chương 152

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hiếu Mẫn vốn tưởng rằng đến đây để nói chính sự, chứ không nghĩ tới Trí Hiền và Trí Nghiên lại nấu ra một nồi gì đó. Nhìn Trí Hiền chậm rãi thả một ít bột phấn màu xanh nhạt vào trong nồi, tuy Hiếu Mẫn chẳng biết nó có công dụng gì, nhưng lại biết đó hẳn là bột phấn do linh lực ngưng tụ mà thành, chỉ là không rõ vì sao nàng làm thức ăn mà phải dùng loại vật này.

Mà đầu bên kia, Trí Nghiên cũng đang loay hoay làm cái gì đó, Hiếu Mẫn nhận ra đấy là cơm mà con người thường hay ăn, nhưng không biết vì sao Trí Nghiên lại phải vo cơm thành một viên tròn, rồi lại bỏ một ít trái cây vào bên trong. Đây là lần đầu tiên Hiếu Mẫn nhìn thấy thứ này, không khỏi chăm chú quan sát, chợt, tầm mắt bỗng nhiên tối sầm, hiển nhiên là bị cái gì che lại, Hiếu Mẫn cũng không có hoảng hốt, linh thức của nàng có thể nhìn thấy mọi thứ ở xung quanh một cách rõ ràng, tự nhiên cũng biết, là Ân Tĩnh che mắt của nàng lại.

"Buông." Hiếu Mẫn nhíu chặc chân mày, khó mà có được một lần không trực tiếp nổi giận. Đối với một tên nhân loại như Ân Tĩnh, thực ra nàng nhiều ít cũng có chút tò mò. Là thứ nhỏ bé nhất ở chốn hạ giới, nhưng trên người Ân Tĩnh lại không có cái loại không khí xao động mà đại đa số loài người thường có, ngay cả khí tức của con người cũng rất thấp. Quanh năm ăn chay niệm phật, lại là linh lực thể, cho nên vị đạo trên người nàng cực kỳ dễ ngửi, mặc dù là Hiếu Mẫn thì cũng không có cách nào quên đi mùi thơm mà linh lực phát ra.

Bây giờ bị Ân Tĩnh che mắt lại, Hiếu Mẫn coi nàng là kẻ ngu si, cũng không có tức giận với nàng, nhưng thật ra khi Trí Nghiên thấy động tác bạo gan của Ân Tĩnh, liền sợ đến mức vội vàng ôm lấy Ân Tĩnh, nàng biết tính tình của Hiếu Mẫn không tốt, nếu như nàng đả thương Tĩnh Tĩnh, mà mình thì đánh không lại, thế chẳng phải là sẽ ôm trọn cơn tức rồi hay sao.

"Tĩnh Tĩnh sao ngươi lại chạm vào nàng, nàng rất ác, cẩn thận nàng chém đứt tay của ngươi." Trí Nghiên ôm Ân Tĩnh, lặng lẽ nói nhỏ vào tai nàng, lời này có thể chạy vào trong lỗ tai của Trí Hiền, tự nhiên cũng không tránh được Hiếu Mẫn.

"Nghiên nhi, vừa rồi nàng luôn nhìn ngươi làm cơm nắm, nhất định là muốn ăn, không cho ngươi cho nàng, ngươi đã nói làm xong rồi sẽ cho ta hết."

Hiện tại trong đầu Ân Tĩnh ngoại trừ ăn ra thì chính là chơi trò chơi với Trí Nghiên, sáng tác chuyện xxx. Thấy nàng ngây thơ như vậy, Trí Hiền cũng không biết là nên vui hay nên buồn, nàng nghĩ Ân Tĩnh như thế này quả thực vui vẻ hơn trước đây rất nhiều, nhưng nhất quyết không thể để cho nàng tiếp tục như vậy nữa.

"Mẫn nhi canh này là ta cố ý làm ra, bên trong có rất nhiều tinh túy của linh thú, bao gồm cả các loại trái cây kỳ dị, mùi vị ngon vô cùng, ngươi nếm thử xem? Chúng ta vừa ăn vừa nói." Trí Hiền dùng chén múc chút canh, đặt ở trước mặt Hiếu Mẫn. Nhìn chén canh đang tỏa ra hơi nóng kia, Hiếu Mẫn nhíu mày.

Nàng không nhìn ra được món canh này dùng những nguyên liệu gì, nhưng mùi vị thật sự rất thơm. Nó có màu vàng nhạt, bên trên là những cánh hoa trôi lơ lửng, phát ra một quầng sáng. Hiếu Mẫn cảm giác gần đây mình đã làm rất nhiều chuyện không giống với phong cách của nàng, trước đó là rượu trái cây, hôm nay là chén canh này, nàng cũng kiên quyết không thể uống.

Cái thứ thấp kém này, đều là những món không thể nào cho vào miệng." Hiếu Mẫn nhẹ giọng nói, liền đẩy canh sang bên cạnh, nghe nàng nói như vậy, Trí Hiền cũng không có ép nàng, mà là múc thêm mấy chén bày ở một bên. Chợt, bên trong đình viện lại xuất hiện thêm một bóng người, tốc độ của hắn cực nhanh, ngoại trừ Hiếu Mẫn ra, thì hầu như không một ai có thể nhận thấy hắn đáp xuống đất.

"Trí Hiền, ta chờ lâu như vậy, rốt cuộc ngươi cũng đã chịu làm món canh này, ta ngày nhớ đêm mong mới chờ được một chén." Người tới chính là Bá Hải, thấy hắn hào hứng ngồi ở một bên, cầm chén canh của Trí Hiền uống một cách cực kỳ hưởng thụ, Hiếu Mẫn ngắm vài lần, thầm nghĩ đám người của yêu giới không khỏi quá mức khoa trương, chẳng qua chỉ là một chén canh mà thôi, lại còn chuyện bé xé ra to như thế này.

"Lão Bá, ta gọi ngươi tới đây không chỉ là để uống canh, chuyện của Ân Tĩnh, nghĩ một chút biện pháp đi." Trí Hiền làm xong, ngồi ở bên cạnh, hai tay của nàng không có cách nào dùng sức, lúc nãy làm quá nhiều động tác, bây giờ đã bắt đầu phát run. Thấy nàng tận lực giấu chúng ở phía sau, Hiếu Mẫn không có quên chi tiết này, nàng liếc nhìn, liền phóng đường nhìn ra xa xa.

"Trí Hiền, ta biết ngươi và con rắn nhỏ muốn nhanh chóng giải quyết việc này, nhưng lấy năng lực bây giờ của ta, cũng không có quá nhiều biện pháp. Muốn cứu Ân Tĩnh, trước hết phải dời đi thần lực trong cơ thể của nàng mà không làm cho nàng bị thương, hiện tại nàng bị tổn thương linh trí, cũng không phải là không có cách, nhưng mà. . . phải cần một vật của thần hoàng tộc, mới có thể làm được."

Bá Hải nói, nhìn về phía Hiếu Mẫn, trải qua mấy ngày điều tra, hắn nghĩ dường như Hiếu Mẫn không có ý muốn tổn hại tới Ân Tĩnh, tuy rằng nàng tới đây chắc chắn là có mục đích khác, nhưng nếu như nàng muốn lấy đi thần lực, mà Ân Tĩnh cũng cần phải bỏ nó ra, thì hợp tác chính là cả hai bên đều có lợi. Sở dĩ kéo dài tới bây giờ mới nói, cũng là do Bá Hải muốn xác định, ý đồ của Hiếu Mẫn và thậm chí là toàn bộ phượng hoàng tộc.

"Cứ nói đừng ngại." Thấy Bá Hải nhìn mình hồi lâu, Hiếu Mẫn trả lời. Tên Bá Hải này cũng giống như Tố Nghiên, làm cho mình không nhìn thấu được chân thân, nhưng Hiếu Mẫn cũng không cảm thấy nếu thật sự động tay thì mình sẽ thất bại. Phượng hoàng thần tộc, sinh ra từ dục hỏa, chúng nó hiếu chiến, đa số đều là đánh trận để thăng cấp đạo hạnh, mà thiên tư của Hiếu Mẫn, cũng khiến cho nàng có thói quen tự tin.

"Nếu muốn Ân Tĩnh khôi phục lại linh trí, thì cần phải có một gốc cây dược thảo trong phượng hoàng tộc, nó chính là Hỏa Hoán, nếu như có thứ đó, cùng với ăn đan dược, là có thể chữa trị phần linh trí bị tổn thương của Ân Tĩnh."

"Nếu chỉ là vật ấy, thì được." Hiếu Mẫn nhẹ giọng trả lời, cỏ Hỏa Hoán cũng không phải là vật quý hiếm, tuy rằng sản lượng ít, nhưng chỉ cần một gốc cây, cũng không phải là không được.

"Vậy còn chờ gì nữa, bây giờ chúng ta đi ngay có được hay không?" Thấy Hiếu Mẫn đồng ý cho, Trí Nghiên rất mừng rỡ. Tuy rằng nàng cũng thích Ân Tĩnh của hiện tại, thế nhưng nàng vẫn hy vọng Ân Tĩnh biến về bộ dáng trước kia.

"Con rắn nhỏ, ngươi đừng vội, việc này cần phải bàn bạc kỹ hơn." Thấy Trí Nghiên gấp gáp như vậy, Trí Hiền vội vàng mở miệng. Nàng nghĩ sở dĩ hiện tại Bá Hải mới nói, nhất định là có điều lo lắng, mà cái lo lắng này, nàng nhiều ít có thể đoán được một tí.

"Nếu muốn cỏ Hỏa Hoán, thì nàng cần phải tự mình đi đến phượng hoàng tộc." Quả nhiên, yêu cầu của Hiếu Mẫn, chính là cái này.

"Hiếu Mẫn cô nương, thứ cho ta nói thẳng, ta biết phượng hoàng thần tộc các ngươi chẳng thèm làm cái việc giết người cướp của, nhưng ngươi làm thế nào bảo đảm, nếu Ân Tĩnh đi theo ngươi, các ngươi sẽ không vì cướp đi thần thức, mà sát hại nàng?"

Bá Hải vẫn không nói, chính là nghĩ về việc này, nghe thấy hắn hỏi như vậy, tuy rằng Trí Hiền tin tưởng Hiếu Mẫn sẽ không làm ra loại chuyện này, nhưng nàng không thể dùng người Trí Nghiên để ý nhất để đi đánh cuộc. Vào lúc này, Trí Hiền cái gì cũng không nói, chỉ an tĩnh mà nhìn Hiếu Mẫn. Chú ý tới tầm mắt của nàng, Hiếu Mẫn quay đầu lại liếc nhìn, đối diện chính là ánh mắt tràn đầy tín nhiệm và mong đợi của Trí Hiền. Bị ánh mắt như thế ngắm nhìn có chút không được tự nhiên, Hiếu Mẫn quay lại nhìn Bá Hải, khẽ nâng tay lên, hạ một đạo linh lực lên trên người của Ân Tĩnh.

"Phượng hoàng tộc chưa bao giờ làm ra cái việc cẩu thả như vậy, ta là người thừa kế tiếp theo, liền dùng danh dự của mình mà đảm bảo, ta sẽ lấy đi thần lực mà không tổn thương tới tính mạng của nàng."

"Đã có sự đảm bảo của phượng hoàng nữ vương, thì chúng ta cũng yên tâm. Trí Hiền, kế tiếp ngươi tới nói đi, ta đi trước." Bá Hải nói xong, cũng không quên cầm theo mấy chén canh Trí Hiền đã làm xong, lúc này mới ra khỏi viện.

"Mẫn nhi, cám ơn ngươi." Thấy sự tình đã được giải quyết, Trí Hiền ngồi ở một bên, trịnh trọng nói lời cảm tạ.

"Không cần, cũng không phải là ta cho ngươi."

"Ta biết, còn có, món canh này. . . thật sự rất ngon, ngươi nếm thử một chút được không?"

Trí Hiền nói, bưng chén lên đưa đến trước mặt Hiếu Mẫn, thấy hai tay của nàng rõ ràng là đang run rẩy, mà còn bưng cho mình, Hiếu Mẫn tự hỏi một phen, liền đưa tay tiếp nhận, uống một ngụm. Khi hương canh bay vào trong miệng, cánh hoa non mềm xẹt qua cuống họng, trong nháy mắt ấy, lỗ chân lông trên toàn thân giống như đều được mở ra, răng môi đều lưu lại hương canh thơm ngát.

"Đúng là khó nuốt." Hiếu Mẫn thấp giọng nói, nét mặt bất động thanh sắc, nàng đặt cái chén canh nhìn như không bị động qua lên trên bàn, đứng dậy rời đi, nhưng sau khi rời khỏi, rất nhanh liền dùng chớp mắt trở về phòng, trực tiếp ngã xuống giường. Nhưng trong đầu, trong thân thể, ngay cả trong miệng đều lưu lại mùi vị của chén canh kia.

Đó là cảm giác như thế nào, dù sao Hiếu Mẩn cũng chưa bao giờ nếm qua, ở trong phượng hoàng tộc cũng không có thiếu đầu bếp giỏi, nhưng lại không có ai có thể làm ra loại canh kỳ dị như vậy. Nghĩ đến mình không chỉ ăn vật thấp kém dưới trần gian, mà lại còn cảm thấy ngon, nhất là sau khi đã nhận được một bài học từ rượu trái cây. Hiếu Mẫn tức giận ngưng tụ một viên cầu lửa, trực tiếp đánh lên trên trần. Cầu lửa nóng hổi rất nhanh đốt trụi toàn bộ gian nhà, mồi lửa trong chớp mắt liền lan ra.

Trong nháy mắt, căn nhà gỗ yếu ớt đã bị nàng đốt cháy gần như không còn, thậm chí ngay cả gian nhà của Trí Hiền ở bên cạnh, cũng gặp tai ương. .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro