chương 136

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi Ân Tĩnh tỉnh lại, Trí Nghiên liền gọi Tố Nghiên và Trí Hiền sang đây, các nàng kiểm tra cơ thể của Ân Tĩnh, phát hiện không có gì đáng ngại, mới yên lòng. Chỉ có điều. . . đối với chuyện ý thức bị chiếm giữ, bản thân Ân Tĩnh lại hoàn toàn không hề hay biết. Trí Hiền và Tố Nghiên đều nghĩ không nên nói chuyện này cho Ân Tĩnh nghe, để tránh tạo thành gánh nặng cho nàng.

"Ân Tĩnh, mấy ngày tới ngươi không cần tiếp tục tu luyện, đợi cơ thể ổn định rồi lại tiếp tục cũng không muộn." Trí Hiền che giấu sự thực, rồi lại không muốn để cho Ân Tĩnh tiếp tục tu luyện linh lực. Đối với nàng mà nói, thần lực trong cơ thể nàng giống như là một ngọn núi lửa bất cứ lúc nào cũng có thể bộc phát, nó là loại năng lượng cực kỳ không ổn định. Nếu càng vận dụng linh lực, chỉ sợ sẽ càng tăng nhanh tốc độ sống lại của người kia.

"Cơ thể của ta không có gì đáng ngại, cũng không ảnh hưởng đến việc tu luyện. Qua vài ngày nữa là sẽ tới thánh linh hội, ta không muốn trở thành thứ liên lụy mọi người." Nghe Trí Hiền muốn mình nghỉ ngơi, Ân Tĩnh tất nhiên là trăm nghìn lần không muốn. Nàng luôn cảm giác sau khi mình tỉnh lại, ngoại trừ Trí Nghiên ra, thì ánh mắt mà Trí Hiền và Tố Nghiên nhìn mình đều có chút kỳ quái, giống như là đang thử dò xét cái gì vậy.

"Ân Tĩnh, nghe ta lần này, thân thể của ngươi hiện nay không thích hợp tiếp tục tu luyện, hơn nữa Dư Lương sư huynh cũng đã bị trọng thương, không có biện pháp tiếp tục chỉ dạy cho ngươi. Nếu ngươi thực sự không muốn trì hoãn thời gian, thì cứ xem quyển sách phép thuật nhập môn ta đưa cho ngươi lúc trước cũng được." Trí Hiền thấy ánh mắt của Ân Tĩnh mang theo chút hoài nghi, chỉ có thể lui một bước, nàng biết Ân Tĩnh thông minh, nếu nói càng nhiều, thì sẽ bại lộ càng nhiều.

"Đã vậy, thì được rồi." Ân Tĩnh gật đầu, rốt cuộc cũng thỏa hiệp, thấy nàng đồng ý, Trí Hiền và Tố Nghiên đi ra ngoài, Trí Nghiên tựa như là có lời gì muốn nói, nàng hôn lên má của Ân Tĩnh, rồi cũng đi ra ngoài theo.

"Tại sao các ngươi không cho Tĩnh Tĩnh tiếp tục tu luyện? Nàng có chút buồn." Trí Nghiên là người hiểu Ân Tĩnh nhất, nàng biết vừa rồi dù Ân Tĩnh đã đồng ý nhưng cũng không cam lòng. Nàng hiểu Trí Hiền là vì muốn tốt cho Ân Tĩnh, nhưng phương pháp lại không quá thích hợp.

"Con rắn nhỏ, ta tin ngươi cũng biết hiện tại nàng không ổn định lắm. Đối với nàng, đối với chúng ta mà nói thì thần lực kia đều là một loại uy hiếp. Hiện tại chúng ta đã biết, trong thần lực ấy không chỉ cất giấu năng lượng, mà còn cất giấu một phần thần thức."

"Hôm nay đám yêu quái kia tới làm loạn, khiến cho ngươi gặp nguy hiểm, tâm trạng của Ân Tĩnh dao động quá lớn, nên đã bị chiếm lấy ý thức. Lúc này đây phần thần thức kia chỉ mới thức tỉnh đôi chút, nhưng nếu như có một ngày nó hoàn toàn tỉnh lại, thì chính là chuyện cực kỳ phiền phức. Ngươi có từng nghĩ tới, nếu cơ thể của Ân Tĩnh trở thành cầu nối để cho người khác sống lại, sau đó biến thành một người hoàn toàn xa lạ, thì ngươi nên làm cái gì bây giờ."

"Sẽ không. . . Ta tin Tĩnh, bất cứ lúc nào, nàng cũng sẽ không tổn thương ta." Trí Nghiên bỗng nhiên ngẩng đầu, nói một cách chắc chắn. Thấy dáng vẻ nghiêm túc của nàng, Trí Hiền có chút bất đắc dĩ thở dài.

"Ta biết ngươi tin nàng, nhưng nàng của bây giờ, căn bản không phải là nàng. Nói chung, trước đừng để cho Ân Tĩnh tiếp tục tu luyện, nếu nàng lại xảy ra chuyện gì, ngươi phải nói cho chúng ta biết trước tiên."

"Được." Trí Nghiên đáp lời, nhìn Trí Hiền và Tố Nghiên rời đi, cũng chậm rãi trở vào trong phòng. Ân Tĩnh đang tựa ở bên giường, vẻ mặt nghiêm túc nhìn quyển sách mà Trí Hiền đưa cho nàng. Ánh nến nhàn nhạt chiếu lên trên gương mặt của nàng, làm cho mặt mũi nàng có vài phần mờ ảo. Mái tóc đen dài của nàng rũ xuống, ánh mắt chăm chú, rồi lại dẫn theo chút ôn nhu, so với một nàng lạnh lùng của lúc nãy, quả thật là khác nhau.

"Nghiên nhi, ngươi đã trở về." Ân Tĩnh nghe được tiếng bước chân của Trí Nghiên, chỉ thấy nàng đứng ở cửa không đi tới, liền buông sách, ngẩng đầu cười với nàng, nhìn nụ cười của Ân Tĩnh, Trí Nghiên chỉ cảm thấy mũi lại lên men, nàng không muốn để cho Ân Tĩnh khó chịu, thế nhưng lại càng thêm không muốn để cho Ân Tĩnh biến mất. Ân Tĩnh là của nàng, ai cũng không được cướp đi.

"Tĩnh Tĩnh, ta nhớ ngươi, bây giờ ngươi có thể ở bên cạnh ta, thật tốt." Trí Nghiên ôm Ân Tĩnh, không ngừng cọ nhẹ vào trong lồng ngực nàng. Ân Tĩnh cảm giác Trí Nghiên không yên, nhưng cũng không biết vì sao nàng lại không yên như thế, mặc dù ngực đã có chút suy đoán, nhưng nàng lại không hề có căn cứ..

"Nghiên nhi, ta nói rồi, ta sẽ không bỏ rơi ngươi, hay là, ngươi hy vọng ta dùng hành động thực tế để nói cho ngươi biết?"

Ân Tĩnh nói, bỗng nhiên ném quyển sách lên trên bàn, xoay người một cái liền đè Trí Nghiên ở dưới thân, nhìn nụ hôn của nàng vừa tới, Trí Nghiên theo thói quen nhắm mắt lại, hai tay vòng quanh cổ của nàng. Tuy rằng ngạc nhiên vì Ân Tĩnh biết chủ động, nhưng cuối cùng Trí Nghiên vẫn trầm luân rất nhanh. Sự đụng chạm của Ân Tĩnh luôn luôn có thể tuỳ tiện khiến cho nàng điên cuồng, làm cho nàng nỡ rộ.

"Nghiên nhi. . . Ta nghĩ từ phía sau đi vào." Sau khi đã đến một lần, Trí Nghiên nghe Ân Tĩnh nói như vậy, chuyện tình thú hiếm có thế này nàng tự nhiên sẽ không cự tuyệt. Phần lưng dán sát vào cơ thể có chút lạnh của Ân Tĩnh, để Trí Nghiên nhịn không được rùng mình một cái, nhiệt độ như vậy dường như không giống với Ân Tĩnh, thế nhưng không đợi nàng suy nghĩ nhiều, cơ thể đã được lấp đầy, lực đạo này rất lớn, nó làm cho Trí Nghiên có chút đau, nàng muốn quay đầu lại nhìn Ân Tĩnh, nhưng bờ vai chợt bị đối phương cắn, là thật sự cắn, chứ không phải hôn..

"A. . . Tĩnh Tĩnh, hơi đau. . . nhẹ chút." Trí Nghiên nhẹ giọng nói, nhưng Ân Tĩnh không có đáp lại. Ánh nến chợt tắt, căn phòng đen nháy càng làm cho hai tròng mắt của Ân Tĩnh lóe sáng. Con ngươi đen kia không còn thuần túy nữa, mà là hiện lên một màu tím đen nhàn nhạt, nàng nhìn Trí Nghiên nằm dưới thân mình, khẽ nâng khóe miệng.

"Được. . . Ta sẽ nhẹ một chút....ƯMM.."
Ngày hôm qua ồn ào suốt cả đêm, nên ngày hôm sau cả Trí Nghiên và Ân Tĩnh đều dậy rất trễ, hơn nữa sau khi tỉnh lại, một Trí Nghiên từ trước đến nay thể lực vô hạn lại hiếm khi có lúc mệt mỏi. Nàng vùi vào lòng Ân Tĩnh, nhìn người ở trước mặt còn chưa có tỉnh lại, chôn đầu vào bả vai của nàng. Nàng nhớ hình như tối hôm qua Ân Tĩnh rất nhiệt tình, còn dùng thật nhiều tư thế.
Trí Nghiên biết tính tình của Ân Tĩnh rất hay ngại ngùng, nếu không phải là mình chủ động, thì thường ngày sợ là ngay cả đưa ra yêu cầu hoan ái cũng sẽ không, chứ đừng nói chi là thay đổi một vài tư thế kỳ quái để làm chuyện đó. Nhưng tối hôm qua. . . Nghĩ đến Ân Tĩnh không ngừng muốn mình, sắc mặt của Trí Nghiên ửng đỏ, lại cảm thấy chỗ đó còn có chút đau. Tối hôm qua Ân Tĩnh không chỉ nhiệt tình, mà khí lực cũng rất lớn. Trí Nghiên nghĩ ngoại trừ cái lần ở nhà trọ ra, thì đây là lần đầu tiên Ân Tĩnh làm mình đau nhức..

"Nghiên nhi, ngươi đã tỉnh?" Cảm thấy Trí Nghiên động đậy trong lồng ngực mình, Ân Tĩnh nhẹ nhàng ôm lấy nàng.

"Ừ, Tĩnh Tĩnh, hôm nay chúng ta không cần tu luyện, được không? Cứ nằm ở đây thôi."

"Được, nghe lời ngươi."

"Các nàng vẫn chưa thức dậy? Xem ra hôm nay chắc là sẽ không tới rồi." Ngồi ở trong sân với Trí Hiền, Tố Nghiên nhìn mặt trời đã lên cao, nhẹ giọng nói. Về chuyện ngày hôm qua, thật ra thì lòng nàng vẫn còn sợ hãi. Bởi vì thời điểm đó Ân Tĩnh mạnh đến đáng sợ, chỉ dùng uy áp thôi cũng đã đủ khiến cho mình không thể động đậy. Tố Nghiên sống vạn năm, hiếm khi gặp phải điều gì như vậy. Từ nhỏ nàng đã là thần thể, nhưng dù vậy, đối mặt với phần uy áp cường đại đó, nàng cũng không thể động đậy.

"Tố Nghiên, ngươi có biết, phần thần lực trong cơ thể Ân Tĩnh, rốt cuộc là của ai hay không?" Trí Hiền sờ cự kiếm trong tay, chau mày. Tối hôm qua nàng lo sợ Ân Tĩnh và Trí Nghiên gặp chuyện không may, nên không có hạ kết giới ngăn chặn âm thanh, tự nhiên cũng nghe được động tĩnh của hai người họ, nói vậy chắc là không có việc gì. Nhưng điều Tố Nghiên lo lắng, cũng chính là điều mà nàng lo lắng.

"Ta cũng không rõ lắm, dù sao ta cũng không biết nhiều về sự tồn tại của giới thượng thần. Điều duy nhất mà ta biết, là giới thượng thần đứng đầu cả sáu giới, không có ai biết rốt cuộc ở trong đó có ai, cũng không biết cái được gọi là thần có còn sống hay không. Thứ được lưu truyền nhiều nhất chính là, vạn năm trước đây, giới thượng thần và ma giới khai chiến, ma vương bị ba vị thượng thần hợp lại đánh tan, mà ba vị đại thần kia cũng đã bị thương nghiêm trọng phải tĩnh dưỡng, hay là. . ."

"Ý của ngươi là, thần lực trong cơ thể Ân Tĩnh, rất có thể là của một trong ba vị thần kia? Đã như vậy, thần thánh hẳn là coi thường thân thể của một tên nhân loại chứ."

Trí Hiền nghĩ chuyện này rất quỷ dị cũng rất kỳ quặc, vì sao một vị thần hết lần này tới lần khác lại cần cơ thể của con người để làm cầu nối cho việc sống lại? Thân thể vốn có của nàng đã đi nơi nào.

"Trí Hiền, đây cũng là điều mà ta lo lắng nhất. Ân Tĩnh là linh lực thể, chính là cầu nối tốt nhất. Thần lực kia bám vào trong cơ thể của nàng, cho nàng linh lực, đồng thời cũng sẽ hấp thu linh lực của nàng. Một khi thời cơ chín muồi, thần thức sống lại, rất có thể sẽ trực tiếp đoạt đất, cướp lấy cơ thể của Ân Tĩnh, tìm về thân thể của chính mình, rồi đem cơ thể của Ân Tĩnh vứt bỏ. Khi đó, cơ thể của Ân Tĩnh mất đi tất cả linh lực, sẽ già yếu rất nhanh thậm chí là diệt vong."

"Không thể để cho chuyện này xảy ra." Tố Nghiên nói xong, Trí Hiền càng thêm không yên. Nàng biết Trí Nghiên coi trọng Ân Tĩnh đến cỡ nào, nếu như Ân Tĩnh bởi vì ... chuyện này mà chết, có thể nàng sẽ đem tất cả trách nhiệm đổ lên trên người của mình.

"Ta cũng đang nghĩ cách, phương pháp giải quyết tốt nhất hiện nay chính là kéo dài thời gian thần thức tỉnh lại, sau đó tiếp tục nghĩ cách, lấy phần thần lực kia ra, đợi đến khi thánh linh hội kết thúc, chúng ta mau trở về Nhạc yêu cốc, tìm lão Bá hỗ trợ."

"Ừ." Trí Hiền đáp, hít một hơi thật sâu. Thấy nàng nhấc kiếm nhìn mình, Tố Nghiên hiểu ý, biến thành thân thể của con người, cũng hóa ra một thanh kiếm.

"Trí Hiển, xem ra tối hôm qua ngươi đã học xong những gì ta dạy cho ngươi."

"Tất nhiên, tới thử một chút xem sao."
Trí Hiền nói, đã nâng kiếm hướng thẳng về phía Tố Nghiên, tốc độ của các nàng rất nhanh, gió ở trong sân cũng bị kéo thành một vòng xoáy. Kiếm trong tay Trí Hiền tuy lớn, nhưng lại hoàn toàn không ra vẻ vụng về. Chỉ trong chốc lát, hai người đã đối khán được trăm hiệp, so với lần trước, đích thật là Trí Hiền đã tiến bộ rất nhiều.

"Trí Hiền, lấy năng lực hiện tại của ngươi, đã có thể chống lại trăm chiêu của Hiếu Mẫn, thế nhưng, nếu ngay từ đầu nàng đã dùng lửa thần hoàng, hoặc là kiếm hỏa ly, thì đối với ngươi mà nói, chính là không có chút phần thắng, trừ khi ngươi có thể tránh thoát sát chiêu của nàng." Thu kiếm trong tay, Tố Nghiên lại biến trở về hình hài một đứa trẻ, ngồi ở trên vai Trí Hiền.

"Ta biết, cho nên ta đã nghĩ ra một cách." Trí Hiền cười nói, trong mắt đã không còn vẻ mờ mịt như trước đây, mà là tràn đầy ánh sáng, thấy nàng là có biện pháp giải quyết, Tố Nghiên cười mà không nói. Từ lần đầu tiên nàng thấy Trí Hiền ở Nhạc yêu cốc, thì nàng liền biết các nàng là cùng một kiểu người. Bất luận là sở thích, hay là. . .
Chuyện ăn hiếp phượng hoàng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro