chương 134

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong cái nháy mắt đó, Ân Tĩnh suy nghĩ rất nhiều, không phải là nàng cố ý suy nghĩ, mà là những việc nàng đã làm, giờ đây tựa như một chiếc lồng đèn kéo quân hiện lên trong đầu nàng. Mọi thứ trong suốt hai mươi năm qua giống như một trận mây mù, rất nhanh liền tan biến, thậm chí ngay cả một chút màu sắc cũng không hề có, chỉ tới khi gặp được Trí Nghiên, thì thế giới của mình mới có thêm nhiều màu tươi đẹp.
Dáng vẻ lúc nàng cười rộ lên, lúc nàng vô lại ăn vụng, còn có lúc nàng nghiêm túc hỏi mình, có nhớ nàng hay không. Nếu như chết, thì hết thảy những thứ này đều sẽ không còn thuộc về mình nữa, mặc dù nàng còn có thể luân hồi, mặc dù nàng còn có thể xuất hiện với tư cách là Hsm Ân Tĩnh, nhưng lại không còn là mình của bây giờ, chuyện như vậy, nàng không muốn nó phát sinh, lại càng không cho phép phát sinh.
Ân Tĩnh cảm thấy đầu mình rất đau, dường như ngay cả thời gian cũng đang ngừng lại. Nàng không ngừng gào thét ở trong lòng không thể chết được, không thể để cho tất cả mọi thứ hóa thành hư không, thế nhưng đại não lại không nghe lời nàng, luôn luôn toát ra mấy thứ ngổn ngang. Những thứ ấy không có thực thể, nó chỉ là một mảnh trắng xóa, nhưng lại chiếm lấy đầu óc của nàng từng chút một, phủ kín toàn bộ hình ảnh của nàng và Trí Nghiên. Sau khi ý thức của Ân Tĩnh hoàn toàn rơi vào bóng tối, nàng có chút khổ sở nở nụ cười.

"Ta chết rồi sao? Đây. . . là kết cuộc sao?" Ân Tĩnh nhẹ giọng hỏi, nhưng chỉ có một tiếng hừ lạnh khinh thường vang lên ở bên tai, nàng không thể mở mắt nhìn xem là ai, nhưng cái âm thanh kia không đợi nàng mở miệng, đã trước một bước nói ra.

"Tên nhân loại buồn cười, một kẻ thấp hèn vô năng như ngươi, thì cứ vĩnh viễn ngủ sâu một giấc đi."

"Tĩnh Tĩnh, ngươi thế nào rồi, có sao không?" Trí Nghiên không nghĩ tới ngay tại thời khắc mấu chốt, Trí Hiền lại sớm xuất quan, nhìn một tấm lá chắn thật lớn hạ xuống che chắn cho nàng và cả Ân Tĩnh đang nhắm mắt lại được nàng hộ ở sau người, lúc này Trí Nghiên mới thở phào nhẹ nhõm, lại hoàn toàn quên đi vết thương ở trên người, nàng giật giật cánh tay bị đoản kiếm xuyên thủng, mà Tố Nghiên thì đã nhẹ nhàng đáp xuống bả vai nàng, vung tay hướng về phía Hắc Quỷ đang ra vẻ kinh ngạc, trực tiếp đánh hắn bay ra ngoài mấy thước. Hắc Quỷ không nghĩ tới đứa trẻ này sẽ có khả năng lớn đến như vậy, sắc mặt trầm xuống, Hắc Tiều liền biết, một tên khó chơi đã tới.

"Chuyện ở ngự mệnh tháp của chư vị chúng ta đều được biết, mấy lời vô ích như bảo các ngươi giao người ra đây ta sẽ không nói, hôm nay, các ngươi đều phải chết." Hắc Tiều nói, hướng phía Hắc Quỷ nháy mắt, bọn họ bỗng nhiên cắt ngón tay, dùng máu vẽ ra một cái huyết chú ngay trên mặt đất, tựa hồ là nhận ra ý đồ của bọn họ, Trí Hiền cau mày, vội vàng đi tới muốn ngăn cản, lại bị một đống hình nộm lao tới cản bước chân.

"Tố Nghiên, bây giờ ngươi vẫn không thể dùng tới linh lực sao?" Thấy Tố Nghiên miễn cưỡng nằm ở trên người Trí Nghiên, Trí Hiền thấp giọng hỏi. Vốn dĩ hôm nay nàng sẽ phá vỡ tầng trở ngại cuối cùng, ngày mai mới có thể xuất quan, nhưng lại không nghĩ rằng linh thức lúc trước thả vào người Trí Nghiên lại có chấn động lớn, không thể không làm nàng xuất quan sớm. Nhìn Hắc Tiều và Hắc Quỷ, Trí Hiền tin tưởng bọn họ tuyệt đối là có chuẩn bị mà đến, bằng không cũng sẽ không chọn thời điểm chính xác đến như vậy.

"Cửa tà thú, mở." Khi Hắc Tiều và Hắc Quỷ hoàn thành phong ấn, một cánh cửa màu đỏ đen chợt xuất hiện ở trước mặt đám người Trí Nghiên. Đó là một cánh cổng cao chừng mười người, quanh thân dày đặc yêu khí, Trí Nghiên vội vàng nuốt vào mấy viên thuốc chữa thương, đám ngoại thương ở trên người cũng đã lành bớt, nàng lo lắng nhìn Ân Tĩnh đã rơi vào hôn mê, trong mắt tràn đầy yêu thương.
Đúng lúc này, một tiếng kêu rên thê lương từ bên trong cánh cửa truyền ra, ngẩng đầu nhìn lại, liền thấy một con quái vật to lớn từ trong cánh cửa kia đi ra. Cả người nó đen kịt, bộ lông thật dài che khuất cả khuôn mặt, đôi mắt màu xanh biếc tỏa ra ánh sáng. Nó bước ra khỏi cánh cửa kia, đầu tiên liền nhìn về hướng của Ân Tĩnh, sau đó lại giống như là phát hiện được con mồi, hưng phấn kêu thành tiếng.
Hiển nhiên, sự xuất hiện của loại sinh vật này là điều các nàng không dự liệu được, tà thú cũng từng là yêu, nhưng bởi vì vào tà mà mất đi lý trí, nên biến thành thân thú. Đa số chúng nó khó mà phục tùng, vả lại cũng không có bất kỳ năng lực suy nghĩ gì cả. Thứ duy nhất chúng nó theo đuổi chính là linh lực cùng máu thịt, ăn máu thịt để tăng tiến tu vi. Rất hiển nhiên, một sự tồn tại như Ân Tĩnh, chính là thứ cực kỳ hấp dẫn đối với tà thú.
Trí Hiền nghĩ chuyện này càng ngày càng khó, nếu mục tiêu là Ân Tĩnh, vậy thì chỉ cần giấu đi là được. Nếu mình chiến đấu với con quái thú này, trước đây sẽ không có nắm chắc, nhưng nàng của hiện tại, thì cũng được năm năm.

"Trí Hiền, ta tới giúp ngươi, để Tố Nghiên mang Ân Tĩnh rời đi." Lần trước ở ngự mệnh tháp Trí Nghiên lựa chọn chạy trốn, là bởi vì lúc đó nàng bất lực, mà lần này, nàng đã có long châu cũng mạnh hơn rất nhiều, nàng không muốn tiếp tục chạy trốn nữa, không thể để cho Trí Hiền lại gánh chịu chuyện của mình.
Giữa lúc các nàng chuẩn bị động thủ, thì Tố Nghiên vốn nên mang Ân Tĩnh đi lại cương cứng ở trên vai Ân Tĩnh, không hề nhúc nhích. Trí Hiền tò mò nhìn về phía Nhiễm Huân, nhưng thân thể cũng giống như là bị vịnh lại tại chỗ, cứng ngắc không chịu nổi. Nàng ngơ ngác nhìn Ân Tĩnh đã chuyển tỉnh, nhưng Ân Tĩnh của lúc này, lại không giống như là nàng.
Con ngươi vốn mang màu đen thuần túy của Ân Tĩnh giờ đây tựa như đã bị trộn lẫn chút màu tím, biến thành màu tím đen, bên trong lộ ra chút hưng phấn cùng khinh thường không thể giải thích được. Mái tóc dài của nàng bị gió thổi động, ngũ quan không có gì thay đổi, nhưng lại có thêm chút uy nghiêm và khí chất không nói thành lời. Nàng cũng không phải là hoàn toàn không có biểu tình, mà là khẽ nâng khóe miệng, nhàn nhạt cười, nói là cười, nhưng nét cười cũng không có trong đáy mắt, mà là nụ cười có vài phần châm biếm.
Thấy nàng vươn tay tùy tiện túm lấy Tố Nghiên ném ra ngoài, Trí Hiền nhíu chặc mày, vừa muốn nói gì đó, thì Ân Tĩnh lại vươn tay đẩy nàng và Trí Nghiên ra. Lực đẩy không hề nhẹ, Trí Hiền cảm thấy bả vai hơi phát đau, nhưng hai chân vẫn còn cứng ngắc không có cách nào nhúc nhích. Ngay cả nàng cũng như vậy, thì đừng nói chi là Trí Nghiên.
Nàng không rõ tại sao Ân Tĩnh bỗng nhiên tỉnh lại, lại còn trở nên kỳ quái như thế, nhưng trong chớp mắt, Ân Tĩnh đã tiến lên phía trước, nhìn con tà thú kia. Lúc này tà thú càng trở nên hưng phấn, có lẽ là do thấy con mồi đã tỉnh lại, nó hơi hơi cúi người, hướng về phía Ân Tĩnh mà gào thét, rõ ràng là tà thú ở trên cao, nhưng Ân Tĩnh cũng không hề ngẩng đầu. Mà chỉ nhìn ngang phía trước.
Tà thú bị bỏ quên, liền vươn cái chân trước to lớn chộp về phía Ân Tĩnh. Trí Nghiên liều mạng muốn nhúc nhích cơ thể, nhưng cả người lại giống như là bị trụ lại, không thể động đậy. Các nàng rất xác định đây không phải là do Hắc Tiều và Hắc Quỷ ra tay, như vậy thì. . . khả năng duy nhất chính là? Các nàng chẳng biết tại sao lại bị uy áp chấn trụ? Trí Hiền nghi ngờ nhìn về phía Nhiễm Huân, người nọ cắn răng, đối với nàng gật đầu, chật vật chỉ vào Ân Tĩnh.
Ân Tĩnh đang ở trước mặt bọn họ, cũng không phải là Ân Tĩnh. Nàng chỉ là một người chiếm đoạt thân thể của Ân Tĩnh, hoặc có thể nói. . . là thần.
Móng vuốt của tà thú mang theo gió lớn, làm cho tóc tai của Ân Tĩnh bay loạn khắp nơi, nàng không thèm để ý chút nào sửa sang lại mái tóc, mà móng vuốt của tà thú, tại thời khắc sắp đụng vào người nàng, lại giống như là bị hòa tan, nhanh chóng tan biến thành sương mù. Tà thú cũng không nghĩ tới sẽ phát sinh chuyện như vậy, đau đớn kêu rên, Hắc Quỷ và Hắc Tiều thì càng kinh ngạc nhìn một màn này. Chỉ có Ân Tĩnh, là vẫn duy trì nụ cười nhàn nhạt, nhìn tà thú ngã xuống mặt đất, nàng từng bước một tới gần, đứng ở trước mặt nó.

"A. . ." Ân Tĩnh không nói chuyện, mà chỉ lộ ra một dáng tươi cười, tiếng cười kia rất nhẹ, cũng không có dịu dàng như trước kia, mà ngược lại là mang theo sự cảnh cáo cùng sự kiêu ngạo của kẻ bề trên. Mặc dù âm thanh của nàng không lớn, nhưng lại làm cho không một người nào có thể bỏ qua, cảm giác cao cao tại thượng trong lúc giở tay nhấc chân, đều rất rõ ràng.
Chỉ thấy nàng tùy ý phất tay, thì con tà thú kia liền hóa thành một đoàn sương mù trống rỗng, ngay cả một chút dấu vết cũng không có lưu lại. Hắc Tiều và Hắc Quỷ choáng váng, căn bản không nghĩ tới Ân Tĩnh sẽ có loại năng lực này, hơn nữa, một chiêu vừa rồi, sợ là ngay cả nội đan của tà thú cũng đều bị đánh nát. Thế gian vạn vật đều có luân hồi cùng phán xét, mặc dù tà thú lưng mang rất nhiều sát nghiệt, nhưng nó cũng có phán xét riêng, thế mà Ân Tĩnh tiện tay diệt trừ, xóa đi tất cả mọi thứ của nó. Hành động này còn dễ rước lấy tội trời phạt hơn là hủy đi tu vi của người khác, nhất là khi nàng vẫn là một con người.

"Ngươi. . . Sao ngươi làm được. . ." Hắc Quỷ có chút mềm chân nhìn Ân Tĩnh, trên thực tế, từ lúc nãy hắn đã cảm thấy có luồng áp lực vô hình đang áp bức mình, mà khi Ân Tĩnh tới gần, thì phần áp lực này càng thêm nặng.

"Quỳ xuống." Ân Tĩnh nhẹ giọng nói, thay vì nói là mệnh lệnh, thì càng giống như là hời hợt ném ra hai chữ.
Nhưng mà, chỉ với giọng điệu đơn giản như vậy, mà Hắc Quỷ và Hắc Tiều lại không cách nào kháng cự quỳ trên mặt đất. Mồ hôi lạnh xuôi theo thái dương của bọn họ chảy xuống, bọn họ muốn ngẩng đầu một chút nhìn Ân Tĩnh, lại bị luồng áp lực cực mạnh ép xuống.

"Ngươi. . . Ngươi không thể giết chúng ta, bằng không thì sẽ gặp phải phiền toái lớn hơn nữa. Ngươi diệt con thú đó, tự phán xét, ngươi sẽ bị trời phạt." Cảm giác được Ân Tĩnh muốn động thủ, Hắc Tiều cắn răng cược một cú chót. Nghe xong lời hắn nói, nét mặt của Ân Tĩnh không có chút chấn động, sau đó lại nở nụ cười.
Hắc Tiều biết rõ, Ân Tĩnh không có dự định thu tay, mà bọn họ cũng bị kết thúc ở chỗ này. Khi tay của Ân Tĩnh nhẹ nhàng một nắm lại giữa không trung, trong chớp mắt Hắc Quỷ và Hắc Tiều liền hóa thành tro tàn, hoàn toàn biến mất. Nhìn một màn này, Trí Hiền thầm kêu không tốt, đây căn bản không phải là Ân Tĩnh, mà là trong lúc nguy cấp, thần lực bên trong cơ thể của Ân Tĩnh được đánh thức. Hơn nữa xem ra đây không chỉ đơn giản là thần lực được đánh thức, mà là thần thức của vị thần lưu lại cũng tỉnh lại theo.

Lúc này nàng đã chiếm lấy cơ thể của Ân Tĩnh, đây là điều rất rõ ràng, bằng không thì giọng điệu nói chuyện, bao quát cả phần lực lượng mạnh mẽ lúc nãy, căn bản không phải là thứ Ân Tĩnh có thể dùng đến. Trí Hiền ở trong lòng kêu to không tốt, Tố Nghiên cũng mang vẻ mặt lo âu. Các nàng không nghĩ tới vào thời khắc mấu chốt, Ân Tĩnh lại bị cướp đoạt cơ thể, mà các nàng căn bản cũng không kịp giải thích với Trí Nghiên.
Bây giờ thấy Ân Tĩnh muốn đi, thậm chí ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn các nàng, Trí Nghiên vội vàng cắn răng đứng lên, lại còn chạy về phía Ân Tĩnh. Trí Hiền không kịp ngăn cản, mà Trí Nghiên thì đã bắt được Ân Tĩnh.

"Tĩnh Tĩnh, ngươi làm sao vậy? Sao bỗng nhiên lại trở nên lợi hại như vậy?" Trí Nghiên tuy rằng ngốc, nhưng cũng không đến mức không nhìn ra Ân Tĩnh khác thường, nàng có chút thận trọng hỏi, càng giống như là đang muốn chứng thực cái gì đó. Ân Tĩnh dời đường nhìn tới cánh tay đang túm lấy tay của mình, cau mày lui ra phía sau vài bước, kéo ra khoảng cách.

"Vật thấp hèn, cách bản tôn xa một chút."
----------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro