chương 139

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hiếu Mẫn  bỗng nhiên xuất hiện, làm cho tình huống chuyển biến thật lớn. Nhìn nàng từ trên không trung hạ xuống, Trí Hiền còn chưa kịp nói cái gì, thì đã bị một cổ lực đạo thổi tung ra phía sau, cuối cùng bị ném vào bên cạnh Tố Nghiên. Biết là Hiếu Mẫn làm, Trí Hiền có chút cảm kích nhìn nàng. Trước đây, nàng chưa bao giờ nghĩ tới việc Hiếu Mẫn sẽ che chở cho mình. Mặc dù là vì cái gọi là hẹn chiến, nhưng cũng đã đủ để khiến cho Trí Hiền sung sướng bật cười.

"Ngươi cho rằng ngươi có thể ngăn cản bản tôn?" Ân Tĩnh đứng ở đàng xa, cánh tay bị chính nàng chém đứt đang dần dần mọc lại. Nàng nhìn cử động của Hiếu Mẫn, có chút khinh miệt nâng đầu. Thấy nàng không có ý định lui bước, Hiếu Mẫn nhắm mắt rồi lại mở ra, đôi tròng mắt màu lửa đỏ kia tràn ra ánh sáng, ngay sau đó, bàn tay của nàng hiện lên một đốm lửa, nó từ từ kéo dài, trở thành một thanh trường kiếm quanh người hừng hực lửa, đó cũng chính là kiếm hỏa ly mà lần trước ở chợ yêu quái Hiếu Mẫn đã lấy ra.

"Không nghĩ tới bản tôn chỉ mới ngủ một hồi, mà phượng hoàng tộc lại sinh ra một nhân tài không tệ."

"Cho nên? Muốn đánh với ta một trận sao? Chỉ bằng cái thân thể ngươi mượn của nhân loại." Hiếu Mẫn từ nhỏ đã cao ngạo, các nàng nhìn nhau, im lặng không lên tiếng mà thả ra uy áp. Lúc này kẻ chiếm giữ thân thể của Ân Tĩnh là thần, mà Hiếu Mẫn cũng là hậu duệ của thần tộc.
Hai luồng uy áp mạnh mẽ đồng thời được thả ra, trong lúc nhất thời, toàn bộ cánh rừng lặng ngắt như tờ, một ít sinh vật bị luồng uy áp này làm cho kinh sợ, trực tiếp té xỉu trên mặt đất, Trí Hiền và Tố Nghiên cũng xanh mặt ngã ngồi xuống đất, Trí Nghiên vốn bị thương thì càng tệ hơn, nôn ra một búng máu. Nàng lẳng lặng nhìn Ân Tĩnh đứng lặng ở phía xa, lần đầu tiên cảm thấy Ân Tĩnh cách mình xa xôi như thế.
Nàng đã trở nên mạnh mẽ, nhưng linh hồn lại không còn là nàng, mà là một người xa lạ sẵn sàng hạ đòn sát thủ với mình. Cơn đau bị xuyên qua phần bụng vẫn còn khắc sâu ở trên người, nghĩ đến ánh mắt lạnh lùng của Ân Tĩnh, Trí Nghiên đỏ mắt, hai tay phát run. Nàng ghét cái tên chiếm cứ thân thể của Ân Tĩnh, nàng dựa vào cái gì mà dùng cơ thể của Ân Tĩnh để tổn thương mình, nếu như có ngày Ân Tĩnh biết, thì sẽ khó chịu đến cỡ nào.

"Con rắn nhỏ, khí tức của ngươi quá loạn, bình tĩnh một chút." Cảm thấy hơi thở của Trí Nghiên vừa mất trật tự vừa gấp gáp, vả lại hai bên lỗ tai và mũi cũng tràn ra máu tươi, một phần là bởi vì uy áp, mà phần khác là do tâm tình của nàng quá mức kích động. Trí Hiền móc ra mấy viên thuốc, đưa cho Tố Nghiên và Trí Nghiên. Còn chính nàng thì lại hết sức chăm chú nhìn chằm chằm Hiếu Mẫn, trong mắt mang theo chút lo lắng.
Nàng chưa bao giờ hoài nghi Hiếu Mẫn sẽ thất bại, cho dù là lúc này, cũng là như vậy. Nhưng cái tên trong cơ thể Ân Tĩnh rốt cuộc có lai lịch gì, các nàng không hề biết rõ. Nếu nói là thần, thì tại sao những chuyện nàng làm lại hoàn toàn không giống như việc một vị thần sẽ làm. Cái phần cuồng vọng và tự đại, bao quát cả cách ra tay độc ác, cũng làm cho Trí Hiền cảm thấy kinh ngạc. Lúc này nàng coi như là đã hoàn toàn thức tỉnh rồi sao? Vậy Ân Tĩnh nên làm cái gì bây giờ?

Giữa lúc Trí Hiền suy nghĩ về những thứ này, Ân Tĩnh và Hiếu Mẫn chợt thu hồi uy áp, mắt thấy Hiếu Mẫn lui về sau một bước, Trí Hiền có chút bận tâm, mà Ân Tĩnh lại phun ra một búng máu, hiển nhiên là dáng vẻ trọng thương.

"Ngươi dùng thân thể của nhân loại chống đối ta, cuối cùng chỉ có tự tổn hại. Nếu ngươi tìm được nguyên thân, thì ta nhất định không phải là đối thủ." Hiếu Mẫn nhìn sát ý trong mắt của Ân Tĩnh, nhẹ giọng nói. Trên thực tế, vừa rồi nàng cũng không có định thắng, trước khi tới đây, nàng đã điều tra thần lực trong cơ thể Ân Tĩnh thuộc về ai, nhưng cũng chỉ tra được tí xíu, cũng không có chứng cứ chứng thực, nhưng qua trận so chiêu vừa rồi, nàng mới dám xác định chủ nhân của thần lực kia là thần thánh phương nào.
Hiện tại nàng chiếm lấy cơ thể của Ân Tĩnh, thực lực đã giảm đi nhiều, mà thân thể của loài người không có cách nào tiếp nhận uy áp và ý thức của nàng xâm chiếm, ép buộc so chiêu với mình, chính là đả thương địch thủ một trăm, tự tổn hại một nghìn. Nếu tiếp tục cậy mạnh, thân thể của Ân Tĩnh sẽ bởi vì chịu không nổi uy áp cắn lại mà trực tiếp hóa thành tro tàn, chắc chắn đối phương cũng biết rõ đạo lý này.

"Cơ thể của tên thấp hèn này, quả nhiên là không tốt." Ân Tĩnh nhíu mày nói, sau đó liền hôn mê bất tỉnh, thấy nàng té xỉu, dù cho trên người có thương, nhưng Trí Nghiên vẫn là người đầu tiên chạy tới, ôm Ân Tĩnh vào trong lòng. Cảm giác vừa mất lại có được này, lúc nãy, nàng thực sự rất sợ Ân Tĩnh sẽ rời đi. Thế nhưng may thay, nàng vẫn ở lại, không có rời bỏ mình. Trí Nghiên nhìn gương mặt của Ân Tĩnh, lau sạch vết máu bên mép nàng, chỉ là nàng chưa kịp lau xong, thì cơ thể cũng đã hôn mê.

"Làm sao bây giờ?" Trí Hiền thấy Trí Nghiên cũng hôn mê, vẻ lo lắng ở trên mặt càng sâu. Nàng và Tố Nghiên không có cướp được thánh linh đàm hoa, đồng dạng, những người khác cũng không có đắc thủ. Lạc Lai là chưởng môn của Ngự thú môn, lại ở ngay trước mặt nhiều người như vậy, hủy diệt hoàn toàn thánh linh đàm hoa, lúc đó Trí Hiền cũng không nghĩ tới hắn sẽ làm như vậy, mà Lạc Lai ra quyết định như thế, nàng cũng không phải là không thể hiểu được. Dù sao, nếu đóa hoa quỳnh kia không bị hủy, thì sẽ không tránh được một hồi đại chiến, dùng một gốc cây thánh linh đàm hoa để tránh trận chém giết tranh đoạt giữa yêu giới và giới tu đạo lần này, đúng là cử chỉ sáng suốt.

"Quay về Nhạc yêu cốc đi, mục đích chúng ta tới đây đã kết thúc rồi. Bất quá hôm nay phải tìm một nhà trọ nghỉ ngơi trước, không thì hai người bọn họ căn bản không chịu nổi tiêu hao khi xài truyền tống trận." Tố Nghiên liếc nhìn Trí Hiền, rồi lại dời đường nhìn lên người Hiếu Mẫn. Thật ra nàng không nghĩ tới con phượng hoàng nhỏ này lại đến đúng lúc như vậy, vừa rồi nếu không phải nàng ra tay, chỉ sợ là các nàng sẽ bị Ân Tĩnh, hoặc là nói cái tên thần thánh trong cơ thể Ân Tĩnh giải quyết.

"Mẫn Nhi, ngươi có muốn đi chung với chúng ta không?" Trí Hiền nâng Trí Nghiên dậy, đi tới trước mặt Hiếu Mẫn hỏi, đương nhiên là nàng hy vọng Hiếu Mẫn có thể đi chung, dù sao từ sau khi các nàng từ biệt nhau ở chợ yêu quái đã lâu rồi không gặp mặt. Nghe nàng lại trực tiếp gọi tục danh của mình, Hiếu Mẩn bất mãn nhưng cũng lười sữa đúng, nàng xoay người muốn đi, Tố Nghiên lại vội vàng đứng ở trước mặt nàng.

"Ta nghĩ Trí Hiềb nói có đạo lý, không bằng ngươi cũng đi theo chúng ta được không? Tình huống hiện tại của Ân Tĩnh chúng ta không có cách nào khống chế, nếu nàng bỗng nhiên lại bị đoạt đất, chúng ta căn bản không có cách nào ứng phó, ngươi đã có hẹn chiến với Trí Hiền, tự nhiên nên bảo vệ nàng đến ngày chiến. Nếu như Trí Hiền bởi vì dọc đường bị thương mà thua, chỉ sợ phượng hoàng tộc thắng cũng không anh
hùng?"
Tố Nghiên và Bảo Lam đều là người lọc lõi, am hiểu nhất chính là làm thế nào để kích thích Hiếu Mẫn, nghe nàng nói lời này, mặc dù biết rõ là Tố Nghiên cố ý nói như vậy, nhưng Hiếu Mẫn vẫn thay đổi bước chân, quyết định đi theo các nàng. Đệ Ngũ Đoan Ngọc từng có lệnh, bảo mình tra rõ chuyện của Ân Tĩnh, mình cũng nên đồng hành cùng các nàng. Chỉ có điều. . . Hiếu Mẫn vốn dĩ không muốn, đương nhiên, hiện tại cũng không nhiều tình nguyện.
Sau khi đến nhà trọ, Tố Nghiên kêu bốn gian phòng, Trí Nghiên và Ân Tĩnh một gian, còn lại đều là phòng một người. Nhìn hai người an tĩnh nằm ở trên giường, Tố Nghiên và Trí Hiền ngồi ở bên cạnh bàn, mà Hiếu Mẫn thì lại đứng ở bên cửa sổ, chẳng biết đang suy nghĩ cái gì.

"Mẫn nhi, ngươi biết rõ chuyện thần lực trong cơ thể Ân Tĩnh sao?" Trí Hiền suy nghĩ một chút, vẫn là có ý định từ trong miệng Hiếu Mẫn lấy ra một ít tin tức, xem xét lúc nàng và Ân Tĩnh so chiêu, thì chắc là Hiếu Mẫn biết một ít về thần lực trong cơ thể Ân Tĩnh.

"Không rõ ràng lắm." Hiếu Mẫn ghét Trí Hiền gọi mình như thế, cho nên mặc dù nàng biết, thì nàng cũng không muốn nhiều lời, Tố Nghiên nhìn ra tâm tư của Hiếu Mẫn, nhịn không được đối với Trí Hiền thở dài.

"Hiếu Mẫn cô nương, chuyện của Ân Tĩnh, đối với chúng ta mà nói là rất quan trọng, ta nghĩ ngươi tới đây, tuyệt đối không chỉ là bởi vì có hẹn với Trí Hiền đúng không? Nói vậy Đệ Ngũ Đoan Ngọc, cũng rất có hứng thú về chuyện này." Tố Nghiên khẽ cười nói, Hiếu Mẫn cau mày, xoay người nhìn nàng.

"Chỉ là một con yêu quái, ngươi có tư cách gì gọi thẳng tục danh của phượng hoàng nữ vương." Trải qua việc vừa rồi ở Ngự thú môn, Hiếu Mẫn đại khái cũng biết địa vị của Tố Nghiên. Nhưng mà đúng như nàng nghĩ, mặc dù là hậu duệ của long tộc, nhưng cũng không phải là huyết mạch thuần túy, với nàng mà nói, vẫn không khác gì yêu quái.

"A. . . Ngươi nói như vậy, thật đúng là thất lễ a, nói như thế nào ta cũng lớn hơn ngươi mấy nghìn tuổi, cũng là người yêu của cô ngươi." Tố Nghiên biết phượng hoàng tộc luôn luôn tự cho là mình rất cao, nhiều năm như vậy cũng đã quen rồi, thế nhưng bị một cái vãn bối răn dạy, lại còn ở trước mặt Trí Hiền, cũng làm cho một lão già như nàng không thoải mái.

"Vậy ngươi đánh với ta một trận chứng minh là ta sai." Nét mặt của Hiếu Mẫn không có biến hóa, ung dung bình tĩnh nhìn Tố Nghiên, thấy nàng nghiêm túc, Tố Nghiên xua tay, cũng không có biện pháp với nàng. 

"Được rồi, coi như ta sai, Hiếu Mẫn cô nương, xin ngươi nói những thứ ngươi biết cho chúng ta nghe, Ân Tĩnh đối với chúng ta mà nói là rất quan trọng. Về phần thần lực trong cơ thể của nàng, nếu phượng hoàng tộc có biện pháp lấy ra nhưng không làm tổn thương tới nàng, chúng ta nhất định sẽ dâng hai tay." Tố Nghiên đưa ra một cái giao dịch công bằng, nàng thấy ánh mắt của Hiếu Mẫn xoay xoay, chỉ biết sự tình còn có thể bàn tiếp một chút.

"Dục." Hiếu Mẫn chậm rãi mở miệng, phun ra một chữ, chỉ nghe một chữ như thế, Tố Nghiên lại đổi sắc. Tuy rằng câu trả lời này rất mơ hồ, nhưng cũng đã đủ để nàng tìm được điểm mấu chốt. Tục truyền rằng giới thượng thần từng có ba vị, bọn họ không có tên, chỉ lấy năng lực của mình coi là tên, theo thứ tự là mệnh, dục, chiến. Mệnh có thể điều khiển vận mệnh của vạn vật, mà dục, thì có thể dễ dàng điều khiển thất tình lục dục của mọi thứ, chiến, tên như ý nghĩa, chính là coi chiến đấu là tất cả, không chết không ngưng.
Ba người bọn họ là thần, cũng là sự tồn tại cao nhất trong sáu giới. Căn cứ vào lời đồn, dục là người mạnh nhất trong ba vị, cũng là tôn giả của giới thượng thần. Nếu như thần lực trong cơ thể Ân Tĩnh, thật sự là lực lượng mà trước khi chết dục lưu lại, vả lại cũng là thần thức của hắn, vậy thì có thể sẽ phiền toái hơn trong tưởng tượng rất nhiều.

"Nói chung, bây giờ vân chưa thể xác định chính là hắn." Tuy rằng Trí Hiền không biết chuyện thần thánh, nhưng loại chuyện truyền khắp sáu giới này, ít nhiều nàng cũng biết rõ. Nhưng nàng nghĩ thần lực trong cơ thể Ân Tĩnh căn bản không có cảm giác giống như là một vị thần, nếu tính cách của cái vị được gọi là thần kia thực sự xấu xa như vậy. . . thì cũng quá mức điên rồ.

"Ừ, mọi thứ còn phải chờ đến khi trở lại Nhạc yêu cốc, tìm lão Bá thương lượng một phen, Hiếu Mẫn cô nương, ta có một yêu cầu quá đáng, nếu ngươi có thể, không ngại theo chúng ta quay về Nhạc yêu cốc. Nếu Ân Tĩnh lại bị đoạt người, chúng ta không có cách nào chống lại nàng, mà ngươi cũng có thể nhân cơ hội này tra rõ chuyện thần lực trong cơ thể của nàng, lại có thể tuân thủ hẹn chiến với Trí Hiền, ngươi thấy thế nào?"
Đến loại thời điểm này mà Tố Nghiên cũng không quên giật dây giúp Trí Hiền, thấy nàng nói như vậy, Hiếu Mẫn rõ ràng là đang suy tư, Trí Hiền cũng gật đầu hùa theo. Nghĩ đến Hiếu Mẫn sẽ cùng mình đi đến Nhạc yêu cốc, Trí Hiền đã hưng phấn suýt nhảy tưng tưng. Chẳng qua là ở trước mặt Hiếu Mẫn, nàng còn phải duy trì hình tượng.

"Theo lời ngươi nói." Hiếu Mẫn suy nghĩ trong chốc lát liền đồng ý với Tố Nghiên, nàng tới nhân giới vốn là muốn điều tra chuyện của Ân Tĩnh, đồng hành xác thực dễ dàng hơn, huống chi nàng mang đủ thấm huỳnh hoa lộ, mỗi ngày cũng có thể tẩy sạch mùi ô uế trên người.

"Nếu như vậy, chúng ta đây. . ."

"A. . . Đau quá a, đau. . ."

Giữa lúc Tố Nghiên chưa nói xong, vẫn luôn hôn mê Ân Tĩnh đã tỉnh lại. Thấy nàng chợt ngồi dậy, không ngừng kêu đau. Tố Nghiên và Trí Hiền đều mang vẻ mặt kỳ quái nhìn nàng, dù sao tính tình Ân Tĩnh đạm bạc, mặc dù đau đớn cũng sẽ không giương nanh múa vuốt nói ra như thế. Thấy nàng nằm ở trên giường nhìn các nàng, sau đó đúng là nhếch miệng khóc lên, bộ dáng này, thật sự là không bình thường.

"Các ngươi là ai, ta đau quá, tại sao các ngươi lại mặc kệ ta, đau. . . ta. . . khó chịu."

Ân Tĩnh gào lớn, nước bọt và nước mũi chảy đầy một thân. Thấy hình dạng nhếch nhác của nàng, Trí Hiền vội vàng đi tới lau sạch, nàng liếc nhìn Tố Nghiên, mà Tố Nghiên cũng là không rõ cho nên nhìn nàng, mắt nhìn mắt, một cái dự cảm không tốt chợt hé ra.
Chẳng lẽ. . . Ân Tĩnh bị đần rồi?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro