chương 128

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhạc yêu cốc và Ngự thú môn cách xa vạn dặm, tất nhiên là không thể dùng hành trình bình thường để tới đó, để mau chóng tiết kiệm thời gian, Trí Hiền và Tố Nghiên đều nghĩ nên dùng pháp lực bay thẳng qua đấy, cũng tránh đi việc trên đường xảy ra một ít chuyện ngoài ý muốn. Ở trong phòng thu dọn đồ đạc xong, Trí Nghiên nghiêng đầu bĩu môi, nhìn về phía con sư tử tuyết vừa được thả ra liền nằm lên trên đầu Ân Tĩnh, bất mãn nắm y phục ở trong tay.
Mấy ngày trước đây mình bận tu luyện, mà Ân Tĩnh cũng vội vàng tu tập pháp thuật, nên liền nhốt con sư tử tuyết nhốn nháo này vào trong kết giới. Hôm nay tên tiểu tử này được thả ra, không ngừng nhảy nhót vui mừng, ban đầu là đòi Ân Tĩnh ôm, hiện tại lại nằm lên trên đầu Ân Tĩnh mà ngủ. Trí Nghiên cũng muốn được Ân Tĩnh ôm, cũng muốn ghé vào đầu Ân Tĩnh để ngủ, nhưng bây giờ tất cả những thứ ấy đều bị cái tên tiểu tử kia phá hủy.

"Ngươi a, rõ ràng đều đã tu luyện thành người, thế nào vẫn còn so đo với sư tử tuyết, mấy ngày tới chúng ta đến Ngự thú môn không mang theo nó được, nên nó chỉ muốn thân thiết với ta một tý mà thôi." Ân Tĩnh nói xong, sư tử tuyết thật đúng là bắt đầu tủi thân, lầm bầm rầu rĩ, thấy nó như vậy, Ân Tĩnh liền ôm vào trong ngực dỗ dành, bộ dáng tựa như đang chiếu cố một đứa bé khiến cho Trí Nghiên cực kỳ ước ao. Nhưng mà nàng cũng biết, Ân Tĩnh có sư tử tuyết, chính là sẽ có thêm an toàn, mặc dù hiện tại con sư tử tuyết này vẫn còn là con non, nhưng nếu qua chút thời gian, thì cũng có thể coi là một phần chiến lực.

"Tĩnh Tĩnh, chúng ta đặt cho nó một cái tên đi, cứ gọi sư tử tuyết cũng không tiện."

"Ừ, vậy ngươi nói xem tên gì?" Ân Tĩnh cười hỏi Trí Nghiên, gương mặt xinh xắn dưới ánh mặt trời ôn hòa càng thêm đẹp mắt. Trí Nghiên ngắm nhìn đến mức hoảng thần, gần như là dựa vào bản năng mà đi tới bên người Ân Tĩnh, nhẹ nhàng hôn nàng.

"Gọi là Nghiên Ân đi, tên của ngươi và của ta, kết hợp với nhau." Trí Nghiên hiếm khi cẩn thận suy tư một lần, thấy nàng lấy tên của các nàng ghép lại với nhau, vả lại nghe vào cũng thuận tai, Ân Tĩnh liền đồng ý. Linh trí của sư tử tuyết đã đến trình độ như một đứa bé vài tuổi, tự nhiên là có thể nghe hiểu lời nói này, thấy cái đầu tròn tròn của nó gật một cái, dường như rất hài lòng với cái tên này, liền quyết định xong.
Chuẩn bị xong những thứ cần mang theo, lúc này Trí Nghiên và Ân Tĩnh mới đi tới chỗ của Bá Hải, chỉ thấy Trí Hiền đã ôm Tố Nghiên trong hình hài một đứa trẻ đợi ở đó. Ân Tĩnh giao Nghiên Ân cho Bá Hải, lúc này mới khởi hành. Những ngày qua Ân Tĩnh nhiều ít cũng học được một chút công pháp cưỡi gió bay trên không, nhưng rốt cuộc vẫn chưa quen thuộc lắm, tự nhiên cũng không thể tùy ý để nàng tự bay đến Ngự thú môn. Mà Tố Nghiên người này thì lại lười biếng được ngay, dọc theo đường đi cứ mãi duy trì dáng vẻ của một đứa trẻ không chịu biến lại thành thân thể của con người. Cuối cùng, Trí Nghiên ôm Ân Tĩnh, còn Trí Hiền thì ôm Tố Nghiên, các nàng không ngừng nghỉ bay suốt cả ngày, rốt cuộc trước khi mặt trời lặn, cũng tới Ngự thú môn.
Là một môn phái tu đạo lâu đời, mà Ngự thú môn cũng đã từng nằm trong tam đại môn tông, tuy rằng xuống dốc, nhưng cũng có mười phần khí thế. Nhìn cánh cửa chính to lớn kia, còn có những thạch thú ở hai bên cánh cửa, Trí Nghiên không kiềm được mà nhìn thêm vài lần. Thạch thú đó có đầu của một con báo, nhưng phía sau lại mang thêm ba chiếc đuôi dài, vả lại trên hai vai còn có một đôi cánh khổng lồ. Thạch thú ngô không ra ngô khoai không ra khoai như vậy, hơn phân nửa là do yêu giới giao hợp mà thành, giới tu đạo dùng đám yêu quái ấy làm thạch thú, chính là đã xúc phạm tới quy củ bất thành văn, chả trách Ngự thú môn bị những môn phái khác xa lánh.

Các nàng vừa mới bước vào một bước, liền có một nam tử trẻ tuổi đáp xuống trước mặt bọn họ, nhìn kỹ, Trí Nghiên nhớ ra nam tử này dường như chính là người đã chào hỏi Trí Hiền ở ngự mệnh tháp.

"Trí Hiền tiên nữ, vừa nhận được tin tức ngươi muốn đến thăm, không nghĩ tới sẽ nhanh như vậy, gia sư chờ đợi đã lâu." Nam tử mi thanh mục tú, không có gì quá khác so với lần gặp trước đây, theo hắn dẫn đường, nhóm người yêu các nàng liền nghênh ngang tiến vào môn phái tu đạo. Xuyên qua hành lang trước cửa chính, chính là chánh đường của Ngự thú môn. Lúc này, ngồi trên chiếc ghế ở giữa chánh đường là một nam tử, hắn nhìn qua không già, ước chừng khoảng ba mươi, mặc một bộ trường bào màu bạc trắng, thấy Trí Hiền cùng Tố Nghiên ở trong ngực nàng, nhíu mày cười rộ lên.

"Đã lâu không gặp, vừa nãy thiếu chút nữa ta đã nghĩ rằng ngươi đã kết hôn sinh con, bất quá đứa trẻ này, dường như còn lợi hại hơn ta và ngươi rất nhiều." Lạc Lai trêu chọc, dường như rất thân thiết với Trí Hiền, nghe hắn nói như vậy, đứa trẻ Tố Nghiên trở mình, trực tiếp xoay mông hướng về phía Lạc Lai, tỏ ý nàng lười nói chuyện với hắn.

"Lạc Lai, ngươi đừng có chọc ghẹo tiểu tiền bối của ta nữa, nguyên nhân ta tới lần này, trong thư đã nói rõ, chẳng biết ngươi có thể giúp được hay không." Trí Hiền ngồi ở một bên, nhẹ giọng nói. Nụ cười của Lạc Lai dần dần biến mất, ngẩng đầu nhìn về phía Ân Tĩnh. Trận chiến ở ngự mệnh tháp lần trước hắn cũng có mặt, không phải là chém giết thứ gì, mà chỉ muốn biết một chút về thần vật trong truyền thuyết rốt cuộc có dáng vẻ ra sao, tự nhiên cũng nhìn hết chuyện của Ân Tĩnh và các nàng.

"Ta biết các ngươi cần thánh linh đàm hoa, ta cũng rất xin lỗi, hôm đó ở ngự mệnh tháp không có ra tay giúp ngươi. Thế nhưng, cho dù ta muốn giao thánh linh đàm hoa cho ngươi, thì ta cũng không thể quyết định được." Lạc Lai thấp giọng nói, trong ngôn ngữ có chút bất đắc dĩ, thấy hắn có lời khó nói, Trí Hiền đợi hắn tiếp tục.

"Trí Hiền, ngươi cũng biết, gần trăm năm qua, tiếng tăm của Ngự thú môn dần dần không bằng trước đây. Giới tu đạo bắt đầu vô cớ tàn sát yêu quái, mà chúng ta là môn phái ký kết khế ước cùng tồn tại với yêu quái, tự nhiên sẽ bị những môn phái khác xa lánh. Lợi ích đoạt được khi chém giết yêu quái làm cho những môn phái kia và cả Cổ Lạc tiên tông càng ngày càng lớn mạnh hơn, mà việc chúng ta xuống dốc không tranh đã sớm là sự thật."

"Vài ngày trước, Bạch Mi đề cập về Thánh linh hội với ta, ngoài sáng là muốn để cho ta làm chủ, nhưng thật ra là ngầm ép ta giao ra thánh linh đàm hoa. Nếu ta không tổ chức, hoặc là giữa đường ngưng hẳn, sợ là danh tiếng của Ngự thú môn sẽ bị quét sạch, và bị các chính phái khác căm thù." Lạc Lai là người đứng đầu một phái, tự nhiên chỉ có thể lấy môn phái làm tiền đề lo lắng. Nghe hắn nói như vậy, cũng không phải là Trí Hiền không hiểu, chỉ là không có ý định buông tha mà thôi.

"Lạc Lai, nếu như tất cả các môn phái tu đạo đều có thể tham gia, vậy Ngự thú môn cũng nằm trong số đó, không muốn giao ra, thì đoạt lại là được."

"Ngươi nói nghe dễ dàng, thế nhưng. . . mấy năm gần đây Ngự thú môn cũng không có xuất hiện kỳ tài, so với một Cổ Lạc tiên tông nhân tài đông đúc, còn có hai đại môn phái Khinh kị trang và Y La phong, Ngự thú môn sợ là có lòng nhưng không đủ lực."

"Vậy nếu như có thêm chúng ta thì sao?" Trí Hiền bỗng nhiên mở miệng, mà Trí Nghiên vốn đang buồn ngủ, nghe xong rốt cuộc cũng đã có tinh thần. Từ trước khi tới đây, Trí Hiền đã lập ra ba cái đối sách, nếu không lấy được thánh linh đàm hoa, thì liền giả trang thành đệ tử của Ngự thú môn để tham gia, nếu Lạc Lai không đồng ý, các nàng liền dùng đến một chiêu cuối cùng, trực tiếp cướp đi.
Nghe Trí Hiền nói như vậy, Lạc Lai hơi sững sờ, sau đó quét mắt qua người nàng và Trí Nghiên. Trí Hiền tu vi không thấp, lại còn đi theo con đường tu đạo, trên người ngay cả một chút yêu khí cũng không có, nếu như dịch dung giả bộ là đệ tử của Ngự thú môn, thật ra khó mà bị phát hiện. Mà Trí Nghiên thì hắn lại có chút nhìn không thấu, rõ ràng là yêu xà, nhưng trên người lại mang theo long khí, bất quá đạo hạnh nghìn năm, nhưng lại cho người ta cái cảm giác vừa chính vừa tà, mơ hồ có loại nhìn không thấy đáy. Nếu thêm hai người bọn họ vào, đích thật là khiến cho Ngự thú môn có thêm không ít phần thắng, nhưng nếu như các nàng thắng, vậy thánh linh đàm hoa, cũng là của các nàng, thủy chung không thể trở lại Ngự thú môn.

"Lạc Lai, giao thánh linh đàm hoa cho chúng ta, chí ít có thể tốt hơn so với bị Bạch Mi lấy đi." Trí Hiền dường như nhìn ra suy nghĩ của Lạc Lai, lại bỏ thêm một câu. Các nàng rơi vào tình thế bắt buộc mới cần thánh linh đàm hoa, bằng không cũng sẽ không trải qua trăm cay nghìn đắng mạo hiểm để tới nơi này.

"Ôi chao. . . Được rồi, là do ta vô dụng, cũng chỉ có thể xin ngươi giúp đỡ. Trí Hiền, khoảng thời gian này các ngươi cứ ở đây, một tháng sau, các ngươi cứ giả trang là đệ tử của Ngự thú môn tham gia thánh linh hội đi."
Cùng Lạc Lai nói xong ra khỏi chính sảnh, gã tiểu đệ tử lúc nãy vẫn còn đang đợi các nàng, thấy các nàng đi ra, liền dẫn đường cho các nàng tới khách phòng đã được an bài sẵn. Bên trong Ngự thú môn có không ít người tu đạo, nhưng cũng không thiếu yêu quái. Dù sao cũng là môn phái ký kết khế ước với yêu, cho nên có yêu ở đây cũng không kỳ lạ. Điểm này làm cho Trí Nghiên cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, nghe tiểu đệ tử nói sẽ chuẩn bị bốn gian phòng, nàng phất phất tay, bày tỏ ba cái là được, nàng mới không cần tách phòng với Ân Tĩnh đâu.

"Tằng Nhất, mấy vị này là?" Giữa lúc các nàng đi đến hậu viện, một gã nam tử bỗng nhiên xuất hiện, hắn mặc một thân áo trắng, mang giày màu trắng, bước chân trầm ổn.

"Dư Lương sư huynh, mấy vị này là khách của chưởng môn, đặc biệt tới viếng thăm, ta đang bố trí phòng ốc cho các nàng."

"Nga, ra là vậy, ngươi mau làm xong, rồi sang đây luyện công."

Dư Lương liếc nhìn Tằng Nhất, rồi lại liếc qua người Trí Nghiên, sau đó dời đường nhìn lên người Ân Tĩnh. Thấy hắn đối với Trí Hiền và Ạn Tĩnh chào một cái, nhưng duy chỉ có mình là không nhìn, Trí Nghiên bất mãn bĩu môi, nàng nghĩ cái tên nam tử gọi là Dư Lương này thật đáng ghét. Hơn nữa vừa rồi nhìn Ân Tĩnh lâu như vậy là có ý gì, Âb Tĩnh là của mình, hắn dựa vào cái gì nhìn lâu như vậy chứ.

"Được rồi, đây là phòng của các vị, thường ngày sẽ không có đệ tử tới đây quấy rầy, ta phải đi tu luyện rồi." Tằng Nhất mang các nàng đến khách phòng, liền vội vả chạy ra ngoài. Thấy người vướng bận đã đi, Trí Nghiên vội vàng lôi kéo Ân Tĩnh trở về phòng, thái độ nhìn nàng chằm chằm đã lâu.

"Ngươi sao vậy?" Ân Tĩnh không hiểu sờ sờ lên mặt của Trí Nghiên, chẳng biết nàng lại phát bệnh gì.

"Tĩnh Tĩnh, lúc nãy cái tên Dư Lương kia nhìn ngươi chòng chọc rất lâu, trong lòng ta không thoải mái. Nhất định là vừa rồi hắn nhìn dáng vẻ của ngươi, nên mới như vậy, dù sao mấy ngày này, không cho ngươi có bất kỳ tiếp xúc gì với hắn."

Một khi bình dấm chua của Trí Nghiên bị đổ, thì hậu quả tuyệt đối không thể khinh thường, nghe nàng nói như vậy, Ân Tĩnh hơn phân nửa là cam chịu. Nàng cảm giác mình không có đẹp đến cái mức ai thấy cũng sẽ thích, sợ là Dư Lương nhìn vào cũng chỉ bởi vì phát hiện nàng là linh lực thể mà thôi. Dù vậy, Ân Tĩnh vẫn mang tinh thần cái gì cũng nghe theo Trí Nghiên. Dù sao mình đã là người của Nghiên nhi, nàng nói cái gì, thì chính là cái đó đi.
Lúc Trí Nghiêb và Trí Hiền bay tới đây đã dùng hơn phân nửa linh lực, bây giờ được nhàn rỗi nghỉ ngơi, tự nhiên là ngủ đến tối trời tối đất. Một luồng ánh sáng vàng từ trong cơ thể của các nàng tràn ra, từ từ bay ra khỏi gian phòng, hướng lên trên trời, rồi men theo gió bay tới chỗ xa hơn. Ở trong cánh rừng đại thụ cao vút lên không, có một tòa cung điện an tĩnh đứng lặng ở đó, nhìn như không có một chút sức sống, nhưng lại tản ra cái nhiệt độ đủ để nướng chín người ta.
Trong cung điện, vài ông lão tóc trắng xoá đứng ở một bên, mà ngồi ở chủ vị lại là một cô gái mặc váy dài màu vàng kim. Chiếc váy ấy cực kỳ xuất chúng, nó được chế tạo từ linh thạch vàng, trên ống tay áo còn được tô điểm thêm hoa văn. Mái tóc dài màu đen của nàng xõa tung, trên gương mặt không có một chút biểu tình, nhưng lại mang vẻ uy nghiêm làm cho người ta cảm thấy áp lực. Nàng an tĩnh nhìn Hiếu Mẫn và Bảo Lam đứng ở trước mặt, rồi lại dời đường nhìn lên trên mặt kiếng ở bên cạnh, lúc này trong ấy đang chiếu ra một người, chính là Ân Tinh.

"Khởi bẩm nữ vương, lúc này các nàng đã đến Ngự thú môn. Linh lực thể kia vẫn chưa có động thái khác thường, thần lực vẫn còn ngủ say trong cơ thể nàng." Một ông lão tiến lên phía trước nhẹ giọng nói, mà nữ vương trong miệng hắn, chính là thống lĩnh hiện nay của phượng hoàng tộc, phượng hoàng nữ vương, Đệ Ngũ Đoan Ngọc.

"Ừ, tiếp tục nhìn chằm chằm, không được lơi là dù chỉ một khắc. Mẫn nhi, Bảo Lam hai người các ngươi vừa mới trở về, đi nghỉ ngơi đi. Chỉ có điều, mấy ngày sau, sợ là ngươi còn phải đến nhân giới một lần nữa."
Nửa câu đầu Đệ Ngũ Đoan Ngọc đúng là nói với cả Hiếu Mẫn và Bảo Lam, mà phần phía sau thì lại nói với Hiếu Mẫn. Nghe nàng nói mình còn phải tới nhân giới một lần nữa, Hiếu Mẫn cau mày một cái, rõ ràng biểu hiện nàng không muốn đi. Với nàng mà nói, yêu giới và nhân giới đều là những nơi cực kỳ không sạch sẽ, nhưng đối với mệnh lệnh của Đệ Ngũ Đoan Ngọc, nàng sẽ không cãi lời, cũng không muốn cãi lời. Nghĩ đến lại sắp phải nhìn thấy Trí Hiền và Tố Nghiên, lòng Hiếu Mẫn tràn đầy phiền chán, rồi lại phải giữ vững bình tĩnh ở trước mặt Đệ Ngũ Đoan Ngọc.

"Dạ, mẫu hoàng, Mẫn nhi nguyện ý đi vào nhân gian."
---------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro