chương 140

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trí Nghiên không phải tự nhiên tỉnh lại, mà là bị cái trọng lượng không biết từ đâu tới đè tỉnh. Vết thương thật lớn ở trên bụng đã khỏi rồi, nàng cau mày mở mắt ra, liền thấy gương mặt phóng đại của Ân Tĩnh ở ngay trước mắt, nàng nhìn thấy mình tỉnh, lấy tay vỗ vỗ lên mặt mình, nụ cười sáng lạn trước đây chưa bao giờ có, lại còn có thêm chút ngu đần.

"Rắn. . . Rắn rắn tỉnh. . ." Sau khi Ân Tĩnh mở miệng, Trí Nghiên liền ngơ ngác nhìn nàng, rồi lại nhìn về phía Trí Hiền và Tố Nghiên đang trầm mặt ngồi ở bên cạnh, vội vàng từ trên giường đứng lên..

"Tĩnh Tĩnh, ngươi. . . ngươi không sao chứ? Ngươi làm sao vậy?" Trí Nghiên nhìn Ân Tĩnh dùng cả tay và chân quấn lên trên người mình, còn không ngừng cọ cọ nước miếng vào cổ của mình, Ân Tĩnh thế này hoàn toàn không phải là Ân Tịnh khiêm tốn lễ độ thường ngày a.

"Rắn rắn. . . Mềm mềm bự bự." Chỉ thấy Ân Tĩnh lấy tay sờ sờ vòng một của Trí Nghiên, ngốc nghếch cười cười, dùng đầu cọ tới cọ lui ở trên đó, Trí Nghiên biết có hỏi Ân Tĩnh cũng không hỏi được cái gì, chỉ có thể dời ánh mắt nghi hoặc lên người Trí Hiền.

"Con rắn nhỏ, Ân Tĩnh đã tỉnh được một lúc rồi, nhưng mà thân thể của nàng bị thần lực cưỡng chế, lại bị uy áp đè ép, cho nên có thể đã biến thành đứa ngốc."

"Cái gì? Vậy không phải là thành kẻ ngu si rồi hay sao? Làm sao bây giờ? Làm sao mới có thể trị hết cho nàng?" Nghe thấy Ân Tĩnh biến thành kẻ ngu si, Trí Nghiên đỏ mắt, rồi lại thở phào nhẹ nhõm. Có lẽ đây chính là kết quả tốt nhất trong tình trạng hiện nay, còn tốt hơn là để cơ thể của Ân Tĩnh bị chiếm cứ.

"Chúng ta cũng không rõ lắm, đại khái chỉ cần linh thức trong đầu nàng chữa trị, thì có thể khôi phục lại dáng vẻ vốn có. Thế nhưng thần lực bên trong cơ thể nàng vẫn là một sự uy hiếp, chúng ta nhất định phải lấy nó ra, không thì cơ thể của Ân Tĩnh, sớm muộn gì cũng sẽ bị vị thần kia chiếm đoạt." Trí Hiền nhìn Ân Tĩnh liên tục nhào nặn bộ ngực của Trí Nghiên, có chút bất đắc dĩ thở dài. Nàng cũng không nghĩ tới Ân Tĩnh sẽ biến thành đứa ngốc, sự tương phản như vậy trong lúc nhất thời để cho nàng không cách nào chấp nhận được. Dù sao Ân Tĩnh rất ít khi thất thố, hiện tại lại mang cái bộ dáng này, thật sự là không. . . không giống nàng.

"Nói chung, bây giờ ngươi cứ chăm sóc cho nàng trước đi, nơi này không thích hợp ở lâu, ngày mai chúng ta liền lên đường trở về Nhạc yêu cốc."

"Được rồi." Trí Hiền nói xong, cùng Tố Nghiên đi ra ngoài, trong phòng cũng chỉ còn lại có Trí Nghiên và Ân Tĩnh, Trí Nghiên nằm ở trên giường, mặc chờ Ân Tĩnh sờ tới sờ lui trên người nàng, tâm tình lại dần dần trầm xuống.
Nàng biết long châu đã vào lại thân thể của mình, thế nhưng cảm giác cơ thể bị xuyên thấu vẫn còn rất rõ ràng. Nàng ngẩng đầu nhìn gương mặt mờ mịt của Ân Tĩnh, mũi chua xót đến nỗi suýt nữa nàng đã chảy ra nước mắt, rồi lại bị nàng cố gắng nhịn trở lại. Nàng đã sớm biết, muốn vĩnh viễn ở cạnh Ân Tĩnh rất khó, đã sớm chuẩn bị tâm lý đối mặt với nó, nhưng lại không nghĩ rằng ông trời lại trêu đùa nàng như vậy.

Ngự mệnh tháp, chợ yêu quái, hiện tại còn có thêm phần thần lực không giải thích được, và vị thần không rõ lai lịch kia. Trí Nghiên cảm giác mình và Ân Tĩnh gần như đã chịu hết mọi trở ngại của cả mấy đời, nhưng vẫn không thể êm ả ở cạnh nhau. Nghĩ tới những thứ này, Trí Nghiên không khỏi khó chịu. Nhưng nàng biết, cho dù mình có khổ sở như thế nào đi nữa, thì hiện tại cũng không có ích gì.

"Tĩnh Tĩnh, tuy rằng ngươi ngốc nghếch, nhưng ngươi vẫn biết ta là ai có đúng hay không? Không được gọi ta là rắn rắn, gọi ta Nghiên nhi." Trí Nghiên ôm mặt của Ân Tĩnh, thấy nàng không thoải mái mím môi, sầu mi khổ kiểm nhìn mình, bộ dáng này Trí Nghiên chưa bao giờ nhìn thấy Ân Tĩnh làm qua, bây giờ thấy, liền nhịn không được mà bật cười. Nàng đột nhiên cảm thấy Ân Tĩnh bị đần cũng rất đáng yêu, hơn nữa còn có thể làm rất nhiều chuyện mà Ân Tĩnh trước đây không thể làm..

"Rắn rắn, ngốc." Thấy Ân Tĩnh chửi mình ngốc, Trí Nghiên đưa tay túm lấy hai má của nàng kéo ra, nhưng lại không dám làm nàng đau, kéo xong lại xoa xoa cho nàng.

"Tĩnh Tĩnh ngốc, ngươi bây giờ mới là tên ngốc đó. Nhưng mà cho dù ngươi ngốc, ta cũng thích ngươi, nhanh ngủ đi." Bây giờ Trí Nghiên còn rất là mệt mỏi, nàng ôm Ân Tĩnh nằm xong, thấy đối phương thực sự nghe lời vùi vào trong lòng ngực mình, khẽ cọ lên người mình tựa như một con mèo nhỏ. Trí Nghiên ôm chặc nàng, thở dài một hơi.
Có lẽ Ân Tĩnh như bây giờ, đôi khi lại là chuyện tốt. Từ sau khi gặp phải mình, cuộc sống của nàng vẫn luôn rất vất vả. Bất luận là lúc đầu chăm sóc cho mình, hay là lúc chấp nhận tình cảm của mình, rồi đến lúc bôn ba rời khỏi Trần Duyên tự. Ân Tĩnh chỉ là một con người mà thôi, tất cả mọi thứ hiện tại đã làm cho nàng quá mệt mỏi. Có lẽ chính nàng cũng muốn nghỉ ngơi, nên mới biến thành tên ngốc như bây giờ.
Đêm nay đặc biệt an tĩnh, không có ai quấy nhiễu ai, cũng không có bất luận chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra. Đến sáng sớm, Trí Hiền là người dậy sớm nhất, nàng chuẩn bị đi gọi Trí Nghiên và Ân Tĩnh rời giường, thế nhưng khi đến cửa phòng của Hiếu Mẫn, lại nhịn không được dừng lại. Ngày hôm qua nàng cũng không có nhiều lời với nàng, nhưng nghĩ đến kế tiếp Hiếu Mẫn sẽ cùng các nàng quay về Nhạc yêu cốc, lòng không khỏi có chút vui sướng.

"Ngươi sao vậy?" Lấy tu vi của Hiếu Mẫn, tự nhiên có thể phát hiện nhất cử nhất động ở xung quanh, đương nhiên cũng biết lúc này Trí Hiền đang đứng ở trước cửa. Nàng đẩy cửa đi ra, liền thấy đối phương đang do dự giơ tay, dường như muốn gõ cửa.

"Mẫn nhi. . . Ta tới gọi ngươi, Tố Nghiên đã chuẩn bị truyền tống trận xong rồi, chúng ta có thể đến Nhạc yêu cốc ngay."

Trí Hiền lẳng lặng nhìn Hiếu Mẫn, ánh mắt nóng rực không che giấu một chút nào. Nàng nghĩ chỉ có một tháng ngắn ngủi không gặp, mà Hiếu Mẫn lại trở nên xinh đẹp hơn. Mái tóc màu lửa đỏ của nàng, con ngươi đỏ rực của nàng, hết thảy mọi thứ của nàng đều giống như là tên của nàng vậy. Nếu như Hiếu Mẫn là một ngọn lửa bùng cháy bất tận, thì Trí Hiền nguyện ý trở thành con thiêu thân.
Thấy Trí Hiền nhìn mình đờ ra, Hiếu Mẫn bất mãn nhíu mày, giữa lúc nàng chuẩn bị xoay người, thì đối phương lại nói thêm một câu."Mẫn Nhi, hôm nay ngươi thật là đẹp, thực ra mỗi ngày đều rất đẹp." Trí Hiền cũng không biết mình bị cái gì, cứ trực tiếp nói ra suy nghĩ ở trong lòng. Nàng vốn tưởng rằng Hiếu Mẫn sẽ tức giận, ai ngờ đối phương chỉ dừng lại một chút, còn dùng một loại ánh mắt không thể tin nhìn mình, phản ứng này quả thực có chút kỳ quái.

"Người của yêu giới, thật đúng là không biết xấu hổ, túi da chỉ là vật ngoài thân, nói nhảm nhiều như vậy, cực kỳ không thú vị." Hiếu Mẫn bỗng nhiên mở miệng, nói một chuỗi đạo lý dài ngoằng, nghe nàng nghiêm túc ra nói những lời này, Trí Hiền chỉ cảm thấy giờ phút này Hiếu Mẫn vô cùng khả ái. Tuy rằng túi da đối với yêu hoặc thần mà nói đích xác là không coi vào đâu, nhưng dù vậy, cũng sẽ chia thành dăm bảy loại, Hiếu Mẫn xinh đẹp là sự thực, chỉ là không nghĩ tới lúc được khen nàng còn có thể phản bác lại, để cho Trí Hiền cảm thấy thú vị cực kỳ.

"Mẫn nhi vốn xinh đẹp, chẳng lẽ còn không cho người ta nói?" Trí Hiền nghĩ có thể khiến cho Hiếu Mẫn nói với mình nhiều lời như vậy chính là có lời, lại nhịn không được mở miệng.

"Suy nghĩ nông cạn, nếu theo như lời của ngươi, không có túi da hơi tốt, thì sẽ không còn được yêu thương nữa?" Đối với bất cứ chuyện gì Hiếu Mẫn cũng cực kỳ chăm chú, nhất là khi gặp được quan điểm bất đồng, thì sẽ nói chuyện đến cùng. Nàng hoàn toàn không có chú ý tới, giọng điệu như vậy, đã không thích hợp. Nghe xong lời của nàng, Trí Hiền nhịn không được cười rộ lên.

"Mẫn Nhi nói như vậy, có đúng hay không. Bất kể ngươi biến thành dáng vẻ nào, ta đều sẽ yêu mến ngươi, trước sau như một."

"Láo xược." Thấy Trí Hiền nhân cơ hội tỏ tình, Hiếu Mẫn không nghĩ tới nàng lại khéo như thế, trong lúc nhất thời không lời chống đở. Nàng muốn đánh Trí Hiền bay ra ngoài, nhưng nghĩ đến hẹn chiến của các nàng, mình không thể tùy ý xuất thủ, nghĩ tới nghĩ lui, quả bồ hòn này, nàng ăn chắc, cuối cùng chỉ có thể phất tay áo bỏ đi, lưu lại một Trí Hiền mặt đầy nét tươi cười.

"Đùa rất vui sao?" Tố Nghiên chẳng biết nghe lén được bao lâu, thấy Hiếu Mẫn bỏ đi, nàng mới từ trong phòng đi tới.

"Ừm, trước đây không có nghĩ tới, hôm nay mới phát hiện thú vị." Tuy rằng Tố Nghiên không có nói thẳng, nhưng Trí Hiền đã hiểu cái nàng gọi là đùa rất vui là chỉ chuyện gì.

"Đợi đến khi nàng thích ngươi, ngươi sẽ phát hiện ra chuyện càng thêm thú vị, khả năng khẩu thị tâm phi của phượng hoàng nhỏ, lợi hại hơn cô cô nàng rất nhiều. Bất quá càng là như vậy, thì ăn hiếp lại càng thêm thú vị." Tố Nghiên sờ cằm nói, càng thêm nhớ nhung Hiếu Mẫn.

"Chỉ mong sẽ có một ngày như thế." Trí Hiền nói, mà Tố Nghiên cũng đã kêu Trí Nghiên và Ân Tĩnh tỉnh lại, tụ tập ở trong phòng.

"Nhạc yêu cốc là nơi rất nhiều yêu quái dùng để an thân, chúng ta đều là người của Nhạc yêu cốc, hy vọng sau khi Hiếu Mẫn cô nương rời khỏi, sẽ giữ bí mật về nơi này giúp chúng ta." Trước khi tới Nhạc yêu cốc, Tố Nghiên nói, tuy rằng Trí Hiền có ý với Hiếu Mẫn, nhưng chuyện liên quan đến Nhạc yêu cốc, nàng vẫn phải nói nhiều một câu. Tuy rằng nàng cũng tin tưởng, Hiếu Mẫn căn bản chẳng thèm quan tâm tới sự tồn tại của Nhạc yêu cốc.

"Nghiên nhi, muốn đi đâu? Đói bụng, đói. . ." Nhìn cái truyền tống trận màu xanh nhạt ở trước mặt, Ân Tĩnh đưa tay đụng một cái, liền phát hiện tay mình biến mất, sợ đến mức vội vàng rút về. Thấy bộ dáng của nàng, Trí Hiền dở khóc dở cười, nàng nghĩ Ân Tĩnh tuyệt đối sẽ không nghĩ đến mình cũng sẽ có ngày như thế này, vả lại còn than đói như con rắn nhỏ trước đây. Thật đáng tiếc nàng không có mang linh họa thạch sang đây, nếu như mang theo, là có thể lưu một màn này lại, đợi đến khi Ân Tĩnh khôi phục sẽ đưa cho nàng nhìn.

"Tĩnh Tĩnh, chúng ta lập tức trở về Nhạc yêu cốc, trở về thì có đồ ăn rồi, ngươi phải nghe lời, lát nữa ta ôm ngươi đi qua truyền tống trận." Trí Nghiên cảm giác hiện tại mình hẳn là người chịu trách nhiệm chăm sóc Ân Tĩnh, hận không thể nhanh chóng biến thành một bà mẹ bỉm sữa. Trời biết tối hôm qua nàng bị Ân Tĩnh giày vò bao lâu, mà cái gọi là giày vò này, tuyệt đối không liên quan gì tới chuyện ân ái.
Tối qua, hơn nửa đêm Ân Tĩnh muốn đi vệ sinh, rồi lại muốn tắm rửa, còn than đói, Trí Nghiên không có biện pháp, chỉ có thể mang nàng đến nhà vệ sinh, rồi tắm cho nàng, tìm thức ăn, cứ liên tiếp như vậy, trời liền sáng. Nhưng mà, Ân Tĩnh vừa mới ăn rất nhiều, bây giờ lại kêu đói. Trí Nghiên sờ sờ cái bụng bằng phẳng của nàng, chỉ cảm thấy Tĩnh Tĩnh cũng giống như mình, ăn cái gì cũng không thấy no. . .
Sửa soạn cho Ân Tĩnh xong, các nàng đi qua truyền tống trận, liền về tới Nhạc yêu cốc. Lần này lại khác với lần tiếp đón nồng nhiệt lúc trước, ở cửa chỉ có mình Bá Hải đang đợi các nàng. Thấy không chỉ có bốn người các nàng, thậm chí ngay cả Hiếu Mẫn cũng theo tới đây, Bá Hải rõ ràng có chút ngạc nhiên.

Hiếu Mẫn là thần hoàng tộc, giống như ma, đều là sự tồn tại phá giới, khi ở nhân giới ít nhiều nàng sẽ ẩn dấu linh lực, nhưng tới Nhạc yêu cốc cái nơi linh lực dư thừa thế này, linh lực căn bản không cách nào ức chế. Cảm nhận được lửa nóng cùng dòng linh lực mạnh mẽ quanh người nàng, Bá Hải nghi hoặc nhìn Tố Nghiên, dường như đang chất vấn nàng, vì sao lại mang người của thần hoàng tộc tới đây.

"Lão Bá, việc này chúng ta nói sau, hiện tại có chuyện quan trọng muốn hỏi ngươi, tìm một chỗ yên tĩnh trước đã." Tố Nghiên lôi kéo lão Bá, vội vàng đi tới gian nhà các nàng thường dùng để nói chuyện, dọc theo đường đi Hiếu Mẫn đều cau mày. Tu vi của nàng rất cao, cho nên nơi này có bao nhiêu yêu quái, trong cái nháy mắt nàng bước vào liền nắm rõ, yêu khí dày đặc quanh quẩn ở quanh người, nàng thực sự chán ghét cái cảm giác này, hận không thể lập tức ngâm mình trong thấm huỳnh hoa lộ, tẩy đi một thân yêu khí.

"Cho nên, ý các ngươi là, không có cướp được thánh linh đàm hoa, linh thức của Ân Tĩnh cũng bị tổn thương?" Bá Hải nhìn Ân Tĩnh được Trí Nghiên ôm vào trong ngực, liên tục đòi ăn. Dù cho khoảng thời gian hắn tiếp xúc với Ân Tĩnh rất ngắn, nhưng nhớ đến một Ân Tĩnh tao nhã lịch sự của trước đây bị biến thành dáng vẻ. . . ăn cái gì mà đến nỗi ngập mặt như thế này, cũng không khỏi phải cảm thán tạo hóa trêu người.

"Ừ, cho nên hiện tại không có biện pháp nào giúp Hoàng Trục Tĩnh và Bạc Lăng tỉnh lại sao?" Trí Hiền có chút lo lắng, chẳng lẽ phải đợi mấy nghìn năm sau các nàng mới có thể đi ra ngoài.

"Cũng không phải là không có cách nào, mà là biện pháp này còn khó hơn lấy được thánh linh đàm hoa. Tục truyền rằng, trong sáu giới có một loại nước thánh cực kỳ quý trọng, tên là thấm huỳnh hoa lộ, chính là dùng mấy trăm loại cỏ lạ ngưng tụ mà thành, thánh linh đàm hoa tự nhiên cũng là một trong trăm loại đó. Trong loại hoa lộ này chứa rất nhiều linh lực, cũng cực kỳ quý trọng."

"Người hoặc yêu dùng vào, đều có thể đạt tới cảnh giới thay da đổi thịt, nhân giới không có thứ đó, mà yêu giới thì ta cũng không rõ ràng lắm. Cho nên ta mới nói, muốn lấy được càng thêm trắc trở." Bá Hải nhíu mày nói, những người khác nghe xong đều mang vẻ trầm mặc, chỉ có Hiếu Mẫn cau mày, suy nghĩ một chút mình mang theo mấy trăm bình.

Thấm huỳnh hoa lộ, quý hiếm như vậy sao?
"Cần bao nhiêu?" Hiếu Mẫn thấp giọng hỏi, Trí Hiền nghe nàng nói như vậy, vội vàng nhìn về phía nàng, hai mắt lóe sáng.

"Vật quý trọng như vậy, nếu chỉ có nửa chén nhỏ, để cho bọn họ dùng, không quá mấy năm, là Hoàng Trục Tĩnh và Bạc Lăng có thể khôi phục."

"Chai này, ngươi cứ dùng đi. Nếu còn cần, tìm ta là được."
-------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro