chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Úc Trần Hoan và Dịch Tâm làm bao lâu, thì Trí Nghiên đứng ở trong phòng nhìn chằm chằm bấy lâu, lại còn hoàn toàn không sợ bị phát hiện. Thẳng đến khi Úc Trần Hoan lại kêu lên một tiếng, hoàn toàn xụi lơ ở trên giường, Trí Nghiên mới hồi phục lại tinh thần. Thấy Dịch Tâm luống cuống muốn đứng dậy, Trí Nghiên sợ bị Dịch Tâm thấy, liền vội vàng nghiêng người một cái ra khỏi phòng, thật sự đổi thành nhìn lén.

"Úc thí chủ, ngươi. . . Ta giúp ngươi lau một chút đi." Dịch Tâm cũng không biết mình bị làm sao, lại bị Úc Trần Hoan buộc làm loại chuyện này, lúc đầu nàng rõ ràng là chống cự, nhưng về sau lại giống như là bị bỏ bùa, chỉ mới nghe tới âm thanh êm ái của Úc Trần Hoan, nhìn dáng vẻ vô cùng xinh đẹp của nàng, thì càng trở nên ham muốn.

Liếc nhìn sắc trời bên ngoài, Dịch Tâm không nghĩ tới mình lại cùng Úc Trần Hoan làm việc ô uế đó suốt hai canh giờ, sắc mặt nàng đỏ bừng, hai tròng mắt lại hiện lên chút hơi nước, chỉ có thể cúi đầu dùng khăn mặt chà lau mồ hôi, cùng với nước ... trên người Úc Trần Hoan.

"Dịch Tâm, ngươi đang trách ta sao?" Thấy Dịch Tâm lại khóc lên, tuy rằng trong lòng Úc Trần Hoan cảm thấy không thoải mái, nhưng ngoài miệng vẫn như cũ rất ôn nhu. Giọng nói của nàng hơi khàn khàn, nghe vào có chút câu người. Dịch Tâm ngẩng đầu, đối diện chính là con ngươi màu rám nắng của Úc Trần Hoan, trong con ngươi đó mang theo sự thỏa mãn và lười biếng, như là ẩn dấu lưỡi câu mà nhìn mình, để cho Dịch Tâm không nỡ dời mắt.

"Ta không có, ta chỉ là. . . Úc thí chủ, ta phải đến từ đường tụng kinh." Dịch Tâm ấp a ấp úng, vội vã mượn cớ rời khỏi phòng. Thấy nàng đi xa, lần này Úc Trần Hoan không có giữ lại, bởi vì nàng còn có chuyện quan trọng hơn phải làm. Nàng tìm cái yếm và quần lót mới mặc vào, tùy tiện khoác một cái áo lụa liền đi ra ngoài viện, lượn quanh lượn quanh vài vòng, may mắn tìm được Nguyễn Khanh Ngôn đang ngồi ở trên bậc thềm đờ ra.

Không sai, sở dĩ Úc Trần Hoan không giữ Dịch Tâm lại, là bởi vì tất cả sự hứng thú của nàng lúc này đều dồn lên người Trí Nghiên. Nàng không nghĩ tới trong chùa lại còn có một cô gái xinh đẹp như vậy, nhất là mái tóc trắng ấy, đó là màu tóc mà nàng chưa bao giờ thấy qua, ở trong Trần Duyên tự lại càng chói mắt, kết hợp với ngũ quan xinh xắn, để cho Úc Trần Hoan nhịn không được động tâm tư. Nàng đã gặp qua rất nhiều nữ tử, nhưng chưa thấy qua nữ tử xuất chúng như vậy, vả lại từ thái độ của nàng khi đứng ở trong phòng nhìn mình và Dịch Tâm làm chuyện đó mà nói, thì cô gái này dường như cũng rất hứng thú với chuyện nữ nữ, dù sao. . .

Nàng không phải chỉ là liếc mắt nhìn, cũng không phải là nhìn một lát, mà là nhìn ròng rã suốt hai canh giờ, mình và Dịch Tâm làm bao lâu, cô gái này liền nhìn bấy lâu, vả lại còn nhìn nghiêm túc như vậy.

"Chẳng biết vị cô nương này là người phương nào? Tại sao lại ở trong Trần Duyên tự?" Vì để giả lả làm quen, Úc Trần Hoan trực tiếp ngồi ở bên cạnh Trí Nghiên, tuy rằng cơ thể đã được lau sạch, nhưng khứu giác của rắn lại cực kỳ nhạy bén, Trí Nghiên trực tiếp nghe thấy mùi vị tình dục trên người nàng, cùng với mùi son phấn thường ngày. Trí Nghiên theo bản năng nhíu mày, chợt phát hiện, nàng vẫn yêu thích mùi vị sạch sẻ trên người Ân Tĩnh hơn.

"Cô nương, ta mạo phạm ngươi sao?" Thấy Trí Nghiên nhíu mày không nói, Úc Trần Hoan tưởng là nàng là đang chú ý đến chuyện vừa rồi, có chút do dự.

"Khách hành hương." Trí Nghiên tự nhiên sẽ không nói mình là yêu xà, huống chi Ân Tĩnh cũng đã dặn dò, mình quyết không thể bại lộ thân phận, chỉ có thể tùy tiện nói dối. Nghe nàng mở miệng, âm thanh cũng rất êm tai, đường nhìn của Úc Trần Hoan ngưng lại trên đôi môi mỏng hồng hồng của Trí Nghiên, nếu như cái miệng nhỏ nhắn này phun ra những tiếng rên khẽ, sẽ là hình dáng gì đây? Thật là muốn "Nếm thử".

"Chẳng biết cô nương xưng hô thế nào? Nhà ở đâu?" Úc Trần Hoan tiếp tục xít lại gần, vả lại càng ngày càng gần Trí Nghiên hơn, cảm thấy khoảng cách của nàng và mình lại gần thêm một chút, mùi ở trên người cũng nồng nặc hơn, nếu đổi thành người thường, sợ là căn bản sẽ không nghe thấy được mùi vị trên người Úc Trần Hoan, vậy mới thấy khứu giác rất nhạy của loài rắn, có lẽ cũng không phải là chuyện gì tốt.

"Phác Trí Nghiên." Sau khi báo tên, Trí Nghiên liền có chút muốn rời đi, nàng vốn là tới tìm Dịch Tâm, lại không nghĩ rằng sẽ thấy giống cái và giống cái ngang nhiên giao phối giữa ban ngày ban mặt, mặc dù đã sống hơn ngàn năm, nhưng Trí Nghiên lại chưa từng lĩnh hội giao phối là loại cảm giác như thế nào.

Thứ nhất là do mùi của rắn đực đều hôi thối khó mà chịu được, thứ hai chính là, nàng từng bị trọng thương, hôn mê suốt mấy trăm năm mới tỉnh lại, sau khi tỉnh lại vì muốn tìm lại thứ mình đánh mất mà đến am ni cô này, nhưng chưa từng nghĩ sẽ bị nhốt lại đây. Đừng nói là giao phối, sợ là ngay cả giống đực cũng không tìm được. Vậy mà việc hôm nay, lại làm cho Trí Nghiên biết được, hoá ra cái và cái, cũng có thể giao phối. Vả lại nhìn Úc Trần Hoan vừa rồi kêu thích thú như vậy, hẳn là cực kỳ thoải mái.

"Nguyễn cô nương, ngươi có biết ngươi lớn lên xinh đẹp như vậy, sẽ dễ khiến cho người ta nghĩ bậy nghĩ bạ hay không?" Úc Trần Hoan thấy Trí Nghiên bằng lòng nói chuyện với mình, liền biết nàng cũng không thèm để ý đến chuyện vừa rồi. Thấy nụ cười diêm dúa của Úc Trần Hoan, Trí Nghiên từ chối cho ý kiến, ngược lại thì ngồi lâu như vậy, cảm thấy hơi mệt chút.

Rắn không có xương, mặc dù hóa thành hình người, nhưng ngồi trong thời gian dài, thì Trí Nghiên sẽ cảm thấy mệt, cả người cũng sẽ có vẻ bắt đầu lười biếng. Nàng đơn giản dựa vào bức tường ở sau lưng, đáp lại nụ cười của Úc Trần Hoan. Nụ cười này được ánh sáng tôn lên càng thêm chói mắt, làm cho Úc Trần Hoan ngắm có chút ngây người.

Con ngươi màu hổ phách của Trí Nghiên mang theo màu vàng óng ánh hiếm thấy, mày liễu dài nhỏ nhẹ nâng, mặc dù nét mặt có vẻ đang cười, nhưng trong đôi mắt phượng hẹp dài lại không thấy tiếu ý, chỉ có độ cong của cánh môi mới có thể chứng minh cô gái này quả thực đang cười. Hình ảnh ấy thật sự rất đẹp, dù là thường thấy mỹ nữ Úc Trần Hoan cũng phải thất thần, nàng cảm thấy miệng khô lưỡi khô, hận không thể lập tức kéo Trí Nghiên lên giường.

"Nguyễn cô nương, có muốn cùng ta tiến thêm một bước hay không?" Úc Trần Hoan trực tiếp nâng cằm Trí Nghiên, ngón tay ma sát gò má của nàng, lại phát hiện làn da của Trí Nghiên tốt kinh người, độ trắng mịn có thể so với trẻ con, vả lại nhìn cận mặt thế này, Úc Trần Hoan mới phát hiện nàng không hề trang điểm, nói cách khác, người này vốn đã xinh đẹp như vậy?

Lời đã nói đến trình độ này, hơn nữa còn có mấy cái động tác xấu xa của Úc Trần Hoan, muốn không biết nàng muốn làm gì cũng khó. Thấy nàng thập phần câu dẫn nhìn mình, Trí Nghiên suy nghĩ hồi lâu, tính toán mở miệng hỏi một chút.

"Ngươi muốn giao phối với ta?" Trí Nghiên không cố kỵ chút nào hỏi, nhưng ngực lại xem thường. Ở trong mắt nàng, giờ phút này Úc Trần Hoan giống như là rắn đực đến kỳ động dục, không ngừng thả ra cái loại không khí muốn giao phối. Trí Nghiên cảm thấy Úc Trần Hoan cực kỳ đáng ghét, cái tên giống cái tóc dài này không phải là vừa mới giao phối xong sao, thế nào còn đói khát như vậy? Chẳng lẽ loài người còn kéo dài hơn rắn?

Nghe Trí Nghiên nói ra từ giao phối, Úc Trần Hoan hơi sững sờ, sau đó lại nghĩ có thể đối phương cho là tình thú, thì nàng lại càng có hứng thú. Nàng nhẹ nhàng ngắt hông của Trí Nghiên, liền phát hiện vòng eo này dùng một tay là có thể ôm lấy, vóc người như vậy, lại có bộ ngực như vậy. . . Đơn giản là vưu vật.

Hai mắt Úc Trần Hoan không e dè lộ ra khát vọng, khuôn mặt thích thú câu người. Trí Nghiên nhìn hồi lâu, nghĩ tên giống cái tóc dài này quả thực giống như là hồ ly tinh. Cảm thấy bàn tay lạnh lẽo của nàng sờ tới sờ lui phần hông của mình, rắn sợ lạnh thích nóng, nàng chán ghét cơ thể lạnh lẽo của Úc Trần Hoan, càng ghét cái mùi vị gay mũi trên người Úc Trần Hoan hơn, ở trong cảm thụ của Trí Nghiên chính là không dễ ngửi, ăn không ngon. Lỡ như đang giao phối đến phân nửa, mình bị chết ngạt thì làm sao bây giờ? Nghĩ tới nghĩ lui, Trí Nghiên vẫn cảm thấy, mình không thể giao phối với cái tên giống cái của loài người này.

"Trí Nghiên, không bằng quay về phòng ta, được không?" Như thế một hồi, Úc Trần Hoan đã thay đổi cách xưng hô với Trí Nghiên. Nghe nàng gọi mình như vậy, Trí Nghiên chỉ cảm thấy cái tên giống cái tóc dài này quá mức mặt dày cũng quá mức đói khát, nàng vội vàng thoát khỏi vòng vây của Úc Trần Hoan, đứng ở bên cạnh."Mùi vị trên người ngươi thật là khó nghe, ta không muốn giao phối với ngươi." Trí Nghiên nói xong, bỏ lại Úc Trần Hoan với vẻ mặt đờ đẫn, cứ như vậy chạy ra khỏi sân. Không ngờ rằng, sau ngày hôm đó, Úc Trần Hoan ngâm mình trong đống cánh hoa cả đêm.

Ra khỏi nơi ở của Úc Trần Hoan, Trí Nghiên trở lại căn phòng của Ân Tĩnh, phát hiện nàng đang hí hoáy thơ văn, Trí Nghiên đứng ở bên cạnh, tỉ mỉ nghe mùi vị trên người Ân Tĩnh. Nàng phát hiện Ân Tĩnh thường ngày ăn nói nhỏ nhẹ, nụ cười thỉnh thoảng xuất hiện cũng rất lạnh nhạt. Ngay cả mùi hương trên người nàng cũng nhàn nhạt, chỉ có điều loài người ngửi qua là mùi thơm rất nhạt, nhưng đối với Trí Nghiên, lại phóng đại thêm mấy chục lần.

Thấy Trí Nghiên đứng ở bên cạnh nhìn mình, Ân Tĩnh ngẩng đầu, nói với nàng câu đã trở về, cầm mấy món chay và bánh nướng ở bên cạnh đưa cho nàng. Lúc này đây, Trí Nghiên ngoài ý muốn không có chú ý đến thức ăn, mà ngược lại nghe mùi vị trong veo nhàn nhạt trên người Ân Tĩnh, có chút khát liếm liếm môi dưới. Nàng nhớ tới động tác càn rở vừa rồi của Úc Trần Hoan, liền lôi kéo tay của Ân Tĩnh, vòng lên eo của mình.

"Ni cô, ngươi muốn giao phối với ta không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro