chương 144 (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nghiên nhi, ngươi. . . dáng vẻ của ngươi thật kỳ quái." Ân Tĩnh nghe Trí Nghiên nói, hơi ngẩn ngơ, không phải là nàng cảm thấy xấu hổ, mà là giờ phút này Trí Nghiên dường như có cái cảm giác tràn đầy cường thế, giống như mình đã biến thành con mồi của nàng, làm cho Ân Tĩnh có chút sợ hãi. Có lẽ là nhìn ra nỗi sợ của nàng, Trí Nghiên dịu mắt, nhẹ nhàng hôn lên trán Ân Tĩnh.

"Tĩnh Tĩnh, ta thích ngươi, ta sẽ không làm ra chuyện tổn thương ngươi. Ngươi ngoan, nói ngươi muốn ta, ta sẽ khiến cho ngươi vô cùng thoải mái. Cái loại thoải mái này, Tĩnh Tĩnhvnhất định sẽ rất thích."
"Thật vậy sao? Sẽ rất thoải mái sao? Còn thoải mái hơn lúc được ăn cái gì đó?" Tuy rằng Ân Tĩnh không hiểu những gì Trí Nghiên nói, nhưng nàng chỉ nhận biết được hai chữ thoải mái. Nàng nghĩ bình thường được ăn đã thoải mái lắm rồi, hôm nay lại còn có chuyện vui vẻ hơn việc được ăn?

"Có nga, chuyện tiếp theo ta muốn làm, còn vui vẻ hơn ăn uống gấp mấy lần, Tĩnh Tĩnh có muốn hay không? Muốn ta muốn ngươi sao?" Trí Nghiên dùng đầu ngón tay ôm lấy gò má của Ân Tĩnh, cười hỏi. Nàng cười câu hoặc, lại hết sức xinh đẹp, Ân Tĩnh nhìn đăm đăm, ngơ ngác gật đầu.

"Muốn, ta muốn Nghiên nhi làm chuyện thoải mái hơn với ta."

"Được rồi, bây giờ ta liền cho Tĩnh Tĩnh."
Trí Nghiên nghe được thứ mình muốn, đắc ý cười, trước đây nàng có nằm mơ cũng không dám nghĩ Ân Tĩnh có thể nói ra những lời lộ liễu như thế này. Lúc trước mình còn phiền não nếu như Ân Tĩnh ngốc thật thì làm sao giao phối với mình, nhưng hôm nay xem ra, một Ân Tĩnh ngốc nghếch rõ ràng là ở trên giường càng thêm lớn mật. Trí Nghiên không phúc hậu nghĩ, nếu sau này chuyện giường chiếu Ân Tĩnh vẫn cứ duy trì như vậy thì tốt hơn.
Nhìn Trí Nghiên có chút âm hiểm cười cười, Ân Tĩnh cắn môi, tùy ý để nàng dùng hai tay xoa khối thịt mềm ở trước ngực của mình. Ân Tĩnhvbiết đó là nơi con gái không thể để cho người khác chạm vào, nhưng vừa rồi mình đã sờ soạng Nghiên nhi, bây giờ Ngôn nhi sờ mình lại, nàng cũng không muốn cự tuyệt. Nghiên nhi đã từng nói các nàng là người yêu của nhau, tuy rằng Ân Tĩnh không hiểu rõ, nhưng vẫn biết, nàng có thể cùng Nghiên nhi làm loại chuyện này, cũng chỉ có thể làm với Nghiên nhi mà thôi.

"Tĩnh Tĩnh, thoải mái không?" Trí Nghiên xoa xoa bầu ngực nho nhỏ xinh xắn của Ân Tĩnh, nhẹ giọng hỏi, nếu là trước đây, Ân Tĩnh chỉ biết đỏ mặt nghiêng đầu né tránh, nhưng hiện tại lại thẳng tắp nhìn mình. Trên mặt của nàng mang theo màu đỏ ửng, hai tròng mắt ngập nước hiện ra ánh sáng lấp lánh, bị ánh mắt như thế này ngắm nhìn, Trí Nghiên cảm thấy lòng mình sắp tan ra.

"Ừm, thoải mái, nhưng ta thích Nghiên nhi dùng miệng để ngậm nó, dùng ngón tay bóp đầu đỉnh lại càng thoải mái hơn." Ân Tĩnh nói thẳng không hề kiêng kỵ, lời trực tiếp như vậy khiến cho Trí Nghiên đều có chút trở tay không kịp. Nàng thực sự là yêu chết một Ân Tĩnh thẳng thắn thành khẩn như bây giờ, hoá ra so với xoa, thì Ân Tĩnh càng thích mình bóp đầu ti của nàng.
Nếu Ân Tĩnh đã mở miệng, thì Trí Nghiên tự nhiên sẽ không thể không nghe theo, nàng cúi đầu nhẹ nhàng ngậm lấy viên đậu đỏ béo mập kia, dùng nước bọt làm cho nó ướt át lại sắc tình. Trí Nghiên có thể rõ ràng nghe được hơi thở của Ân Tĩnh ngày càng trầm trọng, ôm tay của mình chặc hơn, mà nơi ở giữa hai chân của nàng đang cọ lên đầu gối của mình, cũng đã mênh mông một mảnh.

"Tĩnh Tĩnh thật ướt, rất muốn đúng không?" Tay phải của Trí Nghiên thuận thế trượt xuống dưới, sờ lên cái nơi đã ướt đẫm của Ân Tĩnh, đây là lần đầu tiên nàng thấy Ân Tĩnh mẫn cảm, ẩm ướt như vậy. Trước đây, nàng đã từng hoài nghi chẳng lẽ là do mình làm không tốt, như nay xem ra, hẳn là Ân Tĩnh không có buông lỏng mà thôi, mà nàng bây giờ, chính là hoàn toàn thả lỏng.

"Nghiên nhi, rất khó chịu. . . cái nơi ở dưới thật trướng, ngươi gạt ta, không thoải mái một chút nào." Ân Tĩnh khó chịu cau mày, nàng cảm thấy cái nơi xấu hổ ở giữa hai chân cực kỳ khó chịu, làm cho nàng thật là muốn sờ một cái, Trí Nghiên giúp nàng sờ, nhưng càng sờ lại càng không thoải mái. Ân Tĩnh cảm giác mình bị gạt, cảm giác như vậy, căn bản không vui vẻ bằng lúc được ăn.

"Tĩnh Tĩnh đừng vội, cho ngươi thoải mái ngay đây, lần này có thể sẽ cho hai ngón vào nha." Trí Nghiên ẩn ý nói, giữa lúc Ân Tĩnh đang nghi hoặc, thì hai ngón tay của nàng đã thuận thế mò vào trong thân thể của Ân Tĩnh. Nơi đó ướt át vô cùng, rất dễ trượt vào trong, mãi cho đến nơi sâu nhất. Mất đi linh trí Ân Tĩnhvvẫn là lần đầu tiên trải qua chuyện như thế này, nàng không hề kìm nén mà kêu lên, toàn thân phát run đến mức gắt gao ôm chặt lấy Trí Nghiên.
Thấy Ân Tĩnh khẩn trương và luống cuống, Trí Nghiên không có cho nàng cơ hội thở dốc, mà là trực tiếp động đậy ngón tay, rất nhanh ra vào cơ thể nàng nhưng cũng không mất đi sự dịu dàng. Tuy rằng bình thường Trí Nghiên thích hưởng thụ, nhưng tuyệt đối cũng không phải là không biết cách làm. Nàng đã chăm chỉ nghiên cứu qua đông cung đồ, nên việc làm thế nào để cho Ân Tĩnh thoải mái, nàng cũng rất am hiểu.

"Tĩnh Tĩnh, hiện tại có thoải mái không?" Trí Nghiên thập phần đắc ý hỏi, bởi vì nàng biết hiện tại nhất định là Ân Tĩnh rất vui sướng, bằng không thì cần gì ôm mình chặc như thế."Nghiên nhi. . . Thật kỳ quái. . . Ta. . . A. . . Ngươi. . . Ta cảm giác giống như là ngươi thật sự đi vào trong bụng của ta. . . Thật thoải mái, a. . . Thoải mái. . ."
Ân Tĩnh đắm chìm trong sự vui vẻ mà Trí Nghiên dành cho nàng, không thèm che giấu nói ra cảm thụ của bản thân, nghe nàng hiếm khi thành thật như vậy, Trí Nghiên càng thêm hưng phấn. Trước kia có đánh chết thì Ân Tĩnh cũng sẽ không nói ra những lời này, nhưng bây giờ lại dễ dàng tuôn ra như vậy. Quả nhiên, lúc trước không phải là do Tĩnh Tĩnh không thoải mái, chẳng qua là ngượng ngùng mà thôi.

"Đúng là ta đang ở trong bụng Tĩnh Tĩnh, làm như vậy, có phải còn vui vẻ hơn việc được ăn hay không?" Trí Nghiên nói, cúi đầu hôn lên đầu ngực của Ân Tĩnh, hàm răng hơi dùng sức cắn vào nó, vào thời khắc này cơn đau đớn đã trở thành chất kích thích cực kỳ mạnh mẽ, Ân Tĩnh không ngừng thở gấp, ngực cũng liên tục phập phồng, nàng cảm thấy kêu ra như thế rất xấu hổ, nhưng lại không nhịn được muốn gọi ra, nàng nghĩ nếu không gọi ra, thì nhất định mình sẽ không chịu nổi.

"Nghiên nhi. . . bỏ đi. . . ta muốn. . . muốn đi tiểu một chút. . . A. . ." Ân Tĩnh mang theo giọng nức nở nói, hai mắt đỏ lên giống như là một con thỏ nhỏ, Trí Nghiên nghe nàng nói như vậy cũng không có dừng lại, mà là càng thêm cố gắng dùng ngón tay xỏ xuyên qua thân thể của nàng, đồng thời lục lọi các nếp gấp ở bên trong. Nơi đó của Ân Tĩnh rất chặc, trước đây nàng chưa bao giờ nhiệt tình như thế này, cho nên Trí Nghiên cũng chỉ dám dùng một ngón tay để tiến vào.
Nhưng hôm nay lại khác, cơ thể của Ân Tĩnh cực kỳ mẫn cảm, nơi đó nóng kinh người, vừa chặc vừa ướt, Trí Nghiên đưa linh thức vào trong, nhìn từng tầng vách thịt hồng hồng ở trong đó, chúng nó gập ghềnh trùng điệp, siết chặc ngón tay của mình. Mà ở trên đỉnh vách, có một viên thịt nhỏ màu đỏ mềm mại mà xinh xắn nhô ra, không ngừng run rẩy.
Trí Nghiên thu hồi linh thức, cố ý ma sát viên thịt nho nhỏ kia. Đấy là nơi nhạy cảm nhất của nữ tử, nên càng làm cho Ân Tĩnh hỏng mất. Mắt thấy cơ thể Ân Tĩnh co lại và càng chặc hơn, ngón tay đang ôm lấy mình của nàng cũng đã cắm vào trong da thịt, Trí Nghiên không cảm thấy đau, mà là có loại cảm giác thỏa mãn cực lớn.
Bây giờ Ân Tĩnh rất đẹp, là dáng vẻ mà Trí Nghiên chưa từng thấy qua. Mái tóc dài của nàng xõa tung mất trật tự, một ít đã bị mồ hôi nàng chảy ra thấm ướt, một ít bị nàng đè ở dưới thân. Gương mặt của nàng sung sướng ửng hồng, khẽ cau mày, đôi con ngươi đen thuần túy kia ngập nước nhìn mình, cánh môi hồng hào thỉnh thoảng hé mở, phun ra tiếng rên khẽ mà trước đây nàng tuyệt đối sẽ không phun ra.
Có lẽ là rất thoải mái, nàng phối hợp lắc eo, chủ động ma sát với ngón tay của mình, phần bụng dưới bằng phẳng theo luật động của nàng mà phập phồng, hai bên xương sườn nhô ra, hình thành từng hàng hoa văn. Trí Nghiên cảm thấy cực kỳ xinh đẹp, nàng còn muốn nhiều hơn, nàng muốn Ân Tĩnh phát ra thêm nhiều âm thanh hay ho, lại thêm nhanh chóng tan vỡ.
Nghĩ như vậy, Trí Nghiên cúi đầu hôn cái nơi ở giữa hai chân của Ân Tĩnh, ngậm viên hoa hạch đang động đậy kia vào trong miệng. Quả nhiên, Ân Tĩnh lại càng phản ứng lớn hơn nữa, nàng phát ra âm thanh rất lớn, hoàn toàn không thể khống chế. Trí Nghiên thích Ân Tĩnh như vậy, trước đây nàng luôn luôn đè nén, bất kể là chuyện gì, dù cho là chuyện ở trên giường cũng hết sức không thả lỏng, nhưng hiện tại, nàng đã không có phiền não cùng lễ giáo, Trí Nghiên thầm nghĩ làm cho Ân Tĩnh thoải mái thêm một tí.
"Nghiên nhi, từ bỏ. . . A. . . Ta muốn đi tiểu một chút. . . sắp nhịn không được. . . sẽ ra giường. . ." Ân Tĩnh ôm đầu Trí Nghiên thật chặc, không ngừng cầu xin. Nàng cảm giác mình sắp tè dầm, rõ ràng là chuyện mất mặt như vậy, nhưng lại vô cùng muốn cho Trí Nghiên tiếp tục. Cơ thể bị nàng liên tục chạm vào cực kỳ thoải mái, Ân Tĩnh chưa bao giờ biết trên đời lại còn có chuyện thoải mái như vậy. Thế nhưng. . . Mình thực sự nhịn không được.

"A. . . Nghiên nhi, Nghiên nhi. . . ra. . . muốn ra. . .AA" Ân Tĩnh thực sự đã nhẫn nại hồi lâu, nhưng Trí Nghiên lại mặc kệ sự phiền não của nàng. Nàng biết Ân Tĩnh sắp tới đỉnh, mới sẽ không dừng lại đâu. Huống chi, nàng cũng biết rõ cảm giác của Ân Tĩnh giờ phút này không phải là muốn tè dầm. Cảm thấy hai chân của Ân Tĩnh không ngừng phát run, bụng dưới co quắp đến nỗi có thể dùng mắt thường nhìn được. Trí Nghiên ngưng tụ một chút linh lực ở trên tay, dùng sức chỉ vào viên thịt ở phía trong vách thịt.
Ân Tĩnh không khống chế được kêu lên, nàng không có cách nào chống lại cái loại khoái cảm kia, trong nháy mắt đầu óc đã trống rỗng. Khi nàng có ý thức trở lại, mới phát hiện nàng thực sự đã tè dầm. Phía dưới chảy ra thật nhiều thật nhiều nước ấm, thế nhưng lại thoải mái muốn chết. Ân Tĩnh thấy Trí Nghiên nuốt hết dòng nước này, liền cảm thấy khó xử cực kỳ. Nghiên nhi. . . Nghiên nhi thế nào lại. . .

"Nghiên nhi, có phải ta tè dầm hay không, ngươi. . . ngươi lại còn uống, còn tham ăn hơn ta." Ân Tĩnh chẳng biết nên nói cái gì cho phải, nàng đỏ mặt, không biết làm sao. Duy chỉ có Trí Nghiên biết, đây mới không phải là tè dầm gì đó, chẳng qua là Ân Tĩnh rất thoải mái cao triều mà thôi. Huống chi, Ân Tĩnh là linh lực thể, toàn thân của nàng đều là vật quý, nhất là dòng nước tràn ra sau khi lên đỉnh kia, phương diện này nhất định là chứa âm nguyên cực cao, đối với yêu ma mà nói, đều là đại bổ.

"Tĩnh Tĩnh không có tè dầm, bất quá là quá thoải mái nên mới cao triều mà thôi, thế nào, cảm giác lúc nãy, có phải còn tốt hơn được ăn gì đó hay không?" Trí Nghiên nhẹ giọng hỏi, Ân Tĩnh gật đầu. Quả thực nàng cảm thấy rất tốt, cái loại cảm giác này tốt hơn được ăn vô số lần. Hơn nữa nàng còn cảm thấy chưa có đủ, còn muốn tiếp tục chơi cái trò vui vẻ này.

Có lẽ là biểu cảm trên mặt Ân Tĩnh bại lộ suy nghĩ của nàng, Trí Nghiên quả thực không nghĩ tới, sinh thời mình còn có thể hai lần công Ân Tĩnh. Trước đây Ân Tĩnh luôn dùng hết khả năng để thỏa mãn mình, nhưng đến phiên mình muốn nàng, thì nàng sẽ phụng phịu nói chỉ được một lần, hôm nay nha. . . thật khác. Nghĩ như vậy, Trí Nghiên gấp gáp cầm lấy quyển đông cung đồ vừa bị vứt qua một bên, nhặt lên đặt ở trước mặt của Ân Tĩnh.

"Tĩnh Tĩnh, trên này đều là các tư thế của trò chơi nha, ngươi chọn một cái có được hay không? Chúng ta còn có thể tiếp tục chơi." Trí Nghiên cố ý lật tới một số trang có tư thế cực kỳ phóng đãng, dẫn dụ Ân Tĩnh lựa chọn. Nhìn trên đó bày ra các loại tư thế có hình thù kỳ quái, Ân Tĩnh không hiểu sự khác nhau giữa những tư thế này, liền tùy ý chỉ một cái. Thấy Ân Tĩnh chọn cái kia, Trí Nghiên cười híp mắt, liền lôi kéo Ân Tĩnh, ngồi ở trên người mình.
"Tĩnh Tĩnh, chúng ta tiếp tục chơi trò chơi. Lần này là ngươi ở phía trên ha, lát nữa, ngươi phải dùng cái nơi ở phía dưới, ăn tươi ngón tay của ta."
-----------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro