chương 133

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tiểu sư phụ, xin hỏi Lạc chưởng môn của quý môn phái có ở đây không?" Mới sáng sớm, bên ngoài Ngự thú môn đã có hai vị khách nhân, nói một cách chính xác thì là hai tên yêu quái. Bọn họ mặc áo đen quần đen đơn giản, nét mặt có vẻ thân thiện, nghe bọn họ nói muốn tìm Lạc Lai, tiểu đệ tử khẽ vuốt càm, áy náy lắc đầu."Thật ngại quá, gia sư vừa có việc đi ra ngoài, hẳn là trời tối mới có thể trở về, không bằng hai vị. . . A!" Tiểu đệ tử còn chưa dứt lời, thì đầu và cổ đã bị phân ra làm hai, thấy dưới đất tràn đầy máu tươi, một gã hơi cau mày, tránh ra vài bước.

"Hắc Quỷ, lần sau trước khi ngươi động thủ nhớ kỹ phải báo cho biết ta, còn có, ngươi nhất định phải làm ra kiểu ghê tởm như vậy sao?"

"Hắc Tiều, ngươi giả vờ làm gì, không phải là ngươi cũng mong đợi mùi máu tươi rất lâu rồi hay sao? Lần này lâu chủ phái chúng ta tới đây, chính là để cho chúng ta đại náo một trận."

"Chớ có nói nhảm, thừa dịp bọn thạch thú giữ cửa này còn chưa tỉnh, nhanh chóng mang linh lực thể và thánh linh đàm hoa đi thôi." Hắc Tiều nói xong, lắc mình một cái liền vào Ngự thú môn, tốc độ của bọn họ rất nhanh, cố ý che giấu khí tức, đệ tử có tu vi thấp, thì căn bản không có cách nào nhận ra được. Ân Tĩnh vẫn còn ở trong hậu viện học cách khống chế linh lực với Dư Lương, đúng lúc này, Dư Lương bỗng nhiên đẩy mình ra, xoay người rút kiếm.
Sự cố này khiến cho Ân Tĩnh không kịp phản ứng, đợi đến khi nàng hoàn hồn, thì chỉ thấy hai gã nam tử, hay là nói hai tên yêu quái xuất hiện ở giữa không trung. Bọn họ khoanh tay trước ngực, vẫn chưa nhìn tới Dư Lương, mà là cười nhìn mình. Nụ cười và ánh mắt đó, Ân Tĩnh không hề xa lạ gì, đó là cái loại ánh mắt nhìn chằm chằm vào con mồi, mà nàng cũng ghét bị nhìn như thế.

"Dư Lương sư huynh. . ." Ân Tĩnh vội vàng đứng dậy muốn đi tới, Dư Lương lại giơ tay ngăn cản nàng.

"Ân Tĩnh cô nương, bọn yêu quái này lai giả bất thiện, sợ là vì ngươi mà tới, ngươi nhanh chóng đi tìm Trí Hiền tiên nữ, ta có thể chống đỡ một khoảng thời gian." Dư Lương nhẹ giọng nói, lập vài cái lá chắn ở trước mặt Ân Tĩnh. Đương nhiên Ân Tĩnh sẽ không chọn thời điểm này mà cậy mạnh, nàng xoay người chạy về phía Trí Nghiên đang ở, tuy rằng Trí Hiền đang bế quan, nhưng Nhiễm Huân vẫn còn ở ngoài..

"Muốn chạy? Không có đơn giản như vậy đâu." Thấy Ân Tĩnh muốn chạy đi, Hắc Tiều hướng về phía Hắc Quỷ nháy mắt, người nọ hiểu ý, vội vàng đuổi theo Ân Tĩnh, thấy bọn họ dự định tách ra hành động, Dư Lương vội vàng dùng kiếm cắt ngón tay, vẽ ra một đạo huyết chú ở giữa không trung."Ngự thú môn đệ tử Dư Lương, tại đây lấy máu làm khế ước, triệu hoán linh thú giúp đỡ."

Lâu nay Ngự thú môn là môn phái thuần thú, cho tới bây giờ vẫn còn ký kết khế ước cùng nhau tác chiến với yêu quái, khi huyết chú tỏa ra một luồng sáng đỏ chói mắt, thì ngay sau đó, một con báo thân hình cao lớn liền xuất hiện ở phía trước. Con báo kia cao chừng một người lớn, đôi mắt đen nháy lướt nhìn xung quanh, sau đó dừng lại tại người của Hắc Tiều, bỗng chốc đánh về phía hắn.

"Không nghĩ tới hiện tại Ngự thú môn vẫn còn nhân tài có thể triệu hồi đám linh thú này, hôm nay sợ là phải trừ bỏ ngươi thôi." Hắc Tiều nói, tay áo màu đen vung lên một cái, mấy lưỡi dao nhỏ bén nhọn bỗng nhiên liền xuất hiện. Chúng nó sắc bén mà lại tinh xảo, bay lơ lửng trên không trung, được Hắc Tiều dùng linh lực điều khiển, trong chớp mắt, liền giống như là mưa rơi bay thẳng về phía Dư Lương.

Ân Tĩnh nhanh chóng chạy đi, nàng biết mình vô dụng căn bản không giúp được gì, chỉ có rời khỏi đây thật nhanh mới là biện pháp tốt nhất. Nhưng tên Hắc Quỷ ở phía sau vẫn không nhanh không chậm đuổi theo nàng, giống như là đang nhìn mình làm trò hề. Ân Tĩnh cắn chặc hàm răng, thử ngưng tụ lại một đoàn pháp lực như lúc trước, đánh về phía Hắc Quỷ, nhưng cũng không biết là quá khẩn trương hay là như thế nào, mà đến cái thời điểm này, thì nàng lại không thể tập trung linh lực, mỗi lần vừa mới ngưng tụ lại một chút, thì liền tan mất.

"Ha ha ha, buồn cười, thực sự là quá buồn cười, chỉ là một người bình thường, có được thần lực liền vọng tưởng muốn đi tu luyện? Vô cùng ngu xuẩn, thật là tức cười! Hôm nay tốt nhất là ngươi thành thật đi theo chúng ta, bằng không, ta cũng không dám bảo đảm ngươi sẽ không mất đi cánh tay hay cụt mất cẳng chân." Dường như Hắc Quỷ đã chán chơi trò truy đuổi, hắn đưa tay vào trong ngực mò mẫm, bỗng nhiên móc ra một ít hình nộm giấy màu đen, đống người giấy này bị hắn xé ra ném xuống đất, rất nhanh liền biến thành từng hình người màu đen.
Có thể nói là người, nhưng cũng chỉ là có dáng vẻ con người mà thôi, bọn người giấy màu đen này không có mặt mũi, thậm chí chỉ có há miệng, đang không ngừng phát ra tiếng gào thét, nghe vào cực kỳ kinh người. Ân Tĩnh nhíu mày, không ngừng dùng linh lực tăng nhanh cước bộ, liếc nhìn liền thấy đám hình nộm giấy này lập tức sẽ bao vây nàng lại. Trong lúc hốt hoảng, Ân Tĩnh không có chú ý tới động tĩnh ở sau lưng, Hắc Quỷ phóng ra một thanh dao nhỏ, bay về phía bả vai của nàng. Nó xuyên qua xương vai, nhô đầu ra phía trước.

"A. . ." Lấy pháp lực của Ân Tĩnh, muốn né tránh sự tấn công của đám hình nộm bằng giấy này thôi cũng đã rất gian nan, tất nhiên là không có năng lực ứng phó động tác lén lút của Hắc Quỷ, động tác trên chân của nàng chậm đi vài bước, liền bị đám hình nộm bao quanh. Ân Tĩnh cau mày, nàng quên đi sự đau đớn ở trên vai, cố gắng suy nghĩ nên làm thế nào để chạy thoát. Nếu phải liều mạng, thì mình tuyệt đối không phải là đối thủ của Hắc Quỷ, hơn nữa đám hình nộm này thôi đã đủ phiền phức rồi.
Giữa lúc Ân Tĩnh đang suy tính, thì mấy tên hình nộm màu đen đã hé miệng nhào vào người nàng, Ân Tĩnh cắn răng, cố gắng ngưng tụ pháp lực, bỗng nhiên, một luồng sáng vàng chợt hạ xuống, đánh tan toàn bộ đám người giấy này. Ân Tĩnh nhìn người vừa tới, mái tóc dài màu bạc của nàng tung bay, bóng lưng bình thường nhìn qua cực kỳ nhỏ bé vào thời khắc này lại khiến cho người ta an tâm lạ thường.
Ân Tĩnh nhìn Trí Nghiên vừa xuất hiện đúng lúc, lòng có chút ấm áp, rồi lại có chút nổi giận. Quả nhiên, bây giờ mình vẫn còn là một kẻ không làm được gì, vẫn phải dựa vào Nghiên nhi tới cứu mình.

"Tĩnh Tĩnh, ngươi sao rồi? Có phải vết thương rất đau hay không? Ta giúp ngươi chữa ngay." Trí Nghiên mới vừa quay đầu lại liền thấy Ân Tĩnh bị máu nhuộm đỏ hơn nửa người, nhất là khi nhìn lưỡi dao ló ra khỏi bả vai của nàng, đôi mắt vàng cũng giống như bị nhuộm đỏ theo. Thấy nàng lại bắt đầu tự trách, vả lại một lòng chỉ có mình, Ân Tĩnh vội vàng lắc đầu, bày tỏ mình không sao.

"Nghiên nhi, mấy ngày nay ta đã học được cách dùng linh lực cầm máu, ngươi đừng để ý tới ta, bọn họ sợ là tới cướp thánh linh đàm hoa cùng thần lực trong cơ thể ta." Ân Tĩnh biết vết thương của mình cũng không phải là chuyện lớn, mà cái tên Hắc Quỷ trước mắt mới là phiền phức. Nàng biết mấy ngày nay Trí Nghiên đã mạnh lên rất nhiều, nhưng vẫn không xác định được nàng có thể so chiêu với tên yêu quái này hay không.

"Tĩnh Tĩnh ngươi cẩn thận chút, ta giải quyết tên này trước. Hôm nay Tố Nghiên không có cách nào vận dụng pháp lực, Trí Hiền bế quan vẫn chưa có đi ra ngoài, lúc này đây, liền đến lượt ta tới bảo vệ cho ngươi." Trí Hiền nhẹ giọng nói, hạ kết giới quanh người Ân Tĩnh, liền bay lên. Tốc độ của nàng nhanh hơn trước đây rất nhiều, nháy mắt liền đến trước mặt Hắc Quỷ.

"Hóa ra là con yêu xà nghìn năm, một chiêu khi nãy còn có long khí, xem ra trong thân thể ngươi, cũng có không ít thứ tốt." Đường nhìn của Hắc Quỷ dò xét ở trên người Trí Nghiên, cự tuyệt đan điền rơi xuống gương mặt rồi lại đến trước ngực, thấy hắn hèn mọn cười, Trí Nghiên lại buồn nôn. Nàng dùng linh lực hóa ra một thanh trường kiếm, trước kia nàng cũng thường hay làm việc này, thế nhưng linh lực quá ít, kiếm được biến ra cũng yếu đuối vô cùng, nhưng thanh kiếm hôm nay, quanh thân lại có một tầng ánh sáng màu vàng nhạt. Trí Nghiên không nhìn ra chân thân của Hắc Quỷ, liền biết đạo hạnh của hắn ở trên mình, nhưng nàng vững tin mấy ngày mình tu luyện cũng không hề vô ích, nếu thật sự động thủ, thì cũng không nhất định là nàng sẽ thất bại.

"Ngươi đã muốn tìm cái chết, thì ta liền chơi với ngươi." Hắc Quỷ nói, móc ra một đống người giấy màu đen, ném toàn bộ xuống đất, ngay sau đó, đống giấy màu đen này liền biến thành hình người, gào thét chạy về phía Trí Nghiên. Đây là lần đầu tiên Trí Nghiên nhìn thấy loại pháp thuật kỳ diệu đến như vậy, nàng nhíu mày chém đứt bọn chúng, phóng về phía Hắc Quỷ. Nàng biết có giết được bao nhiêu tên người giấy này đi nữa thì chúng cũng sẽ không ngừng mọc ra, chỉ có thể bắt tên cầm đầu.
Tốc độ của Trí Nghiên cũng không chậm, nhất là sau khi tu luyện thì lại càng nhanh hơn. Trong lúc nhất thời Hắc Quỷ không có cách nào phản ứng, miễn cưỡng lắm mới thoát được một kiếm thứ nhất Trí Nghiên đánh ra, theo sau đó, mấy đạo phù chú liền bắn về phía mình, đó là bùa nổ thông thường, đụng vào sẽ lập tức nổ tung. Hắc Quỷ né ra phía sau, hạ xuống vài tấm lá chắn cản trở chúng, mà lúc này, sau lưng liền xuất hiện chỗ hỏng. Hắc Quỷ chỉ thấy Trí Nghiên vốn ở trước mặt đã không thấy đâu, thầm kêu không tốt, hắn vốn đã chuẩn bị tinh thần, thậm chí đã móc hình nộm thế thân ra, nhưng mình không có bị thương, mà Trí Nghiên thì lại bị đánh bay ra ngoài.
Nhìn bỗng nhiên lại xuất hiện thêm một kẻ địch, Trí Nghiên có chút tiếc nuối siết chặc nắm tay, giấu cánh tay phải có chút phát run ra sau người. Vừa rồi nàng vốn định dùng một kiếm kết liễu Hắc Quỷ, mà chiêu đó cũng là do tình thế bắt buộc, thế nhưng, trước mặt bỗng nhiên lòi ra thêm một tên yêu quái, phá vỡ hết những sắp xếp của nàng. Trí Nghiên ngẩng đầu nhìn Hắc Tiều bỗng nhiên xuất hiện, rõ ràng là hắn không ở cùng một cấp bậc với Hắc Quỷ, cảm giác rất khác nhau.

"Hắc Quỷ, ngươi quá lười biếng, xét về đạo hạnh, thì con yêu xà này nhất định không phải là đối thủ của ngươi, cho dù ở ngự mệnh tháp nàng đã động thủ với ma, nhưng phần lực lượng đó, nàng vẫn chưa dùng đến, chắc là không dùng được." Hắc Tiều nói với Hắc Quỷ, lại cố ý nói rất lớn tiếng, làm cho Trí Nghiên cũng nghe được. Nàng biết đối phương đang ám chỉ mình lúc vào tà, quả thực hiện tại nàng không có cách nào dùng. Cho dù là không dùng, thì nàng cũng có thể tự bảo vệ Ân Tĩnh.

"Các ngươi có mục đích gì?" Trí Nghiên cảm thấy hai tên yêu quái này tới thật là đúng lúc, hết lần này tới lần khác lại tới ngay dịp Tố Nghiên không thể vận dụng pháp lực, Lạc Lai không có ở trong Ngự thú môn, mà Trí Hiền thì vẫn chưa có xuất quan. Bọn họ biết chuyện thánh linh đàm hoa cũng không có gì lạ, nhưng hầu như không có ai biết chuyện Ân Tĩnh đang ở Ngự thú môn, bọn họ đến đây tìm thật đúng là vừa nhanh vừa chuẩn.

"Mục đích? Đừng đem suy nghĩ của chúng ta liên hệ với cái loại ý nghĩ nông cạn đó, yêu quái muốn có cái gì, cho tới bây giờ đều không cần dùng mục đích để giải thích." Hắc Tiều nói xong, vung hai tay lên, bỗng nhiên liền có vô số loan đao xuất hiện trên không trung, số lượng rất nhiều, không có hơn một nghìn thì cũng có một trăm, đôi mắt người của Trí Nghiên đã khôi phục thành mắt rắn, hơi hơi lóe sáng, số lượng nhiều như vậy muốn tránh thoát cũng rất khó, trừ khi là dùng lá chắn. Có lẽ với linh lực của mình, muốn kiến tạo cái lá chắn có thể ngăn cản nhiều sự công kích như vậy, đại khái sẽ tiêu hao không ít pháp lực.
Ngay lúc Trí Nghiên đang do dự, thì đám loan đao này đã rất nhanh bay về phía mình, nàng khẽ cắn môi, bỏ lá chắn, chỉ dùng thanh trường kiếm ở trong tay đánh bay bọn chúng. Thỉnh thoảng cũng có mấy thanh đao xẹt qua bả vai của nàng, tạo thành chút tiểu thương, mà nàng thì lười để ý tới.
Giữa lúc Trí Nghiên cật lực ngăn chặn những thanh đao ấy, thì một đám khác lại bắn tới, số lượng còn nhiều hơn lúc nãy, Trí Nghiên nghĩ không xong rồi, nàng trực tiếp vận dụng linh lực, đánh thẳng vào Hắc Tiều, nhưng lúc này, cơ thể bỗng nhiên bị khống chế, cúi đầu nhìn xuống, lại thấy hình nộm màu đen đang nắm lấy chân nàng, Trí Nghiên vội vàng chặt đứt cánh tay của bọn chúng, lúc phân tâm, thì Hắc Quỷ đã đi tới trước mặt nàng, mà đám loan đao vừa bị đánh bay đã quay lại từ phía sau.

Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, thì đám phi đao vốn đang bay về phía mình đã chuyển hướng, bay về phía người không hề có sức đề kháng Ân Tĩnh. Ân Tĩnh là người, căn bản không thể chịu nổi nhiều sự tấn công như vậy, Trí Nghiên mở to hai mắt, mặc dù sau lưng đã bị loan đao bắn trúng, nhưng nàng lại chỉ muốn đi đến bên người Ân Tĩnh.

"Tĩnh Tĩnh." Trí Nghiên gào thét, mà Ân Tĩnh thấy nàng bị thương, nhưng một bước chân cũng không động được. Chỉ có thể nhìn đám phi đao này, hướng về phía bản thân.
-----------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro