chương 148

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trí Hiền chưa bao giờ có thời điểm khẩn trương như giờ phút này, thậm chí ngay cả hai tay, hai chân của nàng cũng đều đang phát run. Hiện nay, Hiếu Mẫn đang nằm ở trên giường của mình, dù cho nàng có lợi hại như thế nào đi nữa, thì uống phải một lượng rượu trái cây có tác dụng chậm cực lớn như vậy, vẫn sẽ bất tỉnh nhân sự. Lúc Trí Hiền sang đưa rượu tuyệt đối không nghĩ tới sẽ có kết quả như thế này, cũng không biết đây là may mắn hay là bất hạnh.
Lấy tay nhẹ nhàng vuốt ve đôi gò má trắng nõn của Hiếu Mẫn, trên mặt nàng không có quá nhiều thịt, nhưng làn da lại cực kỳ mềm mại nhẵn nhụi, sờ lên liền có loại cảm giác không nỡ buông tay. Mái tóc dài màu lửa đỏ của nàng còn có chút ướt át, cảm thấy nó mát lạnh, Trí Hiền vội vàng dùng chút phép thuật hông khô tóc cho nàng, rồi lại tỉ mỉ giúp nàng sửa sang lại.
Làm xong những thứ ấy, lúc này nàng mới dời đường nhìn đến cổ áo của Hiếu Mẫn. Là nữ vương của phượng hoàng tộc, Đệ Ngũ Sơ Diệp luôn luôn tao nhã cao quý, bất luận là khí chất hay là quần áo của nàng. Nàng không thích những bộ y phục quá mức hở hang, luôn luôn ăn mặc hết sức chỉnh tề, nhưng hiện tại, quần áo của nàng bởi vì rơi xuống nước mà trở nên rời rạc, lỏng lẻo mất trật tự.
Nhìn mảng da thịt và chiếc cổ bên trong cổ áo của nàng, làn da không có chỗ nào là không trắng nõn, chiếc cổ dài nhỏ tựa lên trên gối nằm của mình, tôn lên những dòng huyết mạch màu đỏ nhạt không giống như nhân loại cũng không giống như yêu quái. Không sai, chính là màu đỏ nhạt, huyết thống thuần túy nhất của phượng hoàng thần tộc, dòng máu chảy bên trong cơ thể nàng dường như phóng ra lửa thật, đỏ rực, tựa như có thể đốt cháy tất cả mọi thứ, rồi lại xinh đẹp vô cùng.

"Mẫn nhi, mạo phạm." Trí Hiền nhẹ giọng nói, chậm rãi kéo chiếc áo lót bên ngoài của Hiếu Mẫn ra, hiển nhiên, nàng cũng không có cái thói quen không mặc áo lót như Trí Nghiên, rút đi làn váy màu đỏ ở bên ngoài, chính là lớp áo lót trắng như tuyết, nhìn qua tuy rằng đơn giản, nhưng có khá nhiều chi tiết rất tinh xảo. Trên cổ áo và ống tay áo đều được thêu dải tơ lụa màu vàng, trên đó là những hoa văn khác nhau, Trí Hiền thưởng thức một hồi, lúc này mới nhớ ra mình còn phải tiếp tục thay y phục cho Hiếu Mẫn.
Sau khi rút đi áo lót, thì trên người Hiếu Mẫn cũng chỉ còn lại một chiếc áo yếm. Nhìn bộ ngực của nàng hơi hơi phập phồng bên dưới lớp áo yếm, Trí Hiền có chút do dự, cuối cùng vẫn che đi thị giác, chậm rãi sờ lên sợi dây lụa sau cổ Hiếu Mẫn.
Da thịt trên người nàng vẫn mềm mịn như trước, thậm chí là không khác da mặt một chút nào. Cởi cái nút buộc ấy ra, Trí Hiền chậm rãi kéo mảnh vải nho nhỏ kia xuống. Bên trên còn mang theo hơi ấm cùng mùi hương của Hiếu Mẫn, đương nhiên cũng có chút ẩm ướt. Trí Hiền nhịn không được đưa mảnh vải ấy tới trước mặt, nhẹ nhàng ngửi.
Mùi vị trên người Hiếu Mẫn tựa như là mùi hoa, nhưng thật ra đó là mùi thơm được tích tụ qua bao năm nàng ngâm mình trong thấm huỳnh hoa lộ, thế cho nên mùi hương của thấm huỳnh hoa lộ cũng hòa làm một thể với bản thân nàng, liên đới những vật nàng mặc trên người, cũng được lây nhiễm hương vị ấy. Trí Hiền cũng không có ngửi quá lâu, mà là đem cái yếm nho nhỏ ấy để qua một bên, đặt tay lên vòng eo của Hiếu Mẫn.

Nơi đó chỉ còn lại một chiếc quần lót được tinh chế từ tơ lụa, nàng lục lọi, cởi cái nút thắt ở hai bên ra, tiện đà, cũng rút đi chiếc quần nho nhỏ kia. Trí Hiền có thể nghe được trái tim của mình đang bang bang rung động, bởi vì nàng biết, điều mình khát vọng nhất, lúc này đang ở ngay trước mặt của nàng. Vào giờ khắc này, nàng nghĩ Hiếu Mẫn không còn là cô phượng hoàng cao cao tại thượng nữa, mà là một cô gái mình có thể tới gần, có thể chạm vào.
Nghĩ đến người mình hằng mong ước lúc này đang nằm ở trên chiếc giường của chính mình, vả lại cả người còn trống trơn, nếu nói là không động tâm, thì đó là lời nói dối không ai tin được, mà Trí Hiền cũng không thích làm cái chuyện không thú vị đó. Nàng do dự một chút, vẫn quyết định khôi phục lại đường nhìn, chậm rãi mở mắt ra. Sau đó, khi nàng nhìn thấy người trên giường, thì trong nháy mắt cả cơ thể đều nóng lên tựa như là bị hỏa thiêu vậy, ngay cả cái gương mặt hiếm khi biến hóa cũng lộ ra kẽ hở.
Cơ thể của Hiếu Mẫn thực sự rất đẹp, gần như vượt qua những gì Trí Hiền tưởng tượng. Thân thể của nàng gầy nhỏ lại thon dài, da thịt trắng noãn tản ra ánh vàng nhàn nhạt. Nàng vẫn chưa cảm giác được mình đang làm cái gì, vẫn ngủ say như trước. Nàng khi ngủ đã bớt đi vẻ lạnh lùng nghiêm túc như lúc bình thường, mà là có chút ôn nhu.
Xương quai xanh của nàng thẳng tắp, nằm ngang bên dưới hai vai, tạo thành một chữ bát bị ngã. Mà phía dưới, chính là nơi rất đặc biệt của con gái. Đúng như lời Bảo Lam đã nói, nơi đó của Hiếu Mẫn quả thực không lớn, nhưng hình dạng lại cực kỳ đáng yêu. Hai khối tròn tròn ấy đứng thẳng, đầu đỉnh có chút hồng hồng, rất nhỏ rất nhỏ, giống như là một đứa trẻ yếu ớt, khiến cho người ta rất muốn sờ lên một cái, đương nhiên, bây giờ Trí Hiền còn chưa có cái lá gan này.
Nàng ôm khuôn mặt có chút đỏ lên, rồi lại nhìn xuống dưới, dừng tại hai bên xương sườn của Hiếu Mẫn, nàng phát hiện ở chỗ ấy dường như có cái hoa văn gì đó, màu sắc rất nhạt, gần giống với màu vàng nhạt của làn da, giống như là hai cái cánh, rồi lại giống như là hai ngọn lửa đang cháy rực. Trí Hiền nghĩ rằng đây đại khái là ký hiệu của người trong phượng hoàng tộc, là thứ tượng trưng cho thân phận của các nàng.
Nàng cảm giác mình không thể tiếp tục nhìn được nữa, nó không những mạo phạm Hiếu Mẫn, mà còn là một loại hành vi cực kỳ vô sỉ, dù cho có một vài chỗ nàng vẫn còn chưa có thấy, nhưng cũng không có ý định đi nhìn. Nghĩ như vậy, Trí Hiền lấy ra một bộ y phục có chất liệu tốt nhất, chuẩn bị thay cho Hiếu Mẫn, thì vào lúc này, kết giới của nàng bỗng nhiên bị mở ra, rồi Trí Nghiên mang theo Ân Tĩnh xông vào.
Điều này làm cho Trí Hiền hoảng sợ, không phải là nàng sợ những chuyện mình làm bị phát hiện, mà là nàng không muốn để cho cơ thể của Hiếu Mẫn bị bất luận kẻ nào trừ mình ra nhìn thấy. Thấy Trí Nghiên và Ân Tĩnh muốn tiến đến, Trí Hiền vội vàng xoay lại đem y phục khoác lên trên người của Hiếu Mẫn, cũng chính là bởi vì quá mức sốt ruột, mà nàng đã quên "tắt đi" đường nhìn.
Khi cái nơi bí ẩn của Hiếu Mẫn đập vào tầm mắt, Trí Hiền hơi sững sờ, nàng phát hiện, bộ lông ở nơi đó của Hiếu Mẫn không mang màu đen thuần túy, mà là tản ra một màu hồng nhạt, tuy rằng không quá rõ ràng, nhưng nếu như nhìn kỹ, thì cũng có thể nhìn ra nó khác với màu đen. Gương mặt của Trí Hiền chợt đỏ lên, dường như là muốn chảy ra máu, nhưng lại không thể không vội vàng mặc đồ cho Hiếu Mẫn.
Cuối cùng cũng xong uôi trước khi Trí Nghiên ùa vào, Trí Hiền thở phào nhẹ nhõm, mà Trí Nghiên thì lại kinh ngạc nhìn Ân Tĩnh đang ở trong phòng, không hề nghĩ tới các nàng sẽ tiến triển nhanh như vậy.

"Trí Hiền, ngươi thu phục được nàng rồi hả? Lại còn ngủ chung luôn, có phải ta đã làm ảnh hưởng tới chuyện tốt của ngươi rồi hay không?" Trí Nghiên một bộ ta đây rất hiểu nhìn Trí Hiền, nàng cảm giác mình là người từng trải, trên phương diện giao phối hoàn toàn là tiền bối của Trí Hiên. Thấy Trí Nghiên mang cái dáng vẻ áy náy, Trí Hiền cũng lười đi giải thích, tất nhiên là nàng nghĩ bị Trí Nghiên quấy rầy chuyện tốt, dù sao nàng thầm nghĩ sẽ an tĩnh ngắm nhìn Hiếu Mẫn, dù cho thêm một chút cũng tốt.

"Ngươi đã biết quấy rầy, thì nhanh rời khỏi đi, ta còn bận rộn đây." Trí Hiền phất tay một cái đuổi người, nhưng Ân Tĩnh lại không muốn đi, còn đang nắm lấy cánh tay của Trí Hiền không thả.

"Trí Hiền. . . Ta muốn ăn đồ ngon, Nghiên nhi đã hết rồi, nàng nói ngươi có." Ân Tĩnh ngốc nghếch cười cười, hoàn toàn không nhìn ra sắc mặt của Trí Hiền đã đen y như sắt.
Từ sau khi Ân Tĩnh bị đần, thì Trí Hiền cảm thấy ở Nhạc yêu cốc này ngoại trừ Trí Nghiên ra, giờ lại có thêm một cái thùng cơm. Cũng không biết là tại sao, một Ân Tĩnh trước đây ăn uống rất ít, bây giờ lại trở nên cực kỳ ham ăn, vả lại rõ ràng là một con người, mà còn ăn nhiều hơn con rắn nhỏ, vậy mà lại không có bị béo phì. Nếu người bình thường ăn nhiều như vậy, đã sớm no căng mà chết, nhưng Ân Tĩnh cái gì cũng không bị, vẫn tiếp tục ăn.
Trí Hiền nghĩ chắc là thân thể của nàng cũng bị một ít ảnh hưởng, về phần tới cỡ nào thì vẫn chưa rõ ràng lắm. Nghĩ như vậy, để sớm đuổi Ân Tĩnh đi, Trí Hiền trực tiếp đem toàn bộ các thứ để ở trong nhẫn tùy hành ra, không chỉ có thức ăn, còn có mấy thứ bình thường nàng tùy tiện bỏ vào, thấy bọn chúng chất thành một gò núi nhỏ, vả lại đại đa số đều là thức ăn, Ân Tĩnh vui vẻ chạy tới, một cái thái độ chuyên tâm chọn các loại thức ăn bỏ vào trong nhẫn tùy hành của chính nàng.
"Trí Hiền ngươi đừng giận Tĩnh, nàng chỉ là đói bụng mà thôi." Trí Nghiên nỗ lực biến giọng điệu thành dáng vẻ xin lỗi, nhưng biểu tình trên mặt căn bản là ra vẻ gièm pha, Trí Hiền không có quên chuyện Ân Tĩnh nói lúc nãy, Nghiên nhi nói nàng có thức ăn, kết quả là, Trí Nghiên và Ân Tĩnh hợp lại đến chỗ mình tìm đồ ăn.

"Con rắn nhỏ, ngươi và Ân Tĩnh nhanh chóng lấy hết tất cả các loại thức ăn này, không được tới quấy rầy ta nữa."

"Nga nga, chúng ta lấy đi ngay, không quấy rầy ngươi và phượng hoàng giao phối." Trí Nghiên ủng hộ mấy cái chuyện giao phối này cho tới bây giờ đều là bụng làm dạ chịu, nàng và Ân Tĩnh cầm lấy thức ăn của Ttmri1 Hiền, bỏ đi như một làn khói. Thấy các nàng ly khai, Trí Hiền bất đắc dĩ liếc nhìn mấy thứ còn sót lại, chuẩn bị thu dọn.
Nhưng vào lúc này, nàng lại cảm thấy sau lưng dâng lên một trận sát ý không giải thích được, nàng vội vàng nghiêng người né tránh, nhưng vẫn là chậm một bước, bụng bị một đoàn lửa xuyên thủng, tạo thành một lỗ hỏng đầy máu cỡ cái chén. Nàng cau mày, có chút thống khổ che phần bụng, nhìn về phía Hiếu Mẫn đang mang biểu tình lạnh lùng, đại khái có thể đoán được chuyện gì đã xảy ra.

"Ngươi thật to gan."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro