chương 142 (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gần đây cuộc sống của Trí Nghiên có thể nói là tương đối buồn chán, Tố Nghiên đã bế quan được mấy ngày, Trí Hiền cũng vội vàng dây dưa Hiếu Mẫn, lấy danh nghĩa học tập để tới gần, mỗi lần Trí Nghiên thấy nàng mang cái dáng vẻ cả người đầy thương tích trở về, nhưng trên mặt vẫn luôn treo nụ cười thỏa mãn, suýt chút nữa đã thay đổi nhận thức mấy trăm năm qua về Trí Hiền.
Linh trí của Ân Tĩnh vẫn chưa có chuyển biến, ngu ngơ ngốc nghếch tựa như ngày nào, chỉ có điều gần đây nàng lại có thêm món đồ chơi mới, chính là con sư tử tuyết nho nhỏ mang về lúc trước, Nghiên Ân. Trí Nghiên cũng biết mình lại bắt đầu cuộc sống hết ăn lại nằm, nhưng tình huống hiện tại của Ân Tĩnh không cho phép nàng tu luyện, mà nàng cũng không có tâm tư tiếp tục tu luyện. Chán chết nằm ở trên giường lật đông cung đồ, Trí Nghiên thở dài một hơi, có chút khó chịu xoay thắt lưng.
Ân Tĩnh vốn dĩ đang ở bên cạnh chơi đùa với sư tử tuyết, nghe thấy Trí Nghiên thở dài liền xoay đầu qua, chỉ thấy nàng uốn éo cơ thể chẳng biết đang làm cái gì. Bây giờ tính tình của Ân Tĩnh chẳng khác gì một đứa trẻ nghịch ngợm, vẻ trầm ổn, tao nhã, bao quát cả khiêm tốn lễ độ trước kia đều bị nàng quên sạch, lúc này nàng chỉ là một đứa trẻ tuân theo dục vọng mà hành động.
Ân Tĩnh nhảy lên trên giường, ngồi ở trên thắt lưng của Trí Nghiên, vỗ nhẹ lên lưng của nàng, nàng nghĩ nhất định là Trí Nghiên nằm ở trên giường quá lâu nên mới khó chịu, mình muốn nàng mang mình đi ra ngoài chơi, nàng đều không đi, bị đau thắt lưng là đáng lắm.

"Nghiên nhi, chắc chắn là do ngươi nằm lâu quá cho nên mới đau thắt lưng, chúng ta đi ra ngoài chơi đi." Ân Tĩnh vừa cười vừa nói, Trí Nghiên nghe xong liền vùi mặt vào trong gối, nàng chỉ biết lại tới nữa rồi, sau mấy ngày tới Nhạc yêu cốc, chuyện duy nhất Ân Tĩnh muốn làm chính là chơi. Chơi trong phòng, tới phòng người khác chơi, ra sau núi chơi, đến cửa chính chơi, nói chung, hiện tại Ân Tĩnh chỉ biết chơi.
Hơn nữa tuy rằng địa điểm không giống nhau, nhưng chuyện nàng làm đơn giản chỉ là theo chân sư tử tuyết chạy khắp nơi, một người một thú ở khắp nơi hái trái cây. Nghĩ đến chuyện ngày hôm qua các nàng chạy đến chỗ của Hiếu Mẫn và Trí Hiền quấy rối, thiếu chút nữa bị Hiếu Mẫn đốt cháy, bây giờ Trí Nghiên nhớ lại vẫn còn sợ hãi. Đồng thời cũng đã biết, lúc mình ở Trần Duyên tự, đơn giản là rất ngoan.
Khi đó nàng cũng chỉ là muốn đến nhà bếp tìm gì đó để ăn mà thôi, còn Ân Tĩnh như thế này là chơi đùa ầm ĩ. Trí Nghiên không phúc hậu nghĩ, nếu như trước đây nàng làm xằng làm bậy thêm một tí, làm cho Ân Tĩnh càng sứt đầu mẻ trán là tốt rồi.

"Nghiên nhi, không được giả chết, đi chơi!" Ân Tĩnh thấy Trí Nghiên không để ý tới mình, không ngừng vỗ tới vỗ lui trên người nàng, lúc đầu là dùng sức mà vỗ, về sau có lẽ là nghĩ lực quá mạnh, liền đổi thành sờ sờ. Cơ thể của rắn vốn mẫn cảm, nhất là khi người sờ lại là Ân Tĩnh, thì càng khiến cho Trí Nghiên cảm thấy khó nhịn.
Nàng vừa mới nhìn đông cung đồ xong, trong đầu đều là mấy thứ không khỏe mạnh, bây giờ lại bị Ân Tĩnh sờ tới sờ lui, lửa bắt đầu nhen nhóm, để cho nàng nhịn không được run lên vài cái. Trí Nghiên bỗng nhiên xoay người, đối diện với Ân Tĩnh, nàng suy nghĩ một chút, bỗng nhiên toát ra một cái suy nghĩ cực kỳ vô sỉ, nhìn ánh mắt vô tội của Ân Tĩnh, dưới sự thúc giục của dục vọng, Trí Nghiên liền quyết định biến cái suy nghĩ này thành hiện thực.

"Tĩnh Tĩnh, nếu ngươi muốn chơi đùa như vậy, thì hôm nay chúng ta chơi một trò mới có được không? Chúng ta sẽ cởi quần áo lẫn nhau, chơi trò xoa bóp. Nếu như ai làm thật tốt, thì hôm nay sẽ được ăn trái cây." Trí Nghiên biết bây giờ Ân Tĩnh tuy ngốc, nhưng trò chơi quá nhàm chán cũng không có cách nào hấp dẫn được nàng. Cuối cùng vẫn phải lấy thức ăn ra để mê hoặc nàng, nhắc tới cũng kỳ quái, Ân Tĩnh rõ ràng là thật sự ngốc nghếch, thế nhưng đối với loại thức ăn như thịt, nàng vẫn không hề đụng tới. Ngày đó Trí Nghiên đưa khô bò cho nàng, Ân Tĩnh chỉ nếm một chút liền không động vào nữa, cũng chưa từng ăn bất cứ loại thịt gì, hiển nhiên là không ăn mặn.

"Được, ta thích chơi trò mới với Ngôn nhi, ta nhất định sẽ thắng." Ân Tĩnh nghe thấy trò mới và trái cây, hai mắt liền tỏa sáng, nhìn cái dáng vẻ ngốc nghếch dễ gạt của nàng, lòng Trí Nghiên khẽ động, nhịn không được giơ tay lên ôm cổ của nàng, kéo nàng xuống, khẽ hôn nàng. Nụ hôn thế này các nàng đã từng đã làm qua vô số lần, nhưng hiện tại lại ít đến đáng thương.
Ân Tĩnh đã quên nên hôn mình như thế nào, chỉ theo bản năng làm loạn giữa cánh môi và đầu lưỡi, dù vậy, Trí Nghiên vẫn còn có chút say mê từ từ nhắm hai mắt lại, hưởng thụ giờ khắc thân mật này. Mấy ngày nay nàng luôn luôn lo sợ, sợ hôm đó nếu như Hiếu Mẫn không có đúng lúc chạy tới, thì hậu quả sẽ ra sao. Nàng không biết vì sao phần thần thức trốn bên trong cơ thể Ân Tĩnh lại muốn giết mình, còn muốn cướp đi long châu, nhưng nhất định là có liên quan tới việc sống lại của hắn, đã như vậy, thì Trí Nghiên quyết không thể để cho long châu trong cơ thể mình bị đoạt đi.

"Nghiên nhi, vì sao ngươi thích cùng ta ăn miệng đến như vậy? Thế nhưng ngươi thật ngọt nha, ta thích ăn." Vừa hôn xong, Ân Tĩnh ngốc nghếch vừa cười vừa nói, thấy nàng còn muốn hôn tới, Trí Nghiên vội vàng đẩy bả vai không cho nàng tiếp tục. Trời biết hiện tại phía dưới của nàng đã ra sao, nếu như Ân Tĩnh lại hôn nữa, mình thật sự sẽ không chịu nổi.

"Tĩnh Tĩnh, chúng ta phải chơi trò chơi, cái trò này nhìn qua đơn giản, nhưng thực ra rất khó nha, ngươi giúp ta cởi y phục trước đi." Trí Nghiên vừa cười vừa nói, còn không quên ném một cái ánh mắt vô cùng mê hoặc cho Ân Tĩnh, chẳng qua là giờ phút này Ân Tĩnh hoàn toàn không hiểu, chỉ cho rằng mắt của Trí Nghiên khó chịu, hoàn toàn không nhìn ra sự câu dẫn của nàng.
Ân Tĩnh không có quên các bước cởi quần áo, đầu tiên nàng cởi đai lưng của Trí Nghiên ra, rồi bỏ đi lớp váy mỏng bên ngoài, kế tiếp chính là làn váy đỏ ở bên trong. Trí Nghiên luôn luôn không thích mặc nhiều quần áo, càng không có thói quen mặc áo lót như rất nhiều cô gái khác. Váy rút đi, bên trong chính là áo yếm và quần nhỏ. Ân Tĩnh suy nghĩ một chút, thấy Trí Nghiên không kêu ngừng, liền rút luôn hai thứ trở ngại cuối cùng này.

"Nghiên nhi, ta cởi xong rồi, có phải ta thắng hay không?" Ân Tĩnh vỗ tay, nhìn bộ ngực căng tròn của Trí Nghiên, rồi lại sờ của chính mình, có chút nghi ngờ nghoẹo đầu.

"Tĩnh Tĩnh, y phục của ngươi chưa cởi, thì trò chơi của chúng ta vẫn chưa có chính thức bắt đầu nha." Trí Nghiên nhìn động tác của Ân Tĩnh, tự nhiên hiểu vừa rồi nàng so sánh cái gì. Cố nén ý cười và nỗi xao động, Trí Nghiên giơ lên giơ xuống liền lột sạch y phục của Ân Tĩnh, nếu nói là kéo tuyệt đối cũng không quá đáng.
Đến lúc này, các nàng rốt cuộc cũng trần trụi trước mặt nhau. Trí Nghiên nhìn cơ thể xinh đẹp của Ân Tĩnh, cảm giác được nơi khô khốc ở giữa hai chân của nàng cọ lên trên bụng của mình, liền cảm thấy phần bụng dưới đang không ngừng co quắp, dòng nước nóng hổi theo thân dưới cuộn trào mãnh liệt tràn ra ngoài. Có lẽ là do nàng quá mức mẫn cảm lại quá mức kích động, cho nên Ân Tĩnh ngồi ở trên bụng của nàng, cũng cảm thấy được sự khác thường.

"Nghiên nhi, hình như chỗ này của ngươi đang động đây, hơn nữa cái nơi phía dưới sao lại ướt như thế chứ? Nghiên nhi tè dầm sao?"
Ân Tĩnh không hiểu hỏi, cảm thấy hôm nay Trí Nghiên kỳ lạ vô cùng, chơi với mình mà còn tè dầm, hèn chi mặt đỏ như vậy nha.

"Không có đâu, Tĩnh Tĩnh không được nói lung tung, ta không có tè dầm đâu, cái đó chỉ là một phần nhất định của trò chơi mà thôi. Ta. . . bây giờ chúng ta bắt đầu đi."

"Quy tắc trò chơi là, Tĩnh Tĩnh có thể sờ bất kỳ vị trí nào trên cơ thể của ta, tiến vào bên trong cũng được." Trí Nghiên vô cùng ám chỉ nói, nhưng Ân Tĩnh lại mờ mịt lắc đầu.
"Nhưng nếu như ta chỉ sờ Ngôn nhi, thì làm sao xác định Nghiê nhi thắng hay thua? Không thì thế này đi, bây giờ Nghiên nhi chính là người gỗ, nếu ngươi động đậy hoặc lên tiếng, thì ngươi sẽ thua."
Ân Tĩnh nói thật, gương mặt vô tội và đơn thuần, nhưng nghe xong nàng nói lời này, Trí Nghiên lại hận không thể phun ra một búng máu. Ân Tĩnh thật sự bị ngốc hả? Vì sao ngốc mà còn có thể chơi một cách nghiêm túc như thế? Chỉ có điều không đợi nàng phản bác, Ân Tĩnh đã bắt đầu trò chơi, sờ soạng trên người mình. Trí Nghiên cảm giác mình đã tự đào hố rồi tự nhảy vào, nàng siết chặc ra giường, con ngươi ướt át mà nhìn Ân Tĩnh.
Ân Tĩnh cũng không biết vì sao, vốn dĩ nàng chỉ muốn chơi trò chơi, thế nhưng lại cảm thấy cái trò chơi này trở nên rất kỳ quái. Cơ thể của Nghiên nhi thật xinh đẹp, hoàn toàn khác với mình, hơn nữa hai cái bánh bao trắng trước ngực nàng rất lớn, để cho Ân Tĩnh nhìn vào liền cảm thấy đói vô cùng. Nàng nhịn không được đưa tay mà bóp, không hề có quy tắc mà nhào nặn, nhưng dù là vậy, Trí Nghiên vẫn bị nàng bóp đã muốn chết, hận không thể kêu lên, nhưng hết lần này tới lần khác nàng lại không thể gọi ra thành tiếng.

"Nghiên nhi, chỗ này của ngươi thật lớn, hơn nữa còn trở nên cứng rắn nha." Ân Tĩnh nắm lấy đầu ngực của Trí Nghiên, nói thật, thấy nàng cầm ngực của mình nhào nặn giống như là chơi đến nghiện, Trí Nghiên không ngừng hít sâu, dưới thân đã sớm tràn lan như một hồ nước nóng. Nàng thật là muốn giục Ân Tĩnh nhanh lên một chút, nhanh nhanh sờ tới địa phương khác, nhưng lại không dám lên tiếng, sợ một khi mình mở miệng, thì kẻ chăm chú chơi trò chơi như Ân Tĩnh sẽ lấy thắng để đi tìm trái cây.
Ân Tĩnh tò mò sờ tới sờ lui trên người Trí Nghiên, một hồi thì đụng đụng vào mặt của nàng, một hồi thì sờ ngực của nàng. Cảm thấy bộ ngực bị căng phồng đến phát đau, ngay cả cái nơi ở giữa hai chân cũng cơ khát đến tê buốt. Trí Nghiên khó chịu sắp khóc lên, nhưng Ân Tĩnh hết lần này tới lần khác lại không chạm vào bên dưới, nàng hít sâu một hơi, hàm răng đang cắn lấy môi dưới chậm rãi buông ra.

"Tĩnh Tĩnh. . . Tạm dừng một chút. . . ngươi cứ như vậy ta sẽ không thua, ngươi phải. . . ngươi phải tìm phương pháp hữu hiệu hơn, phải kiếm được nhược điểm của ta, ví dụ như một nơi nào đó có thể tiến vào, nó rất yếu ớt, như vậy ta sẽ thua."
Trí Nghiên ẩn ý nói, nghe nàng nói như vậy, Ân Tĩnh tò mò nghiêng đầu xem xét thân thể của nàng, từ mặt xuống bụng dưới, rồi dời tới nơi ở giữa hai chân. Thấy tầm mắt của nàng rơi vào chỗ ấy, Trí Nghiên còn chủ động tách chân ra, ý bảo nàng chính là chỗ này, nhưng Ân Tĩnh lại chợt đè lên người nàng, đút tay vào trong miệng của nàng.

"A....ƯM....ƯM......AA...ƯMMM...AA.."
Trí Nghiên không nghĩ tới Ân Tĩnh sẽ làm như vậy, trong lúc nhất thời không nói gì cũng không biết làm gì, chỉ có thể nức nở nhìn Ân Tĩnh.
"Nghiên nhi nói ở đây sao? Thế nhưng ngươi cũng không có thua nha." Ân Tĩnh không ngừng khuấy nhẹ ngón tay, chiếc lưỡi bị nàng sờ không quá thoải mái, nhưng Trí Nghiên lại nhịn không được mà liếm nó.
Lưỡi của nàng lướt vài vòng quanh ngón tay của Ân Tĩnh, một vòng rồi lại một vòng, hai tròng mắt cũng đã sớm bị dục vọng làm ướt, trở nên lâm li bi đát. Ân Tĩnh nhìn Trí Nghiên như vậy, không hiểu sao lại đỏ mặt. Nàng luôn luôn cảm thấy giờ phút này Nghiên nhi rất kỳ quái, xinh đẹp hơn bình thường rất nhiều.
Ân Tĩnh ngốc nghếch, đồng thời cũng quên đi ký ức, thế nhưng nàng lại luôn luôn có loại cảm giác thân mật không giải thích được với Trí Nghiên. Nàng cũng không thể nói rõ tại sao mình lại thích chơi đùa với Trí Nghiên đến như vậy, thế nhưng trong nhiều người quen biết, nàng chỉ thích đi theo Nghiên nhi. Bây giờ thấy dáng vẻ hiện tại của Trí Nghiên, Ân Tĩnh chỉ cảm thấy trong óc thoảng qua một chút hình ảnh, hình như đều là mình và Trí Nghiên, hơn nữa các nàng cũng không mặc y phục, hình như cũng nằm ở trên giường đang chơi trò xoa bóp, chỉ có điều tay của mình, dường như đặt ở nơi giữa hai chân của Nghiên nhi.

Hoá ra, nơi đó cũng có thể sao? Khi Ân Tĩnh mờ mịt, lập tức liền lấy tay ra khỏi miệng của Trí Nghiên. Nàng đón ánh mắt kinh ngạc lại chờ mong không gì sánh được của Trí Nghiên, tách chân của nàng ra. Nơi đó đã sớm tràn lan đại hải, chỗ nào cũng được dòng nước nóng lóng lánh phủ qua, ngưng thành một ánh nước lấp lánh. Nhìn cửa vào của hai cái lỗ, Ân Tĩnh lại phạm vào khó, nàng không biết nên tiến vào cái nào mới đúng.
Bên dưới quá nhỏ, đi vào có thể sẽ đau, nghĩ như vậy, Ân Tĩnh liếc nhìn cái lỗ vẫn còn đang dính nước ở bên trên, luôn cảm thấy chắc là cái này mới đúng. Nàng thò tay ra, mở rộng cái cửa động ướt át chật hẹp kia, trực tiếp đưa hai ngón tay vào. Cơ thể trống rỗng thoáng cái được lấp đầy, Trí Nghiên hít ngược một hơi, nhưng nàng chưa kịp hưởng thụ, thì Ân Tĩnh lại ngốc nghếch rút tay ra.
Trí Nghiên trơ mắt nhìn ngón tay ướt át của nàng, hận không thể cầm lấy tay của Ân Tĩnh bỏ vào lại.
----------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro