chương 132

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên ngọn núi cao ngun ngút, luôn luôn có mây mù lượn quanh làm mờ tầm mắt, khiến cho người ta không thấy rõ mọi sự xung quanh. Một gã nam tử dáng vẻ thanh tú đứng ở bên cạnh vách núi, hình dáng không cao, thậm chí là còn thấp hơn một vài cô gái khác một tí. Trên người gã là một chiếc trường bào màu xanh thẫm có chút rộng lớn, chân mang giày bó màu đen, rõ ràng là trang phục rất bình thường, nhưng ở hai bên giày và ống tay áo lại thêu dãy hoa văn tinh xảo mà vô cùng hiếm thấy, có thể đoán ra nó được đặc biệt làm theo yêu cầu.
Tóc của gã không dài, chỉ tới ngang vai, sợi tóc màu đen trơn bóng bị gió thổi phấp phới, lộ ra chiếc cổ trắng nõn cùng gương mặt gầy gò, đôi mắt kia thâm trầm hơn trước đây rất nhiều, nhưng vẫn trong suốt như cũ, tựa như là bí mật nào cũng không giấu giếm được nó. Tần Huyên vừa đi tới, liền thấy được một màn như thế, trong mắt nàng lóe lên một vẻ lo âu, rồi lại thay bằng cái dáng vẻ tùy tiện như bình thường, bất chợt ôm lấy nam tử kia từ phía sau.

"Dịch Tâm, ngươi còn đứng đó làm gì, hình như từ sau khi từ Trần Duyên tự trở về ngươi vẫn không thích hé răng." Tần Huyên xoa xoa mái tóc đen của Dịch Tâm, phần ngực đầy đặn không ngừng cọ lên phần lưng của nàng, để cho Dịch Tâm nhịn không được mà đỏ mặt. Nàng vội vàng lui về phía sau vài bước đẩy nàng ra, rồi sửa sang lại y phục vừa bị đối phương làm loạn.

"Tần Huyên sư tỷ, sao bỗng nhiên ngươi lại tới đây, ta đã nói rồi, như vậy không hợp lễ." Dịch Tâm có chút bất đắc dĩ nói, cô gái mặc váy dài màu vàng nhạt ở trước mắt, là sư tỷ của nàng Tần Huyên. Tính cách tốt, chính là có chút thích ôm lấy người khác, nếu mình là một cô gái bình thường thì cũng không sao, nhưng hết lần này tới lần khác nàng cũng thích con gái, Tần Huyên như vậy, quả thực khiến cho Dịch Tâm phiền muộn.
"Có gì đâu chứ, dù sao ta ngươi đều là con gái, ôm một chút cũng sẽ không có gì. Dịch Tâm, ngươi chỉ là vì thuận tiện nên mới cải nam trang mà thôi, sư tỷ ta biết, ngươi là một cô gái đáng yêu."

"Ôi chao. . ." Thấy Tần Huyên nói xong lại bắt đầu ôm ấp, Dịch Tâm không đẩy nàng ra được, cũng chỉ có thể cam chịu để mặc nàng đu đeo ở trên người mình, lẳng lặng nhìn xa xa.
Từ khi nàng rời khỏi Trần Duyên tự đến đây, đã có hơn nửa năm, lúc đầu khi mới tới nơi này, nàng còn tưởng rằng mình tìm lộn chỗ, dù sao Tĩnh Tuệ nói với mình, đến đây là có thể tìm được một chỗ thay đổi khởi điểm của nàng, nhưng khi Dịch Tâm thiên tân vạn khổ leo lên được đỉnh núi, thì thứ mà nàng thấy lại là hai con ma men. Một là Tần Huyên ở trước mặt, mà một tên khác, chính là sư phụ của các nàng, Vô Nhai.
Dịch Tâm vừa mới đến, đã bị bọn họ rủ rê uống rượu, mơ mơ màng màng bị đổ một bình lớn liền ngủ say suốt ba ngày mới tỉnh lại, sau khi tỉnh lại mới được thông báo, bởi vì mình đã đi cửa sau, cũng chính là nhờ vào quan hệ được Tĩnh Tuệ giới thiệu, thành công tiến vào Lộc vân phái của bọn họ. Dịch Tâm há hốc mồm, căn bản không biết Lộc vân phái là cái gì, mà mình thế nào lại không giải thích được trở thành đồ đệ của đối phương.
Về sau nghe giải thích mới biết rõ, năm đó Lộc vân phái vốn là một đại môn phái có tiếng tăm lừng lẫy trong giới tu đạo, nhưng bởi vì một sự kiện mà bị yêu giới diệt môn, mà Tĩnh Tuệ và Vô Nhai, chính là hai người duy nhất may mắn còn sống sót. Biết được đầu đuôi câu chuyện, Dịch Tâm liền thành thật ở lại chỗ này, theo Vô Nhai luyện công, mà cái gọi là luyện công, chẳng qua cũng chỉ là làm cơm cho bọn họ, theo bọn họ uống rượu mà thôi.

Đương nhiên, Dịch Tâm tin lời Tĩnh Tuệ nói, cũng biết những thứ Vô Nhai bảo mình làm cũng không phải là điều vô ích. Hắn muốn mình mỗi ngày lên núi xuống núi mua thức ăn, muốn mình theo hắn uống rượu, bảo mình làm y phục. Mỗi ngày làm lụng vất vả như vậy, Dịch Tâm có thể cảm giác được bước chân của mình ngày càng mềm mại, mỗi lần uống rượu của hắn, mặc dù sẽ hôn mê, nhưng khi tỉnh lại thì cơ thể sẽ có loại một cảm giác tươi mới.
Lần đầu tiên có thể cưỡi gió bay trên không, Dịch Tâm tựa như một đứa trẻ nhìn bầu trời mới lạ, lúc này mới biết những điều hạn chế trước đây của mình. Ở Trần Duyên tự mình như một con ếch ngồi đáy giếng, vĩnh viễn cũng chỉ thấy được sự vật trước mắt mà thôi. Mà nàng bây giờ, là khác một trời một vực với trước đây. Nàng đã muốn hoàn toàn thay đổi, Dịch Tâm hèn yếu trước kia đã không còn.
Thế nhưng, nghe Vô Nhai nói mình uống say sẽ gọi ra một cái tên, Dịch Tâm không có hỏi là ai, bởi vì nàng quá rõ khi đó mình sẽ gọi tên người nào. Cho dù nàng vì người kia mà bỏ đi, tựa như một kẻ đào ngũ chạy tới nơi này, nhưng nàng vẫn không quên được nàng. Úc Trần Hoan ba chữ này đã cắm rễ vào nơi sâu nhất trong buồng tim của mình, hơi hơi hé mở, thì sẽ đánh thức tất cả những ký ức.
Có phải nàng đã quên mình rồi hay không? Có phải đã thành hôn rồi hay không? Có lẽ là rồi.

"Ngươi lại đang nhớ tới người tình cũ sao? Thật không rõ cái loại tiểu thư ấy có gì tốt." Tần Huyên biết được chuyện của Dịch Tâm, đương nhiên cũng là do trong một lần say rượu Dịch Tâm tự nói ra ngoài, kể từ sau khi biết Úc Trần Hoan tồn tại, thì mỗi khi Dịch Tâm đờ ra nàng đều sẽ lên tiếng chế nhạo vài câu.

"Tần Huyên sư tỷ, ta cũng không phải là đang suy nghĩ về nàng, ta chỉ là đang lo lắng cho sư phụ và sư tỷ mà thôi." Dịch Tâm thấp giọng nói, ấn đường nhíu vào một chỗ. Nàng không nghĩ tới mình chỉ mới rời khỏi một đoạn thời gian, thì Trần Duyên tự lại phát sinh biến cố khổng lồ như vậy. Khoảng thời gian đó mình đang bế quan tu luyện, căn bản không biết bên ngoài ra sao. Đợi cho tới khi nàng ra ngoài, Vô Nhai mới nói với nàng, Trần Duyên tự đã không còn.
Không còn là có ý gì, Dịch Tâm không cách nào lý giải, về sau mới hiểu được Ân Tĩnh là linh lực thể, Trần Duyên tự cất giấu thần vật, còn có thần lực gì đó. Việc này Dịch Tâm nghe được nửa vời, nhưng nó cũng không phải là điều mà nàng quan tâm, điều nàng thật sự lo lắng chỉ có Ân Tĩnh và Tĩnh Tuệ ra sao, còn có những tiểu đệ tử bên trong Trần Duyên tự thì như thế nào.
Cho nên nàng không để ý tới sự phản đối của Vô Nhai, vẫn đi đến Trần Duyên tự, nhưng sau khi nàng đi, lại phát hiện mọi thứ ở nơi đó đã sớm chấm dứt, chỉ để lại một mảnh hỗn độn. Trần Duyên tự bị hủy, tiểu đệ tử trong chùa cũng đã sớm đi xa. Người thường trong Lạc thành không biết chuyện này, chỉ biết mọi ni cô trong Trần Duyên tự đều đã bỏ đi, mà trận đại chiến gần trăm năm qua chưa từng có, cũng không hề liên quan tới người thường.
Dịch Tâm không có ở lại Lạc thành lâu, chỉ liếc mắt nhìn Trần Duyên tự, liền chuẩn bị ly khai. Thực ra nàng cũng sợ, nàng sợ ở thêm một ngày, thì tim của mình sẽ không chịu khống chế mà bay tới chỗ không nên đến. Nàng chịu đựng không đi tìm hiểu tin tức về Úc Trần Hoan, sợ nghe được đáp án làm cho mình hoàn toàn tuyệt vọng. Cho nên lúc này đây, Dịch Tâm vẫn lựa chọn rời khỏi, nàng tới đột nhiên, ra đi cũng vô thanh vô tức.

"Ôi chao, đã nói với ngươi rồi, sư tỷ của ngươi không có việc gì, Tĩnh Tuệ sư phụ cũng không có việc gì, ngươi đừng suy nghĩ nhiều."

"Thế nhưng. . . Cho dù biết được các nàng không có việc gì, nhưng các nàng là thân nhân của ta, trong lòng ta đương nhiên sẽ nhớ mong, nếu sư phụ nói các nàng đến thánh linh hội, không thì chúng ta. . ."
"Dịch Tâm, đã nói rồi, đến Trần Duyên tự xong sẽ tĩnh tâm tu luyện, ngươi không có quên đúng không."
"Ta không quên, thế nhưng. . ." Dịch Tâm còn muốn nói gì đó, liền thấy sắc mặt của Tần Huyên đã cực kỳ không tốt, chỉ có thể lập tức ngậm miệng, không dám nhiều lời.

"Dịch Tâm, ngươi hãy nghe cho kỹ, cho dù thế nào đi nữa, trước khi ngươi đạt được thành quả, thì không được xuống núi thêm một lần nào nữa, nếu không thì ngươi cùng ta song tu đi."
"Không. . . Ta đây phải đi luyện công." Nghe Tần Huyên nói muốn cùng mình song tu, Dịch Tâm toát ra một trận mồ hôi lạnh, nàng vội vàng chạy vào trong phòng, chậm rãi nhắm mắt lại bắt đầu vận công. Thế nhưng vừa nghĩ tới hai chữ song tu, thì trong đầu nàng lại tràn đầy dáng vẻ xinh đẹp của Úc Trần Hoan. Những hình ảnh kia cứ lay lắc ở trong đầu nàng không chịu trôi đi, Dịch Tâm cau mày, kiên quyết không dám vận công vào thời điểm này, không thì tuyệt đối sẽ tẩu hỏa nhập ma. Nàng thu công pháp, cảm giác quần lót đã thấm ướt, có chút tức giận mắng mỏ.

"Tiểu thư, sao ngươi lại thất thần nữa rồi? Bây giờ trời lạnh như vậy, ngươi mau trở về đi thôi, có tiểu nhân ở chỗ này nhìn là được." Trần Duyên tự tan hoang trước kia, hiện tại đã được quét dọn sạch sẽ, mặc dù đã phá bỏ kết giới, cũng sẽ không làm cho người ta nhìn ra dấu hiệu ở đây đã từng xảy ra tranh chấp, chỉ có điều tường rào bị nghiền nát còn có phật đường bị đổ sập, là cần phải xây dựng lại.
Úc Trần Hoan không biế Ân Tĩnh và Trí Nghiênmn còn có thể trở về hay không, nhưng người nàng đợi, cho tới bây giờ cũng không phải là các nàng, mà là một người khác. Nàng không để ý tới sự phản đối của phụ thân, khăng khăng muốn sửa sang lại Trần Duyên tự. Trong khoảng thời gian này, hầu như mỗi ngày nàng đều sẽ tới đây liếc nhìn. Hình như chỉ cần nhìn cái ngôi chùa trống rỗng này, sẽ nhớ tới chuyện ở cùng với Dịch Tâm.
Nàng đã quên mất mình động tâm từ khi nào, chỉ nhớ kỹ, mình nhận định Dịch Tâm, chính là vào buổi tối có hội đèn lồng. Rõ ràng là một kẻ sợ phiền phức, rõ ràng là không biết võ công, lại hết lần này tới lần khác che chắn ở trước mặt mình, giúp mình thoát ra, đánh nhau với đám nam tử có vóc dáng cao lớn ấy. Khi đó Dịch Tâm thực sự rất đáng yêu, cũng đều là bởi vì lúc đó mình vô tri và ích kỷ, nên mới vứt bỏ Dịch Tâm. Úc Trần Hoan không phủ nhận mọi thứ bây giờ mình làm là muốn bù đắp, nàng mong mỏi cái ngày mà Trần Duyên tự đốt lại nhang đèn, cũng là ngày Dịch Tâm sẽ trở lại bên cạnh mình.

"Đi." Úc Trần Hoan xoay người bỏ đi, nhưng lại không có ý định quay về Úc gia, mà là trực tiếp đến Nam thiên lâu. Từ sau khi học được một ít pháp thuật với Trí Hiền, thì Úc Trần Hoan liền càng thêm thích tới Nam thiên lâu. Thứ nhất là vì Nam thiên lâu có rượu ngon, thứ nhì chính là chỗ này có không ít yêu quái, hiện tại nàng đã có thể phân biệt được sự khác nhau giữa yêu và người, thỉnh thoảng còn có thể tâm sự với đám yêu quái này, lãnh giáo mấy chiêu, như vậy cũng còn thú vị hơn là ở Úc gia xem đống sổ sách khô khan kia.

"Xem ra Úc cô nương đã hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của người bên ngoài, dự định trở thành khách quen của Nam thiên lâu chúng ta." Nam thiên lâu chủ thấy Úc Trần Hoan tới, cười chào hỏi nàng, mà theo cạnh nàng, vẫn là Túy Vô Âm. Nói đến Túy Vô Âm, thật ra Úc Trần Hoan cảm thấy có chút kỳ quái, sau cái lần ngự mệnh tháp bị hủy, theo lý thuyết khi cứu được người của nàng, là không cần thiết chịu khổ cùng các nàng nữa, thế nhưng không rên một tiếng liền bỏ đi, quả thực cũng không có đạo nghĩa.
Úc Trần Hoan còn tưởng rằng Túy Vô Âm đã xảy ra chuyện gì đáng ngại, kết quả người này không có chút xíu thương tích len lén trở về Nam thiên lâu, nhìn thấy mình còn cười cười chào hỏi. Tuy rằng Úc Trần Hoan tò mò Túy Vô Âm và Nam thiên lâu chủ muốn cứu ai, nhưng nàng cũng biết, chuyện trước đây Trí Hiền đã không hỏi được, thì mình lại càng không thể nào.

"Nam thiên lâu chủ, nghe nói ngươi thần thông quảng đại, ta muốn nhờ ngươi giúp ta điều tra một người đang ở phương nào, ngươi có thể giúp đỡ hay không?" Úc Trần Hoan dò hỏi, thực ra nàng đã sớm bỏ qua ý định chủ động đi tìm Dịch Tâm, mà đổi thành đợi. Dù sao trước đây nàng luôn luôn để cho Dịch Tâm chờ nàng, hôm nay cũng nên đổi lại là mình.

"Úc cô nương, cho dù ta biết rất nhiều, nhưng cũng có chuyện ta không rõ ràng lắm. Người ngươi mong nhớ làm thế nào để trở lại bên cạnh ngươi, chính ngươi rõ ràng hơn ta, cho dù ta giúp ngươi tra được nàng ở nơi nào, thời cơ chưa tới, các ngươi cũng sẽ không đến được với nhau."
Nam thiên lâu chủ nói xong lời này, Úc Trần Hoan không có truy hỏi nữa, mà là có chút ngạc nhiên nàng sẽ nói như vậy, hiển nhiên là nhìn thấu chuyện của mình và Dịch Tâm. Nhưng Nam thiên lâu chủ càng như thế, thì Úc Trần Hoan lại càng cảm thấy nàng thâm tàng bất lộ. Dù sao một người không hề quen thân với người lại biết chuyện của ngươi, ngẫm lại cũng làm cho người ta nghĩ mà sợ.
"Đã là như vậy, ta sẽ không quấy rầy, xin lỗi không tiếp được." Úc Trần Hoan nói xong, đứng dậy rời khỏi Nam thiên lâu. Nhìn nàng bỏ đi, Nam thiên lâu chủ nhìn về phía Túy Vô Âm, người nọ hiểu ý, chậm rãi quỳ gối trước mặt nàng, tựa đầu lên trên đầu gối của nàng.

"Lâu chủ, sự tình đã tiến triển như kế hoạch của ngươi, chuyện thánh linh hội, có cần ta qua không?" Túy Vô Âm nhẹ giọng nói, ngẩng đầu nhìn Nam thiên lâu chủ.

"Chuyện ở đó không cần ngươi nhúng tay, ta đã phái những người khác đi rồi. Mấy ngày nay, tốt nhất là Âm nhi cứ ở bên cạnh ta, mấy ngày trước ngươi không ở đây, ta rất nhớ ngươi." Nam thiên lâu chủ nói xong, khép mắt quan sát, nhìn về phía Túy Vô Âm, thấy nàng nhìn mình như vậy, Túy Vô Âm xốc váy Nam thiên lâu chủ lên, nhẹ nhàng hôn lên bắp đùi của nàng.

"Lâu chủ, mấy ngày nay ta sẽ bồi thường cho ngươi."
--------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro