chương 129

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nếu đã dừng chân tại Ngự thú môn, thì nhất định không thể lãng phí một tháng này. Bởi vì Trí Hiếu còn phải quyết đấu với Hiếu Mẫn, mà Trí Nghiên cũng muốn nâng cao bản thân trong khoảng thời gian ngắn, cho nên Tố Nghiên liền gom các nàng vào chung một chỗ, mỗi ngày chia ra huấn luyện. Ân Tĩnh là người bình thường, vì vậy Trí Hiền liền nhờ Lạc Lai giới thiệu một vị đệ tử ở trong môn phái cho nàng, dạy Ân Tĩnh một ít công pháp cơ bản nhất.
Đi theo Trí Hiền tới đình viện tu luyện của Ngự thú môn, còn cách thật xa mà Ân Tĩnh đã thấy được Dư Lương trong một bộ đồ trắng, lòng không khỏi có chút phiền muộn. Nàng nhớ kỹ Trí Nghiên muốn mình cách xa người này, thế mà hiện tại đánh bậy đánh bạ lại tiến tới cùng nhau. Huống chi mình lại không thể cự tuyệt yêu cầu đổi người, hoặc là thẳng thắn không tu luyện, đành phải kiên trì đón nhận.
Là đại sư huynh của Ngự thú môn, tuy rằng tu vi của Dư Lương ở bậc thượng cấp, nhưng cũng không phải là người rảnh rỗi, dù sao thánh linh hội cũng sắp diễn ra, tất cả mọi chuyện đều cần hắn xử lý. Nhưng khi nghe sư phụ nói cần một đệ tử hướng dẫn cho Ân Tĩnh, hắn liền chủ động nhận lời. Bây giờ thấy người tới, Dư Lương quay đầu lại, dùng ánh mắt tràn đầy thiện ý nhìn về phía Ân Tĩnh, đồng thời cũng tồn vài phần quan sát.
Lúc trước hắn đã nghe nói về đoàn người này, Trí Hiền là khách quen của Ngự thú môn, quen biết với sư phụ. Còn đứa bé kia, Dư Lương tất nhiên biết chân thân của nó không phải là như thế, cũng thuộc hàng mình theo không kịp. Mà con yêu xà còn lại, quả thực để cho Dư Lương chán ghét được ngay, người trong Ngự thú môn không bài xích yêu quái hiền lành, nhưng lại không có hảo cảm với toàn bộ các loại yêu quái đẹp đẽ mị hoặc, mà hết lần này tới lần khác Trí Nghiên lại chính là cái loại ấy.
Dư Lương không rõ con yêu xà kia tới đây làm gì, sư phụ lại còn cho phép nàng giả trang thành đệ tử của Ngự thú môn để dự thi, khiến cho Dư Lương càng thêm không hiểu. Sau lại nhìn thấy yêu xà kia thời thời khắc khắc đều dính lấy Ân Tĩnh, nghĩ đến Ân Tĩnh là linh lực thể, thì nỗi chán ghét và sự phòng bị dành cho Trí Nghiên cũng ngày càng sâu. Sở dĩ hắn muốn đích thân hướng dẫn cho Ân Tĩnh, một là vì nhắc nhở nàng phòng bị, thứ nhì chính là, xuất phát từ một ít ý riêng.
Cảm giác tồn tại của Ân Tĩnh ở trong đoàn người các nàng tuyệt đối không coi là mạnh, thế nhưng lại mang theo cái cảm giác khiến cho không một ai có thể sao lãng. Ngũ quan của nàng cực kỳ tinh xảo, mái tóc dài đen như mực được nàng dùng tơ lụa ghim lên buộc ở trên lưng, hốc mắt sâu thẳm càng làm cho con ngươi thêm phần sáng lạn, chiếc mũi xinh xắn kết hợp với gương mặt dịu dàng, nhất cử nhất động đều mang vẻ dịu ngoan. Dư Lương không biết xuất thân của Ân Tĩnh, nhưng lại cảm thấy nàng tựa như một tiểu thư khuê các bước ra từ trong bức hoạ, khiến người ta có loại dục vọng rất muốn ôm chặt..

"Dư Lương, ngươi có thể dạy cho Ân Tĩnh mấy chiêu được không?" Trí Hiền thấy Dư Lương ngay từ đầu liền nhìn Ân Tĩnh đờ ra, hơi hơi nhíu mày. Ân Tĩnh là người của con rắn nhỏ, mình tự nhiên cũng phải giúp đỡ trông nom. Lúc nãy ánh mắt mà Dư Lương nhìn Ân Tĩnh rất rõ ràng, sợ là có ý đồ khác.

"Nga, xin lỗi, là ta tạm thời thất thần. Xin Thương tiên nữ cứ yên tâm, ta có thể chỉ cho Ân Tĩnh cô nương một ít công pháp nhập môn, bao gồm cách làm sao khống chế linh lực."

"Ừ, vậy thì cám ơn ngươi."

Trí Hiền nói xong, không yên lòng liếc mắt nhìn Ân Tĩnh, vẫn quyết định xem thử một ngày rồi nói sau. Nàng tin tưởng tâm ý mà Ân Tĩnh dành cho con rắn nhỏ sẽ không bị người bên ngoài dụ dỗ vài lần mà thay đổi. Huống chi, sợ là Ân Tĩnh đã đem hết tâm tư có thể động đậy của cả một đời này giao cho Trí Nghiên, người như nàng, có thể thay đổi đã là không dễ, huống chi là thay lòng đổi dạ.

"Ân Tĩnh cô nương, tuổi tác của ngươi không lớn bằng ta, gọi ta một tiếng Dư sư huynh là được." Dư Lương thấy Trí Hiền đi, cười nói với Ân Tĩnh, Ân Tĩnh khẽ gật đầu, không có nói gì thêm." Ân Tĩnh cô nương, ngươi là linh lực thể, linh lực nắm ở trong tay cũng không yếu, mà bên trong cơ thể của ngươi còn có thần lực, tài nguyên lại càng cuồn cuộn bất tận, nếu có thể nắm giữ, cũng sẽ không kém hơn những người tu đạo từ nhỏ là bao."

Dư Lương nhẹ giọng nói, mà Ân Tĩnh thì lại có chút kinh ngạc khi biết hắn biết rõ chuyện của mình như vậy. Dù sao thân phận của mình đặc thù, chuyện này càng ít người biết thì càng tốt, nhưng hôm nay Dư Lương lại tường tận như vậy, không khỏi làm cho Ân Tĩnh có chút bận tâm. Tựa hồ là nhìn ra sự lo lắng của nàng, Dư Lương vội vàng ôm quyền nói xin lỗi..

"Ân Tĩnh cô nương, ta nói những thứ này cũng không phải là có ý đồ gì khác, mà là muốn trước khi chỉ dạy cho ngươi, nhất định phải hiểu rõ về năng lực của ngươi. Tuy ta là người tu đạo, cũng muốn trở nên mạnh mẽ, nhưng tuyệt đối sẽ không dùng thủ đoạn tiểu nhân, chuyện của ngươi cũng chỉ có ta và sư phụ biết. Cho nên ta hỏi như vậy, chỉ là muốn biết rõ mục tiêu của ngươi, ngươi muốn tu luyện đến trình độ nào."

"Ta. . . Ta cũng không biết." Ân Tĩnh bị hỏi có chút do dự, nàng cúi đầu, trong óc lại tràn đầy hình ảnh hôm đó ở ngự mệnh tháp Trí Nghiên vì cứu mình mà bị thương. Tại sao mình phải trở nên mạnh mẽ hơn, là bởi vì không muốn bị ức hiếp, không muốn lại là một vật thấp bé bị săn bắt. Trước đây lúc ở Trần Duyên tự, Ân Tĩnh từng trải qua cuộc sống không tranh giành, mỗi ngày nàng chỉ ăn chay niệm phật, nghĩ cứ như vậy mà vượt qua quãng đời còn lại.
Nhưng sau khi gặp phải Trí Nghiên, nàng muốn nhiều hơn, nàng muốn mọi thứ của Trí Nghiên, muốn bảo vệ Trí Nghiên cùng tất cả những người ở bên cạnh mình, muốn vĩnh viễn ở cùng nàng, chứ không phải là một người bình thường có tuổi thọ ngắn ngủi. Ân Tĩnh biết, tất cả tham niệm của mình, đều là Trí Nghiên cho. Mà mình muốn trở nên mạnh mẽ, cũng là bởi vì Trí Nghiên.

"Dư sư huynh, ta muốn tu đạo, chỉ là vì một người. Có lẽ dùng người để gọi nàng cũng không thích hợp, nhưng ở trong lòng ta, nàng là duyên phận mà đời này ta đã nhận định." Ân Tĩnh ngẩng đầu, chậm rãi nói với Dư Lương, nghe xong lời nói này của nàng, Dư Lương hơi đơ người, trong lúc nhất thời không biết nên trả lời thế nào."
Ân Tĩnh cô nương nói là, lòng ngươi đã có người? Giữa hắn và ngươi có sự chênh lệch, nên ngươi muốn nỗ lực tu luyện sao?" Nghe xong Ân Tĩnh nói lời này, Dư Lương nhiều ít có chút thất lạc, dù sao đây vẫn là lần đầu tiên hắn có thiện cảm với một cô gái, nhưng lại không nghĩ rằng lòng Ân Tĩnh đã có người.

"Ừ, ta yêu mến nàng, một lòng hướng về nàng, đời này, đã nhận định nàng." Ân Tĩnh tâm tư tinh tế, tự nhiên có thể nhìn ra Dư Lương có ý với mình, nói là cố ý cũng tốt, phát ra từ nội tâm cũng được, nàng không muốn để cho Trí Nghiên lo lắng, cho nên phải chém hết tất cả những thứ nàng thấy không an toàn. Mặc dù, rất có lỗi với người khác. Nhưng người khác thì sao, nàng không thèm để ý.

"Ân Tĩnh cô nương, thứ cho ta nhiều lời lại hỏi, người ngươi nói, là con yêu xà kia sao?"

Dư Lương lại một lần nữa mở miệng, dù cho trong lòng hắn đã sớm có kết luận, nhưng vẫn muốn hỏi cho rõ ràng. Từ ngày hôm qua là hắn nhiều ít đã nhìn ra Ân Tĩnh và Trí Nghiên vô cùng thân thiết, giới tu đạo có không ít chuyện đồng tính ở cùng nhau, chỉ có điều các nàng là một người một yêu, tính cách lại khác xa như vậy, mới khiến cho hắn loại bỏ cái ý tưởng kia, nhưng bây giờ xem ra, dường như cũng không phải là như vậy.

"Đúng rồi. Ngươi chớ có gọi nàng là yêu xà, nàng không thích người khác gọi nàng như vậy." Ân Tĩnh nói đến Trí Nghiên, ánh mắt liền trở nên đặc biệt dịu dàng, nhưng trong lời nói lại có thêm vài phần sắc bén. Biết là cách xưng hô của mình chọc giận Ân Tĩnh, Dư Lương thở dài ở trong lòng, liếc nhìn con rắn nhỏ đang trốn ở trong buội rậm cách đó không xa, bất đắc dĩ lắc đầu.

"Ân Tĩnh cô nương, ngươi cũng biết ta vốn có chút tâm ý với ngươi, nhưng hôm nay đều bị những lời này của ngươi cắt đứt mọi cơ hội." Dư Lương trêu ghẹo nói, còn cố ý phóng đại âm thanh.

"Xin lỗi, Dư sư huynh, chỉ là đầu óc của Ngôn nhi nàng rất nhỏ, nếu như không nói rõ ràng, sợ là nàng sẽ một mực để ý."

"Ân Tĩnh cô nương, ta rất bội phục sự thẳng thắn của ngươi, thế nhưng ngươi đã nghĩ kỹ, có phải nàng thật sự là người trong mệnh của ngươi hay chưa? Không cần phải nói về thân phận của các ngươi, nếu như ngươi vì muốn ở cùng nàng mà tu luyện, thì ít nhất cũng phải mất mấy năm mới có thể đạt được mục tiêu mà ngươi mong muốn. Bây giờ ngươi còn trẻ, nhưng nếu như mấy năm sau, dung mạo của ngươi bắt đầu thay đổi, đến lúc đó nàng sẽ đối xử với ngươi thế nào?"

Dư Lương cũng không phải là cố ý gây xích mích, mà là hỏi tới vấn đề Ân Tĩnh đã suy nghĩ rất lâu. Nghe hắn nói như vậy, Ân Tĩnh tạm thời không tìm được lời phản bác, mà Trí Nghiên thì lại không chịu nổi từ trong buội rậm chui ra, như một làn khói leo lên trên đầu của Ân Tĩnh, hướng về phía Dư Lương lộ ra hàm răng nhỏ bén nhọn.

"Cái tên đạo sĩ kia, ngươi dựa vào cái gì mà lại nói xấu ta với Tĩnh Tĩnh, nàng sẽ không thích ngươi, tốt nhất ngươi nên dẹp cái ý nghĩ này đi." Ân Tĩnh không có chuẩn bị chút xíu nào về sự xuất hiện bất ngờ của Trí Nghiên, dù sao đạo hạnh của nàng không đủ, không có cách nào phát hiện Nguyễn Khanh Ngôn có mặt ở đây. Nhưng Dư Lương thì đã sớm biết, mấy lời vừa rồi cũng là nói cho nàng nghe. Thực ra hắn cũng không phải là dạng người bám dai như đĩa, chỉ là muốn mượn cuộc đối thoại với Ân Tĩnh, làm cho Trí Nghiên hiểu ra một số việc.

"Yêu xà, không phải là ta nói xấu ngươi, mà là hy vọng ngươi hiểu. Tuổi thọ của con người có hạn, Ân Tĩnh cô nương còn vì ngươi mà nỗ lực như vậy, nếu ngươi có lỗi với nàng, thì ngay cả một người bên ngoài như ta nhìn vào đều sẽ vì Ân Tĩnh cô nương mà cảm thấy không đáng."

Lời Dư Lương nói làm cho Trí Nghiên hơi sững sờ, nàng nghĩ Dư Lương đang nhắc nhở mình cái gì đó, thế nhưng nàng thực sự thiếu nỗ lực sao? Rõ ràng nàng đã liều mạng trở nên mạnh mẻ hơn, thế nhưng còn chưa đủ sao? Nhưng cho dù có thiếu, thì cũng không tới phiên người ngoài như ngươi nói đi.
Trí Nghiên vừa định phản bác, thì Ân Tĩnh đã ôm nàng, khẽ hôn một cái lên trên cái đầu rắn đang buông xuống của nàng. Đây là lần đầu tiên Trí Nghiên được Ân Tĩnh hôn lên thân rắn, thoáng cái liền ngại ngùng. Nhìn đôi gò má rắn của nàng lại còn hiện lên hai mảnh hồng nhạt, Ân Tĩnh cố nén không cười, ngẩng đầu nhìn về phía Dư Lương.

"Dư sư huynh, chuyện ngươi nói, đều là vấn đề của ta và Nghiên nhi, người bên ngoài không hiểu chuyện giữa chúng ta, mà ta cũng không thích người ngoài nói Ngôn nhi không tốt." Ân Tĩnh rất ít khi phát giận, các loại cảm giác tức giận này gần như không có trong từ điển của nàng. Nhưng như vậy cũng không có nghĩa là nàng sẽ không phát cáu, không có nghĩa là nàng giận lên thì không đáng sợ.
Dư Lương nhìn ánh mắt cảnh cáo của Ân Tĩnh, trong lúc nhất thời cơ thể giống như là bị ai đó trụ lại, tựa như cái gì cũng quên hết, chỉ có thể nhìn Ân Tĩnh ôm Trí Nghiên trong thân rắn bỏ đi, hồi lâu không có phản ứng được. Tình huống như vậy Dư Lương có chút quen thuộc, nó tựa như là bị uy áp chấn trụ. Hắn vội vàng lắc đầu phủ nhận cái ý nghĩ này của chính mình, Ân Tĩnh không có khả năng sẽ có uy áp, nàng chỉ là một con người mà thôi, vả lại đạo hạnh cũng thấp như vậy, thế nhưng tại sao lúc nãy mình lại sững sờ cơ chứ?

Ân Tĩnh mang theo Trí Nghiên trở về phòng, mà Trí Nghiên cũng từ thân rắn biến về thân người, nàng ngồi ở trên giường, hai mắt phát sáng nhìn Ân Tĩnh. Nàng vốn là đang cùng Tố Nghiên tu luyện, nghe được người dạy pháp thuật cho Ân Tĩnh lại là Dư Lương, liền có chút đứng ngồi không yên, lúc này mới biến thành thân rắn đi qua nhìn lén. Chỉ là Trí Nghiên không nghĩ tới, Ân Tĩnh sẽ Ngôn nói nhiều lời với Dư Lương như vậy, lại còn hôn mình. Nghĩ đến dáng vẻ vừa rồi của Ân Tĩnh, khi đó nàng hoàn toàn không dịu ngoan giống như bình thường, mà là mang theo vẻ uy nghiêm mình không cách nào diễn tả được, Trí Nghiên nghĩ khi đó Ân Tĩnh đẹp cực kỳ.

"Tĩnh Tĩnh, tại sao ngươi lại có thể tốt như vậy chứ, nếu như có một ngày ngươi không cần ta, ta nhất định sẽ chết mất."
Trí Nghiên ôm Ân Tĩnh, không ngừng cọ cọ vào ngực nàng. Ân Tĩnh sờ đầu của nàng, thực ra ngay cả chính nàng cũng không biết tại sao lại phát giận với Dư Lương, thế nhưng. . . những lời đó đều nhanh hơn đầu.

"Ngươi a, không chăm chỉ luyện công, đi nhìn lén làm cái gì."

"Còn không phải là vì cái tên Dư Lương kia cứ quấn quít lấy ngươi, nếu vừa rồi ta không đi, nhất định là hắn sẽ dây dưa ngươi rất lâu. Tĩnh Tĩnh, chuyện của ngươi và ta, ta không thích người khác nhúng tay vào, tuy rằng ta không đủ mạnh, thế nhưng ta vẫn luôn nỗ lực, ngươi không thể ghét bỏ ta."

Trí Nghiên ngẩng đầu nói với Ân Tĩnh, nhưng vừa mới nói ra, nàng đã bị Ân Tĩnh đè lên trên giường, tay của Ân Tĩnh sờ lên gương mặt của nàng, ngay cả đường nhìn cũng dịu dàng đến mức muốn hòa tan cả mình.

"Nghiên nhi, ta có ghét bỏ hàng nghìn hàng vạn người, cũng sẽ không ghét bỏ ngươi. Ta nói rồi, ta vĩnh viễn sẽ không rời khỏi ngươi, sẽ vẫn là Ân Tĩnh thuộc về ngươi."
-------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro