chương 137

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trải qua lần ngoài ý muốn này, Ngự thú môn ngoại trừ tổn thất một vài đệ tử vừa mới nhập môn, thì cũng không có hao tổn quá nhiều. Chớp mắt, liền đến ngày tổ chức thánh linh hội, phần lớn người tu đạo đều không cần ngủ lại, cho nên thánh linh hội sẽ diễn ra trong bao lâu, không một ai biết rõ, đại khái là bọn họ muốn cướp bao lâu, thì làm bấy lâu.
Trí Hiền đã sớm dùng thuật dịch dung, mặc y phục của các đệ tử trong Ngự thú môn đang nói gì đó với Tố Nghiên, còn Trí Nghiên thì lại ở trong phòng than phiền về bộ quần áo với Ân Tĩnh. Từ trước đến nay Trí Nghiên thích các loại y phục có màu sắc tươi đẹp, nhất là mấy loại màu sắc sặc sỡ như hồng tím thì càng thêm yêu tha thiết. Nhưng Ngự thú môn là môn phái chính thống, đương nhiên là chọn y phục có màu trắng.
Nhìn bộ trường bào màu trắng thêu hoa văn màu xanh lam, gương mặt của Trí Nghiên lộ vẻ ta không muốn mặc, nhưng thật ra Ân Tĩnh lại nghĩ bộ y phục này tuy mộc mạc nhưng lại không mất đi phong độ, nếu Trí Nghiên mặc vào, nhất định là hết sức đẹp đẽ.

"Được rồi Nghiên nhi, nhanh mặc đi, không nên làm mình làm mẩy."

"Hông có làm mình làm mẩy, ta mặc là được rồi. Tĩnh Tĩnh, lát nữa sau khi đại hội bắt đầu, ngươi liền dịch dung đi theo Tố Nghiên, ta và Trí Hiền phải đi tham gia, ta sợ có người để mắt tới ngươi." Trải qua chuyện Hắc Quỷ và Hắc Tiều lần trước, đến bây giờ Trí Nghiên vẫn còn sợ hãi, nàng cúi đầu cài hàng nút buộc rườm rà trên y phục, nhẹ giọng nói, nhưng rất lâu sau Ân Tĩnh vẫn chưa có trả lời.
Nàng ngơ ngác nhìn Trí Nghiên, luôn cảm thấy trong lời nói của đối phương có chuyện. Về việc ngày đó mọi người giải quyết Hắc Tiều Hắc Quỷ ra sao, Trí Nghiên nói là Trí Hiền đã xử lý bọn họ, nhưng Ân Tĩnh lại luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm. Nàng liều mạng suy nghĩ tới chuyện ngày hôm đó, nhưng lại phát hiện nàng không nhớ nổi trước khi mình hôn mê đã xảy ra chuyện gì. Hơn nữa mỗi lần cố nhớ lại, đều có một âm thanh phảng phất trong đầu của nàng, không ngừng quở trách nàng. Tựa như lúc này, âm thanh quen thuộc ấy lại lướt nhẹ qua đây.

"Ngươi là ai. . ." Ân Tĩnh ở trong lòng thấp giọng hỏi.

"Đừng dùng cái loại xưng hô thấp hèn này để khinh nhờn bản tôn." Thanh âm kia lộ ra vài phần kiêu ngạo cao cao tại thượng, tuy rằng rất mơ hồ, nhưng Ân Tĩnh lại nghĩ, đối phương chính là nói những lời này.

"Cút ra khỏi thân thể của ta, ta chẳng cần biết ngươi là ai."

Ân Tĩnh lên giọng, nàng chán ghét cái loại cảm giác này, đầu đau nhức giống như là muốn nứt ra, tựa như có ai đó đang lôi kéo đầu óc của nàng. Nàng dùng sức vỗ vỗ đỉnh đầu, có chút thống khổ hô to, đúng lúc này, một giọng nói bỗng chen vào, còn gọi tên của mình, thế nhưng. . . tên của mình là gì?

Trí Nghiên không nghĩ tới bỗng nhiên Ân Tĩnh lại quát to lên, còn lộ ra dáng vẻ thống khổ như vậy, nàng vội vàng đi tới, lo lắng kiểm tra tình huống của Ân Tĩnh, nhưng Ân Tĩnh chỉ không ngừng hô to cút ra ngoài, Trí Nghiên tự nhiên sẽ không nghe lời nàng mà bỏ đi. Đúng lúc này, Ân Tĩnh bỗng nhiên an tĩnh lại, nàng ngơ ngác ngồi ở bên giường, như một đứa trẻ im lặng.
Trí Nghiên cho là nàng không sao, vội vàng đưa tay sờ lên gương mặt của Ân Tĩnh, lúc này, Ân Tĩnh bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn nàng, chỉ có điều cái ánh mắt này lại làm cho Trí Nghiên sợ đến nỗi lui về phía sau vài bước. Ánh mắt như vậy, căn bản không phải là dáng vẻ của Ân Tĩnh. Hai mắt của nàng không còn là màu đen, mà là hiện lên màu tím đen nhàn nhạt, đôi tròng mắt kia vừa lạnh lùng lại vừa cao cao tại thượng, nhìn mình tràn đầy vẻ xa lạ cùng miệt thị, giống như ở trong mắt nàng mình chẳng qua chỉ là một con kiến hôi.
Trí Nghiên biết hiện tại người đang ngồi đây căn bản không phải là Ân Tĩnh, nàng luống cuống đứng ở đó, tới gần từng chút một, cuối cùng không kềm chế được mà ôm lên.

"Tĩnh Tĩnh, tỉnh lại, ta biết ngươi vẫn còn ở đây, nàng không phải là ngươi, ngươi không thể để cho nàng đoạt lấy cơ thể của ngươi. Ngươi đã nói ngươi sẽ mãi mãi ở cạnh ta."
Giọng nói của Trí Nghiên mang theo ủy khuất cùng nức nở, Ân Tĩnh ngơ ngác để nàng ôm ấp, sau một lát mới lấy lại tinh thần. Nàng ngơ ngác nhìn Trí Nghiên, không rõ tại sao chỉ trong chốc lát, mà Trí Nghiên đã khóc lên, lại còn ôm mình nói sảng.

"Nghiên nhi, ngươi sao vậy? Tại sao lại khóc?" Ân Tĩnh vỗ lên bờ vai đang phát run của Trí Nghiên, không hiểu tại sao nàng bỗng nhiên lại khóc lên, nghe được lời Ân Tĩnh nói, Trí Nghiên biết đây mới là Ân Tĩnh mà mình quen thuộc, ánh mắt dừng lại, rồi trầm xuống. Quả nhiên, tình huống hiện tại của Ân Tĩnh, lúc nào cũng có thể bị đoạt nhà, hơn nữa sau khi bị đoạt đi ý thức, nàng sẽ không nhớ rõ những chuyện đã phát sinh.
Trí Nghiên nghĩ sau thánh linh hội mình phải thương lượng với Trí Hiền xem nên làm thế nào mới tốt, vô luận như thế nào, nàng cũng không thể để cho cơ thể của Ân Tĩnh bị một tên không rõ lai lịch cướp đi.

"Con rắn nhỏ, Ân Tĩnh, đã đến giờ." Có lẽ là Trí Nghiên và Ân Tĩnh kì kèo lâu lắm, cho nên Trí Hiền liền phát truyền âm sang đây, Trí Nghiên vội vàng dùng thuật dịch dung pháp che khuất diện mạo, lúc này mới cùng Ân Tĩnh đi ra ngoài. Thấy nàng ngay cả khi dịch dung cũng không quên tạo ra một gương mặt nhìn qua liền bắt mắt, Ân Tĩnh bất đắc dĩ lắc đầu, cảm thấy thói quen thích trang điểm của Trí Nghiên vẫn không thay đổi.
Bọn họ đi theo tiểu đệ tử dẫn đường đến trước cửa truyền tống trận, sau khi bước vào rồi trở ra, liền tới cấm địa của Ngự thú môn, thánh linh đàn. Trí Nghiên vốn tưởng rằng cái gọi là tế đàn này sẽ giống như các loại tế đàn thông thường khác, nhưng sau khi thấy tận mắt, nàng mới phát hiện là không phải. Thánh linh đàn không chỉ có một tầng, mà là có đến mấy tầng.
Tầng chót chính là chỗ các nàng đang đứng, ngẩng đầu nhìn lên, mặt trên là một tầng treo trên một tầng, giống như là chồng rất nhiều tầng tế đàn lên nhau. Mà ở giữa tầng cao nhất, có một đóa hoa quỳnh màu vàng được trồng bên trong phong ấn, cách một khoảng thật xa, cũng có thể cảm giác được linh lực phát ra từ trên người nó.
Trừ cái đó ra, ở xung quanh cũng tụ tập rất nhiều người thuộc các môn phái tu đạo. Trí Nghiên và Trí Hiền đã giả trang đang trốn ở trong đoàn người của Ngự thú môn, Ân Tĩnh và Tố Nghiên cũng được an bài ghế ngồi để quan sát. Tuy rằng đã đến lúc bắt đầu, nhưng người của ba đại môn phái vẫn còn chưa tới, điều này đã nói lên, tất cả mọi người ở đây, đều đang đợi bọn họ.
Đúng lúc này, truyền tống trận bỗng nhiên nhấp nháy, mọi người đều nhìn về phía cánh cửa, liền thấy được một trong ba đại môn phái, Y la phong. Nói đến môn phái này, thì chắc đây là môn phái mà không ít người trong giới tu đạo rất muốn giao hảo, bởi vì các đệ tử của Y la phong đều là nữ, phong chủ Đường Hướng Lộ cũng là một mỹ nhân hiếm thấy.
Y la phong là ngọn núi cao nhất, quanh năm giá lạnh, nếu không có linh lực bảo vệ cơ thể, bước vào liền sẽ lập tức bị đông thành băng, với tư cách là một trong ba đại môn phái, Y la phong tuy rằng đều là nữ tử, nhưng thực lực tuyệt đối có thể vượt trên rất nhiều môn phái ở đây. Mắt thấy các nàng đều mặc một bộ áo lụa màu xanh biếc bước ra khỏi truyền tống trận. Dẫn đầu tự nhiên là Đường Hướng Lộ, phía sau là phó phong chủ của Y la phong, Văn Lang.

"Nghe danh Y la phong đã lâu, hôm nay vừa thấy quả nhiên là danh bất hư truyền." Lạc Lai thấy Đường Hướng Lộ, cười cười đi tới chào hỏi, mấy vị môn chủ của các môn phái tu đạo khác cũng sáp tới làm quen. Trí Nghiên không có tâm tư thưởng thức các nàng, một lòng một dạ đều ngừng ở trên người Ân Tĩnh. Nàng vẫn không yên lòng để Ân Tĩnh một mình quan sát bữa tiệc, dù cho có Tố Nghiên ở đây, nhưng nàng cũng cực kỳ không yên tâm.

"Chư vị, chúng ta ở trên đường có chút trì hoãn, để các ngươi đợi lâu." Đường Hướng Lộ khiêm tốn lễ độ nói, trên mặt mang nụ cười nhàn nhạt, thực ra cho dù nàng không xin lỗi, thì những người ở đây cũng không có nói cái gì. Đúng lúc này, một cái truyền tống trận khác cũng phát sáng, bước ra không phải là ai khác, chính là Bạch Mi dẫn đầu, Cổ Lạc tiên tông.
Là đệ nhất môn phái, Cổ Lạc tiên tông quả thực phô trương không nhỏ, các môn phái nhỏ nhiều lắm là tới mười mấy người, cho dù là Y la phong, bất quá cũng chỉ phái mười bảy tên đệ tử sang đây, nhưng Cổ Lạc tiên tông thì lại trùng trùng điệp điệp tất cả một trăm người chen nhau tiến đến, Trí Nghiên khinh thường liếc nhìn Bạch Mi, mà Trí Hiền thì lại dời đường nhìn vào thanh trường kiếm treo ở bên hông hắn, hơi hơi nhướn mày.

"Bạch Mi tông chủ, đã lâu không gặp." Rất nhiều người thấy Cổ Lạc tiên tông tới, vừa rồi vẫn còn đang nịnh nọt Y la phong liền vội vàng thay đổi, Bạch Mi quét mắt nhìn vào bên trong, phát hiện Khinh kỵ trang vẫn chưa tới, sắc mặt liền trầm xuống.

"Khinh kỵ trang đúng thật là càng ngày càng không có quy củ, đại hội lớn như vậy, thế mà lại để cho mọi người ở đây chờ hắn." Bạch Mi nghĩa chánh ngôn từ nói, không hề nhớ tới chính hắn cũng là người tới trễ.

"Bạch Mi tông chủ nói nghiêm trọng vậy, Khinh kỵ trang chúng ta làm gì có mặt mũi lớn như vậy, để cho ngài chờ." Nhắc tào tháo tào tháo đến, Bạch Mi vừa dứt lời, thì người của Khinh kỵ trang liền từ trong pháp trận đi ra. Nếu nói Y la phong đều là nữ tử, thì ở Khinh kỵ trang nam tử lại chiếm đa số, tuy rằng không phải hoàn toàn đều là nam, nhưng nhìn qua nhìn lại, trong đó cũng chỉ có một hai cô gái, còn hơn mười người khác, đều là nam.

"Nếu đã tới đông đủ, Lạc chưởng môn, chúng ta liền bắt đầu đi." Bạch Mi thấp giọng nói, đoạt lời thoại của Lạc Lai, mặc dù trong lòng có bất mãn, hắn cũng không tiện nói cái gì. Giữa lúc hắn đi tới trung gian, muốn tuyên bố thánh linh hội bắt đầu, thì một luồng sáng màu đen bỗng nhiên hiện lên ở bên cạnh kết giới. Lúc đầu chỉ là một chấm đen nho nhỏ, nhưng càng đến gần kết giới, thì càng lúc càng lớn.
Thánh linh đàn cũng không nằm ở bên trong Ngự thú môn, nghiêm túc mà nói thì nó là một không gian đơn độc, hoàn toàn dựa vào kết giới để duy trì, một khi kết giới bị đánh phá, thì chính là cho mọi người thừa cơ lợi dụng, bất luận kẻ nào cũng có thể trực tiếp tiến nhập thánh linh đàn.

"Không tốt, có cổ tà khí rất mạnh." Lạc Lai nhíu chặc chân mày, tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn về phía cái đốm lửa to lớn đang tới gần, trong cái khoảnh khắc nó đến gần kết giới, thì cái đốm lửa vốn chỉ lớn bằng nửa người kia, chợt phóng đại lên mấy chục lần. Nó giống như một cái hắc động thật lớn ầm ầm đổ xuống, Trí Nghiên và Trí Hiền đã sớm phát hiện có gì đó sai sai, vội vàng đến khán đài, lập mấy tầng bảo hộ, cùng lúc đó, cái đốm sáng màu đen kia cũng đã chạm vào kết giới, âm thanh chói tai tràn ngập toàn bộ thánh linh đàn, mà trên kết giới, đã xuất hiện một cái khe hở thật lớn.

"Trí Hiền, có biến." Tố Nghiên nhìn đám sương mù rộng lớn kia, ngực nghĩ sự tình lại thêm phiền phức, quả nhiên, đốm sáng kia lại đập tới, chẳng qua là lần này nó nhắm ngay khe nứt vừa rồi, chỉ trong nháy mắt, kết giới của thánh linh đàn liền bị hỏng một lỗ. Ngay sau đó, yêu khí nồng nặc tràn ngập thánh linh đàn. Nhìn mười mấy tên yêu quái bỗng nhiên xuất hiện ở trên không trung, thái dương của Trí Hiền chảy ra một giọt mồ hôi.
Đám yêu quái này đều mặc trường bào, tương tự như Hắc Tiều và Hắc Quỷ, có lẽ hẳn là do cùng một người phái tới, chỉ là. . . khí tức trên người bọn yêu quái này, không giống như Hắc Tiều Hắc Quỷ. Chúng nó đeo mặt nạ, đứng chắp tay, từ trên cao nhìn xuống các nàng, yêu khí và lệ khí dày đặc trên người cũng không cùng cấp bậc với bọn yêu quái bình thường.

"Trí Hiền. . . Không ổn rồi." Tố Nghiên nhìn hơn mười tên yêu quái, thấp giọng nói.

"Quả thật là không ổn, đạo hạnh của bọn họ, ta nhìn không ra."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro