chương 130

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuy rằng xảy ra chút biến cố nhỏ, nhưng cuối cùng người dạy Ân Tĩnh tu tập pháp thuật vẫn là Dư Lương, chỉ có điều hắn cũng không có nhắc tới bất kỳ chuyện gì ngoài phép thuật, giống như là đã hoàn toàn loại bỏ cái tâm tư khác thường dành cho Ân Tĩnh. Lúc đầu Trí Nghiên còn thỉnh thoảng biến thành một con rắn nhỏ lén tới nhìn trộm một chút, về sau lại phát hiện lần nào Ân Tĩnh và Dư Lương cũng tu luyện rất nghiêm túc, liền không quay lại nữa.
Chớp mắt, đã nửa tháng trôi qua, Trí Nghiên gần như là ngày đêm đều theo Tố Nghiên tu luyện. Nàng vốn không phải là thiên tư ngu dốt, thậm chí dùng thượng cấp để hình dung cũng còn chưa đủ. Chỉ là bởi vì tính tình quá lười, nên mới bị trì hoãn tới loại tình trạng như bây giờ. Suốt nửa tháng nay, Trí Nghiên vẫn luôn thử luyện hóa viên long châu bên trong cơ thể, nhưng dù sao đó cũng là lực của long tộc, muốn luyện hóa được cũng khó như lên trời, nếu Trí Nghiên thực sự luyện hóa được, thì nàng cũng sẽ không còn là yêu xà phổ thông.
Chỉ có điều, tuy rằng khó mà luyện hóa long châu, nhưng pháp thuật cùng linh lực của Trí Nghiên thật ra tăng lên không ít. Nhiễm Huân không cho nàng tiếp tục nghiên cứu việc vào tà, nhưng chính nàng lại không có buông tha. Sau khi có long châu, nàng phát hiện cổ tà khí bên trong cơ thể của mình tựa hồ bị áp chế không ít, nàng có len lén thử qua cách tổn thương chính bản thân mình để vào tà, rồi lại phát hiện phương thức ấy cũng không phải là không thể được. Chỉ cần thân thể của mình có thể chịu được đau nhức hoặc tâm tình vượt quá mức giới hạn, thì Trí Nghiên sẽ phát hiện mình giống như là biến thành người khác. Chẳng qua là nàng đều lừa gạt mọi người chuyện đang tu luyện vào tà, ngay cả Ân Tĩnh cũng không hề hay biết.

"Ân Tĩnh cô nương, hôm nay ngươi cứ đờ ra, là do cơ thể khó chịu sao? Nếu là như vậy, hôm nay nghỉ ngơi một ngày cũng không sao." Dư Lương đứng ở đàng xa, thấy Ân Tĩnh đã sững sờ suốt nửa canh giờ, không khỏi mở miệng. Thực ra tình huống như vậy không phải là một ngày hai ngày, hình như mấy ngày nay biểu hiện của Ân Tĩnh đều cực kỳ kỳ quái, thế cho nên tiến độ cũng chậm chạp dừng lại tại chỗ.

"Dư sư huynh, cũng không phải là do cơ thể ta khó chịu, chỉ là ta đang suy nghĩ, như ta đây, rốt cuộc tính là cái gì chứ?" Ân Tĩnh nhìn đôi tay trống rỗng của mình, mờ mịt nói. Thực ra cũng không phải là do Dư Lương suy nghĩ nhiều, mà chính bản thân Ân Tĩnh cũng biết, mấy ngày nay trạng thái của nàng quả thực không tốt. Cũng không phải là do nàng mệt mỏi, mà là nàng cảm thấy sợ hãi sự vô năng của mình.
Nửa tháng trôi qua, Trí Hiền một mực bế quan, không thấy bóng dáng, còn Trí Nghiên thì mỗi ngày đều nghiêm túc tu luyện với Tố Nghiên, quả thực so với lúc mình gặp nàng ở Trần Duyên tự, đúng là mạnh hơn rất nhiều. Biến hóa rõ ràng như vậy, ngay cả một người thường như mình cũng có thể cảm nhận được, đã nói rõ Ngôn nhi vì mình, mà liều mạng cố gắng.
Thế nhưng mình thì sao? Mình làm được cái gì? Hơn nửa tháng nay, nàng và Dư Lương tu tập một ít pháp thuật, nhưng hơn phân nửa đều là để tự bảo vệ chính mình, nếu thật sự đến lúc động thủ, thì căn bản là không có chút công dụng. Ân Tĩnh hiểu tu tập pháp thuật là cả một quá trình, nhưng dù là vậy, nếu nói trong lòng nàng không có nửa điểm lo lắng, là tuyệt đối không thể nào. Mỗi khi đến lúc này, nàng sẽ suy nghĩ rất nhiều, nàng sợ nếu như mình phải cần rất nhiều năm mới có thể luyện được một ít thành quả thì nên làm thế nào bây giờ? Khi dung nhan của mình già đi từng chút một, mà Trí Nghiên vẫn còn duy trì cái bộ dáng như bây giờ, thì nên làm cái gì bây giờ?
Không phải là Ân Tĩnh không tin Trí Nghiên, mà chính là bởi vì nàng tin tưởng bất kể mình biến thành bộ dáng gì đi nữa, thì Trí Nghiên đều sẽ trước sau như một với mình, nên nàng mới càng thêm sợ. Sợ rằng đôi tay này sẽ tràn ngập nếp nhăn, sợ rằng cơ thể này sẽ từ từ già đi vô dụng. Mình chỉ là một người thường, là người thường hai mươi năm, bỗng nhiên thành linh lực thể, bỗng nhiên có thần lực, bỗng nhiên muốn nàng học tập thậm chí là thích ứng với chuyện không phải là người, nhưng trong xương cốt nàng vẫn là một tên nhân loại yếu ớt nhất. Lần đầu tiên Ân Tĩnh nổi giận như vậy, thậm chí còn nghĩ con đường phía trước đều bị sương mù che kín, mờ mịt đến mức hoảng hốt.

"Ân Tĩnh cô nương, ngươi hỏi như vậy, đã nói rõ ngươi đang lâm vào cục diện bế tắc. Mấy ngày nay ngươi hơi nóng nảy, ta kiến nghị ngươi nên nghỉ ngơi mấy ngày rồi hãy quay lại tu luyện." Dư Lương thấp giọng nói, giọng điệu cũng rất là ôn hòa. Nhưng nghe xong lời nói này của hắn, ánh mắt Ân Tĩnh hiện lên vẻ thất vọng, nàng cực lực che giấu, ngẩng đầu miễn cưỡng cười cười, khẽ cúi chào Dư Lương.

"Dư Lương sư huynh, cảm ơn ngươi đã chỉ dạy ta. Thực ra ta chỉ có chút lo lắng, lo lắng một người bình thường như ta, có phải là cho dù nỗ lực tu luyện đến cỡ nào, thì cũng không đạt được trình độ mà ta mong muốn hay không?" Một khi Ân Tĩnh đi vào ngõ cụt, thì sẽ nghĩ tất cả mọi chuyện ở mức cực đoan. Nghe nàng nói lời này, Dư Lương hơi cau mày, rồi lại lắc đầu.

"Ân Tĩnh cô nương, ngươi nghĩ như vậy là sai rồi. Vạn vật trên thế gian khó nhất là hiểu ra những việc khó, tu đạo chính là một quá trình khổ sở. Ngươi cũng không phải là không có thiên tư, chỉ là tiếp xúc quá muộn, mà bây giờ lại ngươi quá mức nóng lòng cầu thành. Ngươi vẫn chưa thể vận dụng linh lực một cách thuần thục, thì làm sao học được những loại pháp thuật cao thâm. Nếu ngươi tiếp tục cố chấp như vậy, chung quy sẽ hại người hại mình, không có bất cứ ích lợi gì cho con đường tu đạo của ngươi."

"Ta cũng không phải là có chí hướng cao xa gì cả, cũng không có muốn trở thành thứ được gọi là cường đại. Ta chỉ là không muốn làm liên lụy, trở thành mục tiêu của người khác mà thôi. Ý nghĩ như vậy, là sai sao?" Ân Tĩnh mờ mịt nhìn về phương xa, nàng căn bản không muốn lĩnh ngộ cái gì lớn lao, nàng chỉ là muốn giúp Trí Nghiên làm chút gì đó, muốn ở cạnh nàng thêm chút thời gian, không hơn.

"Cũng không phải là sai, mà là ngươi tuyệt đối không được quá mức nóng ruột. Ân Tĩnh cô nương, ta nói như vậy, đều là vì muốn tốt cho ngươi. Nếu ngươi thực sự quan tâm đến Trí Nghiên cô nương, thì không nên có cái suy nghĩ này. Điều ta có thể nói, chỉ là những thứ này, mấy ngày nay ngươi cứ nghỉ ngơi trước đi, đợi đến khi ngươi suy nghĩ cẩn thận, chúng ta lại tiếp tục." Dư Lương nói xong, liền xoay người rời khỏi hậu viện. Ân Tĩnh không nói thêm gì nữa, mà chỉ yên lặng đứng ở đó, không hề nhúc nhích.
Mùa thu đã sớm qua, đầu đông tuy rằng không tính là quá lạnh, nhưng cũng không hề ấm áp. Gió lạnh ùa về, quét qua lớp quần áo đơn bạc của Ân Tĩnh, nàng cảm thấy người mình rất lạnh, thế nhưng lại không muốn trở về gian phòng ấm áp kia, có lẽ đây là sự cố chấp của nàng.

"Tĩnh Tĩnh, ngươi đứng ở chỗ này làm gì? Hôm nay tu luyện xong rồi sao? Trên người ngươi thật lạnh." Không biết đã đứng đó bao lâu, mãi cho đến khi âm thanh của Trí Nghiên vang lên bên tai, Ân Tĩnh mới hơi hơi trở hoàn hồn. Nàng ngẩng đầu, lúc này
mới phát hiện hai chân bởi vì đứng lâu lắm mà tê cứng, ngay cả cánh tay và vai cũng bị gió lạnh quét qua khiến cho chúng tựa như bị đông lại. Nàng nhìn ra sự thân thiết trong mắt của Trí Nghiên dành cho mình, còn có việc nàng không ngừng truyền linh lực làm ấm người cho mình, dù cho lòng có đau khổ đến cỡ nào, thì chỉ trong nháy mắt thấy Trí Nghiên, liền được xoa dịu đi một ít. Ân Tĩnh nỗ lực tươi cười, dùng đôi tay cứng ngắc ôm chặt nàng.

"Trở về thôi." Ân Tĩnh thấp giọng nói, sau đó không nói được một lời đi về phía gian phòng. Nàng cho là mình đã che giấu tốt, nhưng đối với những chuyện về nàng, Trí Nghiên không bao giờ có nửa điểm qua loa. Nhìn bóng lưng gầy gò của Ân Tĩnh, Trí Nghiên không rõ cho nên nhìn bước chân của nàng, nàng cảm thấy vừa rồi Ân Tĩnh rất kỳ quái, nụ cười kia miễn cưỡng được ngay, căn bản không giống như là một nụ cười vui vẻ, mà ngược lại giống như là để cho mình không lo lắng nên mới cố gắng nở nụ cười. Trí Nghiên có chút yêu thương Ân Tĩnh, vội vàng đi theo, cầm tay nàng thật chặc.

"Tĩnh Tĩnh, đây là thức ăn người của Ngự thú môn vừa đưa tới, ta vẫn chưa có ăn, đang đợi ngươi." Trở về phòng, Trí Nghiên vội vàng vui vẻ đẩy Ân Tĩnh tới trước bàn, tươi cười gắp rất nhiều món ăn cho nàng. Ngự thú môn có vài điều rất được Trí Nghiên yêu thích, đó chính là thức ăn thực sự làm rất ngon. Bọn họ biết Ân Tĩnh ăn chay, cho nên mỗi ngày đều sẽ mang đến hai món chay hai món mặn cho các nàng, cuối cùng thịt đều lọt vào trong bụng của Trí Nghiên, đương nhiên nàng cũng buộc Ân Tĩnh ăn thêm nhiều món chay một chút. Trí Nghiên cảm thấy Ân Tĩnh rất gầy, mỗi lần ôm lấy đều khiến cho nàng yêu thương.

"Ừ, ngươi đừng chỉ lo cho ta, mỗi ngày ngươi đều tiêu hao rất nhiều năng lượng, cũng nên ăn nhiều một tý." Ân Tĩnh nhẹ giọng nói, gắp thịt và món ăn để vào trong chén cho Trí Nghiên, sau đó liền cúi đầu, yên lặng ăn cơm. Thấy nàng không chịu ngẩng đầu, dáng vẻ tâm sự nặng nề, Trí Nghiên không vui, cho nên mấy món ngon ngon thường ngày cũng trở nên không có mùi vị.

"Tĩnh Tĩnh, ngươi không vui đúng không? Có phải là do cái tên Dư Lương kia ăn hiếp ngươi hay không, nếu như là hắn, ta đi tìm hắn tính sổ ngay." Tuy rằng Trí Nghiên chỉ quen biết Ân Tĩnh không tới một năm, nhưng các nàng đều hiểu rất rõ đối phương. Trí Nghiên quá rõ cái tính tình hòa nhã của Ân Tĩnh, người này luôn ôm khổ về mình, ủy khuất cũng không chịu nói ra. Tựa như lần trước mình và Trí Nghiên mải mê nói chuyện bỏ quên nàng, nàng cũng không nói, chỉ im lặng chờ đợi mình chú ý tới nàng. Ân Tĩnh quá mức điềm đạm như vậy, lại càng làm cho lòng người khó chịu.
Trí Nghiên nói ra những lời này, Ân Tĩnh cũng không kinh ngạc, nàng biết tâm sự của mình không thể gạt được Trí Nghiên, cũng không muốn giấu diếm mãi. Bây giờ thấy Trí Nghiên đổ hết mọi chuyện lên đầu Dư Lương, vội vàng kéo lại nàng, nhẹ nhàng ôm chặc nàng.
"Nghiên nhi, Dư Lương sư huynh không có bắt nạt ta. Là do ta không tốt, tự đi vào cục diện bế tắc. Mấy ngày nay ta đều cố gắng tu luyện, thế nhưng cũng không có hiệu quả gì cả, ta rất sợ. . . sợ mình không đuổi kịp bước tiến của ngươi, càng sợ mình không đạt được mục tiêu ban đầu của chúng ta."

Ân Tĩnh đặt cằm lên vai Trí Nghiên nhẹ giọng nói, nàng không có lựa chọn giấu diếm, vì nàng biết rõ, chuyện này nàng phải cùng Trí Nghiên đối mặt. Nghe Ân Tĩnh nói như vậy, Trí Nghiên ôm chặc nàng, vỗ nhẹ lên lưng của nàng.
"Tĩnh Tĩnh, tại sao ngươi lại nghĩ như vậy chứ, ta cũng sốt ruột về chuyện tu luyện, thế nhưng ta biết sốt ruột cũng không có ích gì. Ngươi đã làm rất khá, không cần liều mạng như vậy, dù sao ta cũng sẽ bảo vệ ngươi, ta. . ."

"Không phải, căn bản không giống như ngươi nghĩ." Lời nói của Trí Nghiên bị Ân Tĩnh cắt ngang, mà ngữ tốc của Ân Tĩnh rất nhanh, đây cũng là lần đầu tiên nàng dùng tốc độ nhanh như vậy để nói chuyện. Làm sao Ân Tĩnh không rõ, cho dù mình thật sự già đi, chết mất, thì Trí Nghiên cũng sẽ tìm được nàng. Thế nhưng, như vậy thì nàng đã không còn là Ân Tĩnh, không còn là mình của bây giờ, là người đã cùng Trí Nghiên trải qua chuyện Trần Duyên tự và ngự mệnh tháp, cho nên, như thế thì có ích lợi gì?

"Nghiên nhi, ta biết ngươi không nỡ để ta khổ sở, thế nhưng ta không muốn cả đời đều như vậy, vẫn là một người bình thường được ngươi bảo vệ, nhìn ngươi vì ta mà bị thương. Ta. . . Ta cũng muốn trở thành người che chở cho ngươi, chứ không phải là một bao quần áo, một thứ liên lụy tới ngươi. Ta rất sợ mình sẽ chết đi, nói ra cũng rất buồn cười, rõ ràng trước đây ta nghĩ sống chết đều không hề gì, thế nhưng ta hiện tại thực sự rất sợ chết."

"Nếu như chết, có thể chuyện gì ta cũng sẽ quên mất, có lẽ sẽ có luân hồi, nhưng cổ thân thể này mặc dù là dáng vẻ của Ham Ân Tĩnh ta, nhưng trong ký ức của nàng lại không có ngươi. Cơ thể như thế, một Hàm Ân Tĩnh như thế, ta không thích. Cho nên ta. . . Ta thực sự không thể tiếp tục là một kẻ vô tích sự, vì ngươi, ta không thể tiếp tục vô dụng thêm nữa."

Ân Tĩnh nói, đường nhìn dần dần trở nên mơ hồ, nàng không nghĩ tới mình sẽ không khống chế được, nàng ngơ ngác sờ dòng nước mắt trên gương mặt, thấy viền mắt ửng đỏ của Trí Nghiên, lòng càng thêm khó chịu.

"Nghiên nhi, xin lỗi, ta đi ra ngoài một chút." Ân Tĩnh nhẹ giọng nói, có chút lảo đảo chạy ra khỏi phòng, thấy nàng gấp gáp bỏ đi, Trí Nghiên vội vàng đứng dậy muốn đuổi theo, nhưng lại bị ngăn lại. Nàng ngẩng đầu nhìn lên, thì ra chẳng biết từ khi nào Tố Nghiên đã đứng ở cửa.

"Giao cho ta xử lý, lúc này ngươi đi theo chỉ khiến nàng càng thêm khổ sở." Tố Nghiên nói, trong chớp mắt đã mất tiêu.

Ân Tĩnh không có đi xa, cũng chỉ là quay lại cái hậu viện thường hay luyện công, ngồi ngẩn ngơ trên băng ghế đá. Ghế đá không có ánh mặt trời chiếu sáng cho nên thật lạnh, nhưng Ân Tĩnh không lưu ý lắm, ngay cả phía sau truyền đến tiếng bước chân mà nàng cũng không hề phát hiện.

"Ân Tĩnh, ta đã từng nghĩ ngươi chính chắn hơn con rắn nhỏ rất nhiều, hôm nay xem ra, dường như cũng không phải là như vậy."
Tố Nghiên ngồi ở bên cạnh Ân Tĩnh, có chút bất đắc dĩ nói, nàng cũng không phải là trách cứ Ân Tĩnh, mà là phát hiện Ân Tĩnh bất quá cũng chỉ là một cô gái chừng hai mươi bình thường, thường ngày nàng lão luyện cùng đạm nhiên, nhưng một khi đụng tới chuyện của Trí Nghiên, cũng sẽ trở nên luống cuống tay chân.

"Là ta làm cho nàng khổ sở, chuyện bây giờ, đều là lỗi của ta." Ân Tĩnh cúi đầu, như một đứa trẻ làm sai chuyện. Vệt nước mắt trên mặt nàng còn chưa kịp khô, thì lại bị dòng nước mắt mới bao trùm. Nhìn giọt nước óng ánh theo cằm của nàng chảy xuống dưới, Tố Nghiên lắc đầu, vỗ nhẹ lên lưng của nàng. Sau khi sờ tới một mảnh xương khớp, nàng mới hiểu rõ tại sao Trí Nghiên luôn luôn bảo Ân Tĩnh văn nhiều một chút.
Thực ra mâu thuẫn giữa Ân Tĩnh và Trí Nghiên, nàng là người có quyền lên tiếng nhất, trước đây, nàng cũng từng có ý nghĩ giống như vậy, cho nên mới dẫn tới việc mình và Bảo Lam chia cách gần nghìn năm. Mà nay nàng đã suy nghĩ thông suốt, tuyệt đối không muốn nhìn thấy Ân Tĩnh cùng Trí Nghiên lại giẫm lên vết xe đổ của mình.

"Ân Tĩnh, ngươi không nên có ý nghĩ như vậy, mọi điều con rắn nhỏ làm cho ngươi đều là nàng cam tâm tình nguyện, trong chuyện tình cảm của các ngươi, nàng can đảm hơn ngươi. Nàng vì ngươi mà không tiếc rời khỏi Nhạc yêu cốc, thậm chí vì ngươi mà quyết đấu với Hoàng Trục Tĩnh. Sau đó ngươi bị đưa vào ngự mệnh tháp, nàng lại vì ngươi mà không tiếc vào tà, chịu đựng ba tháng dằn vặt. Thế nhưng nàng chưa từng nghĩ những thứ này là gánh nặng, nàng rất vui vẻ có thể làm những việc này cho ngươi."

"Ta biết ngươi không muốn nhìn nàng liều mạng, thế nhưng ngươi có nghĩ tới, nếu ngươi cũng vì nàng mà làm như vậy, thì nàng sẽ nghĩ như thế nào hay không? Ân Tĩnh, ta biết ngươi muốn trở nên mạnh mẽ, cũng biết trong lòng ngươi đang sợ thời gian của mình không đủ, khi nào ngươi còn nghĩ như vậy, thì sẽ còn tạo ra gánh nặng cho mình, thậm chí là nóng lòng cầu thành mà đi làm một ít chuyện nguy hiểm. Ta đã giáo huấn con rắn nhỏ, bảo nàng đàng hoàng một chút, nhưng đối với ngươi, ta nghĩ ngươi không cần ta làm như vậy, tâm tư của ngươi thông suốt như thế kia, sẽ không thể không hiểu ý của ta."

Tố Nghiên nói xong, liếc nhìn Trí Nghiên đang trốn ở góc phòng, cười đứng dậy rời đi. Nàng biết những gì mình có thể nói đều đã nói, kế tiếp, cũng chỉ có thể giao Ân Tĩnh cho Trí Nghiên. Ân Tĩnh không có vội vã quay về, mà là nhặt chiếc lá cây bên trên mặt đất, khẽ đặt ở bên mép, an tĩnh không tiếng động thổi lên. Ca khúc này là do một tiểu đệ tử ở Trần Duyên tự dạy cho nàng, nàng không biết ngụ ý là cái gì, chẳng qua là cảm thấy nghe vào rất bi thương, rồi lại cất giấu chút hy vọng. Ân Tĩnh say sưa thổi lá, hoàn toàn không có phát hiện Trí Nghiên đã đi qua đây, ôm chặc lấy mình từ phía sau.

"Tĩnh Tĩnh, ta rất vui vì ngày hôm nay ngươi có thể nói cho ta biết những lời trong lòng mình, chuyện vừa rồi là do ta không tốt, ta không nên xem ngươi là bên cần được bảo vệ, rõ ràng ngươi cũng rất cố gắng bảo vệ cho ta. Thế nhưng bất luận thế nào, ngươi cũng phải giỏi hơn. Hàm Ân Tĩnh trong lòng ta, là một cô gái rất lợi hại. Nàng vì một con rắn cái gì cũng không biết, mà từ bỏ hơn hai mươi năm phật đạo tiến vào hồng trần, vì ta, nàng đã trải qua những chuyện mà đời này chưa từng nghĩ tới, lại đi đến vô số thế giới xa lạ. Bất kể ngươi ra sao, thì ngươi vẫn là Hàm Ân Tĩnh mà ta yêu nhất."
Giọng nói của Trí Nghiên rất nhẹ, nàng kề sát vào tai mình thấp giọng nỉ non, cái âm thanh ấy êm tai cảm động hơn bất kỳ một ca khúc nào. Nghe lời nói này, Ân Tĩnh càng khóc nhiều hơn, lại nhịn không được ném chiếc lá cây ở trong tay, xoay người ôm chặt Trí Nghiên.

"Ta hiểu, ta hiểu hết, Nghiên nhi, ta sẽ vĩnh viễn là Hàm Ân Tĩnh của ngươi." Ân Tĩnh ôm Trí Nghiên thật chặc, thấp giọng nói, nghe nàng nói như vậy, Trí Nghiên liền biết nàng đã cởi ra khúc mắc, nở nụ cười bế nàng lên, đi về phía gian phòng.

"Ừ, Tĩnh Tĩnh hiểu là tốt rồi, bất quá đêm nay ngươi rất ngốc, phải phạt. Lát nữa ta làm gì ngươi, cũng không cho phép ngươi phản kháng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro