chương 153

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trí Hiền quay lại gian phòng của mình, nhưng lại không ngờ rằng gian nhà vốn vẫn còn rất tốt đấy đã bị đốt thành một mảnh phế tích chỉ trong chốc lát. Nàng đờ đẫn đứng ở trước cửa, liếc nhìn lửa thần hoàng vẫn còn rải rác bên trong căn phòng, tạm thời đúng là không lời chống đở. Nàng không biết mình lại làm ra chuyện gì chọc cho Mẫn nhi tức giận như vậy. Nhưng nếu như lòng có bất mãn, thì nàng cũng nên nói trước mặt mình mới phải, sẽ không đến mức len lén đốt nhà như vậy đi?

Thực sự không có cách nào khác, Trí Hiền chỉ có thể hạ xuống vài đạo kết giới, tạm thời ngăn cách đường nhìn ở chung quanh, đợi đến khi lửa tắt thì mới đi vào trong phòng. Khắp nơi đều đã biến thành một mảnh đen ngòm, ngay cả cái giường cũng đã biến mất. Nhìn cái đống hỗn độn này, Trí Hiền không thể làm gì khác hơn là lấy đá linh lực ra khỏi nhẫn tùy hành, sửa chữa toàn bộ gian nhà.

Sau khi sửa sang xong, nàng có chút mệt mỏi ngã xuống giường, cảm thấy mấy ngày nay trạng thái thực sự quá kém. Sau khi giao thủ với Hiếu Mẫn, cơ thể nhiều ít đã bị tổn thương, rồi lại còn bị Ân Tĩnh đả thương ở bên trong. Nghĩ như vậy, Trí Hiền chậm rãi ngồi xếp bằng, lấy một khối đá linh lực đặt ở trước ngực, chậm rãi hấp thu linh lực bên trong tảng đá. Hiện tại nhìn từ bên ngoài thì có vẻ như là nàng không bị thương, nhưng thực chất ở bên trong đã có quá nhiều thương tích, nếu tình huống này tiếp tục kéo dài, trận đánh vào hai tháng sau, chắc chắn mình sẽ thất bại.

Hiếu Mẫn cũng không phải là muốn cố ý quan tâm tới tình hình của Trí Hiền, nhưng nói như thế nào thì nàng cũng là người làm hư phòng của người ta, tự nhiên phải chú ý một tí. Nhìn cảnh tượng đột nhiên xuất hiện ở trước mặt, một cái gương giống như là đang trôi lơ lửng giữa không trung, bên trong chiếu ra hình ảnh Trí Hiền đang khoanh chân ngồi thiền. Đây là loại pháp thuật khi tu vi đạt tới một trình độ nhất định thì sẽ có thể vận dụng, thủy nguyệt kính hoa, không cần tự mình tới nhìn, chỉ cần dùng linh lực tra xét tình huống của đối phương, thì hình ảnh ở bên kia có thể xuất hiện ở trước mắt.

Thấy Trí Hiền bởi vì vận công mà trên mặt tràn ra một tầng mồ hôi mỏng, tôn lên gương mặt vốn đã trắng nõn của nàng, một giọt mồ hôi theo trán của nàng chảy xuống, dọc theo độ cong của gương mặt, dừng lại ở trên cằm một hồi, rồi lại tí tách rơi xuống người nàng. Hiếu Mẫn biết nàng có nội thương, nhưng không nghĩ rằng nó lại nặng như thế này, nói vậy một cú hôm nay của Ân Tĩnh, đã đánh vào nội tạng.

"Khụ. . . Khụ khụ. . ." Cuối cùng cũng vận công xong xuôi, Trí Hiền che miệng ho khan, có chút mệt mỏi ngồi ở trên giường. Nàng khom người, lưng cũng buông xuống, mọi khi nàng chưa bao giờ chật vật như thế này, vì để cho Hiếu Mẫn có vài phần kính trọng nàng, thay đổi ấn tượng về nàng, Trí Hiền không dùng thân phận yêu quái để đánh giá chính mình, mà là dùng độ cao ngang bằng với Hiếu Mẫn để yêu cầu bản thân.

Bước đi phải nghiêm chỉnh, không thể nói lời ô uế, không thể ăn cái món quá tanh, ngay cả ngủ cũng phải có nề nếp, thời gian ngồi thiền mỗi ngày cũng có yêu cầu. Mà hôm nay, là lần đầu tiên Trí Hiền chật vật như vậy. Sống lưng vẫn luôn thẳng tắp của nàng giờ đã hơi cong, đỡ giường không ngừng thở dốc, nàng đã không có đủ sức để tiếp tục dùng linh lực để rửa sạch cơ thể, hận không thể ngủ ngay, nhưng lòng tự trọng và số lý trí còn sót lại vẫn khiến cho nàng đứng dậy, lấy một thùng nước, tiến hành tắm rửa thay y phục theo cách đơn giản nhất.

Thấy tư thế của Trí Hiền là đang muốn tắm rửa, Hiếu Mẫn vội vàng đóng thủy nguyệt kính hoa, nhưng lại không thể nào thu hồi tâm tư đã thả ra ngoài. Thính lực của thần hoàng tộc vô cùng tốt, mặc dù Hiếu Mẫn không cố ý lắng nghe, nhưng cũng có thể nghe thấy động tĩnh của Trí Hiền ở bên kia. Nghe tiếng cởi quần áo xào xạc, còn có âm thanh làn nước bị lay động, Hiếu Mẫn vội vàng hạ xuống một lá chắn cách âm, lúc này mọi thứ xung quanh mình mới rơi vào trong yên tĩnh.

Thế nhưng, bầu không khí càng im lặng, thì tâm tư của nàng lại càng rối loạn. Trong đầu, trong ngực, đều là cơ thể của Thương Vãn Trăn, nhất là cái đầu mút hồng hồng xinh xinh mà hôm trước mình thấy được. Hiếu Mẫn chỉ xem qua ngực của chính mình, hôm đó nhìn thấy nơi bí ẩn của Trí Hiền, đối với nàng mà nói là một chuyện vô cùng chấn động.

Càng không có tiếp xúc qua, thì càng hiếu kỳ, đây là bệnh chung của tất cả mọi người, mặc dù là phượng hoàng thì cũng không ngoại lệ. Nàng thật tò mò tại sao nơi đó của Trí Hiền lại hồng hào đến như vậy, và tại sao lại tròn trĩnh hơn chính mình rất nhiều. Mang theo một ít tâm lý tìm tòi nghiên cứu, Hiếu Mẫn nhịn không được bỏ đi lớp lá chắn, lại một lần nữa mở thủy nguyệt kính hoa ra, cùng lúc đó, dáng vẻ ngâm mình ở trong nước của Trí Hiền liền hiện lên rõ ràng ở trước mắt.

E là nàng đã cực kỳ mệt mỏi, cho nên vừa mới ngâm mình một hồi liền buồn ngủ, bây giờ ngay cả một tiếng động cũng không còn. Nàng đã gỡ bỏ bao tay, hai cánh tay khoát lên hai bên cạnh thùng nước vẫn còn đen nhánh một mảnh, chỉ có điều chúng đã không còn chảy máu nữa. Nước ở trong thùng không qua khỏi ngực của nàng, nàng tùy ý động một cái, thì đều có thể lộ ra phần ngực gắng gượng lắm mới được làn nước che khuất. Đúng như trong ấn tượng, nơi đó quả thực phi thường xinh đẹp, chóp đỉnh mang một màu hồng nhạt tươi đẹp, tựa như là một quả lựu chín, căng mọng không gì sánh được. Kích cỡ tuy rằng không bằng Bảo Lam, nhưng lại cực kỳ mềm mại, không giống như mình chỉ hơi nhô lên một chút mà thôi.

Nhìn như vậy, Hiếu Mẫn nhíu mày, luôn cảm giác có chút khó chịu, đúng lúc này, Trí Hiền chợt đứng lên, mà tầm mắt vốn dừng trên bộ ngực, giờ cũng đã đổi thành vị trí càng không thể nhìn. Hiếu Mẫn hoàn toàn không nghĩ tới sự tình sẽ tiến triển như vậy, thoáng cái liền luống cuống, ngay cả pháp thuật cũng bị nàng thi triển sai mất vài phần. Nàng đỏ mặt khẽ thở gấp một tiếng, hốt hoảng cũng theo đó mà tới, trong lúc hoang mang, đúng là đã khai thông thủy nguyệt kính hoa, làm cho Trí Hiền nhận ra chỗ của mình.

Trí Hiền không nghĩ tới trước mắt bỗng nhiên lại xuất hiện một vật thể giống như là mặt gương, vả lại bên trong còn chiếu ra hình ảnh của Hiếu Mẫn. Chẳng qua là bộ dáng của nàng bây giờ, lại hết sức kỳ quái. Gương mặt không chỉ ửng đỏ, mà hai tròng mắt còn mang dáng vẻ bị hết hồn. Thấy nàng ngơ ngác, Trí Hiền bình tĩnh mặc quần áo, đi tới trước gương, nhàn nhạt cười rộ lên.

"Chẳng lẽ Mẫn nhi đang dùng thủy nguyệt kính hoa nhìn lén ta?"

"Bậy bạ, sao bổn cung có thể làm mấy chuyện lén lút như vậy." Hiếu Mẫn phản bác theo bản năng, nhưng cũng chính là câu trả lời này, lại khiến cho Trí Hiền xác định đáp án, nàng nhíu mày, nhìn về phía Hiếu Mẫn đang mang bộ dáng hận không thể dùng lửa thần hoàng đốt cháy mấy đứa nói bậy, chỉ cảm thấy Hiếu Mẫn thật sự quá đáng yêu.

Lòng tự ái của nàng quá cao, nhưng nội tâm lại rất đơn thuần. Từ trước đến nay luôn đứng trên đỉnh kim tự tháp như nàng chưa từng thấy qua những việc dung tục ở bên dưới, tự nhiên cũng không hiểu cái gọi là chiến tranh tâm lý, cho nên càng kích thích nàng, thì nàng lại càng lộ ra một vài thứ. Đồng thời, cái bụng dạ ngay thẳng kia, cùng với cái miệng khẩu thị tâm phi đó, mới là nhược điểm lớn nhất của nàng.

"Mẫn nhi còn nói không có, thủy nguyệt kính hoa đều đã khai thông, sao lại không phải là ngươi đang nhìn lén ta. Thực ra nếu ngươi muốn nhìn, thì cứ trực tiếp nói với ta là được, cần gì phải lén la lén lút quan sát như vậy." Trí Hiền nhìn cơn tức trên mặt Hiếu Mẫn càng ngày càng quá mức, ngoài miệng cũng không buông tha nàng. Đúng như Tố Nghiên nói, ăn hiếp phượng hoàng, thật sự là một việc cực kỳ thú vị.

"Chuyện của ta, không có liên quan gì tới ngươi." Thực sự tìm không được bất kỳ lời nào để phản bác, Hiếu Mẫn chỉ có thể bày ra những câu nàng thường nói, dứt lời liền đóng thủy nguyệt kính hoa, thấy nàng một bộ nói không lại ngươi không thèm chơi với ngươi, Trí Hiền khẽ cười ngã xuống giường, cuối cùng nhịn không được liền cười ra tiếng. Nàng có thể cảm giác được Hiếu Mẫn đã thay đổi một chút, từ sau cái hôm đả thương mình, nàng có chút thay đổi rất nhỏ. Tuy rằng ngoài miệng vẫn còn hung dữ, nhưng đã rất lâu rồi nàng không có gọi mình là yêu quái thấp hèn, như vậy, đôi tay này, coi như là không có uổng phí.

Nghĩ như vậy, Trí Hiền lấy một bức tranh ra khỏi nhẫn tùy hành, nàng vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của Hiếu Mẫn trên làn giấy tuyên chỉ, nhịn không vươn đầu lên, hôn nàng.

"Mẫn nhi, sớm muộn gì ta cũng sẽ làm cho ngươi trở thành của ta."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro