chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giường đệm mềm mại kề sát vào da thịt trơn bóng, nắng ấm xuyên qua khung cửa sổ giấy chiếu lên chăn, làm cho cả phần trong chăn cũng theo đó mà ấm áp. Nhiệt độ như vậy đối với loài động vật sợ lạnh như rắn mà nói, là cực kỳ thích hợp. Lười biếng nằm ở trên giường, Trí Nghiên ôm cái gối còn vương lại mùi hương của Ân Tĩnh chóp mũi xinh xắn nhún một cái, hít lấy hương thơm ngào ngạt ở trên đó.

Tối hôm qua là lần đầu tiên Ân Tĩnh cam chịu để cho mình ngủ ở trên giường của nàng, trước đây những khi mình muốn ngủ, ni cô đó đều dùng mọi cách để ngăn cản, còn bắt mình phải biến thành rắn mới có thể lên giường, mà tối hôm qua lại là một lần ngoại lệ. Ngâm mình trong nước lạnh hồi lâu, cho dù là yêu cũng sẽ khó chịu, huống chi là Trí Nghiên cái loại yêu quái vừa sợ lạnh lại còn nhiều chuyện này.

Cảm thấy cơ thể mình bị đông cứng đến nỗi tê dại, Trí Nghiên liền dựa vào Ân Tĩnh, chết sống không chịu, chen vào trong chăn của Ân Tĩnh, còn muốn ôm Ân Tĩnh mà ngủ. Người nọ không có biện pháp, chỉ có thể để mặc cho nàng làm nũng ăn vạ, thêm một nguyên nhân khác, nếu như Ân Tĩnh không đồng ý, đêm nay e là đừng mong ngủ tiếp.

Nằm nướng thêm một hồi, Trí Nghiên liền cảm thấy đói bụng rồi, nhắc tới cũng lạ, rất nhiều loại rắn sau khi ăn một lần thì rất nhiều ngày sau cũng sẽ không ăn cơm nữa, nhưng Trí Nghiên mỗi ngày đều cảm giác mình lại đói bụng. Cái bụng này giống như là một vực sâu không đáy, bất kể ngày hôm nay ăn bo nhiêu, ngày thứ hai vẫn sẽ đói.

"Ni cô, ngươi ở đâu." Nhẹ giọng kêu Ân Tĩnh, Trí Nghiên phát hiện nàng không có ở trong phòng, có chút thất vọng, liền cầm lấy quần áo ở trong tủ mặc lên người, rồi lại đứng trước gương đồng soi thêm hồi lâu, lúc này mới hài lòng ra khỏi phòng. Đầu tiên nàng đến từ đường tụng kinh, phát hiện Ân Tĩnh không có ở đó, lại đi ra ruộng thuốc phía sau núi, cũng không có, sau cùng, Trí Nghiên chạy đến phòng bếp, nơi không có quá nhiều khả năng, cũng là vì tìm chút gì đó có thể cho vào bụng.

Ai ngờ vừa mới bước vào phòng bếp, Trí Nghiên liền thấy được cái bóng dáng quen thuộc kia. Ân Tĩnh không tính là rất thấp, tuy rằng lùn hơn mình một chút, nhưng ở trong chùa cũng coi như cao, hơn nữa lại luôn mặc bộ đạo bào nói xanh lam không ra xanh lam, nói tro không ra tro rộng thùng thình, liền có vẻ như cả người nàng càng thêm gầy nhỏ yếu ớt. Lúc này, nàng nhắm mắt lại đứng ở trong phòng bếp, hai tay khép lại để ở trước ngực, cánh môi mỏng hồng hào lúc mở lúc đóng, đọc mấy câu kinh văn mà Trí Nghiên nghĩ rằng nàng đọc hoài đọc hoài cũng không chán ghét.

Trí Nghiên chẳng bao giờ quan sát Ân Tĩnh tỉ mỉ như thế, nàng phát hiện hình dạng của Ân Tĩnh còn lưu lại chút trẻ con, có lẽ là do giọng nói chuyện và hành vi thường ngày quá mức cứng nhắc, mới làm cho người ta có loại cảm giác trưởng thành. Vầng trán của nàng mang theo chút thả lỏng, cái mũi cao thẳng nhìn nghiêng rất đẹp, mặc dù nhắm mắt lại, cũng có thể nghĩ đến ánh mắt của nàng giờ phút này nhất định là gợn sóng không sợ hãi như mọi ngày.

Trí Nghiên cẩn thận nhìn hồi lâu, luôn cảm thấy Ân Tĩnh vẫn rất tốt, mặc dù không có xinh đẹp như mình, nhưng mà thu hút. Trên người thơm thơm, dáng dấp lại không tệ, ngoại trừ thịt mềm hơi nhỏ, hầu như không có khuyết điểm gì, trách không được mình muốn giao phối với nàng.

"Ni cô, sao ngươi lại chạy tới phòng bếp niệm kinh, ta đói bụng." Câu đầu là thuận miệng hỏi han tượng trưng, mà ba chữ sau cùng, rõ ràng mới là trọng điểm của Trí Nghiên. Thực ra từ lúc Trí Nghiên đến cửa, lại nhìn mình chằm chằm lâu như vậy, Ân Tĩnh đã phát hiện là nàng tới, chỉ là kinh văn vẫn chưa có đọc xong, Ân Tĩnh kiên quyết sẽ không kết thúc giữa đường. Nàng chậm rãi mở mắt ra, quay đầu lại nhìn Trí Nghiên, nhưng mà nàng không nghĩ tới lúc đối phương đang nói chuyện đã đi qua đây, vả lại còn dựa vào mình rất gần.

Nếu hỏi khoảng cách này gần cỡ nào, thì chính là cử động một chút liền có thể chạm vào nhau. Đường nhìn giao hòa, là mày liễu dài nhỏ của Trí Nghiên, mắt phượng mang theo vài phần trêu đùa, cùng với cái chóp mũi xinh xắn của nàng. Khi hai cánh môi cùng hai cánh môi mềm mại khác lướt qua nhau, Ân Tĩnh nhạy bén nhận ra hô hấp của Trí Nghiên dừng lại một chút, rõ ràng còn nếm được mùi của nàng.

Trong tư tưởng của Ân Tĩnh, nàng vốn tưởng rằng tất cả yêu quái cả người đều là mùi thơm để đầu độc lòng người, mà mấy ngày nay sống chung với Trí Nghiên, nàng lại phát hiện yêu xà kia không giống với người thường. Vị đạo trên người Trí Nghiên rất sạch sẽ, có lẽ là do chưa từng tạo ra sát nghiệt, cũng cực ít khi hấp thu nhân khí, tuy rằng vị đạo trên người nàng rất thơm, nhưng cũng không giống như là hương thơm mà rất nhiều yêu quái cố ý tạo ra, mà là một loại mùi thơm hồn nhiên vốn có. Nhàn nhạt như hương hoa cỏ trộn lẫn với sương sớm, trong veo như ẩn như hiện, không dễ quên cũng không gay mũi, khiến cho người ta nghe vào vô cùng thoải mái.

Đột nhiên tiếp xúc thân mật làm cho một người một rắn cũng hơi sửng sốt, tạm thời cứng đờ tại chỗ hồi lâu. Cuối cùng vẫn là Trí Nghiên kịp thời phản ứng trước, sự hoảng hốt trên gương mặt nàng biến mất, mà thay vào đó là cái dáng vẻ hưng phấn. Không đợi Ân Tĩnh nói cái gì, nàng nhảy lên một bước, nhào về phía Ân Tĩnh. Cơ thể mềm yếu không xương đó dán chặc vào Ân Tĩnh, trong mắt tự nhiên toát ra vẻ quyến rũ.

"Ni cô, sao ngươi cố ý hôn ta? Lúc trước còn nói không muốn giao phối với ta, chẳng lẽ ngươi đang khẩu thị tâm phi?" Lúc này Trí Nghiên dán vào quá gần, thậm chí còn gần hơn khoảng cách khi nãy một tý. Cảm thấy nàng dùng bắp chân cọ vào chân mình, lại còn cố ý kề miệng vào bên tai mình mà nói. Hơi nóng đó khiến cho Ân Tĩnh nhíu mày, nàng cúi đầu liếc nhìn cơ thể đang dán sát vào nhau của hai người, lúc này mới ngẩng đầu nhìn Nguyễn Khanh Ngôn.

Mặc dù đây không phải là lần đầu tiên thấy dáng vẻ câu người của con yêu xà kia, nhưng mỗi lần nhìn thấy, Ân Tĩnh  vẫn sẽ cảm giác mình tu hành còn thiếu, định lực không đủ. Là một con yêu quái, nên hình dạng của Trí Nghiên hết sức xuất sắc, dù cho Ân Tĩnh đã từng thấy qua một ít yêu ma, nhưng không có con nào có thể thắng nổi hình dạng của Trí Nghiên.

Hiện tại, nàng cười yếu ớt nhìn mình, thần thái không còn là cái dáng vẻ thương cảm lúc muốn ăn gì đó như mọi ngày, mà là thật sự phù hợp với thân phận yêu quái của nàng. Ánh mắt của Trí Nghiên xinh đẹp tinh xảo, khóe mắt cong lên, mí mắt thành đôi, ngay cả màu mắt cũng là màu vàng hổ phách mà nhân loại hiếm khi có. Nàng càng tới gần mình, thì mùi thơm nhàn nhạt trên người nàng càng rõ ràng.

Ân Tĩnh thầm niệm câu A di đà phật, nàng cảm giác mình nhất định là bị đầu độc mới nhìn Trí Nghiên hồi lâu như vậy, kì thực, người bị đầu độc, làm sao chỉ có một mình nàng. Thấy Ân Tĩnh nhắm mắt lại không nhìn mình, trong lòng Trí Nghiên có chút bất mãn, nhưng đường nhìn lại càng thêm lớn mật. Nàng hơi híp mắt nhìn Ân Tĩnh, hồi tưởng lại cái cảm giác miệng chạm miệng khi nãy.

Trí Nghiên là yêu, vả lại còn là một con yêu chưa từng giao phối, tự nhiên sẽ không hiểu cái mà nàng nghĩ là miệng chạm miệng được gọi là hôn. Nàng chỉ cảm thấy vừa rồi lúc Ân Tĩnh hôn mình, toàn bộ mùi vị của Ân Tĩnh đều bị mình hít vào trong hơi thở. Phần hương vị ngọt ngào kia như là miếng thịt thơm ngon nhất thế gian này, ôm lấy tất cả khát vọng của nàng, khiến cho nàng muốn hấp thụ không ngừng, muốn ăn tươi.

Đáng tiếc, khoảnh khắc miệng chạm miệng đó quá ngắn, ngay cả nhớ lại cũng không có biện pháp mà nhớ, Trí Nghiên tất nhiên là chưa thỏa mãn. Bây giờ thấy Ân Tĩnh nhắm mắt lại không để ý tới mình, lá gan cũng lớn hơn. Trí Nghiên hướng về phía cánh môi đang mím lại của Ân Tĩnh, há mồm liền cắn tới. Là thật sự cắn, không phải liếm cũng không phải hôn, mà là cắn.

Thình lình xảy ra đụng chạm làm cho chân mày của Ân Tĩnh nhíu chặc hơn, mà Trí Nghiên lại giống như là tìm được bảo vật, nhẹ cắn đôi môi mềm mại của Ân Tĩnh. Ngoại trừ lúc nãy hơi cố sức, về sau Trí Nghiên cũng không dám dùng sức sợ làm Ân Tĩnh bị thương, nên chỉ là dùng răng nhẹ nhàng ma sát cánh môi của Ân Tĩnh, thỉnh thoảng vươn cái lưỡi hồng hồng liếm vài cái. Ân Tĩnh từ trong kinh ngạc lấy lại tinh thần, nàng lui về phía sau vài bước, đẩy Trí Nghiên ra.

"Vì sao muốn làm chuyện này." Ân Tĩnh không hiểu suy nghĩ của Trí Nghiên, mà Trí Nghiên lại không vui nhìn Ân Tĩnh, nàng còn chưa có cắn đủ, Ân Tĩnh thật nhỏ mọn, sao nhanh như vậy liền không cho mình cắn nữa?

"Bởi vì ta đói bụng." Trí Nghiên suy nghĩ một chút, nàng cũng không tìm ra lý do vì sao mình lại cắn miệng Ân Tĩnh, cuối cùng chỉ có thể quy tội là do nàng đói bụng. Mà trên người Ân Tĩnh rất thơm mát, dựa vào gần như vậy, mình nhịn không được, đương nhiên liền cắn.

Nghe Trí Nghiên hùng hồn nói ra cái lý do như thế, Ân Tĩnh tuy là bất đắc dĩ, nhưng cũng không có biện pháp. Nàng cũng không coi hành động tiếp xúc thân mật có thể gọi là hôn vừa rồi là vấn đề gì, dù sao Trí Nghiên không hiểu, mà mình cũng vô tình. Thay vì nói là hôn, chẳng thà nói là hai cái túi da đụng nhau. Chẳng qua là, chuyện như vậy nàng không muốn xuất hiện lần thứ hai.

"Nếu ngươi đói bụng có thể nói với ta, lần sau không được làm chuyện như vậy nữa." Ân Tĩnh nhẹ giọng nói, mở nắp nồi, tuy rằng nấu hơi lâu, nhưng cũng còn có thể ăn. Nàng vớt mì bên trong ra, gấp vào trong chén đưa cho Trí Nghiên. Trước đây nàng đã hỏi qua Dịch Tâm lãnh giáo cách làm món mì này, hôm nay là lần đầu tiên nàng nấu thử. Tối hôm qua Trí Nghiên nói ngâm mình trong nước lạnh đến nỗi cóng người, Ân Tĩnh sợ nàng bị rét bệnh mất, nhưng lại không biết nấu canh gừng, cũng chỉ có thể nấu chén mì nóng để choTrí Nghiên ăn.

"Đây là ngươi cố ý làm cho ta sao?" Ngó tô mì trước mặt, tuy rằng nhìn qua không có mùi vị gì, nhưng trên mặt Trí Nghiên vẫn mang theo nét vui vẻ. Nàng đã nói rồi, mặc dù Ân Tĩnh có lúc rất đáng ghét, không giao phối với mình còn để cho mình ngâm nước lạnh, nhưng phần lớn thời gian vẫn rất tốt.

"Um, mau ăn đi, lát nữa ta còn phải đi tụng kinh."

Ân Tĩnh cầm chiếc đũa đưa cho Trí Nghiên, người nọ tiếp nhận, không kịp chờ đợi gấp mì đưa vào trong miệng. Nhưng mà. . . mì vừa vào miệng, còn nhạt nhẽo hơn bánh bao, Trí Nghiên nhai hai cái, cảm thấy mì này quả thực khó ăn tới cực điểm, nhưng nhìn dáng vẻ nhàn nhạt của Ân Tĩnh, lại liên tưởng đến chuyện nàng dậy sớm như vậy là vì nấu mì cho mình, Trí Nghiên không thể làm gì khác hơn là bĩu môi, ăn hết cả một chén mì. Hoặc là nói, nếu như nàng không ăn,Ân Tĩnh cho người khác ăn thì làm sao bây giờ?

"Ăn no chưa?" Thấy Trí Nghiên nhanh chóng ăn xong cả chén mì, Ân Tĩnh hỏi.

"Đói."

"Còn đói?"

Nghe Trí Nghiên nói như vậy, Ân Tĩnh có chút không biết nói gì hỏi lại, nàng vốn không muốn để ý đến con yêu xà ăn nhiều này, nhưng nhớ đến cảnh mỗi khi Trí Nghiên đói bụng, sẽ làm cho chùa nát bét, nghĩ tới nghĩ lui, Ân Tĩnh vẫn là hỏi một chút.

"Ngươi còn muốn ăn món gì?" Ân Tĩnh vừa nói ra, liền thấy Trí Nghiên trợn to hai tròng mắt nhìn mình, xuyên thấu qua con ngươi màu hổ phách của nàng, Ân Tĩnh thấy mình trong mắt nàng, hay nói chính xác hơn, tầm mắt của nàng, đang gắt gao nhìn chằm chằm cánh môi của mình.

"Ta muốn cắn miệng."

Quả nhiên. . .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro