chương 143 (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tĩnh Tĩnh, ngươi. . . sao ngươi lại lấy ra." Trí Nghiên đỏ vành mắt hỏi Ân Tĩnh, không phải là nàng muốn khóc, mà là bây giờ Ân Tĩnh không nghe lời một chút nào, cũng quá thích giày vò người ta. Bản thân đã khó chịu muốn chết, mà người này lại còn kì kì kèo kèo không chịu tiến vào, thật vất vả mới đi vào lại còn nhanh chóng rút ra. Cảm thấy cái nơi ở giữa hai chân của mình đang không ngừng run rẩy, Trí Nghiên khó chịu gần như muốn khóc lên, hận không thể tự mình giải quyết luôn cho rồi.

"Nghiên nhi, tay của ta bị ướt, là do ngươi làm sao? Ta phải đi lau sạch, không thì không thể chơi tiếp." Ân Tĩnh một lòng chỉ nghĩ đến chuyện chơi trò chơi, nghe nàng nói như thế, Trí Nghiên hận không thể phun ra một ngụm máu. Vì sao kẻ ngốc không phải là mình mà là Tĩnh Tĩnh cơ chứ, chí ít mình bị đần độn thì sẽ không phải tự tìm bất mãn như bây giờ.

"Tĩnh Tĩnh, ngươi không cần lau, nước ấy không bẩn, hơn nữa còn rất ngọt, không tin ngươi nếm thử xem?" Trí Nghiên tiếp tục dụ dỗ Ân Tĩnh, nghe nàng nói như vậy, Ân Tĩnh tò mò liếc nhìn chất lỏng lóng lánh trong suốt ở trên tay, thận trọng vươn đầu lưỡi, liếm một chút. Đúng như lời Trí Nghiên nói, loại nước này đúng thật là rất ngọt, hoàn toàn không khó uống.
Ân Tĩnh có chút nghiện, liền tham lam dùng đầu lưỡi liếm sạch nó. Trước đây, Ân Tĩnh chưa bao giờ làm việc gì to gan như thế này, thế mà bây giờ lại thực hiện một cách dễ dàng. Ngực Trí Nghiên không ngừng phập phồng, hô hấp cũng gấp gáp. Ân Tĩnh hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của chính nàng, hoàn toàn không có phát hiện giờ phút này nàng câu người đến cỡ nào.
Trí Nghiên đã từng thấy dáng vẻ luống cuống của Ân Tĩnh, cũng đã từng thấy dáng vẻ nàng ở dưới thân mình vui sướng nhưng lại cố nhẫn nhịn. Thế nhưng Ân Tĩnh vẫn luôn vân đạm phong khinh, tính tình của nàng không cho phép nàng làm ra chút chuyện khác người, cho nên nàng luôn luôn khiêm tốn lễ độ, mặc dù ở trên giường cũng bảo thủ được ngay. Nhưng giờ này khắc này, nàng hơi híp mắt, vẻ mặt hưởng thụ liếm chất lỏng mà mình chảy ra, thậm chí còn ngậm cả ngón tay vào trong miệng.
Mái tóc dài của nàng xõa tung trên bờ vai hơi nghiêng, hai mắt híp lại mang theo vẻ say mê và hưởng thụ, cánh môi hồng hồng dính một xíu chất lỏng, có vẻ lấp lánh ánh sáng. Một Ân Tĩnh như vậy khiến cho Trí Nghiên cảm thấy cơ thể lại càng thêm nóng bỏng, nàng muốn để cho Ân Tĩnh hung hăng tiến vào người mình, lại càng muốn làm như vậy với một Ân Tĩnh thế này.

"Tĩnh Tĩnh, ngươi có muốn uống thêm loại nước rất ngọt này hay không?" Trí Nghiên nhẹ giọng nói, ngay cả chính nàng cũng không có phát hiện, ngữ điệu của nàng mang theo chút run run. "Vẫn còn sao? Muốn uống." Ân Tĩnh cười, có chút nóng lòng muốn thử, nàng giống như là đã biết đưa ngón tay vào trong cái hang động kia của Trí Nghiên, thì sẽ có thật nhiều nước như thế này, lần này nàng không cần Trí Nghiên chỉ bảo, mà là chủ động tách hai chân của nàng ra, đưa tay tiến vào.
Lần này Trí Nghiên đã thông minh hơn, nàng ôm chặc Ân Tĩnh không cho nàng đứng dậy, dùng hai chân kẹp lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng, kéo nàng về phía mình.

"Tĩnh Tĩnh, trò chơi chưa kết thúc, thì ngươi cũng không được dừng lại. Ngươi phải tiếp tục cử động ngón tay tiến vào bên trong, số lần ra vào càng nhiều, thì càng có nhiều nước ngọt để uống." Trí Nghiên không phúc hậu nói, mà Ân Tĩnh cũng thực sự tin, bắt đầu cố gắng hành động.
Ngón tay của Ân Tĩnh rất là thon dài, mà Trí Nghiên vì để bù đắp cho phần kỹ thuật mà nàng đã quên, cũng phối hợp lắc eo hùa theo nàng. Trò chơi gì đó, lúc này đã sớm bị nàng vứt lên trên chín tầng mây, hiện tại nàng thầm mong để cho Ân Tĩnh xỏ xuyên qua thân thể của chính mình, đưa nàng đến đỉnh núi, như vậy nàng mới có nhiều "nước" cho Ân Tĩnh uống.

"Nghiên nhi, vẫn chưa được hả? Tay thật là ướt." Ân Tĩnh cảm thấy lòng bàn tay của mình đều đã ướt đẫm một mảnh, hẳn là đủ uống rồi, nhưng Trí Nghiên vẫn ôm mình không cho mình rời khỏi. Hơn nữa.....Ân Tĩnhbnghĩ như vậy, nhìn về phía Trí Nghiên đang ôm lấy nàng, nàng nghĩ bộ dáng của Nghiên nhi bây giờ thật là xinh đẹp. Khuôn mặt có chút hồng, còn không ngừng phát ra chút âm thanh kỳ quái, nhưng vẫn rất là xinh đẹp.

"Thiếu. . . cho ... ta thêm chút nữa. . . Tĩnh Tĩnh, cố sức tiến vào, sâu thêm một chút sẽ có thêm nhiều nước hơn. A. . . Đừng dừng, không được dừng...ƯM." Trí Nghiên ôm sát Ân Tĩnh, dùng hết sức mình hòa nhịp ma sát với nàng. Nàng thả một luồng linh thức đến giữa hai chân, có thể thấy rõ ngón tay của Ân Tĩnh đang hoạt động bên trong thân thể của mình, thấy vách thịt mềm trong cơ thể mình bị nàng ma sát qua từng tầng một.
Trí Nghiên cảm thấy cực kỳ thoải mái, bởi vì Ân Tĩnh ngốc nghếch không có lo lắng quá nhiều điều, mình muốn nàng nhanh thêm một chút, thì nàng thực sự sẽ tăng nhanh tốc độ, mình muốn nàng tiến vào chỗ sâu nhất, nàng sẽ không chút do dự mà ấn vào bên trong. Không có phần dịu dàng và kiềm chế như trước đây, Ân Tĩnh lúc này rất kịch liệt, làm cho Trí Nghiên cũng không chịu nổi. Hơn nữa, nàng luôn cảm giác từ sau khi Ân Tĩnh bị thần lực ép buộc, lực đạo trên tay cũng lớn hơn nhanh hơn.

"Nghiên nhi, ngươi kẹp tay ta quá chặc."

"ƯM....Tĩnh Tĩnh... bị kẹp có đau không?"

"Không đau, rất thoải mái."
Ân Tĩnh ăn ngay nói thật, tuy rằng nàng không hiểu Trí Nghiên đang làm cái gì, tại sao vẫn chưa cho mình uống nước ngọt, thế nhưng nàng lại yêu thích cái trò chơi hiện tại. Giờ phút này Nghiên nhi cực kỳ xinh đẹp, Ân Tĩnh hơn phân nửa có thể nghĩ đến, là bởi vì ngón tay của mình đang động qua động lại trong hang động của nàng nên mới có thể khiến cho nàng như vậy. Ân Tĩnh đột nhiên cảm giác được, so với uống nước ngọt, thì dường như cái trò chơi này càng thú vị hơn.
Nghĩ như vậy, Ân Tĩnh lại mở rộng hai chân của Trí Nghiên ra, đút hết hai ngón tay vào trong thân thể của nàng, mãi cho đến khi không thể tiến vào được nữa mới thôi. Trí Nghiên không nghĩ tới Ân Tĩnh bỗng nhiên sẽ tiến vào sâu như vậy, nàng thở hổn hển, nghĩ chỉ mới có mấy cái, mình liền lên đỉnh.

"Tĩnh Tĩnh, vùi đầu xuống dưới, nước ngọt sắp. . . sắp tới." Trí Nghiên ấn vai của Ân Tĩnh, nhẹ nhàng đẩy nàng xuống dưới. Lúc đầu Ân Tĩnh còn chưa hiểu vùi vào đâu, nhưng cảm thấy trên đầu ngón tay có một thứ ẩm ướt đang tuôn trào mãnh liệt tiến đến, lúc này mới hiểu ra đôi chút. Nàng vội vàng vùi đầu vào giữa hai chân của Trí Nghiên, ngón tay lại dùng sức đẩy vài cái vào trong cơ thể của nàng.
Đây là lần đầu tiên Trí Nghiên bị Ân Tĩnh dùng loại phương thức không thể gọi là ôn nhu này đối đãi, mấy chuyện giường chiếu của Ân Tĩnh cũng giống như tính tình của nàng, trầm ổn bình tĩnh, dù cho tâm tình có gợn sóng nhưng cũng không quá lớn. Nàng đối xử với mình rất ôn nhu, chưa bao giờ làm mình đau. Nhưng lần này rất khác, không giống với cái cảm giác như lúc ở trong Ngự thú môn, lần đó Trí Nghiên cảm giác đau nhức nhiều hơn là vui vẻ, mà lần này hoàn toàn chỉ có vui sướng.
Trí Nghiên ôm lấy tấm lưng của Ân Tĩnh thật chặc, móng tay cắm vào trong da thịt của nàng, nhưng lại không dám dùng sức, sợ mình sẽ làm Ân Tĩnh bị thương. Ân Tĩnh chỉ nghe được tiếng kêu của Trí Nghiên, cảm giác nàng đang run rẩy và co quắp. Ngay sau đó, nơi ngón tay đang ở tràn ra rất nhiều dòng nước ấm, Ân Tĩnh nghe thấy mùi vị ngọt ngào kia, liền vội vội vàng vàng há mồm ngậm lấy, nhẹ nhàng mút.
Trí Nghiên nào có nghĩ tới Ân Tĩnh sẽ vội vả như vậy, cơ thể vừa mới lên đỉnh đang mẫn cảm vô cùng, hiện tại lại bị Ân Tĩnh ngậm vào. Cảm thấy nơi đó nóng hổi muốn chết, Trí Nghiên ôm chặt đầu Ân Tĩnh, dùng sức nhấn vào cái nơi ở giữa hai chân mình. Nàng không muốn Ân Tĩnh dừng lại, muốn nhiều hơn nhiều hơn nữa, kéo dài cuộc vui thích này mãi.

"Thật thoải mái. . . Tĩnh Tĩnh. . . Ta muốn chết. .AA...ƯM ." Trí Nghiên nhẹ giọng nói, nàng thì thào thở hổn hển, cũng không biết Ân Tĩnh có nghe hay không. Trong phòng quanh quẩn tiếng nuốt xuống, để cho Trí Nghiên đỏ mặt. Cảm thấy cánh môi mềm mại của Ân Tĩnh đang dán lên nơi đó, làm cho vị trí vốn đã nóng hổi lại càng thêm rừng rực. Ai kia dùng cái lưỡi đảo loạn bên trong cơ thể của mình, Trí Nghiên run rẩy, nhịn không được sờ lên mái tóc dài của Ân Tĩnh. Nàng có thể cảm nhận được mình đang được yêu, dù cho hiện tại Ân Tĩnh cái gì cũng đều không nhớ được, quên đi tình cảm của các nàng, quên đi những chuyện các nàng từng trải qua, thậm chí là tựa như một đứa bé, nhưng nàng vẫn có thể cảm giác được, Ân Tĩnhvyêu mình.

"Nghiên nhi, ngươi thật ngọt, thật ngon." Cuối cùng Ân Tĩnh cũng uống sạch dịch thể mà Trí Nghiên chảy ra, nhìn trên cằm nàng bị dính một chút vết nước, Trí Nghiên vội vàng đỏ mặt giúp nàng lau đi. "Tĩnh Tĩnh, ta thua rồi." Trí Nghiên ôm Ân Tĩnh nằm ở trên giường, thấp giọng nói, bàn tay lại không thành thật sờ tới sờ lui trên người Ân Tĩnh. Nàng chưa muốn kết thúc, chỉ làm một lần vẫn còn thiếu rất nhiều, chỉ có điều so với chính mình hưởng thụ, hiện tại nàng lại càng muốn làm chút gì đó với Ân Tĩnh ngốc nghếch.

"Nghiên nhi đã sớm thua, hôm nay phải cho ta thật nhiều đồ ăn." Ân Tĩnh hài lòng sờ lên gương mặt của Trí Nghiên, lại không thành thật đi xoa ngực của nàng. Ngày hôm nay Ân Tĩnh đã phát hiện ra món đồ chơi mới, nàng nghĩ sờ người Nghiên nhi rất thú vị, mà loại nước ngòn ngọt lúc nãy cũng ngon luôn, nếu như sau này mỗi ngày đều có thể chơi trò vừa rồi thì tốt rồi.

"Ừ, ta sẽ cho Tĩnh Tĩnh thật nhiều thức ăn, nhưng mà. . .Tĩnh Tĩnh vẫn chưa có chơi trò chơi, ta còn chưa xoa bóp cho Tĩnh Tĩnh, có đúng hay không?" Trí Nghiên nói, bỗng nhiên xoay người một cái, đè Ân Tĩnh ở dưới thân. Nhìn khuôn mặt mờ mịt của Ân Tĩnh, nàng cảm giác lúc này mình thừa dịp giậu đổ bìm leo quả thật là không tốt, nhưng hiện tại, Ân Tĩnh thật sự quá mê người.

"Nghiên nhi cũng muốn thắng sao? Nhưng ta sẽ không thua đâu." Ân Tĩnh thản nhiên nói, nàng cảm giác mình không sợ ngứa, Nghiên nhi có sờ cỡ nào cũng đều vô dụng. Thấy Ân Tĩnh như vậy, Trí Nghiên cũng không biết làm sao. Dù sao bây giờ cái gì Ân Tĩnh cũng đều không hiểu, nếu như mình sờ nàng, nàng không ướt thì phải làm gì bây giờ? Nhưng nếu chỉ có như vậy mà liền lùi bước, thì mình cũng quá vô dụng.

"Vậy Tĩnh Tĩnhvchuẩn bị đi." Trí Nghiên vừa cười vừa nói, sau đó liền trực tiếp há mồm cắn lên bầu ngực của Ân Tĩnh. Nơi này của Ân Tĩnhvrất mẫn cảm, trước kia là như vậy, bây giờ vẫn là như vậy. Cảm thấy viên đậu đỏ nho nhỏ kia chậm rãi nở to trong miệng mình, mà hơi thở của Ân Tĩnh cũng run lên một cái. Trí Nghiên hài lòng nâng khóe miệng, tay phải chuyển tới bắp đùi của Ân Tĩnh, nhẹ nhàng sờ, xoa, ngón tay tựa như lông chim lướt nhẹ qua lại.

"Nghiên nhi. . . Rất kỳ quái. . ." Ân Tĩnh không biết Trí Nghiên đang làm cái gì, rất thoải mái, nhưng cũng có chút là lạ. Nàng cảm thấy bộ ngực của mình không có lớn bằng Nghiên nhi, thế nhưng bị Ngôn nhi vừa sờ vừa cắn, hình như có loại cảm giác thoải mái không nói nên lời.

"Tĩnh Tĩnh có cảm thấy thoải mái không?" Nghe Ân Tĩnh nói như vậy, Trí Nghiên nhẹ giọng hỏi. Nàng sợ nếu như Ân Tĩnh thấy không thoải mái, vậy thì không có cách nào tiếp tục.

"Cũng không phải. . . tuy rằng kỳ quái, nhưng rất thoải mái, ta. . . ta thích Ngôn nhi làm như vậy, chỗ đó cũng ướt rồi."
Giờ phút này Ân Tĩnh đã quên mất nàng đã từng ngại ngùng xấu hổ một cây, mà là trở nên thẳng thắn thành thật hơn. Thấy nàng cầm lấy mình tay đặt ở giữa hai chân, vô tội rồi mờ mịt nhìn mình, Trí Nghiên chỉ cảm thấy trái tim đều đập lỡ một nhịp. Sửng sốt trong chốc lát, Trí Nghiên lại càng cười tùy ý hơn, nàng nhẹ nhàng xoa xoa cái nơi ẩm ướt của Ân Tĩnh, tay kia thì sờ lên mặt của nàng.

"Tĩnh Tĩnh, ta sẽ làm cho ngươi thoải mái hơn nữa, nói với ta, ngươi muốn ta."
-------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro