổi có dung mạo xinh đẹp. Cô gái mở truyền tống trận, về tới cái cung điện quen thuộc, bốn gã nam tử thấy nàng trở về, cung kính cúi người xuống, đưa tay mời nàng đi vào.
Ở trong điện, một cái vật thể to lớn màu đen đang treo lơ lửng trên không trung, giống như là đống thịt vụn chồng chất lên nhau, lại càng giống như một trái tim hư thối. Đống vật thể màu đen đó không ngừng chuyển động, thỉnh thoảng hạ xuống một ít chất lỏng màu đỏ, nhưng cũng không phải là máu. Cô gái kia thấy vật thể này, vô cùng cung kính quỳ xuống đất, dùng hai tay trình lên một chén máu cùng cộng lông phượng đang phát sáng.

"Vương, đây là thứ ngài muốn." Cô gái thấp giọng nói, ngay lập tức có một nhánh xúc tua nhỏ màu đen chạy dọc theo trái tim hư thối thò ra ngoài, quấn lấy chén máu cùng cọng lông phượng kia. Khi chúng nó tiến vào trong trái tim hư thối, bỗng nhiên có một tiếng cười sắc bén của phụ nữ truyền ra. Tiếng cười đó cực kỳ chói tai, tựa như dao nhỏ vẽ lên trên mặt đất, khiến cho người ta nghe thấy liền lạnh cả sống lưng, cực sợ.

"Máu của linh lực thể, quả nhiên không giống như bình thường, chỉ có điều chất lượng của cọng lông phượng hoàng này, không khỏi quá kém."

"Vương, là thuộc hạ làm việc bất lợi, không thể lấy được lông phượng của Hiếu Mẫn."

"Không sao, ta đã đợi nghìn vạn năm, cũng không kém đi mấy ngày này, chú ý các nàng chặc chẽ."

"Dạ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro